Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 147: 147: Dọn Về Nhà Ở






Bạch Nhất Hàm há miệng thở dốc, gian nan nói: “Ông nội, ông không hiểu đâu……” Bọn con sẽ không trở thành bạn đời của nhau, tất cả đều là giả.
Bạch lão gia tử nói:
“Chuyện của người trẻ tuổi các con ông nội thật sự không hiểu lắm, nhưng từ nhỏ đến lớn, Tĩnh Viễn đối xử với con thế nào, trong lòng con hẳn là hiểu rõ.

Ông có thể nhìn ra được là cậu ta vẫn luôn cố nhích lại gần con nhưng con thì cứ kháng cự nó, này thật sự quá tổn thương tấm lòng của người ta.

Dù bên ngoài cậu ta trông có mạnh mẽ thế nào đi nữa, thì phần mềm yếu nhất cũng hướng về phía con.

Nhất cử nhất động của con đều có thể làm cậu ta tổn thương, đã là người yêu của nhau, con nên bảo vệ phần mềm yếu này của cậu ta thay vì lợi dụng ưu thế của mình để làm thương tổn nó, con nói phải không? A, đương nhiên, nếu là cậu ta đã làm sai điều gì, chọc bảo bối nhỏ của ông nội không vui, vậy thì trừng phạt một chút cũng là cần thiết!”
Anh ấy không có làm gì sai, nhưng ra nông nỗi này, là nên đi trách ai được? Bạch Nhất Hàm tựa đầu vào vai ông mình, tâm trí hỗn loạn, khi nỗi thống khổ lúc ban đầu biết được chân tướng qua đi, trái tim cậu dịu lại một chút, lại hồi tưởng từng chút một những khoảnh khắc cậu cùng Mục Tĩnh Viễn ở chung.

Trong lòng không phải không có nghi ngờ, nếu Mục Tĩnh Viễn chỉ là đang sắm vai người yêu của cậu, vậy thì ảnh cũng quá nhập tâm rồi đi, từng ánh mắt, nhất cử nhất động, những lời nói tràn đầy tình ý, còn có những lúc nóng bỏng điên cuồng trên giường, chẳng lẽ đều là giả sao? Nếu anh ấy chỉ coi mình như một đứa em trai, vậy sao anh ấy có thể làm những việc đó tự nhiên như thế?
Khi anh ấy nói với mình chuyện kết hôn, hai mắt sáng ngời như vậy, sau khi bị mình cự tuyệt lại là hụt hẫng như vậy, cả người đều giống như một chú chó to xác bị người ta vứt bỏ đi vậy, những điều này đều là giả thôi sao?
Mình có thể dễ dàng tác động đến tâm trí ảnh, khống chế cảm xúc ảnh, đây là điều mà một người “Em trai” có thể làm được sao? Cậu vẫn không khống chế được lại hồi tưởng về mọi thứ giữa hai người họ, những chi tiết nhỏ nhặt lúc ở chung giữa hai người cậu đều nhớ rõ ràng, mỗi lần hồi tưởng, cậu đều sẽ nhịn không được cảm thấy những gì ngày đó nghe lén được chỉ là ác ý đóng kịch.

Chính là cậu hiểu rằng ngày đó nghe được, đều là sự thật, từ ngày đó về sau, cảm xúc của mẹ rõ ràng lại tăng thêm một bậc, mỗi ngày đều cười tủm tỉm, ba ba cũng là một bộ dáng thần thanh khí sảng, cậu biết, đây là bởi vì cậu sắp “Khỏe” hơn nữa từ ấy về sau cậu cẩn thận quan sát, thần sắc mẹ nhìn Mục Tĩnh Viễn luôn mang theo một chút áy náy, đối xử với anh ấy có khi còn tốt hơn với anh hai, cậu biết, đây là bởi vì cảm kích.
Khi trước, cậu bị hạnh phúc đến bất chợt làm đầu óc mụ mị, vốn dĩ đã không thông minh cũng hoàn toàn từ bỏ không cần.


Sau khi biết sự thật, cậu cẩn thận hồi tưởng, mới phát giác sau khi trọng sinh đã có rất nhiều chuyện phát triển đến thật sự quá mức thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút cố tình.

Giờ nghĩ đến, những cái đó làm cậu phảng phất đặt mình trong cảnh “Chuyện tốt” trong mơ sợ rằng đều là người trong nhà cố tình an bài ra “Phương pháp trị liệu ” đi.
Chỉ duy nhất một điều mà bây giờ cậu không nghĩ ra, chính là thái độ của Mục Tĩnh Viễn, sự mất mát cùng mê mang của anh ấy đều quá chân thật, tình cảm nồng nhiệt của ảnh cũng quá chân thật, chân thật đến mức khiến cậu luôn không nhịn được muốn đi tin tưởng.

Nhưng mà cậu vẫn thật sự không dám, không dám tin nữa, từ khi trọng sinh, bởi vì thái độ của Mục Tĩnh Viễn, cậu đã lật đổ hết nhận thức của kiếp trước, cho rằng bản thật thật ngu, chỉ nhìn nhận sự việc qua vẻ bề ngoài mà để xảy ra chuyện bỏ lỡ người trong lòng.

Nhưng ngày đó nghe lén, lại lật đổ những lý do thoái thác của Mục Tĩnh Viễn, tàn nhẫn nói cho cậu biết rằng tình yêu viên mãn mà cậu nghĩ, thật ra chỉ là một âm mưu, một âm mưu khiến cậu thậm chí cả phẫn nộ cũng không thể.
Mỗi người đều nói với cậu là Mục Tĩnh Viễn với cậu tình sâu như biển, nhưng mỗi lần nghe những lời này, trong lòng cậu đều như bị dao cứa thêm một nhát, cậu muốn tin nhưng lại không thể tin được, không còn hy vọng, mới không có thất vọng.

Nếu lại thất vọng một lần nữa, vậy thì thật sự chính là tuyệt vọng, chỉ có treo nửa vời như thế này thì cả hai đều khó chịu, giờ cậu vô cùng hy vọng, giữa họ có thể có một kết quả, vô luận có là chia lìa, hay là sum họp.
Kỳ thật cậu thật sự vạn phần hy vọng, những gì nghe thấy ngày đó đều chỉ là hiểu lầm, nhưng tia hi vọng mong manh này thật sự quá xa vời, nhỏ bé đến mức thậm chí khiến cậu không thể nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.
Cậu mê mang mà mệt mỏi khẽ nói: “Cho con một ít thời gian nữa đi, giữa bọn con, đúng là sẽ không kéo dài tình trạng như thế này nữa.”
Lão gia tử nghe được giọng nói buồn bã của cậu mà cực kỳ đau lòng, cụ vỗ về sống lưng Bạch Nhất Hàm, ôn nhu nói:
“Được rồi, bảo bối nhỏ của ông nội, đừng buồn, ông sẽ không hỏi nữa, chuyện người trẻ tuổi mấy con cứ tự mình giải quyết đi.

Hàm Hàm đã lớn rồi, rất nhiều chuyện đều có thể tự mình xử lý.


Nhưng bé con à, nếu con có chuyện gì nghĩ không ra, có thể tới hỏi ông nội nha, ông cùng bà nội con đã hạnh phúc mỹ mãn nhiều năm như vậy, kinh nghiệm rất phong phú đấy.”
Bạch Nhất Hàm vòng tay ôm cổ ông, nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
[…]
Bạch Nhất Hàm vốn định chờ Mục Tĩnh Viễn hết bệnh rồi, dù có thế nào cũng nhanh chóng có cái kết thúc, cậu bí mật không kinh động bất kì ai mà tự mình ở bên ngoài tìm một căn nhà, định dọn ra ngoài sớm, có lẽ cũng có thể là giống chị hai vậy khi giải trừ hôn ước với Mục Tĩnh Viễn vậy, tìm một ai đó hợp tác với mình chút, chỉ cần nói mình đã thích người khác, rồi dùng lý do muốn có chút không gian riêng tư với người đó mà dọn ra ở riêng, miễn cho năm dài tháng rộng lại để lộ ra manh mối.

Đây quả thật là một cách hay, ai ai cũng vui mừng, cũng không ai phải khó xử.

Chẳng qua, chị hai với anh rể là thật, còn cậu chỉ là giả mà thôi, nhưng miễn là mọi người đều tốt, điều này có làm sao đâu?
Cũng không biết có phải giống như người ta thường nói không, người mà bình thường không hay đau ốm thì lúc phát bệnh sẽ rất nặng.

Bệnh tình Mục Tĩnh Viễn lần này tới vững như núi, bệnh qua đi, lại như kéo tơ dây dưa không dứt, một lần bệnh triền triền miên miên tới hơn nửa tháng, vẫn còn chưa bình phục, cả người đều bị lăn lộn gầy một vòng lớn, xương quai xanh vốn dĩ thập phần gợi cảm đột ngột nhô lên, nhìn khiến cho trong lòng ai đó cảm thấy khó chịu.
Về phần chuyện công ty, phần lớn là Trần Hoành chọn ra văn kiện quan trọng đưa đến Bạch gia, Mục Tĩnh Viễn mỗi ngày cũng sẽ đánh lên tinh thần mở một cuộc hội nghị trực tuyến, duy trì hoạt động bình thường của công ty.
Ở Bạch gia, mẹ Bạch đang ngồi trên sô pha, nhíu mày nói: “Hàm Hàm, Tĩnh Viễn còn đang ngủ sao con?”
Bạch Nhất Hàm xoa trán nói: “Dạ, tối hôm qua anh ấy vẫn luôn ho sặc sụa, đến rạng sáng mới an ổn ngủ trong chốc lát, hôm nay lại có chút sốt nhẹ.”
Mẹ Bạch thở dài nói: “Con nói xem các bệnh viện lớn cũng đi rồi, bác sĩ tư nhân cũng mời tới, thuốc cũng uống, tiêm cũng tiêm rồi.

Sao thằng bé còn không thấy khỏe lên chứ? Mắt thấy cả người sắp biến thành bộ xương khô rồi.”
Bà sờ sờ khuôn mặt có chút tiều tụy của đứa con út, đau lòng nói: “Chăm sóc nó con cũng ngủ không được phải không? Nhìn con này, cũng gầy theo rất nhiều, nếu không con nhân lúc nó ngủ đánh một giấc đi.


Nếu nó có tỉnh dậy thì mẹ với thím Dương sẽ đi chăm cho.”
Bạch Nhất Hàm cười cười nói: “Con thật sự không sao cả, cũng không thấy buồn ngủ.”
Mẹ Bạch cười từ ái nói:
“Con trai mẹ lớn rồi, đã biết chăm sóc người khác.” Ánh mắt bà lơ đãng đảo qua phía cầu thang, kinh ngạc nói:
“Tĩnh Viễn, con dậy rồi? Cảm giác thế nào?”
Mục Tĩnh Viễn đứng ở đoạn đầu cầu thang, sắc mặt thập phần tái nhợt, trên môi cũng không còn chút huyết sắc, trên người mặc một chiếc áo sơmi đen cùng quần tây dài thường mặc, cả người trông càng thêm gầy ốm, hai mắt đen kịt hơi hãm sâu, còn đang ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của Bạch Nhất Hàm.

Nghe được lời mẹ Bạch, miễn cưỡng gượng cười trả lời: “Không sao, con đã khá hơn nhiều rồi".
Mẹ Bạch dỗi nói: “Lần nào con cũng nói là khá hơn nhiều, có đói bụng không? Thím Dương nấu cháo, ăn một chén đi.”
Mục Tĩnh Viễn khẽ ho khan vài tiếng, chậm rãi đi xuống lâu, giọng có chút khàn khàn: “Không cần đâu dì, con không đói.”
Bạch Bác Nhân vẫn luôn không nói chuyện nhíu mày nói: “Con nhìn con xem, sinh bệnh, còn không chịu ăn cái gì, sao có thể không sao được?”
Bạch Nhất Hàm đứng dậy tới dìu anh.

Mục Tĩnh Viễn tuy rằng bởi vì sốt nhẹ có chút lơ mơ nhưng cũng không chịu đem trọng lượng cơ thể làm gánh nặng cho Bạch Nhất Hàm, chỉ nhân cơ hội này mà nắm chặt lấy tay cậu, cho đến khi bước đến sô pha ngồi xuống cũng không muốn buông ra.

Anh mỉm cười với Bạch Bác Nhân nói: “Có thể là do con mới tỉnh dậy, thành thử bây giờ thật sự chưa có đói, chút nữa lại ăn đi.” Kỳ thật anh đã tỉnh được một hồi rồi, chỉ là vẫn luôn ngẩn người.
Mẹ Bạch nói: " Vừa tỉnh ngủ sẽ không muốn gì, vậy chờ một lát đói bụng lại ăn, Tĩnh Viễn hiện tại ăn uống không tốt, miễn cưỡng ăn cũng khó chịu.”
Bạch Nhất Hàm không khỏi càng siết chặt tay.
Mục Tĩnh Viễn quay đầu lại nhìn cậu, có chút cao hứng nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Nhất Hàm xoay đầu nói: “Không có gì.”

Mục Tĩnh Viễn rũ mắt xuống mím môi, lại ho khan vài tiếng, mới thấp giọng nói: “Chú, dì, con định ngày mai là dọn về nhà ở.”
Bạch Nhất Hàm lập tức quay đầu lại, mẹ Bạch cả kinh nói: “Sao đột nhiên lại muốn dọn về? Nhà con ngoài người hầu ra thì cũng chỉ có mình ên con, trở về làm cái gì? Lại nói giờ con đang bị bệnh, về rồi thì ai chiếu cố con?”
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười nói: “Dì à, con cũng lớn rồi, bất quá là bị mấy bệnh lặt vặt thôi, làm gì đến mức phải luôn có người chiếu cố? Lại nói nhà con cũng có bác sĩ gia đình với người hầu, bình thường coi chừng chút vẫn là hoàn toàn có thể.”
Mẹ Bạch nhìn sắc mặt khó coi của con trai nhỏ, ôn nhu nói: “Đang ở đây rất tốt, sao lại muốn trở về, còn lựa lúc đang bị bệnh nữa?”
Mục Tĩnh Viễn cười cười nói:
“Con ở chỗ này, Trần Hoành mỗi ngày tới tới lui lui cũng không thuận tiện lắm.

Còn nữa, buổi tối con luôn ho khan làm Hàm Hàm cũng ngủ không ngon, hơn nữa tiếp xúc gần con như vậy, con luôn lo lắng sẽ lây bệnh cho em ấy, nên cứ sợ bóng sợ gió.

Bảo em ấy về phòng mình mà ngủ em ấy lại không chịu, buổi tối con muốn ho mà không dám ho, ráng nhịn nhưng không được…… Em ấy bị con quấy rầy đến ngủ không được, gần đây đều gầy đi rất nhiều, thân thể em ấy vốn đã không tốt, còn cứ tiếp tục sụt cân nhưng vậy không được, con muốn đi về trước, chờ thêm một khoảng thời gian con khỏe...., con lại thường lại đây là được.”
Bạch Bác Nhân trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng: “Hai đứa cãi nhau à?”
Mục Tĩnh Viễn phản xạ có điều kiện nắm chặt tay Bạch Nhất Hàm, lại không cách nào lên tiếng phản bác.
Bạch Nhất Hàm gượng cười nói: “Đương nhiên không có, bọn con tốt lắm, anh ấy cũng thật là, còn chưa thương lượng với con một chút đã muốn trở về.”
Bạch Bác Nhân nói: “Vợ chồng son cãi nhau không có gì ghê gớm, gần đây hai đứa vẫn luôn có gì đó không đúng.

Tĩnh Viễn nếu thật sự muốn về, vậy thì Nhất Hàm liền qua chiếu cố luôn đi, một mình trở về khẳng định là không được.

Các con đều là người lớn, chuyện tình cảm trưởng bối chúng ta cũng không giúp được gì, các con phải tự mình tỏ bày rồi giải quyết.

Được rồi Nhất Hàm, con không cần giải thích, ba con không có ngốc.”.