Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 130: 130: Anh Khương Xảy Ra Chuyện






Bạch Nhất Hàm vừa nói xong thì đã bị Mục Tĩnh Viễn vỗ bả vai, cậu quay đầu nhìn lại, Mục Tĩnh Viễn đang hướng cậu làm khẩu hình: Để Tần Phong tự giải thích sẽ tốt hơn.
Lúc này cậu mới phát giác bản thân đã nói quá nhiều, vội nói: "Dù sao chính là......!Ai, Phương Dịch, em có cuộc gọi đến, không thể nói nữa, cúp a."
Phương Dịch tắt điện thoại, bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Tần Phong......!Tần Phong là ai? Sao lại đặc thù? Bộ cái đầu dài hơn người thường sao? Hừ, nếu không chịu đi thì ngủ sô pha, cho lạnh chết cậu!"
Bạch Nhất Hàm nói có cuộc gọi đến cũng không phải lừa Phương Dịch, là thật sự có cuộc gọi tới, cậu đem điện thoại bắt được trước mắt vừa nhìn thấy, thì ra là Khương Hoa, đã trễ thế này, Khương Hoa sao còn gọi cho cậu?
Cậu vội vàng nhấc máy lên tiếng: "Anh Khương?"
Đầu dây bên kia lại là một giọng nói xa lạ, ngữ điệu người đó gấp gáp:
" Chào ngài, xin hỏi ngài có phải là em trai chủ nhân chiếc điện thoại này không? Tôi là bartender ở hẻm tối , anh của ngài uống nhiều quá, có hai người định mang anh ấy đi.

Nhưng vì anh ấy không tỉnh táo, chúng tôi không thể xác nhận hai người kia có phải người quen không, liền cầm điện thoại của anh ấy gọi tới người liên lạc gần đây, xin hỏi ngài có thể xác nhận một chút thân phận của hai người kia hoặc là tới đón anh ấy không?"
Bạch Nhất Hàm lập tức ngồi dậy, vội la lên:
"Tôi là em trai ảnh! Cảm ơn anh đã gọi cho tôi, làm phiền anh trước câu giờ một lát, ngàn vạn đừng để bất luận kẻ nào mang anh ấy đi, tôi sẽ lập tức đến ngay!"
Bên kia đáp: "Được, tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian, xin ngài hãy nhanh lên." Giọng nói còn chưa dứt, liền nghe được một giọng nói tục tằng bên kia:
"Ai! Thằng phục vụ kia! Mày gọi điện thoại cho ai?!" Ngay sau đó chính là một trận "Tút tút "
Bạch Nhất Hàm nhảy xuống giường, nhanh chóng tìm quần áo mặc lên người, Mục Tĩnh Viễn cũng đi theo mặc quần áo nói:
"Làm sao vậy?Khương Hoa đã xảy ra chuyện?"
Bạch Nhất Hàm gấp đến độ lửa sém lông mày, một bên nhanh chóng mặc quần vào một bên nói:
"Anh ấy một mình ở hẻm tối , uống quá nhiều, có hai người muốn mang ảnh đi! Trời mới biết hai tên khốn kia là người nào, muốn đưa anh ấy đi đâu!"

Cậu vội vàng nói xong, trực tiếp cầm lấy ví tiền cùng di động liền đi ra ngoài, Mục Tĩnh Viễn cầm chìa khóa xe theo sát cậu ra cửa.

Ở cầu thang đụng phải Bạch Ngạn, trong tay anh ta bưng ly nước, thấy hai người nói:
"Đã trễ thế này rồi, còn vội vội vàng vàng muốn đi đâu?"
Bạch Nhất Hàm bước nhanh lướt qua anh ta, vừa đi vừa nói: " Anh Khương đã xảy ra chuyện, bọn em đi cứu ảnh!"
"Xoảng" Phía sau truyền đến âm thanh ly nước rơi xuống, Bạch Nhất Hàm cũng không để ý, cùng Mục Tĩnh Viễn mở cửa ra, một đường chạy vào gara.
Lên xe, Bạch Nhất Hàm gọi điện thoại cho Trần Phong, để anh ta lập tức dẫn người đi vào hẻm tối tụ họp, càng nhanh càng tốt.
Hẻm tối là một cái quán bar, trong đó GAY đặc biệt nhiều, hoàn cảnh cũng rất loạn.

Kiếp trước Bạch Nhất Hàm chính là khách quen nơi đó, sau khi trọng sinh thì không còn tới đó nữa, nhưng cậu biết nơi đó có bao nhiêu loạn.

Giống Khương Hoa như vậy, đẹp trai, dáng người chuẩn, vừa nhìn là biết một soái ca không có kinh nghiệm gì một mình đi vào nơi đó, nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của người có tâm trong nháy mắt.

Không biết sao xui xẻo ảnh còn uống say, nhất định sẽ có người lòng mang ý xấu ngo ngoe rục rịch, nếu không phải vị bartender kia gọi điện thoại tới, Bạch Nhất Hàm thật sự không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.

Cậu không biết đang yên đang lành tại sao Khương Hoa lại đi đến loại địa phương kia uống đến say không còn biết gì, cậu chỉ hy vọng rằng mình có thể đuổi tới kịp.
Một đường nhanh như chớp, cùng tốc độ chạy tới hẻm tối, bọn họ đẩy cửa ra đôi mắt nhanh chóng đảo qua mỗi một chỗ trong quán bar, rất dễ dàng liền phát hiện trong một góc dây dưa thành một đống người.

Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn nhìn nhau, bước nhanh tới, kéo hai người phía trước ra đi vào trong nhìn.

Quả nhiên là Khương Hoa, đôi mắt anh ấy nửa híp, được một thanh niên mặc âu phục cùng một người phục vụ che ở phía sau, chung quanh vây thành một vòng người, ý đồ muốn bắt lấy Khương Hoa, trong đó một người đàn ông đã bắt được cánh tay của Khương Hoa, thanh niên kia cùng anh chàng phục vụ nỗ lực lấy ra, nhưng không thể thành công.

Bọn họ vốn dĩ người đã ít, thân hình cũng không lớn, sau khi Khương Hoa uống nhiều quá thì không đứng vững được, còn phải phân tâm đỡ anh ấy, thanh niên mặc âu phục kia cà vạt đều bị giật bung, quần áo cũng xộc xệch, nơ của người phục vụ cũng là trong trạng thái nửa bóc ra, hai người luống cuống tay chân thập phần chật vật.
Người đàn ông bắt lấy còn nói: "Tôi đã nói tôi là bạn của cậu ấy, các người rốt cuộc là ai? Còn không buông tay? Muốn bắt cóc sao?"
Bạch Nhất Hàm kêu một tiếng "Anh Khương", không do dự lao vào phía trong, Mục Tĩnh Viễn kéo cậu qua một bên, giơ tay bắt được cánh tay lôi kéo Khương Hoa của người đó, dùng sức siết mạnh khiến cho người nọ ăn đau mà thả tay, tiện thể đá lên bụng hắn một cái.

"Á" người nọ hét thảm một tiếng, cả người bị đá ra vài bước xa.
Mấy người còn lại liếc nhau, sôi nổi cùng lao tới.

Bạch Nhất Hàm sợ Mục Tĩnh Viễn song quyền khó địch bốn tay, lo lắng không yên, ngay lúc đó có một người vọt lên, Mục Tĩnh Viễn vừa nhìn thấy, liền vội tiến lên che chở cậu, tận lực không để cậu bị đả thương, người thanh niên vốn dĩ đang che chở trước người Khương Hoa thì giao anh cho người phục vụ đỡ lấy, chính mình cũng vọt lại, đừng nhìn y thân thể gầy yếu, ở trong đám người tả xung hữu đột nhưng thật ra có một cổ sức lực kinh người.

Giữa trận hỗn chiến, Trần Phong dẫn người vọt vào, Mục Tĩnh Viễn một phen kéo lấy Bạch Nhất Hàm rời khỏi vòng chiến, Trần Phong cùng người mà anh ta mang đến đều là binh xuất ngũ, năng lực tác chiến đơn độc rất mạnh, sau một hồi nghiêng về một bên hỗn chiến, bên phía đối phương tổng cộng có bảy tám người đều bị ấn ngã xuống đất.
Trong lúc nhất thời, quán bar nháo cãi cọ ồn ào an tĩnh đến một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy, một tên bị ấn trên mặt đất gầy đến như con khỉ giống lên tiếng: "Tên này bị làm sao vậy? Vừa lên đã đánh người?"
Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói: "Không đánh anh, chờ anh đem anh tôi đi sao?"
Bạch Nhất Hàm ho nhẹ một tiếng, lườm anh một cái, xoay đầu đi.

Người nọ một nghẹn, cãi chày cãi cối nói: "Nói hươu nói vượn cái gì? Tôi là bạn cậu ta, chưa từng nghe cậu ta nói có người thân thích nào như anh, thế nào, định bắt cóc đấy à?"
Mục Tĩnh Viễn hai mắt nhìn chằm chằm hắn nói: "Ồ? Hai người là bạn, vậy anh biết tên anh ấy là gì không?"
Người nọ ngạnh cổ nói: "Tôi đương nhiên biết, nhưng sao tôi phải nói cho một người ngoài như cậu?"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Tôi cũng biết, nhưng tôi có thể nói cho tên người ngoài như anh, anh ấy họ Khương, là người của Bạch gia, một đầu ngón tay của ảnh thôi anh cũng không có tư cách đụng vào đâu.

Nếu anh nhân lúc chúng tôi chưa tới mà mang theo đám bại hoại này chạy đi, tôi còn có khả năng bỏ qua.

Chỉ tiếc, anh đến bây giờ còn mạnh miệng, thật đúng là ai cũng cứu không được."
Người nọ vừa nghe Bạch gia, cũng có chút sợ, lại vẫn ngạnh cổ nói: "Ai biết lời anh nói là thật hay giả? Muốn hù tôi à?"
Trần Phong tiến lên vỗ trên đầu hắn một cái, khinh thường nói: "Mày là cái thá gì? Bất quá một tên tầm thường, cũng đáng để Mục tổng hù mày? Cũng thật biết cách dát vàng lên mặt!"
Bạch Nhất Hàm tiến lên đỡ Khương Hoa, nhẹ vỗ vỗ mặt anh, nhỏ giọng kêu: "Anh Khương? Anh Khương? Nghe thấy không? Em là Nhất Hàm, anh có nhận ra em không?"
Khương Hoa nửa híp mắt, nhỏ giọng kêu một tiếng "Nhất Hàm", nhưng giọng anh quá nhỏ lại mơ hồ, căn bản nghe không rõ.
Anh chàng mặc đồ phục vụ kia không buông tay, cau mày hỏi: "Xin hỏi, cậu là người nhà anh ấy sao?"
Bạch Nhất Hàm đối chàng trai thanh tú có chút chật vật này cười nói: "Anh là vị bartender vừa mới gọi cho tôi phải không?
Tôi họ Bạch, vừa rồi tôi có nói qua điện thoại: Hy vọng anh có thể giúp tôi kéo dài một chút thời gian, đừng để bất luận kẻ nào mang anh ấy đi, tôi lập tức liền đến, anh tin chưa?" Cậu nói, rồi từ trong túi móc di động ra, gọi dãy số của Khương Hoa, tiếng bài nhạc vang, một cái điện thoại bị ném ở góc sáng lên.
Trần Phong đi qua nhặt điện thoại lên tới đưa cho Bạch Nhất Hàm, Bạch Nhất Hàm quơ quơ di động còn vang tiếng nhạc chuông trước mặt chàng trai trẻ đó nói: "Anh nhìn đi, có phải vừa rồi anh dùng điện thoại này gọi cho tôi không? Số điện thoại cũng là số này."
Chàng trai đó tiếp nhận di động nhìn nhìn, trên màn hình có chút vết rạn hiển thị "Em trai gọi", cậu ta yên tâm, ngượng ngùng nói:
"Ngại quá a, vừa rồi nhóm người này cứ tự xưng là bạn bè, người quen gì đó của vị khách này, tôi bị bọn họ làm cho đa nghi."
Bạch Nhất Hàm tiếp Khương Hoa tiếp trong tay, cảm kích cười nói: "Anh làm vậy là đúng, cảm ơn anh đã gọi cho tôi, nếu không hôm nay thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì, anh tên gì vậy? Tôi là Bạch Nhất Hàm của Bạch gia, chuyện hôm nay, Bạch gia tôi chắc chắn sẽ báo đáp!"
Khương Hoa say đến chân mềm căn bản không đứng được, anh dù tính là gầy, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, Mục Tĩnh Viễn thấy Bạch Nhất Hàm quá gắng sức, đi qua đem người nhận lấy.

Chàng trai trẻ tuổi kia kinh sợ, không ngờ địa vị người khách hôm nay lại lớn như vậy, cậu ta tự chủ lắc đầu xua tay nói:
"Không cần không cần, tôi chỉ là thấy mấy người kia không giống người tốt, nên nhiều chuyện xen vào thôi, không cần phải báo đáp.

Hơn nữa vị tiên sinh vừa rồi cũng góp sức rất lớn, nếu không phải có anh ta, một mình tôi cũng không ngăn được bọn họ lâu như vậy."
Bạch Nhất Hàm thành công cứu Khương Hoa, tâm tình không tồi, nghe thấy lời này, cười nói:
"Cũng không thể nói như vậy, với anh chỉ là nhiều chuyện xen vào, nhưng với tôi mà nói chính là tránh thoát được một cái tai họa, vẫn nhất định phải đền đáp.
Chàng trai chỉ lắc đầu, cả tên cũng không chịu nói, Mục Tĩnh Viễn nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực cậu ta, nói:
"Chu Tầm? Là cái tên hay."
Chàng trai đó lúc này mới nghĩ đến đi che bảng tên trên ngực, nghe được tiếng cười nhẹ của Bạch Nhất Hàm, lúng túng đến mặt đều đỏ lên.
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu đứng trước người thanh niên mặc tây trang bên cạnh, cười nói: "Cảm ơn anh đã ra tay trượng nghĩa, Nhất Hàm vô cùng cảm kích."
Thanh niên mặc tây trang đơn giản kéo kéo quần áo, đi tới nói: "Xin hỏi......!cậu là tam thiếu gia của Bạch gia sao? Tôi là Lục Phong Vũ, là......bạn của Khương bí thư."
Bạch Nhất Hàm nhìn qua, vừa rồi rối ren không chú ý, giờ anh ta hơi sửa sang lại một chút, nhìn kỹ, người này lớn lên thật ra thập phần thanh tuấn, nghĩ đến anh ta vừa rồi liều mạng che chở Khương Hoa, cùng bộ dáng hồng mắt khi liều mạng đánh nhau kia, thấy thế nào cũng không giống như là một "người bạn" bình thường.

Nhưng nếu nói có giao tình sâu nặng gì, thì cậu chưa từng nghe Khương Hoa nhắc tới người này.
Cậu nhìn Lục Phong Vũ thường thường liếc hướng Khương Hoa với ánh mắt lo lắng kia, trong lòng sáng tỏ, này sợ là đơn phương nhiệt tình.
Nghĩ đến cũng phải, lấy điều kiện cùng mị lực của Khương Hoa, có người thích ảnh quả thực hết sức bình thường.
Cậu cười cười nói: "Cảm ơn anh vừa rồi đã che chở cho anh Khương của tôi.

Tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này, về sau nếu có chuyện mà tôi có thể giúp thì cứ việc tới tìm tôi.".