Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 127: 127: Một Ngày Náo Nhiệt1






Bạch Nhất Hàm thiếu chút nữa bị cậu ta vỗ muốn xỉu, Phương Dịch đi tới dùng sức vỗ mạnh vào lưng Tần Phong một cái, nói:
" Cậu nhẹ tay chút! Bộ coi người ta cũng da dày thịt béo giống cậu sao? Một tên lưu manh như cậu, Nhất Hàm cần dùng tới làm gì? Hỗ trợ đánh nhau sao?"
Tần Phong bất đắc dĩ nói: "Tiểu Phương, anh không thể chừa cho tôi chút mặt mũi sao?"
Phương Dịch liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không hé răng.

Bạch Nhất Hàm hòa hoãn hô hấp, nghẹn cười hô: "Lên xe đi."
Mới vừa lên xe đi không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Nghiêm Phái, cô ấy ở đầu dây bên kia ríu rít năn nỉ Bạch Nhất Hàm đi ra ngoài chơi với mình.

Nói là vì sự an toàn của cậu, cố ý mang theo vệ sĩ.

Bạch Nhất Hàm chỉ đành nói với cô về lịch trình ngày hôm nay, Nghiêm Phái nhảy nhót nói: "Vậy thì chúng ta cùng đi a, em cũng có thể giúp anh ra nghĩ ý tưởng, mắt nhìn của em rất tốt!"
Bạch Nhất Hàm nhìn nhìn Phương Dịch xua xua tay biểu thị không thèm để ý, lúc này mới đáp:
"Vậy chúng ta gặp nhau ở phố thương mại Văn Phong, thấy sao?"
Nghiêm Phái hưng phấn nói:
"Ok, bây giờ bọn em liền tới đó chờ anh! Anh Chương lên xe đi!" Câu nói phía sau kia rõ ràng là đang nói với bên cạnh.

Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, con bé gọi là Anh Chương, hẳn là chính là vị kia của Nghiêm Huy, không ngờ là hôm nay còn rất náo nhiệt.

Tới địa điểm đã hẹn, xa xa liền thấy Nghiêm Phái đang nhảy nhót vẫy tay, bên cạnh còn có một người đàn ông thân hình cao gầy.

Cả bọn Bạch Nhất Hàm bước tới, hai bên giới thiệu nhau một chút.

Người đàn ông kia quả nhiên đúng là vị bạn đời hợp pháp đã cùng Nghiêm Huy đi lãnh chứng, gọi là Chương Túc, anh ta vóc người rất cao, người thiên gầy, màu da rất trắng, giống như hàng năm không được nhìn thấy ánh sáng vậy, diện mạo rất hiền lành, mặc một chiếc áo sơmi trắng cùng quần dài màu vàng nhạt, trên sống mũi thẳng tắp đeo một chiếc kính không gọng, thoạt nhìn tựa như một người học giả nghiêm túc, một cổ phong độ trí thức ập vào trước mặt, anh ta nói không nhiều lắm, cho người ta một loại cảm giác rất thanh lịch.

Một đám người đổ xô vào khu thương mại, đi dạo từng cái cửa hàng, Nghiêm Phái rất vui vẻ, ríu rít nói không ngừng.


Bạch Nhất Hàm mua cho lão gia tử mua hai kiện áo khoác lông dê, còn có khăn quàng cổ, mũ đội hay bao tay mùa đông gì đó.

Nhưng những thứ này không thể làm quà sinh nhật, mấy người lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường cửa hàng đồ cổ linh tinh.

Mọi người đều là người trẻ tuổi, rất nhanh liền quen thuộc nhau, Nghiêm Phái kéo Bạch Nhất Hàm ra sau một bước, nhỏ giọng nói:
"Nhất Hàm, hai người bạn kia của anh là một đôi phải không?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Không phải, họ là bạn thôi, em đừng có nói bậy a, sẽ làm họ xấu hổ."
Nghiêm Phái cười xấu xa: "Ải du ~- Hàm tiểu cát cách(?), anh quá thuần khiết rồi, anh phải tin tưởng đôi mắt của em, hai người bọn họ tuyệt đối có gian tình!"
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu nhìn Phương Dịch cùng Tần Phong, chỉ thấy Tần Phong đang ý đồ muốn khoác tay lên vai Phương Dịch, mà Phương Dịch thì không ngừng đẩy xuống.

Nghiêm Phái cười "Khặc khặc" nói:
"Thấy chưa? Quan hệ của hai người họ nhất định không đơn giản, cho dù hiện tại không phải là một đôi thì tương lai cũng nhất định là một đôi."
Bạch Nhất Hàm cũng không tự chủ được thấp giọng: "Sao mà em biết được?"
Nghiêm Phái tự hào nhỏ giọng cười nói:
"Không có bất luận gian tình nào là có thể thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của em! Anh nhìn đi, Tần An thì không cần phải nói, ý tứ của anh ta với đối phương biểu hiện đến quá rõ ràng rồi.

Mà Phương Dịch mặt ngoài nhìn là đang cự tuyệt, nhưng nếu anh ấy thật sự không hứng thú với Tần An thì cứ giữ khoảng cách với anh ta không phải tốt hơn sao, làm gì còn cùng anh ta sóng vai đi? Đây rõ ràng chính là muốn cự còn nghênh sao!"
Bạch Nhất Hàm bội phục: "Em quan sát cũng thật kỹ"
Nghiêm Phái hất cằm: "Đương nhiên!"
Bạch Nhất Hàm nhìn nhìn một bên Chương Túc, thấp giọng nói: "Em không phải nói anh trai em đem giấu Chương Túc kín mít sao? Sao em còn hẹn anh ấy ra?"
Nghiêm Phái hãnh diện nói:
"Đương nhiên là do em lợi hại rồi, anh hai em dù có cẩn thận mấy thì vẫn có sai sót, mới bị em bắt được anh Chương.

Kỳ thật anh Chương rất thương em, em làm nũng bắt ảnh đi cùng thì anh liền đi, chỉ cần em mang anh Chương về trước buổi tối thì anh hai sẽ không phát hiện được."

Bạch Nhất Hàm kỳ quái nói: "Anh hai em sao lại không cho em cùng Chương Túc tiếp xúc?"
Nghiêm Phái bĩu môi nói: "Hừ, ảnh nói sợ em dạy hư anh Chương! Giống như ảnh là người tốt lắm vậy, chính là một con sói đuôi lớn! Ảnh căn bản chính là sợ em ở trước mặt anh Chương chọc thủng bộ mặt thật của mình!"
Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ nói:
"Vậy em còn bắt Chương Túc cùng mình đi xa như vậy? Một khi bị anh hai em phát hiện không phải sẽ nổi nóng sao?"
Nghiêm Phái hai mắt sáng lấp lánh nói:
"Em đã sớm muốn giới thiệu cho hai người gặp mặt, anh biết chuyện làm một nhỏ hủ nữ hạnh phúc nhất là cái gì không? Chính là được làm bạn với hai cực phẩm tiểu mĩ thụ! Oa ha ha ha, đỉnh cao nhân sinh a có phải không?"
Bạch Nhất Hàm có chút thẹn quá thành giận nói: "Ai nói anh là thụ? Bộ anh là công không được sao?"
Nghiêm Phái dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Được mà, em tin anh."
Bạch Nhất Hàm đầu đầy hắc tuyến: "Cái ánh mắt đó của em là sao? Anh nói chính là sự thật!"
Nghiêm Phái trấn an: " Được được, em biết rồi, em tin anh là công, là cường công luôn! Được rồi chứ? Ngoan a."
Bạch Nhất Hàm:......!
[...]
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Bạch Nhất Hàm cuối cùng nhìn trúng một bộ trà cát tường màu tím.

Trên ấm trà cùng chén trà cũng không có hoa văn gì, cũng không có góc cạnh, chỉnh thể có vẻ mượt mà tinh tế, là kiểu dáng mà các ông cụ thích.

Bạch Nhất Hàm cảm thấy rất vừa lòng, kêu Trần Phong đi quẹt thẻ rồi chờ nhân viên cửa hàng tiến hành đóng gói trang trí bộ trà cụ.

Lúc này một giọng nam trong trẻo ở bên cạnh vang lên: "Bộ trà cụ kia nhìn không tồi, cũng lấy cho tôi một bộ nhìn xem."
Giám đốc đi qua xin lỗi nói: "Thật sự xin lỗi Tề tổng, bộ trà cụ Thủy Thiên Trường kia chỉ có một bộ, Bạch thiếu đã thanh toán, trong tiệm của chúng tôi còn rất nhiều bộ trà cụ không tồi khác, ngài muốn xem một chút không ạ?"
( Editor: tên bộ trà mik chém thui, chứ để nguyên bản qt" Thủy trời cao" nghe nó ko sang)
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại nhìn qua, người nọ cũng hướng bên này, vừa nhìn thấy liền mỉm cười đi tới, vươn tay cười nói: "Thì ra là Bạch tam thiếu, thật là trùng hợp, Nghiêm tam tiểu thư cũng có mặt sao?"
Nghiêm Phái cười một cái, gật đầu chào hỏi.


Bạch Nhất Hàm treo nụ cười lễ phép, bắt tay hắn nói:
"Đúng vậy, đáng tiếc này bộ Thủy Thiên Trường là mua để tặng cho ông nội tôi, nếu không nhất định sẽ nhường cho Tề tổng."
Tề Minh Dương mỉm cười nói:
"Không sao tam thiếu, mua đồ đều phải chú ý thứ tự trước sau, đừng nói là muốn tặng cho Bạch lão gia tử.

Dù không phải, tôi cũng sẽ không bắt tam thiếu bỏ những thứ yêu thích, tam thiếu chính là tự chuẩn bị quà sinh nhật cho Bạch lão gia tử sao?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Đúng vậy, Tề thiếu sao lại biết được?"
Tề Minh Dương cười nói: "Đúng là trùng hợp một cách kì lạ, tôi nhìn trúng bộ trà cụ kia, cũng là muốn đưa cho Bạch lão gia tử.

Nếu như vậy thì ai mua cũng giống nhau, tôi lại chọn một kiểu khác vậy"
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: "Vậy được, Tề tổng đi thong thả."
Tề Minh Dương mỉm cười nói: "Hẹn gặp lại."
Tề Minh Dương đi rồi, Nghiêm Phái kéo canh tay Bạch Nhất Hàm đi ra cửa hàng, nhỏ giọng nói: "Em không thích anh ta."
Bạch Nhất Hàm nói: "Sao vậy? Anh ta làm em không thích chỗ nào? Ồ, bởi vì anh là thẳng?"
Nghiêm Phái nghiêm túc nói: "Đây không phải vấn đề cong thẳng, em nào có nông cạn như vậy?"
Nhìn đến ánh mắt Bạch Nhất Hàm nghiêng lại đây, cô thở dài nói:
"Được thôi em nông cạn, nhưng lần này thật sự không phải.

Em là nói cái người này, nhìn thì với ai cũng cười tủm tỉm, kỳ thật nội tâm nhỏ nhen nhất, nếu ai đắc tội, có thể bị anh ta ghi hận cả đời, vừa rồi dù là chúng ta có lý, như anh ta khẳng định cũng sẽ cảm thấy chúng ta đoạt đồ của mình, nói không chừng liền sẽ ghi hận chúng ta, dù sao thì em cũng không thích anh ta."
Bạch Nhất Hàm: "Ách......!Không nghiêm trọng như vậy chứ?"
Chương Túc cười cười, vỗ vỗ đầu Nghiêm Phái nói:
"Mọi người đều trong một vòng tròn, quá cứng nhắc cũng không tốt.

Gặp nhau gật đầu chào hỏi một cái là được rồi, em không thích cậu ta thì ngày thường không cùng cậu ta lui tới là được."
Nghiêm Phái dùng sức gật đầu:
"Ừm, anh Chương nói đúng, nhưng mà Nhất Hàm, anh phải cẩn thận anh ta một chút, đừng đến lúc đó lại trả thù anh."
Bạch Nhất Hàm cười nói: "Không đến mức."
Nghiêm Phái nghiêm túc nói: "Em nói thật với anh, dù sao anh cứ cẩn thận chút là được, cẩn thận thì dùng thuyền được vạn năm* a."

(*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: xuất phát từ câu nói "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) - cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm - của Trang Tử.

Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền)
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: "Được, anh biết rồi, cũng đã giữa trưa, đi thôi, chúng ta ăn cơm đi, muốn ăn cái gì?"
Nghiêm Phái nói: "Hỏi mọi người một chút a, muốn ăn gì nào?"
Bạch Nhất Hàm cười nói: "Trong bọn anh chỉ có em là con gái, đương nhiên phải nghe em."
Nghiêm Phái vuốt cằm nói: "Như vậy a, vậy đi tầng cao nhất, ở đó có một nhà ăn nấu ăn đặc biệt ngon miệng, em đã tới rất nhiều lần."
Bạch Nhất Hàm quay đầu lại hỏi một vòng, không có bất đồng ý kiến, mấy người trực tiếp đi đến tầng cao nhất.

Làm khách quen, Nghiêm Phái nhận trách nhiệm gọi món, cô thuần thục gọi mấy món chiêu bài, những người khác lại chọn thêm vài món, kêu một bàn.

Hương vị đồ ăn đúng thật không tồi, mọi người đi dạo cả một buổi sáng, đều đói bụng, nên ăn đến thập phần tận hứng, chỉ là thật sự rất trùng hợp, lúc vừa đi ra, cư nhiên lại đụng phải Tề Minh Dương.

Tề Minh Dương đi vào nhà hàng, nhìn thấy bọn họ, mỉm cười nói:
"Tam thiếu, chúng ta hôm nay thực sự có duyên phận, lại gặp mặt."
Bạch Nhất Hàm khách khí cười: "Đúng vậy, Tề tổng cũng tới đây ăn cơm sao?"
Tề Minh Dương gật đầu nói: "Đồ ăn nơi này làm đúng là rất ngon."
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, hai người đơn giản nói vài câu, liền muốn cáo từ, Bạch Nhất Hàm cùng những người khác đi ra ngoài, Tề Minh Dương mang theo hai người đi vào trong.

Phía sau hai người, vừa lúc có một người phục vụ bê một chén canh đi qua, Tề Minh Dương hơi nghiêng người về sau, khuỷu tay phảng phất như lơ đãng đụng trúng sau lưng người phục vụ một chút, vị trí hắn đứng là ở phía sau người phục vụ,có thân hình người phục vụ che đậy, không có ai thấy động tác nhỏ kia của hắn.

Còn người phục vụ không phòng bị, cả người không ổn bưng chén canh ngã về phía trước, mà Bạch Nhất Hàm chính là ở trước mặt hắn.

Phương Dịch cùng Tần Phong đi sau lưng Bạch Nhất Hàm, Phương Dịch phản ứng không chậm, thấy tình thế không tốt vừa muốn duỗi tay chắn, Tần Phong kế bên cũng đã động thủ, tay trái cậu ta đẩy Bạch Nhất Hàm, đồng thời chân phải đảo qua, đá chén canh đã bay khỏi khay kia sang một bên, trong lúc bận rộn còn không quên vươn một cái tay khác xách cái cổ áo của người phục vụ, miễn cho hắn cũng rơi vào tình trạng chó ăn cứt*, chỉ nghe "Lẻng xẻng" một tiếng, chén canh rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy, nước canh nóng bỏng trên mặt đất hôi hổi tỏa khói.

Bạch Nhất Hàm bị đẩy đến lảo đảo vài bước, được Chương Túc đỡ, Tề Minh Dương nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lại, vội nói:
"Tam thiếu, sao lại thế này? Có bị thương không?"
Bạch Nhất Hàm đứng thẳng người dậy, khẽ cười một chút nói: "Không có việc gì, cũng may là không có ai bị thương.".