Bạch lão gia tử nghi hoặc nói: “Nam? Khương Hoa…… Khương Hoa, ông nhớ ra rồi, là bí thư bên cạnh con! Cậu ta câu dẫn con?!”
Hai từ “Câu dẫn” này làm Bạch Ngạn nhớ tới vụ hôn trộm vừa rồi, chột dạ nói: “Không, cậu ấy còn chưa biết.”
Bạch lão gia tử tức giận nói:
“Cậu ta không biết cái gì? Không biết tâm tư của con? A Ngạn a, ông không nghĩ tới con mọi phương diện đều rất giỏi, nhưng điểm này lại ngốc như vậy.
Cậu ta còn không biết thì con còn diễn cái gì? Cậu ta là bí thư của con, cận thủy lâu đài, điều kiện thuận lợi cỡ nào chứ! Con mau theo đuổi cậu ta đi, nhìn trúng mà không đuổi theo, chờ cậu ta thành của người khác lại đến hối hận sao? Ở điểm này thì con không bằng ông, năm đó ông coi trọng bà nội con, tuy rằng bà ấy thật xinh đẹp, ông thì rất xấu trai, nhưng ông một chút cũng không tự ti mà dũng cảm theo đuổi bà ấy.
Con nhìn xem đi, cuối cùng thì bà ấy cũng gả cho ông, sinh ra cha con, thật là hạnh phúc biết bao!”
Bạch Ngạn cứng họng nói: “Ông nội, ông…… Không tức giận sao? Cậu ấy là nam.”
Bạch lão gia tử khinh thường nói:
“Con coi ông nội con thành mấy cái người tối cổ Nghiêm gia đó sao? Con cũng quá xem thường ông rồi.
Nói con ngốc như vậy, chờ con xuống tay rau kim châm đều lạnh.
Bằng không, ông cho con mấy cách công lược, hướng dẫn gì đó?"
Bạch Ngạn dở khóc dở cười nói: “Không cần đâu ông nội, con tự mình làm được.
Mấy cái này, con còn là rất nắm chắc.”
Cậu ta còn trộm hôn mình, khẳng định cũng có ý với mình rồi, hắc hắc.
Bạch lão gia tử nói:
“Thực sự nắm chắc? Vậy còn được, nhưng con ra tay sớm chút đi.
Ai nha con có tin tức ông cũng coi như là buông được tảng đá lớn trong lòng, ông không nói chuyện với con nữa, ông phải nói chuyện này cho bà con biết, để bà ấy cũng yên tâm."
Ông nói, “Tút” một tiếng treo điện thoại.
Bạch Ngạn bất đắc dĩ nhìn ba chữ đã tắt máy, nhẹ nhàng cười cười, muốn theo đuổi a? Mình phải ngẫm lại.
Anh mở máy tính ra, tìm tòi một chút phương pháp theo đuổi, nhảy ra một đống lớn, xóa những cái không đáng tin cậy, anh lấy vở ra, nghiêm túc ghi nhớ mấy cái.
Đang múa bút thành văn, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, tiết tấu này chắc chắn là Khương Hoa.
Anh luống cuống tay chân tắt đi trang web, khép lại vở ném vào ngăn kéo, nghĩ nghĩ lại mở ra ấn quyển vở xuống đáy, lúc này mới mở miệng nói: “Mời vào!”
Khương Hoa ôm một chồng văn kiện đẩy cửa tiến vào, ôn thanh nói: “Bạch tổng, có một cuộc họp lúc 3 giờ chiều, đây là tư liệu của cuộc họp.”
Bạch Ngạn tiếp nhận lật vài trang, nói: “Ừm, tôi biết rồi, còn gì nữa không?”
Khương Hoa nói: “Không, vậy tôi đi ra ngoài trước.”
Bạch Ngạn vội nói: “Chờ một chút!”
Khương Hoa quay đầu lại, Bạch Ngạn gọi người lại nhưng không thể nghĩ ra được chuyện gì, chỉ có thể nói:
“Cậu đi pha cho tôi một cốc cà phê."
Khương Hoa nhíu mày: “Bạch tổng, bụng rỗng uống cà phê không tốt, tôi đi lấy cho anh ly nước ép trái cây hoặc nước mật ong được không?”
Bạch Ngạn: Cậu ta quan tâm mình như vậy, khẳng định là cũng thích mình không thoát được rồi.
Anh tự tin mỉm cười nói: “Cũng được, tùy cậu đi.”
Khương Hoa tuy rằng có chút kinh ngạc sao anh ta hôm nay dễ nói chuyện như vậy, nói cái gì đều thuận theo? Bất quá anh ta không uống cà phê thì tốt, Khương Hoa sợ anh đổi ý, vội bước nhanh đi ra ngoài làm nước trái cây, tuy rằng biết anh tám phần sẽ không uống nước trái cây, nhưng còn có hai phần cơ hội không phải sao?
Khương Hoa đến phòng trà tìm ra máy ép, nhanh nhẹn rửa sạch một lần, ép một ly nước táo, nghĩ nghĩ lại bỏ vào trong thêm một muỗng mật ong, bưng cho Bạch Ngạn.
Vốn tưởng rằng anh ta đại khái sẽ không uống, không ngờ tới Bạch Ngạn tuy rằng khi uống ngụm đầu tiên thì cau mày, nhưng vẫn uống hết!
Khương Hoa tiếp nhận ly không, lại rót cho anh một ly nước ấm đặt ở bên cạnh, kỳ quái nhìn anh một cái, Bạch Ngạn mỉm cười mà chống đỡ
Khương Hoa:.…
Cậu ta lòng tràn đầy nghi hoặc đi ra ngoài.
[…]
Vào lúc ban đêm, Bạch Ngạn bước vào cửa, liền thấy cả nhà đều ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh lầu một, sắc mặt nghiêm túc, thấy anh vào cửa, mọi người động tác nhất trí nhìn về phía anh.
Trong lòng thở dài, liền biết ông nội nhất định sẽ nói cho ba ba, chỉ biết ngóng trông mẹ anh đừng tức giận chung thôi.
Anh cởi áo khoác đưa cho thím Dương, chậm rãi đi qua ngồi xuống, Bạch Nhất Hàm trộm giật góc áo anh một chút, không ngừng nháy mắt ra hiệu.
Bạch Bác Nhân trầm giọng nói: “Nhất Hàm, con không cần nháy mắt ra hiệu với nó, anh con còn thông minh hơn con nữa, trong lòng hẳn là nắm chắc.”
Bạch Ngạn nói: “Ba ba, thực xin lỗi.”
Bạch Bác Nhân nói: “Con có cái gì mà xin lỗi ba?”
Bạch Ngạn thái độ thành khẩn nói:
“Ông nội đã nói cho ba biết rồi phải không? Con vốn dĩ cũng cho rằng con thích người khác giới, chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi.
Nhưng, dạo gần đây con mới phát hiện, con đã yêu Khương Hoa mất rồi.”
Bạch Bác Nhân lạnh mặt nói: “Sau đó thì sao?”
Bạch Ngạn nói: “Chiều nay con suy nghĩ rất nhiều, kỳ thật con cũng không hẳn là gay, bởi vì con cũng không có chút hứng thú nào với những người đàn ông khác, con chỉ là thích Khương Hoa, mà cậu ấy không khéo là đàn ông.”
Bạch Bác Nhân nói: “Ba đang hỏi con, sau đó thì sao?”
Bạch Ngạn nhắm mắt lại, trịnh trọng nói: “Con biết chuyện này đối ba mẹ đả kích rất lớn, nhưng con không thay đổi được."
Bạch Bác Nhân thanh âm nghiêm túc mà cứng nhắc nói: “Bọn tôi có nói bắt cậu sửa hả? Tôi với mẹ cậu đang hỏi cậu, cậu thích Khương Hoa, sau đó thì sao? Bây giờ theo đuổi tới đâu rồi?”
Bạch Ngạn hiếm khi há hốc mồm: “A?”
Mẹ Bạch hận sắt không thành thép nói:
“A cái gì mà a? Ông con nói rằng con ngốc mẹ còn chưa tin, hiện tại xem ra thật đúng là như vậy, Khương Hoa đứa nhỏ này mẹ cũng biết, người lớn lên tốt, tính tình cũng ổn trọng, lại không thích chơi bời, là người có thể chung sống lâu dài, con chẳng lẽ không biết người như vậy dễ bị cướp đi chừng nào sao? Con thích người ta lại chậm chạp không ra tay, nói với bọn mẹ thì có ích lợi gì?! Con rốt cuộc là đang đợi cái gì?”
Bạch Ngạn nói: “Con cho rằng……”
Mẹ Bạch dùng khóe mắt nghiêng hắn nói: “Con cho rằng cái gì? Cho rằng ba mẹ sẽ không đồng ý? Cũng như ông con nói, con cũng phải bôn ba khắp nơi mới yêu được một lần…… Không, một lần đối tượng ám muội cũng không có, chúng ta còn tưởng rằng con là vô tính luyến!
Lại nói chuyện em trai con với Tĩnh Viễn sự ba mẹ đều đồng ý, thêm một người là con nữa thì cũng không nhiều lắm, có gì lại không đồng ý?”
Bạch Nhất Hàm đang dưới sự hỗ trợ Mục Tĩnh Viễn mà trộm ăn quýt, nghe vậy: “Phốc……” Một tiếng phun tới, sặc khụ đến đầy mặt đỏ bừng.
Mục Tĩnh Viễn cả kinh, vội ném quả quýt đưa đến trước ngực cậu ly nước khăn giấy, người khác hoàn toàn duỗi tay không kịp, chờ cậu rốt cuộc không ho nữa mới nhỏ giọng oán trách: “Đã lớn như vậy rồi, ăn một trái quýt cũng có thể sặc.”
Bạch Nhất Hàm không dám ngẩng đầu, dùng ngón tay moi vải dệt trên đùi, moi hai cái mới phát hiện đó là chân của Mục Tĩnh Viễn, vội rút tay về, lại đi moi sô pha, nhỏ giọng nói: “Mọi người đều biết rồi?”
Bạch Tuyết Tình là người đầu tiên không kìm lòng được, cô dùng sức xoa nhẹ tóc Bạch Nhất Hàm, cười nói: “Ba mẹ sớm đã biết hết rồi, mọi người đều là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, sao? Em cho rằng mọi người cũng không biết hử?”
Bạch Nhất Hàm u oán nhìn cô một cái: Em biết là chị biết, nhưng em không biết ba mẹ với anh hai cũng biết a, a phi, thật là xoắn xuýt.
Mẹ Bạch nói:
“Được rồi, đừng cúi đầu, chuyện đã sớm đều rõ ràng, mẹ và ba con lại không ngốc, sao có thể nhìn không ra? Không làm rõ cũng là vì nhìn con mỗi ngày đều lén lén lút lút như ăn trộm khá vui, khụ.
A cái đó, Tĩnh Viễn cái gì cũng tốt, tuy rằng cắm lên bãi cứt trâu như con thì thật đáng tiếc, bất quá cũng coi như là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Bạch Nhất Hàm:……, mẹ của con ơi mẹ dùng từ này hơi không thỏa đáng a.
Mục Tĩnh Viễn vuốt nhẹ mái tóc của Bạch Nhất Hàm bị Bạch Tuyết Tình xoa rối tung, ánh mắt ngấn thủy, ngữ điệu ôn nhu:
“Hàm Hàm rất tốt".
Mẹ Bạch cẩn thận quan sát biểu tình của Mục Tĩnh Viễn, dùng sức véo eo của Bạch Bác Nhân.
Bạch Bác Nhân cắn chặt hàm răng mới không có phát ra tiếng hít khí, nghi hoặc nhìn về phía vợ, phát hiện đôi mắt vợ mình cứ chớp tới chớp lui, ý bảo ông nhìn con nhỏ bên kia, ông vỗ vỗ tay vợ mình, mẹ Bạch mới an tĩnh xuống.
Bạch Bác Nhân ho nhẹ một tiếng nói:
“Hôm nay đối với Bạch gia chúng ta mà nói là một ngày trọng đại.
Tuyết Tình thì không nói, tình cảm của con bé cùng Thiên Dương ổn định, Thiên Dương cũng là một đứa trẻ tốt, dự tính nói một hai năm yêu đương liền có thể kết hôn.
Vốn dĩ hội họp gia đình quan trọng như vậy cậu ấy cũng nên tham dự, nhưng giờ cậu ấy có việc không tới được, cũng thực đáng tiếc.
Chuyện của Nhất Hàm cùng Tĩnh Viễn tuy rằng chúng ta cũng đều đã rõ trong lòng trước đó, nhưng dù sao cũng là hôm nay mới công khai.
Quan trọng nhất chính là A Ngạn, chung thân đại sự của thằng bé vẫn luôn là cái vấn đề khó khăn không nhỏ, hiện tại rốt cuộc cũng bị Khương Hoa phá vỡ rồi.
Ba người con Bạch gia chúng ta đều có thể có một nhân duyên tốt đẹp, ba và mẹ các con cũng coi như là buông bỏ tảng đá lớn trong lòng.
Bây giờ, còn có một vấn đề quan trọng cuối cùng, chính là thái độ của Khương Hoa, nếu chỉ dựa vào tự thân A Ngạn, với bộ dạng trì độn kia của nó, chỉ sợ chờ nó ra tay, rau kim châm đều lạnh, sự tình liên quan đến chung thân của A Ngạn, chúng ta phải coi trọng lên, phát động lực lượng cả nhà, giúp A Ngạn công phá pháo đài Khương Hoa này, chúng ta phải cùng động não nghĩ cách giúp nó.”
Ông nhìn xung quanh các con của mình, đem ánh mắt dừng trên người Bạch Nhất Hàm nói: “Nhất Hàm, con hẳn là có kinh nghiệm trong chuyện theo đuổi người khác, chỉ cho anh hai con đi.”
Bạch Nhất Hàm cứng họng nói: “Con…… con không biết a.”
Mẹ Bạch nói: “Không cần ngượng ngùng, chuyện này rất nghiêm túc, không có ai cười nhạo con, con làm thế nào theo đuổi Tĩnh Viễn, dạy lại cho anh hai con đi.”
Mục Tĩnh Viễn xoay đầu đi, bả vai không nhịn được run rẩy, Bạch Nhất Hàm mặt đỏ như máu.
Bạch Ngạn lấy tay che mặt nói: “Mẹ, không cần dạy, tự con làm được.......”
Mẹ Bạch khinh bỉ nói: “Con nếu là thật sự được, thì hôm nay Khương Hoa đã có thể tới nhà ăn cơm rồi!”
Bạch Ngạn bất đắc dĩ, từ trong túi quần móc ra một sổ tay nhỏ, yên lặng đưa qua.
Mẹ Bạch nghi hoặc cầm lấy mở ra, đọc nhanh như gió đảo qua nội dung trong đó, mỉm cười nói: “Không tồi, cuối cùng con còn có chút chí hướng, bất quá mấy cách này của con đều quá bảo thủ, có chắc chắn không đó?”
Bạch Tuyết Tình thò qua muốn nhìn một chút nội dung, bị mẹ Bạch đẩy ra nói: “Đi đi đi, nhìn cái gì mà nhìn?”
Bạch Tuyết Tình chu chu miệng, ngồi trở lại.
Bạch Ngạn thu hồi sổ tay, thở dài nói: “Có, nếu vô dụng, con lại nhờ chi viện, được chứ?”
Mẹ Bạch miễn cưỡng nói: “Thế cũng được, con phải động thủ nhanh lên! Nhanh tay có chậm tat mất con biết rồi chứ?”
Bạch Ngạn lại lần nữa thở dài: “Con biết rồi, con sẽ cố gắng.” Đây là kinh nghiệm của mẹ, con biết, năm đó mẹ chính là như vậy, nhanh nhạy, chuẩn xác, tàn nhẫn, mới thuận lợi bắt lấy ba ba.
Bạch Bác Nhân kiêu ngạo ngửa đầu, phất tay nói: “Được rồi, ăn cơm! Hôm nay ba đặc biệt kêu Thím Dương làm nhiều hơn vài món nữa!”.