Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 129: 129: Thân Phận Đặc Thù






Triệu Hạo run giọng nói: “Tề tổng, tôi cũng là vì ngài, ngài cứu tôi với.”
Tề Minh Dương không kiên nhẫn nói
“Cậu còn dám nói là vì ta? Động thái nhỏ ngày hôm nay của cậu, ta chẳng những không giữ nổi cậu mà cả bản thân ta cũng bị liên lụy! Cho dù người khác không nói, thì Mục Tĩnh Viễn tính khí thế nào cậu còn không biết sao?! Đừng nói cậu đổ canh nóng lên người Bạch Nhất Hàm, chỉ cần cậu làm hắn rụng một cọng tóc mà để Mục Tĩnh Viễn biết được, hắn cũng có thể lấy mạng cậu ra chơi đùa!”
Triệu Hạo khóc hút hít nói: “Không đến mức đó đi? Bạch tam thiếu cũng không có bị thương……”
Tề Minh Dương nói: “Rồng có vảy ngược, đụng đến sẽ tức giận.

Bạch Nhất Hàm chính là vảy ngược của Mục Tĩnh Viễn.

Bản thân hắn cũng không phải là người keo kiệt, chén canh này của cậu nếu là hắt lên người hắn, thì có thể hắn sẽ không so đo với cậu.

Nhưng đối tượng mà cậu động thủ lại là Bạch Nhất Hàm! Mặc kệ có bị thương hay không, Mục Tĩnh Viễn cũng sẽ không lý luận với cậu.

Huống chi còn có Tần Phong đang nhìn chằm chằm cậu"
Triệu Hạo thật sự muốn khóc: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
Tề Minh Dương bực bội nói: “Ta còn có biện pháp nào? Hiện tại chỉ có thể đưa cậu ra đi cho Bạch tam thiếu xả giận.

Nếu cậu muốn bớt chút đau khổ, thì liền nghĩ cách làm Bạch tam thiếu nói đỡ cho cậu, một lời hắn nói còn hữu dụng hơn cả trăm câu cậu nói nhiều.”
Triệu Hạo “Bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất nói: “Tề tổng, ngài không thể đối xử với tôi như vậy a, nếu ngài đưa tôi ra, Mục Tĩnh Viễn nhất định sẽ muốn nửa cái mạng này của tôi!”
Tề Minh Dương lạnh lùng nói: “Nửa cái mạng? Ta nói rồi, Tần Phong đang nhìn chằm chằm cậu, nếu cậu không dám từ bỏ nửa cái mạng này, chờ Tần Phong không kiên nhẫn tự mình động thủ, thì đến cả cái mạng cậu cũng không còn.

Đến lúc đó, cậu cả chết như thế nào cũng không biết!
Triệu Hạo nước mắt nước mũi đều tuôn rơi, không cầm lòng nói: “Tề tổng, tôi là vì ngài nha, tôi cũng không làm Bạch tam thiếu bị thương "
Tề Minh Dương nói:
“May cho cậu là không làm bị thương Bạch tam thiếu, chứ nếu thật sự bị thương, Mục Tĩnh Viễn chỉ sợ sẽ tự tay bóp chết cậu.


Nói như vậy, cậu ngược lại còn phải biết ơn Tần Phong có thân thủ tốt.

Được rồi, một thằng đàn ông, đừng có mà nước mắt nước mũi giàn giụa, còn chưa đủ mất mặt, thế lúc ra tay cậu nghĩ cái gì? Đi thôi, về.”
Triệu Quang nhỏ giọng nhắc nhở: “Tề tổng, vậy ngài không ăn cơm sao?”
Tề Minh Dương không kiên nhẫn nói: “Hôm nay đều không thuận, còn ăn cơm gì nữa!”
[…]
Cơm chiều qua đi, Bạch Nhất Hàm lôi kéo Mục Tĩnh Viễn trở lại phòng, đem chiến lợi phẩm hôm nay đạt được triển lãm cho anh xem, sau khi trình bày qua bộ trà cụ trọng điểm “Thủy Thiên Trường”, lại đem áo khoác lông dê cầm lấy ướm trên người, hỏi:
“Tĩnh Viễn, anh xem cái áo khoác này đẹp không? Ông nội sẽ thích nó chứ?”
Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói: “Rất đẹp, em đưa, như thế nào ông đều sẽ thích thôi.”
Bạch Nhất Hàm cười cười, lại cầm lấy một cái khăn quàng cổ nói: “Anh nhìn khăn quàng cổ này đi, rất dày dặn chắc chắn, xúc cảm cũng rất mềm mại.

Em thử qua rồi, quấn quanh cổ rất thoải mái, ông nội lớn tuổi rồi, mùa đông sợ lạnh, ra cửa mặc lên mấy cái này sẽ rất ấm áp.
Mục Tĩnh Viễn ôm chầm cậu đáp: “Em nói đúng, ông Bạch nhìn thấy mấy thứ này, tâm đều ấm áp, mắt nhìn của em rất tốt, mấy thứ này đều rất đẹp, cũng rất hợp lão gia tử.”
Bạch Nhất Hàm đùa nghịch mấy thứ đồ này, thật giống như ông nội đã đứng ở trước mặt cậu, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.

Trọng sinh tới nay, cậu vẫn luôn không dám đi gặp ông nội, lúc này rốt cuộc cũng phải gặp mặt, trong lòng tưởng niệm, vui mừng cùng áy náy đan chéo lẫn nhau, tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Cậu đem tất cả gấp gọn gàng lại, ngón tay thon dài không ngừng đùa nghịch vào nếp gấp, cười nói:
“Hôm nay Nghiêm Phái cũng đi nữa, còn dẫn theo vị kia của Nghiêm Huy.

Mắt nhìn của cả hai đều rất tốt, cho em không ít kiến nghị, đồ mua về đều rất ưng ý.

Đúng rồi, Tần Phong cũng đi nữa đó.”
Mục Tĩnh Viễn nhướng mày nói: “Hôm nay cũng thật náo nhiệt.”
Bạch Nhất Hàm cười nói: “Còn chưa hết đâu, hôm nay còn đụng phải Tề Minh Dương.”
Mục Tĩnh Viễn nhíu mày nói: “Hắn?!”
Bạch Nhất Hàm giơ giơ cằm hướng bộ trà cụ nói: “Ừm, anh ta cũng tự đi chuẩn bị quà cho sinh nhật của ông nội, cũng nhìn trúng bộ trà cụ này.


Nhưng nó chỉ có một bộ, anh ta đã tới chậm một bước, em đã thanh toán xong, anh ta liền tới nói với em mấy câu, sau đó chúng em đi ăn cơm, khi ra tới cửa lại gặp phải anh ta nữa.”
Mục Tĩnh Viễn mày nhăn lại càng chặt, nói: “Hắn cố ý?”
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ nói: “Chắc không phải đâu, có lẽ chỉ là tình cờ thôi, lại nói tiếp, Tần Phong hôm nay còn cứu em một lần.
Mục Tĩnh Viễn nói: “Làm sao vậy?”
Bạch Nhất Hàm cúi đầu, một bên đùa nghịch một bên nói: “À, chính là Tề Minh Dương có một thủ hạ hình như đã đẩy người phục vụ một cái, thiếu chút nữa làm đổ canh lên người em.

May mà mắt Tần Phong tinh, nhìn thấy nên lại đẩy em sang một bên.”
Cậu ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh:
“Anh không thấy đâu, thân thủ đó của cậu ta đẹp mắt cực kỳ, đặc biệt lưu loát! Ai, chính là cậu ta vừa ra tay, bị Tề Minh Dương nhận ra mặt, thiếu chút nữa kêu phá, lúc ấy bị ta đánh gãy, liền sợ Phương Dịch không dễ lừa gạt như vậy, vạn nhất bị Phương Dịch đoán được thân phận của cậu ta, vậy thì chỉ có thể thảm, nói đến vẫn là tại em, em rất ngại a."
Mục Tĩnh Viễn ánh mắt trầm xuống, hỏi: “Làm em bị thương sao?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Không có a, nói anh rồi, thân thủ kia của Tần Phong,
a ~~ đánh như vậy, chén canh bị đá bay, một chút cũng không chạm vào.”
Mục Tĩnh Viễn sờ sờ đầu của cậu nói:
“Vậy là tốt rồi, chuyện này anh đã biết, nếu áo choàng của Tần Phong rơi xuống, chúng ta liền cùng đi cầu tình cho cậu ta, được không?”
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu nói: “Ừm Ừm.”
[…]
Trong nhà, Phương Dịch nhìn người tự giác theo vào phòng, nói: “Cậu theo vào đây làm gì? Còn không về nhà?”
Tần Phong lười biếng ngồi trên sô pha, nói: “Đây là nhà tôi.”
Phương Dịch mở to hai mắt nhìn: “Cậu còn có thể vô sỉ hơn nữa được không? Đây là phòng của tôi, nhà của tôi!”
Tần Phong giương mắt nhìn anh ta nói: “Sao hôm nay anh lại tức giận như vậy?”
Phương Dịch cười lạnh nói:
“Tôi tức giận? Không bằng năng lực của cậu đi, có thể làm Tề Minh Dương gọi một tên đại lưu manh là tiên sinh.

Cái miếu nhỏ này của tôi sợ là không chứa chấp cậu nổi, ngay từ đầu hắn muốn gọi cậu là gì? Nhất Hàm cũng sớm biết rồi phải không? Bằng không cũng sẽ không cố ý ngắt lời hắn che giấu cho cậu, chỉ có tôi như một thằng ngu thật sự cho rằng cậu là một tên lưu manh.”

Tần Phong giơ tay gãi gãi mặt, nói:
“Tiểu Phương, anh không cần nghiêm trọng như vậy, mặc kệ người khác gọi tôi là gì, thì tôi ở cạnh anh lúc này không phải vẫn là tên lưu manh ban đầu sao.”
Phương Dịch quay đầu nói: “Ồ, còn rất văn chương hén, có phải trên mặt tôi có viết tám chữ to‘ tôi rất dễ lừa, mau tới gạt tôi’ hay không a.”
Tần Phong ngưỡng mặt nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Tiểu Phương, tôi không muốn lừa anh, tôi đối với anh là thật lòng.


Phương Dịch cười lạnh chế nhạo: “Ha hả.”
Tần Phong thở dài, nói: “Tôi thẳng thắn với anh, được chưa?”
Phương Dịch đứng khoanh ngực, cười lạnh nói: “Không cần đâu, cậu là ai cũng không sao cả, tôi bất quá chỉ là một viên cảnh sát nhỏ, trêu chọc không nổi bất luận ông Phật lớn nào, đi thong thả không tiễn.”
Tần Phong nói: “Chỉ vì một cái thân phận, anh liền phủ định giao tình của chúng ta?”
Phương Dịch nói: “Giữa chúng ta có giao tình sao? Giao tình thành lập dựa trên lời nói dối à?”
Tần Phong gãi gãi tóc, đứng dậy đi đến trước mặt Phương Dịch nói:
“Tiểu Phương, anh hà tất phải nói tàn nhẫn như vậy"
Phương Dịch cả giận: " Cậu còn ủy khuất? Là ai mẹ nó nói dối đầy miệng! Cả cậu là ai tôi còn không biết, có tình cảm cái rắm!”
Tần Phong bắt lấy cánh tay anh ta nói: “Tôi nói, tôi sẽ thú nhận mà!”
Phương Dịch nói:“Trễ rồi! Tôi không cần! Cút đi!”
Tần Phong nói: “Tôi không cút!”
Phương Dịch vươn ngón trỏ chỉ cậu ta nói: “Hay lắm, cậu không cút, thì tôi cút!”
Anh ta nắm áo khoác lên đi tới cửa, vừa muốn mở cửa, lại tức hô hô đi trở về nói: “Đây là nhà tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải cút? Cậu cút đi!”
Tần Phong nằm trên sô pha, kiên quyết nói: “Không đi!”
Phương Dịch không làm được gì cậu ta, mắng thì cậu ta giả chết, đánh thì đánh không lại.

Lăn lộn nửa ngày, chỉ có thể ném cậu ta vào phòng khách, "Rầm" một tiếng đóng lại cửa phòng ngủ.
Chỉ để lại căn phòng khách gió thảm mưa sầu.

Tần Phong thường lui tới ăn vạ chỗ này tuy rằng cũng là ngủ sô pha, nhưng tốt xấu cũng có cái chăn đắp, bây giờ lại thành không miếng che thân.
Bất quá……
Tần Phong ngồi dựa đầu trên sô pha.

Dù sao cậu ta cũng sẽ không đi, chỉ có ở chỗ này, cậu ta mới có thể cảm nhận được an bình, chỉ có ngay ngốc nên cạnh Phương Dịch cậu ta mới có thể cảm thấy, được sống, là một chuyện rất tốt.

Cậu ta nhìn cửa phòng đóng chặt, đi tới cửa lấy áo khoác của Phương Dịch đắp lên người, chóp mũi vùi vào cổ áo, cười tủm tỉm nhắm hai mắt lại.
[…]
Bạch Nhất Hàm nằm ở trên giường, nghĩ nghĩ vẫn là không yên tâm, cầm lấy di động gọi cho Phương Dịch, mới vừa truyền được, liền hỏi: “Phương Dịch, Tần An ở chỗ anh sao?”
Phương Dịch trầm mặc, nói: “Nhất Hàm, cậu ta tên Tần An sao?”
Bạch Nhất Hàm khựng lại, nhỏ giọng nói:
“Anh… anh biết rồi? Thực xin lỗi a, em không phải cố ý muốn giấu anh, chỉ là thân phận của cậu ấy nếu nói ra thì hai người cũng không thể vui vẻ làm bạn bè như vậy.

Phỏng chừng cậu ấy cũng nghĩ thế, mới không dám nói cho anh biết đi.”
Phương Dịch nhìn nhìn cửa phòng, nói: “Anh biết, em không cần cảm thấy áy náy, chuyện này không phải lỗi của em.”
Bạch Nhất Hàm cường điệu nói: “Nhưng anh phải biết rằng, bọn em đều là thiệt tình xem anh là bạn, điểm này anh không cần hoài nghi "
Phương Dịch nói: “Ừa, anh biết.”
Bạch Nhất Hàm cẩn thận hỏi: “Vậy Tần An…… anh tính thế nào?”
Phương Dịch hỏi ngược lại: “Tần An là ai?”
Bạch Nhất Hàm vội nói: “Tần Phong! Anh định xử lý Tần Phong thế nào?”
Phương Dịch từ trong lỗ mũi phun ra một hơi, nghiến răng nghiến lợi một phen.

Bạch Nhất Hàm hồn nhiên bất giác chính mình đã bán đứng Tần Phong, cách điện thoại cậu nghe thấy tiếng nghiến răng, không khỏi đổ mồ hôi hột vì Tần Phong, nhỏ giọng kêu:
“Phương Dịch?”
Phương Dịch lấy lại tinh thần, cẩn thận nghĩ nghĩ, uể oải nói: “Không biết.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Vậy bây giờ cậu ấy ở đâu?”
Phương Dịch nói: “Ăn vạ ở phòng khách nhà anh không chịu đi.”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Phương Dịch a, kỳ thật Tần Phong cậu ấy cũng không dễ dàng, hơn nữa đối với anh cũng là tuyệt đối thiệt tình.

Anh xem, bằng không liền tha thứ cậu ấy, thân phận cậu ấy đặc thù, đối với người mới vừa nhận thức khẳng định không thể để lộ.

Sau này hai người thành bạn bè, nói vậy cậu ấy cũng là sợ anh giận, mới luôn không dám nói.”
Phương Dịch nói: “Thân phận cậu ta đặc thù? Là đặc thù thế nào?”.