Hô hấp của Mục Tĩnh Viễn lại trở nên thô nặng, cố nén dục vọng tiếp tục đi xuống mà rời khỏi đầu lưỡi, lại mổ trên môi, trên mặt cậu vài cái, căm giận nói: "Nhóc xấu xa!"
Thời điểm bác sĩ Trần tới, thấy Bạch Nhất Hàm còn ngủ trên giường thì có chút kinh ngạc, phải biết rằng bây giờ đã là giữa trưa rồi nha.
Mục Tĩnh Viễn thấy ông liên tiếp nhìn Bạch Nhất Hàm trên giường, trong lòng khó chịu, thấp giọng nói: "Lần này em ấy chăm sóc tôi rất mệt mỏi, nhỏ giọng chút, đừng đánh thức Hàm Hàm."
Bác sĩ Trần gật gật đầu, đồng ý thấp giọng nói:
"Quả đúng là vậy, tiểu thiếu gia từ nhỏ chính là ngàn kiều vạn sủng, chưa từng ăn qua khổ, trong khoảng thời gian này xác thật là muốn kiệt sức rồi.
Kỳ thật mệt mỏi là việc nhỏ, chủ yếu là cậu ấy lo lắng cho thân thể của Mục tổng, Bạch phu nhân nói cậu ấy gần đây ăn uống rất kém, lén nhờ tôi kê chút thuốc bảo vệ sức khỏe, cũng không biết cậu ấy đã uống chưa"
Mục Tĩnh Viễn nghe bác sĩ Trần nói "Từ nhỏ ngàn kiều vạn sủng" cùng "Trước nay không ăn qua khổ", nghĩ đến "thảm trạng" của cậu dưới chăn, trong lòng càng thêm hụt hẫng, cả kim tiêm đâm vào từ lúc nào cũng không hay biết.
Bình nước thuốc thứ hai của Mục Tĩnh Viễn mới vừa đổi xong, Bạch Nhất Hàm cuối cùng cũng trở mình mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt đó là cơ ngực đàn ông được bọc trong một lớp áo ngủ hơi mỏng.
Ngủ đến mơ hồ cậu ngơ ngác giơ tay sờ sờ, chớp chớp mắt, vừa nhấc đầu, liền đụng phải con ngươi đầy tình ý của Mục Tĩnh Viễn, cậu như đã trúng mê hoặc bò lên trên, hôn lên cánh môi mỏng của anh một cái, giọng khàn khàn nói:
"Chào buổi sáng."
Mục Tĩnh Viễn bị cậu khiêu khích đến máu vọt vào đỉnh não rồi lại dồn xuống hạ thân, quả thật muốn ngay tại chỗ này đè cậu xuống, cũng là giọng nói khàn khàn: "Không sáng nữa, đã chiều rồi."
Bạch Nhất Hàm ngơ ngác đáp một tiếng: "Ò." Lại từ từ nằm trên hõm vai người đàn ông.
Năm giây sau Bạch Nhất Hàm đột nhiên bật dậy thốt:
"Cái gì?! Giờ là buổi chiều rồi?!"
Cậu nhảy dựng lên một cái, bởi vì động tác quá mạnh, kéo theo phần eo bị sử dụng quá độ cùng chỗ bị thương, lại "A" một tiếng ngã về trên giường, mặt đều đau đến trắng bệch.
Mục Tĩnh Viễn cả kinh, vội duỗi tay đỡ lấy cậu, cũng mặc kệ trên tay còn mang theo kim, Bạch Nhất Hàm tinh mắt thấy, dùng âm lượng lớn nhất có thể phát ra lúc này hét lên: "Đừng nhúc nhích!"
Mục Tĩnh Viễn động tác ngưng lại, Bạch Nhất Hàm đã nhe răng trợn mắt tự bò lên, trước tiên đem tay mang kim tiêm của Mục Tĩnh Viễn ấn về trên giường, lại bò đi lên cẩn thận quan sát một phen, xác định không có máu lội ngược, cũng không có vấn đề khác mới nhẹ nhàng thở ra, oán trách: "Anh ngốc à, trên tay đang cắm kim, còn dám lộn xộn nữa!"
Mục Tĩnh Viễn dùng một cái tay khác đi ôm cậu, thấp giọng nói: "Rất đau sao? Là tại anh không tốt, tối qua làm quá đáng."
Bạch Nhất Hàm mặt già đỏ lên, ấp úng nói: "Em tình nguyện chuyện này, có cái gì mà không tốt hở?"
Mục Tĩnh Viễn sờ sờ mặt cậu, trầm giọng nói: "Mặt sau với đầu gối em bị thương đó em có biết không? Đau như thế sao lại không nói?"
Bạch Nhất Hàm nói: "A? Ò, không có việc gì, hai ngày nữa là sẽ ổn thôi."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Anh là đang hỏi em đau vì sao không nói?"
Bạch Nhất Hàm gãi gãi đầu, nói: " Hai đứa mình đều đang cảm hứng dâng trào, nói đau thì mất hứng lắm đó, với lại cũng đã nói không cảm thấy đau mà."
Mục Tĩnh Viễn nắm cánh tay cậu nói: "Lúc anh tắm cho em còn thấy chỗ đó chảy máu, với lại đầu gối đều bầm, sao có thể không đau?"
Bạch Nhất Hàm cẩn thận nghiêng thân mình ngồi ở trên giường, tận lực giảm bớt sức chịu ở mông, bất đắc dĩ nói:
"Tĩnh Viễn, chúng ta có thể đừng ban ngày ban mặt mà nghiêm trang thảo luận loại chuyện này được không? Rất thẹn thùng đó biết không? Đúng rồi, bác sĩ Trần đến đây lúc nào? Sao anh không gọi em chứ? Bị ông ấy thấy em trưa trời trưa trật còn ăn vạ trên giường, mặt già này của em biết ném nơi nào a?"
Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu thật sâu, sờ sờ đầu của cậu, phối hợp nói sang chuyện khác: "Ông ấy giữa trưa lại đây, anh nói em lần này ngủ không ngon, quá mệt mỏi."
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, dịch người tính xuống giường.
Mục Tĩnh Viễn một phen giữ chặt cậu, nói: "Em còn bị thương, định đi đâu?"
Bạch Nhất Hàm lay tay anh nói: "Đây cũng tính là bị thương sao? em đi nấu chút đồ cho anh ăn."
Mục Tĩnh Viễn không buông tay, ngược lại kéo cậu về phía mình, nói: "Bảo chị Lưu đưa lên chút đồ là được, không cần em đi, lại đây nằm."
Bạch Nhất Hàm sợ cái tay bị ghim kim kia của anh cũng dùng sức theo, chỉ có thể nương theo sức lực của anh dịch trở về nói: "Đã buổi chiều rồi, em lại không phải là bệnh nhân, còn nằm nữa sẽ xấu hổ lắm, em không nằm đâu."
Mục Tĩnh Viễn vỗ vỗ vị trí bên người, nói: "Nằm đây, anh xoa eo cho em, eo không đau sao?"
Đúng là đau thật, Bạch Nhất Hàm suy xét một chút, vẫn là nằm xuống.
Tay Mục Tĩnh Viễn dùng lực đạo vừa phải đặt trên eo cậu xoa bóp, nhẹ giọng nói: "Hàm Hàm, em......"
Bạch Nhất Hàm ghé vào trên giường, giọng nói rầu rĩ: "Tĩnh Viễn, anh giận em sao?"
Mục Tĩnh Viễn nói thật: "Ừ, vậy giờ em tin anh sao?"
Bạch Nhất Hàm vẫn rầu rĩ nói: "Tin."
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười nói: "Vậy anh miễn cưỡng mà tha thứ cho em."
Bạch Nhất Hàm cảm thấy vẫn cần phải giải thích một chút: "Em chính là, sợ anh sẽ làm chuyện mà mình không thích.
Anh có ở bên ai, cũng nên thuận theo ý nguyện trong lòng, không nên có bất luận nhân tố nào khác, em chỉ hy vọng anh có thể muốn thế nào thì thế ấy, muốn ở với ai thì ở cùng người đó, không có một chút miễn cưỡng, Ừm, em chính là muốn cho anh thật vui vẻ, làm được chuyện mà mình muốn làm."
Mục Tĩnh Viễn thu hồi mỉm cười, trầm giọng nói: "Chuyện anh muốn làm nhất chính là ở bên em, không có bất luận nhân tố khác gì hết, chỉ cần chúng ta hạnh phúc, anh liền vui."
Bạch Nhất Hàm cười một tiếng, nói: "Ờ, em đã biết, kỳ thật em chỉ là cảm thấy anh ở bên em thật uổng"
Mục Tĩnh Viễn không cao hứng nói: "Sao lại uổng? Em cảm thấy chúng ta không xứng đôi?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Anh xem nha, anh là gia chủ của Mục gia, tổng tài Mục thị, còn em là một phú nhị đại cỏn con cái gì cũng không có.
Đầu óc anh thông minh, chuyện gì đều không làm khó được anh, em đần, ánh mắt còn không tốt.
Á không đúng, cũng không thể nói hoàn toàn không tốt, ít nhất chuyện em thích anh chính là rất tốt.
Bất quá em có lẽ đã dùng hết cái tốt đó để nhìn anh, nên kết giao những người khác đều là một bụng dạ xấu xa.
Dù sao, anh chính là nhân trung long phượng*, em chính là cặn bã xã hội, hoàn toàn điển hình thuộc hai thế giới, xứng đôi chỗ nào chứ?"
(* Nhân trung long phượng: Rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.)
Mục Tĩnh Viễn nhịn không được vỗ nhẹ sau eo cậu một cái, cả giận: "Nói hươu nói vượn gì vậy? Cái gì mà cặn bã xã hội, ai nói với em?"
Bạch Nhất Hàm "Âu" một tiếng, nói: "Không ai nói với em hết á, là tự bản thân em cảm thấy như vậy."
Mục Tĩnh Viễn mới vừa động tay một chút liền hối hận, nghe được tiếng kêu đau của cậu, vội đau lòng xoa xoa, ngữ khí cũng hòa hoãn:
"Hàm Hàm, anh mặc kệ em là từ đâu nghe được như vậy lời khốn nạn như vậy, nhưng anh không cho phép em tự coi nhẹ mình.
Em là tam thiếu gia của Bạch gia, là báu vật trong lòng cả nhà, em là người yêu của Mục Tĩnh Viễn anh.
Ở trong lòng anh, không có người nào tốt hơn em được, anh lớn hơn em mấy tuổi, từ nhỏ nhìn em lớn lên, tuy rằng em có chút khờ khạo, nhưng là hồn nhiên đáng yêu, em đơn thuần, cũng không có theo tuổi lớn lên mà biến mất, nó vẫn luôn đi theo em, thẳng đến hôm nay.
Em thuần túy, thiện lương, đối người nhà, đối với anh, đều là chuyện chân thật nhất, trong linh hồn em cất giấu một mặt nhân tính tốt đẹp, trân quý nhất, nếu không em cho rằng tại sao người tài vô số, lại có vô số người nịnh bợ Nghiêm lão gia tử vì cái gì chỉ thích mình em? Mấy khuyết điểm nhỏ của em đúng là cũng có rất nhiều, tỷ như ăn nói có chút tùy hứng, còn thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng ưu điểm của em tựa như thái dương, chiếu rọi đến mức khuyết điểm không thể lộ diện, kỳ thật dù em có thật sự vô dụng, nhưng anh thích em, đây là không có đạo lý."
Bạch Nhất Hàm bị anh nói đến trên mặt nóng rực, ấp úng nói: "Cái này mà anh cũng nói được, đều muốn nâng tới trời cao, anh liền tự biên tự diễn đi, anh là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, còn là bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi......"
Mục Tĩnh Viễn cười nhẹ một tiếng, nói: "Khó được em còn biết anh là tình nhân , không muốn đẩy anh ra nữa sao hửm?"
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu nói: "Anh coi anh kìa, còn nói cố mà làm tha thứ cho em, quay đầu lại bắt đầu bí mật tính nợ cũ.
Để em nói thật, đừng nhìn em lúc trước nói như rất dứt khoát nhẹ nhàng, kỳ thật chuyện gì cũng là nói thì dễ mà làm thì khó.
Em nếu là thật sự không thích anh, tương lai lại cùng người khác kết cái hôn gì đó, em chỉ sợ liền sống không được mấy năm."
Mục Tĩnh Viễn thấp giọng nói: "Đừng nói bậy!"
Bạch Nhất Hàm nói: "Thật sự mà, kiềm nén khó chịu muốn chết đi được.
Nói nữa, em rời khỏi anh, căn bản là không ngủ được, trước kia lúc chưa bên nhau, còn có thể nhịn được, đã ở bên nhau lại tách ra, tựa như một người đã ăn thịt lại phải cấm dục, quả thực là muốn lấy mạng mà."
Mục Tĩnh Viễn đầu đầy hắc tuyến, dùng sức xoa nhẹ xuống đầu cậu nói: "Kêu em đừng có nói bậy, em còn nói! Mà em đang so sánh cái kiểu gì vậy hửm?"
Bạch Nhất Hàm nghiêng người đối mặt anh, cười gian nói: "So sánh gì? So sánh kiểu bình thường á, mọi người đều là người từng trải, anh hiểu mà."
Mục Tĩnh Viễn nhìn ánh mắt gian manh của cậu một cái, nói: "Vậy em còn một tháng cũng không cho chạm vào? Nếu không phải như vậy, tối hôm qua anh cũng không đến mức điên như vậy......"
Anh vỗ vỗ đầu, ảo não nói: "Anh đúng là điên rồi, vậy mà lại làm em bị thương."
Bạch Nhất Hàm nhích về phía trước, ôm lấy eo anh nói: "Em nào có không cho chạm vào đâu? Còn không phải là sợ anh thật ra không vui sao."
Cậu thấy sắc mặt Mục Tĩnh Viễn lại biến không tốt, vội nói: "Được rồi em biết em sai rồi, em nên tự tin hơn một chút, kỳ thật em cũng rất có mị lực không phải sao, làm cho anh chết mê chết mệt.
Há há, cả đời này của em có thể được một cái thành tựu này là đủ rồi."
Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười, nương theo ôm cậu, từng chút một vuốt ve phía sau lưng cậu, nghĩ một chút vẫn lên tiếng: "Vậy chúng ta...!Khi nào kết hôn?"
Bạch Nhất Hàm trầm mặc trong chốc lát, yên lặng bò xuống giường, Mục Tĩnh Viễn tâm lại lạnh lẽo.
Không nghĩ tới cậu đỡ eo, từ đuôi giường khập khiễng vòng lại, quỳ một gối ở đầu giường, đưa tay nắm lấy đầu ngón tay đeo nhẫn của anh, ngẩng đầu nghiêm túc nói:
"Tĩnh Viễn, anh có bằng lòng kết hôn với em không? Từ nay trở thành bạn đời hợp pháp, bất luận em có ngốc nghếch thế nào, không bản lĩnh đến đâu cũng sẽ không ghét bỏ em, vĩnh viễn ở bên cạnh em, đến phút giây cuối cùng của cuộc đời.".