Bạch Nhất Hàm nói:
" Bệnh tình của hắn là thật, kết quả xét xử như vậy em cũng không ngoài ý muốn.
Thứ em để ý chính là khẩu cung của hắn, có hỏi ra được thứ giá trị gì không.
Chuyện lần này, thật sự chỉ là Đào Khởi xui khiến hắn sao? Em không hy vọng lại có người uy hiếp đến sự an toàn của chị em và anh rể."
Phương Dịch vào cửa, ở trên sô pha ngồi xuống, gật đầu nói:
"Trước mắt xem ra, là như thế này, lấy tình huống của hắn, khẩu cung không thể làm chứng cứ trực tiếp.
Nhưng anh trước sau cảm thấy hắn có khả năng tự chủ phán đoán, kỳ thật nên vì chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, trừ bỏ nói bậy nói bạ cùng cực đoan vọng tưởng viễn vông, năng lực tư duy cơ bản cũng không có bị mất đi.
A,ít nhất, hắn biết chính mình có tiền sử bệnh tâm thần, không cần chịu trách nhiệm hình sự, vẫn luôn không lo sợ, mẹ hắn cũng làm loạn rất hung hãn."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Thế hắn giải thích sao về chuyện này?"
Phương Dịch nói:
"Hắn cho rằng, hắn thích Bạch đại tiểu thư, như vậy Bạch đại tiểu thư nên là người phụ nữ của hắn, nhưng Bạch đại tiểu thư lại hờ hững, thậm chí từ chối hắn tỏ tình, điều này làm cho hắn rất bất mãn với Bạch đại tiểu thư, huống hồ sau đó hắn lại còn bởi vì lý do cá nhân mà bị Bạch Thị khai trừ.
Chúng ta đều biết, sự tồn tại hay tung tích của hắn, Bạch đại tiểu thư căn bản là không rõ ràng lắm.
Nhưng hắn cho rằng, đây là Bạch đại tiểu thư chê nghèo yêu giàu, vứt bỏ một tên cám bã chi phu(*) như hắn, cũng tiến hành chèn ép hắn, sau khi hắn bị khai trừ vẫn luôn tức giận bất bình, cho rằng Bạch đại tiểu thư không giữ phụ đạo, sau lại hắn bởi vì cảm xúc vẫn luôn không ổn định, làm việc luôn không thuận lợi cũng làm hắn càng thêm buồn giận.
Nhưng tâm lý hắn rõ ràng chênh lệch thân phận của mình cùng Bạch đại tiểu thư, luôn chỉ dám ở sau lưng chửi rủa, cũng không có dám áp dụng hành vi trả thù, thẳng đến khi Đào Khởi tìm đến.
(*)Cám bã là Tào Khang: hoán dụ chỉ thức ăn kham khổ của người nghèo cụm từ này bắt nguồn từ 1 câu truyện xưa, (mọi người có thể xem trên Wiktionary).
Trong trường hợp này ý chỉ một người đàn ông nghèo nhưng có tấm lòng thủy chung"
Cô thông báo cho Ngụy Toàn tin Bạch đại tiểu thư đã xác lập quan hệ yêu đương với Thẩm Thiên Dương, điều này làm cho Ngụy Toàn càng thêm nổi trận lôi đình, hắn cảm thấy chính mình bị đội nón xanh , Đào Khởi vì mượn đao giết người, không tiếc xả thân ngủ với Ngụy Toàn rất nhiều lần.
Ngụy Toàn cảm thấy cô là người yêu của mình, cũng chính là người một nhà, nên lời cô nói hắn tin tưởng không chút nghi ngờ, trải qua mấy ngày xúi giục, sự phẫn nộ của Ngụy Toàn đã tới đỉnh điểm, lúc này Đào Khởi nói với hắn, hắn có bằng chứng về bệnh tinh thần.
Ngay cả khi giết người, cũng không cần chịu trách nhiệm hình sự, một người đàn ông, không nên chịu đựng khuất nhục như vậy, cũng cổ vũ hắn đi giết chết Thẩm đại thiếu.
Nhưng đợi đến khi mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, Ngụy Toàn lúc đó lại thay đổi chủ ý, hắn cảm thấy dù hắn lái xe đâm chết Thẩm đại thiếu thì Bạch đại tiểu thư vẫn có thể đi tìm người khác.
Dù sao đều là giết người, không bằng đâm chết Bạch đại tiểu thư, cô liền vĩnh viễn cũng sẽ không xuất quỹ nữa, dù cho gia thế Bạch gia cường đại muốn hắn chôn cùng, hắn cũng có thể cùng Bạch đại tiểu thư làm một đôi quỷ phu thê
Bạch Nhất Hàm không nghĩ tới trên đời này còn có một kẻ vô sỉ như vậy, tức giận đến một chân đá đổ bàn trà, tay đều phát run, Mục Tĩnh Viễn kéo cậu ngồi cuối bên mình, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói:
"Em đừng nóng, Ngụy Toàn sẽ phải trả giá cho hành vi của hắn."
Phương Dịch chớp chớp mắt, làm bộ không nghe hiểu ý anh, nói tiếp:
"Hiện tại xem ra, Ngụy Toàn chỉ là một kẻ điên tinh thần không bình thường, bị Đào Khởi sai khiến, nhưng động cơ của Đào Khởi, chúng ta nghĩ thế nào cũng không ra.
Chuyện này, vẫn phải cẩn thận thẩm vấn Đào Khởi mới được."
Anh ta lại chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói với Bạch Nhất Hàm:
"À, Nhất Hàm, thời gian cô ta ở nhà em cũng không ngắn,mọi người có hỏi ra được gì không?"
Bạch Nhất Hàm ánh mắt lóe lóe, Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu một cái, nói:
"Tôi tìm người hỏi một chút, tinh thần cô ta có vẻ cũng không bình thường, có lẽ còn nghiêm trọng hơn Ngụy Toàn.
Cô ta cho rằng thế giới hiện tại của chúng ta chỉ là một quyển sách, và tất cả mọi người đều có một số phận cố định, mà số phận của Thẩm Thiên Dương, chính là chết dưới bánh xe của Ngụy Toàn, tất cả những gì cô ta làm, chỉ là đang phụ trợ cốt truyện ."
Phương Dịch phẫn nộ:
"Sao thời buổi này còn có nhiều kẻ điên hoành hành trong xã hội đến như vậy! Bọn họ những cái đó buồn cười, thiên mã hành không(?) ý tưởng cùng cách làm, nguy hại trầm trọng đến sự bình yên xã hội yên ổn, bọn họ đả thương người khác, cuối cùng cả việc định tội cũng không làm được! Quá mẹ nó nghẹn khuất!"
Mục Tĩnh Viễn khơi mào một bên khóe miệng, ý vị không rõ cười lạnh một tiếng.
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
[...]
Vào lúc ban đêm, Mục Tĩnh Viễn ngồi trên ghế sô pha trong phòng Bạch Nhất Hàm, trầm mặc không nói.
Bạch Nhất Hàm cả ngày đều đang chột dạ, thật cẩn thận ngồi ở bên cạnh anh, vì che giấu bất an, chỉ có thể không ngừng ăn dĩa trái cây trước mặt.
Mục Tĩnh Viễn quay đầu, khe khẽ thở dài, giơ tay sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng nói: " Hàm Hàm, em không có gì lời nói muốn nói với anh sao? "
Bạch Nhất Hàm dừng lại, cứng đờ quay đầu tới, hai má vẫn còn phình phình.
Mục Tĩnh Viễn duỗi tay chọc chọc mặt cậu, ôn nhu nói:
" Nuốt xuống đi.
"
Bạch Nhất Hàm phản xạ có điều kiện lộc cộc một tiếng đem trái cây trong miệng nuốt xuống, bị nghẹn đến thẳng cổ, Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười rót nước cho cậu nói:
" Em cũng phải nhai đã chứ.
"
Bạch Nhất Hàm tiếp nhận ly nước uống một ngụm, khẽ nói: "Anh phát hiện rồi sao?"
Mục Tĩnh Viễn bình tĩnh nhìn cậu nói: "Kỹ năng của em rất thô, chỉ là anh quá tin tưởng em, mới có thể trúng kế.
Nếu hôm nay còn nghĩ không ra, chẳng phải là quá ngốc?"
Bạch Nhất Hàm vội vàng nói: "Thuốc đó không có hại với thân thể, chỉ là hỗ trợ giấc ngủ."
Mục Tĩnh Viễn lấy ly nước trong tay cậu ra, chậm rãi nói:
"Anh tin rằng, bất luận như thế nào, em nhất sẽ không hại anh.
Anh chỉ là muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì, đáng giá để em không tiếc chuốc thuốc anh? Còn có, em không có khả năng trước đó chuẩn bị trước, phòng của em sao lại có thuốc hỗ trợ giấc ngủ ?"
Bạch Nhất Hàm xoắn hai tay vào nhau, thần kinh căng thẳng siết chặt, bị Mục Tĩnh Viễn cầm lấy đặt trong tay.
Thấy phát tiết ra ngoài không thành công, cậu cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: " Em chỉ là......!Chỉ là......!"
Mục Tĩnh Viễn ngắt lời: "Em đi tìm Đào Khởi?"
Bạch Nhất Hàm mở to hai mắt nhìn: "Sao anh biết?"
Mục Tĩnh Viễn lại thở dài, nói: "Là bởi vì những lời nói điên rồ kia của cô ta? Bất quá điều này hẳn là không đến mức khiến em phải chuốc thuốc anh."
Bạch Nhất Hàm vừa nghe hắn nói "Chuốc thuốc" liền chột dạ, giọng cũng rất nhẹ: "Em chỉ là đi hỏi cô ta một chút, vì cái gì sẽ cảm thấy bản thân với anh là một đôi, em muốn biết cô ta lấy sự tự tin đó ở đâu ra."
Mục Tĩnh Viễn nhắm mắt lại, nói: "Anh nói rồi, chuyện này em sẽ để ý, nhưng không đến mức khiến em chuốc thuốc anh, Hàm Hàm, đến bây giờ, em còn muốn nói dối với anh sao? Anh không đáng để được em tin tưởng vậy à?"
Bạch Nhất Hàm sửng sốt trong chốc lát, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, nhưng trong đầu lại càng nghĩ càng loạn, phải nói cho anh sao?
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu cậu lập tức hiện ra mọi thứ về cái đêm bị Phùng Quần đánh thuốc mê kéo tới khách sạn cùng cái ngày ghê tởm khi chết đi.
Nghĩ đến đây, cậu bỗng nhiên dùng sức rút tay mình ra, vài bước đi đến bên cửa sổ, hai tay chống lên mép cửa, đôi mắt thẳng tắp nhìn ra ngoài, không! Nhất định không thể nói!
Cậu nhắm mắt lại cúi thấp đầu xuống, không người đàn ông nào có thể chấp nhận được một nửa kia của mình đã từng trải qua những chuyện đó không phải sao?
Mặc dù chỉ là kiếp trước cũng không được.
Lại nói, tử bất ngữ quái lực loạn thần(*), chuyện xảy ra trên người cậu thật sự quá sức tưởng tượng, dù cậu có nói, thì liệu Mục Tĩnh Viễn có thể nghĩ rằng cậu cũng được bệnh tâm thần không?
(*Sự vật kì lạ, không bình thường.
◇Luận Ngữ 論語: Tử bất ngữ: quái, lực, loạn, thần 子不語: 怪, 力, 亂, 神 (Thuật nhi 述而) Khổng Tử không nói về (bốn điều này): quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.)
Không thể nói, chết cũng không thể nói, nhưng chuyện chuốc thuốc, cậu phải giải thích như thế nào? Quan hệ bọn họ liệu có thể bởi vì chuyện này mà sinh ra hiềm khích hay không?
Cậu nên làm cái gì bây giờ?
Cậu đứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời cảm thấy lo sợ không yên bất lực.
Trọng sinh tới nay, Mục Tĩnh Viễn vẫn luôn đứng bên cạnh cậu, làm cho cậu cảm thấy tràn đầy sức mạnh, nhưng hôm nay đối mặt với sự nghi ngờ của Mục Tĩnh Viễn, cậu phải làm gì bây giờ? Là cậu đã chuốc thuốc Mục Tĩnh Viễn, Mục Tĩnh Viễn muốn biết nguyên nhân là hết sức bình thường.
Nhưng bản thân mình có quá nhiều bí mật không thể nói, nếu có thể, sao mà cậu lại không muốn hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn đối mặt với người yêu cậu chứ?
Cũng là trong khoảng thời gian này Mục Tĩnh Viễn đem cậu sủng đến vô pháp vô thiên, làm cậu có chút quên hết tất cả, lại tái phát tật xấu của kiếp trước, làm việc xúc động bất kể hậu quả, tối hôm qua khi chuốc thuốc chỉ là một lòng một dạ muốn biết tin tức Đào Khởi có.
Hoàn toàn không nghĩ tới xong việc thì phải giải thích thế nào, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Cậu thậm chí còn không dám quay đầu lại!
Ngón tay cậu vô ý thức moi mép cửa sổ, cả móng tay đang bị nứt ra cũng không có phát giác.
Mục Tĩnh Viễn sững sờ khi cậu dùng sức rút tay ra một chút, lại thấy cậu đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía mình, bóng lưng đơn bạc có vẻ thập phần bất lực, trong lòng có chút xót xa, nhưng không thể nói là anh không để ý chuyện kê thuốc.
Ít nhất, em ấy cũng nên cho mình một cái lý do.
Anh trầm mặc ngồi, muốn cho cậu một ít thời gian, hy vọng cậu có thể cho mình một lời giải thích, mặc dù là nói dối thì anh cũng nguyện ý tin tưởng.
Nhưng Bạch Nhất Hàm ở bên cửa sổ đứng hồi lâu cũng không có ý định mở miệng nói chuyện, anh trong lòng có chút thất vọng.
Có lẽ, anh không nên ép hỏi Hàm Hàm, coi như mình không phát hiện có phải là tốt hơn không? Bây giờ thì tốt rồi, đầu Hàm Hàm cũng không quay lại, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên gượng gạo như vậy.
Anh lại thở dài, đứng lên đi tới, trong đầu nghĩ muốn nói gì đó hòa hoãn không khí một chút, lại phát hiện Bạch Nhất Hàm rũ đầu, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt đăm đăm, cả việc mình đi tới cũng không phát hiện.
Còn có tay của cậu, hai bàn tay nhỏ dài trắng nõn có năm sáu ngón tay đầu ngón tay đều dính máu, mà cậu giống như không biết đau là gì còn đang không ngừng moi mép cửa sổ!
Mục Tĩnh Viễn hoảng sợ, một bước tới nắm lấy tay cậu, tức giận nói: "Em đang làm gì vậy?!
Tay đều chảy máu, em không đau sao?"
Bạch Nhất Hàm sửng sốt, lúc này mới thấy tay mình, không thèm để ý nói:
"A, không sao, Tĩnh Viễn, em......"
Mục Tĩnh Viễn đau lòng hối hận đến muốn che chết, lắc đầu nói:
"Không cần phải nói! Hàm Hàm, không muốn nói thì đừng nói, không sao, anh biết em tuyệt đối sẽ không hại anh.
Là anh không tốt, anh không hỏi nữa được không? Bây giờ quan trọng là tay của em, đi, cùng anh đi bệnh viện, xử lý vết thương trên tay một chút, được không?"
Bạch Nhất Hàm tâm tư hoàn toàn không đặt trên tay, cậu bất an nói:
"Tĩnh Viễn, thực xin lỗi, thuốc kia thật sự không có hại với cơ thể, em sẽ không có ác ý với anh!"
Mục Tĩnh Viễn cầm tay cậu, đau lòng đến hai tay đều đang run rẩy, đành phải nói:
"Anh biết Hàm Hàm, anh biết, anh chưa từng hoài nghi em sẽ hại anh, là anh không tốt, em làm việc nhất định có lý do của mình, em không muốn nói, anh liền không hỏi, được không? Đi, chúng ta đi bệnh viện.".