Bạch Nhất Hàm bực bội gãi gãi đầu nói: “Tại sao lại như vậy được? Người biết chuyện này chỉ có ba chúng ta, anh hai em sao lại biết được?”
Khương Hoa bình tĩnh nói: “Mục tổng có thể nhìn ra được, như vậy Bạch tổng có phát hiện cũng không có gì lạ.”
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Hoa, nghĩ đến những điều anh nói trước đây “Chỉ là muốn đứng gần anh ta, có thể thường xuyên thấy anh ta là đủ rồi”, cùng “Chỉ cần anh còn ở Hoa Thành, liền tính là được gần anh ta”, trong lòng thập phần khó chịu, nhất thời không biết nên nói cái gì để an ủi anh ấy.
Khương Hoa trái phải nhìn căn nhà mình, nói: “Nhất Hàm, có một chuyện anh muốn nhờ em, trong khoảng thời gian này, giúp anh tìm người mua lại căn nhà này, có người mua thì cứ đem bán nó đi, anh cũng có thể an ổn định cư ở Xương Thành.”
Bạch Nhất Hàm nhìn toàn bộ căn phòng đều toát ra sự ấm áp này, Khương Hoa cũng chỉ vừa mới dọn đến không lâu, mọi thứ ở đây đều có vẻ ấm áp như vậy, có thể thấy được lúc Khương Hoa sắp đặt nó đã dụng tâm cỡ nào.
Chính mình dù chỉ tới lần đầu thôi cũng đã có chút luyến tiếc, như vậy Khương Hoa người đã tự tay bố trí khi nói ra lời “Bán nó đi", sẽ có bao nhiêu đau lòng?
Mục Tĩnh Viễn nói: “ Cứ giữ nó trước đã, hà tất phải bán đi?”
Khương Hoa lắc lắc đầu nói: “Bán đi, còn nó, tôi sẽ luôn cảm thấy ở Hoa Thành vẫn còn có nhà, không có cái niệm tưởng này, tôi cũng liền hết hy vọng, như vậy mới có thể an tâm làm lại từ đầu ở Xương Thành.”
Bạch Nhất Hàm nói không nên lời, cậu bây giờ chỉ muốn lôi anh hai nhà mình ra mà đánh cho một trận.
Bất quá cũng giống như Khương Hoa đã nói, hết hy vọng, mới có thể bắt đầu lại, anh ấy còn trẻ như vậy, mọi chuyện tương lai ai có thể nói trước được đâu? Khương Hoa là người tốt, có lẽ, anh ấy sẽ nghênh đón một mùa xuân của riêng mình, tỷ như, người tên Lục Phong Vũ kia đã ra sức bảo vệ trước người anh đêm nay.
Giọng cậu có chút gian nan nói: “Được thôi, em sẽ giúp anh bán nó, anh đi Xương Thành rồi, phải bắt đầu một lần nữa, đừng nhớ về chuyện ở Hoa Thành.
Chỉ là, đừng có quên luôn cả em đó, bất luận anh đi đến đâu, thì em cũng vẫn là em trai anh "
Khương Hoa nắm chặt ly nước ấm áp trong tay, hốc mắt đỏ lên cười nói:
“Đó là đương nhiên.
Đúng rồi, em đi nhìn phòng cho khách chưa? Sau khi trang hoàng xong, anh vẫn luôn nghĩ em có thể tới ở một ngày, nên có bài trí trong khách phòng chút, nghĩ em có lẽ sẽ thích, đêm nay em cứ vào phòng cho khách ngủ đi, tốt xấu gì thì cũng để nó thể hiện một chút giá trị của mình, đừng để công sức trang trí của anh thành công cốc.”
Bạch Nhất Hàm trong lòng đau xót, đáp: “Được a, anh cảm thấy tốt hơn chưa? Đi ngủ một lát đi, trời cũng sắp sáng rồi.”
Khương Hoa gật gật đầu, đặt ly nước trong tay xuống bàn trà, nói với Bạch Nhất Hàm: “Hai người cũng ngủ đi, đêm nay chắc đã mệt chết rồi.”
Bạch Nhất Hàm “Ừm” một tiếng.
Khương Hoa đỡ tay vịn sô pha đứng lên, cũng không cần Bạch Nhất Hàm đến đỡ, một mình tự lảo đảo lắc lư vào phòng ngủ.
Bạch Nhất Hàm đơn giản thu thập trong phòng khách một chút, cùng Mục Tĩnh Viễn vào phòng cho khách.
Vừa mở cửa, nước mắt Bạch Nhất Hàm thiếu chút nữa rơi xuống, bài trí trong phòng hầu như đều là dựa theo sở thích của cậu mà ra, quả thực không giống như là một phòng cho khách, mà như chính phòng của cậu vậy.
Bề ngoài bức màn, giấy dán tường, thảm ở mép giường, mấy thứ đồ trang trí nhỏ trên bàn, đều là loại cậu thích, thậm chí ven tường còn có một cái kệ cùng loại Đa Bảo Cách(?), bên trong bày rất nhiều loại mô hình mà trước đây cậu thích.
Bộ giường là thuần bông, ga giường là màu xanh lá nhạt mà cậu thích, trên đó còn đặt hai cái gối đáng yêu cùng màu, thoạt nhìn rất êm.
Cậu rất thích những thứ màu xanh nhạt, nhưng vẫn cảm thấy một người đàn ông trưởng thành mà thích loại màu này thoạt nhìn rất nữ tính, nên vẫn luôn không dám dùng, ngay cả chính trong phòng ngủ cậu cũng không có bộ chăn gối màu này này, hiện tại nhìn chiếc giường này, làm cậu có một loại xúc động đặc biệt muốn bùng lên.
Mình bất quá chỉ nói một câu có thể em trai ảnh, vậy mà Khương Hoa liền có thể vì mình mà làm tới mức độ này, dù còn không biết mình có thể tới ở một đêm được không, anh ấy vẫn bố trí một căn phòng hoàn toàn dựa vào sở thích của mình trong nhà, hơn nữa anh ấy phải cẩn thận chú ý đến mức nào mới có thể biết đến nhiều kiểu dáng, màu sắc, cách bài trí, bố cục mà mình thích? Còn có những cái mô hình mới tinh này, phần lớn đều là cần phải lắp ráp.
Ảnh bận rộn như vậy, gần đây còn luôn bị anh hai nhà mình làm khó dễ, phỏng chừng cả thời gian ngủ cũng rất ít, vậy mà còn vì mấy cái vật trang trí rút đi thời gian ra lắp ráp.
Chỉ cần từ điểm này, liền có thể nhìn ra anh ấy coi trọng người em trai mình đến nhường nào, ảnh cẩn thận như vậy, có thể thấy được là khát vọng người nhà, khát vọng ấm áp đến mức nào.
Nhưng mà, vốn là một khát vọng mà hầu hết mọi người đều có thể dễ dàng đạt được như vậy, mà anh muốn có được lạ khó như vậy.
Ở Hoa Thành, ảnh ít nhất còn có thể nhìn thấy người mình thích từ xa, còn có một người em trai là mình, có một ngôi nhà tự tay bố trí.
Nhưng tất cả những thứ này, lại dễ dàng bị một tờ giấy điều lệnh phá tan, nửa tháng nữa thôi, anh ấy liền phải lẻ loi một mình đi đến một địa phương xa lạ, đối mặt với những người xa lạ, khi ảnh treo trên mặt nụ cười ngụy trang, trong lòng sẽ có bao nhiêu khổ sở?
Bạch Nhất Hàm chậm rãi đi đến mép giường ngồi xuống, nặng nề thở dài.
Mục Tĩnh Viễn đỡ vai cậu nói: “Đừng buồn, đây cũng là chuyện không còn cách nào, trên đời này thứ không thể cưỡng cầu nhất, chính là tình cảm.”
Bạch Nhất Hàm thấp giọng nói: “Em hiểu mà, nhưng cho dù anh hai không thích ảnh,thì cứ làm lơ ảnh cũng được, nhất thiết phải đuổi ảnh khỏi Hoa Thành sao? Aiz! Bây giờ em chỉ hy vọng anh Khương tới Xương Thành rồi thì có thể buông bỏ mọi thứ mà bắt đầu lại một lần nữa, tìm được tương lai thuộc về chính mình.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Sẽ được mà.”
Bạch Nhất Hàm cười khổ một chút: “Kỳ thật hy vọng không lớn, người như ảnh cố chấp thật sự, nào dễ buông bỏ như vậy? Nói thế, cũng chỉ là an ủi tâm lý thôi.”
Cậu kéo cái gối trên giường ôm vào trong ngực, quả nhiên mềm mại thoải mái, cậu không khỏi lại thở dài: “Người tốt như anh Khương, còn tinh tế, người biết chiếu cố nhất, vì cái gì ông trời lại không công bằng như vậy, cố tình để anh ấy thích phải khúc gỗ như anh hai?”
Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười nói:
“Lời này của em nếu mà để A Ngạn nghe được, sẽ có bao nhiêu thương tâm a? Chuyện này kỳ thật cũng không thể trách A Ngạn, vẫn là câu nói kia, chuyện tình cảm, miễn cưỡng không được, kỳ thật dứt khoát đoạn tuyệt đoạn tình cảm này, đối với Khương Hoa mà nói chưa chắc không phải chuyện tốt.”
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, “Ừm” một tiếng, giơ tay ôm lấy eo Mục Tĩnh Viễn, đem mặt dán vào bụng anh nói:
“Nhìn thấy anh Khương, em thật sự cảm thấy bản thân rất may mắn, em yêu anh, và tình cờ là anh cũng yêu em, đây đúng là điều may mắn nhất trên đời.”
Mục Tĩnh Viễn nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu, ôn nhu nói: “Anh cũng vậy, điều may mắn nhất trong cuộc đời này của anh, chính là yêu em.”
[…]
Trải qua một buổi tối ngắn ngủi thất thố cùng phóng túng, sáng sớm hôm sau, Khương Hoa lại khôi phục thành dáng vẻ ôn nhuận lại giỏi giang vốn có, sắc mặt của anh tuy rằng vẫn là có chút tái nhợt, nhưng lại toát ra ý cười ôn nhu, anh mang theo ý cười đó đi làm bữa sáng cho Bạch Nhất Hàm và Mục Tĩnh Viễn.
Sau đó ba người cùng nhau ra cửa, ở cổng lớn vẫn giữ nụ cười như vậy theo chân bọn họ phất tay tạm biệt, đi tới công ty bàn giao công việc đang làm.
Bạch Ngạn đêm qua nghe nói Khương Hoa xảy ra chuyện, không tự chủ được một đường trộm đi theo đám người Mục Tĩnh Viễn, khi anh ta ở cửa quán bar thấy Trần Phong dẫn người xông tới thì dừng bước chân hướng bên trong, khi nhìn thấy Bạch Nhất Hàm bọn họ đỡ Khương Hoa ra liền vội vàng trốn vào góc, mặc dù chính anh ta cũng không biết mình đang trốn cái gì.
Anh ta ở trong góc nhìn Bạch Nhất Hàm bọn họ đưa Khương Hoa đã mất đi ý thức vào trong xe.
Trong ấn tượng của anh ta, tửu lượng của Khương Hoa luôn rất tốt, bình thường thời điểm có xã giao, Khương Hoa luôn sẽ chắn rượu thay anh, ít nhất anh chưa bao giờ nhìn thấy Khương Hoa.
Lúc đó nhìn Khương Hoa say như chết, trong lòng anh không biết là có tư vị gì.
Thấy xe chở Khương Hoa xe chuẩn bị rời khỏi, anh không nhịn được lại lái xe bám theo, anh còn tưởng rằng Bạch Nhất Hàm sẽ mang Khương Hoa về Bạch gia, còn nghĩ không biết có nên về trước làm bộ như chưa từng ra ngoài, không nghĩ tới xe bọn họ xe lại chạy về một hướng xa lạ.
Anh nghĩ, đây hẳn chính là ngôi nhà mới mà Khương Hoa mới chuyển vào ở không lâu đi.
Xe của anh ta không có thể đi vào tiểu khu, liền ngừng ở trước cổng tiểu khu mấy cái tiếng liền, trong lòng rất phiền loạn, cũng không biết đang phiền muộn cái gì, lúc Khương Hoa xuất hiện ở trước mắt, anh luôn cảm thấy tâm phiền ý loạn, liền nghĩ điều cậu ta đi xa, mắt không thấy tâm không phiền, hơn nữa tự giác để Khương Hoa đi Xương Thành là chức giám đốc, tài năng của cậu ta cũng có thể được phô bày toàn vẹn, đây là vì tốt cho cậu ta.
Nhưng tưởng tượng đến ngắn ngủn nửa tháng nữa Khương Hoa liền sẽ rời đi, về sau rất ít quay về, anh lại cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.
Bạch Ngạn a Bạch Ngạn, từ khi nào mà mày trở nên hà hiếp người quá đáng như vậy? Có lẽ thật sự giống như em trai mình nói, là ỷ vào tính tình Khương Hoa tốt mà luôn khi dễ cậu ta, người ta hòan thành công việc tốt, không khiêu khích,không trêu chọc ai, hòan thành công việc cũng thập phần hoàn mỹ, có thể nói không có người nào làm tốt hơn cậu ta.
Mình lại bởi vì nguyên nhân cá nhân mà bắt cậu ta lội ngược lội xuôi, còn có căn nhà này, khi Khương Hoa mới vừa mua được nó, nụ cười phát ra từ nội tâm kia anh vẫn còn nhớ như in.
Bây giờ trang hoàng xong không ở được bao lâu đã phải đi, cũng là thực đáng tiếc, aiz, thật sự khó chịu muốn chết.
Gần như thức trắng một đêm, rạng sáng ngày hôm sau anh mới lái xe rời đi.
Lúc đi làm đôi mắt anh không tự chủ được nhìn về phía Khương Hoa, cậu ta thoạt nhìn vẫn như thường lệ, đang mỉm cười bàn cái gì đó với nhân viên mới tuyển dụng.
Bình thường cứ như thể chuyện tối hôm qua chỉ là một cái ảo giác vậy.
Anh đứng ở nơi đó nhìn thật lâu, mới xoay người đi vào văn phòng.
Nhưng hôm nay anh luôn cảm thấy tinh thần bất ổn, luôn bất giác để ý Khương Hoa, lúc giữa trưa, anh hắn phá lệ buông công tác đi theo phía sau cậu ta cùng vào nhà ăn của công ty ăn cơm.
Vào lúc này, một nữ viên chức quyến rũ đi đến chỗ Khương Hoa trò chuyện vài câu với cậu ta, Khương Hoa treo nụ cười lịch sự bắt chuyện lại cô ta.
Bạch Ngạn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của nữ viên chức kia lúc đóng lúc mở, phát hiện được điều mà trước kia không nhận ra.
Hôm nay nhìn kỹ mới thấy, cái người trong công ty công nhận là hoa khôi đứng đầu này lớn lên thật là khó coi cực kỳ.
Lúc trước là ai đã tuyển cô ta vào? Quả thực ảnh hưởng tới hình tượng của công ty! Ánh mắt mọi người bây giờ đều kém như vậy sao?
Lúc này anh nghe được người phụ nữ khó coi kia nhẹ giọng nói:
“Ai nha anh Khương, sao anh ăn ít quá vậy? Chẳng lẽ anh cũng giống con gái chúng em, cũng muốn giảm cân sao? Kỳ thật dáng người anh vốn đã rất hoàn mỹ rồi, lại ăn nhiều chút đi.”.