Trong số ba người này, đối tượng mà Bạch Nhất Hàm hoài nghi nhất là Ngụy Toàn bởi vì bốn chữ lớn“Từng bệnh tâm thần”này, cậu cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, nói:
“Trần Phong ( bảo tiêu phụ trách bảo vệ cậu), anh đến đây một lát”
Chỉ chốc lát sau thân hình cao lớn của Trần Phong liền đi đến, cung kính lên tiếng: “Tiểu thiếu gia.”
Bạch Nhất Hàm cầm lấy bản sao tư liệu ba người kia đưa cho hắn nói:
“Anh an bài một số nhân lực, cố gắng dưới tình huống không kinh động tới ba người này mà đem tình hình gần đây của họ về, hành tung, cùng người thường xuyên liên hệ điều tra rõ nói cho tôi, còn phải lúc nào cũng theo dõi hành tung của bọn họ, không thể để họ rời khỏi tầm mắt anh, phải nhanh.
Còn có, chuyện này không được để lộ.”
Trần Phong tiếp nhận tư liệu, thận trọng nói: “Vâng, tiểu thiếu gia yên tâm, tôi sẽ mau chóng an bài tốt.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu: “Trong những người bên cạnh tôi, anh là ổn trọng nhất.
Đem sự tình này giao cho anh tôi rất yên tâm, mau đi đi.”
Trái tim của một con người sắt đá Trần Phong nháy mắt bị cảm động, hai mắt lập loè tinh quang ( tinh quang?) lớn tiếng đáp:
“Nhất định sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của tiểu thiếu gia!” Nói xong, hắn mang theo khí thế thẳng tiến không lùi, sải bước rời đi.
Hiệu suất làm việc của Trần Phong rất nhanh, chạng vạng cùng ngày liền gọi điện thoại báo cáo tình hình:
“Tiểu thiếu gia, người đã bố trí ổn thỏa, Lý Mậu cùng Thang Kiến Bình thì cũng không có gì, nhưng Ngụy Toàn kia có chút không đúng.”
Bạch Nhất Hàm rùng mình: “Là có chuyện gì?”
Trần Phong trầm giọng nói:
“Tên Ngụy Toàn này sau khi bị công ty sa thải thì sống không tốt lắm.
Sau đó lại lục tục đi tới làm bảo an cho mấy khách sạn hay siêu thị linh tinh.
Nhưng hình như trạng thái tinh thần của hắn không quá ổn định, vẫn luôn không thể làm được lâu dài, nhà hắn ở tại thành nam, trong nhà có một quả phụ( người vợ góa chồng), hắn thường xuyên ở nhà hồ ngôn loạn ngữ, nói đại tiểu thư là người phụ nữ của hắn, lại đi dan díu với người khác.
Mọi người phụ cận nhà hắn không quen biết đại tiểu thư, đều tin là thật, thậm chí còn có người cho rằng là chuyện ‘ người đàn bà của mình chạy theo người khác ’ làm hắn bị kích thích bệnh tình ngày càng trở nặng.”
Bạch Nhất Hàm tức giận đến không tốt, cắn răng nói: “Tên khốn này, cũng dám bại hoại thanh danh chị tôi như vậy!”
Trần Phong nói:
“Hắn nói được lời thề son sắt, tựa hồ chính mình cũng tin tưởng vững chắc đây là sự thật.
Nhưng đó không phải chuyện quan trọng nhất.
Quan trọng là mấy ngày hôm trước đột nhiên có một cô gái xinh đẹp tới tìm hắn, thậm chí qua đêm trong nhà hắn.
Mấy ngày nay cô gái đó cũng tới rất thường xuyên, tinh thần Ngụy Toàn mấy ngày nay tựa hồ càng thêm táo bạo, thường xuyên sẽ nói một ít lời nói linh tinh ‘ giết hắn/ả ’, hàng xóm đều đã trốn hắn.
Hơn nữa chỉ vừa rồi, hắn và cô gái kia cùng đi tới một cơ quan cho thuê xe bất chính quy thuê một chiếc xe.
Cô gái kia không có lên xe, Ngụy Toàn một mình lái xe đi rồi, người của chúng ta đang đi theo sau hắn ở một đoạn khá xa.”
Bạch Nhất Hàm toàn thân chấn động, đầu óc nháy mắt hiện lên hình ảnh thi thể Thẩm Thiên Dương thảm không nỡ nhìn ở kiếp trước.
Trong lòng cậu phát lạnh, vội hỏi:
“Chị của tôi bây giờ đang ở đâu?!”
Trần Phong không nghĩ tới cậu kích động như vậy, mờ mịt nói: “Chuyện này tôi không biết a.”
Bạch Nhất Hàm vội cúp điện thoại, gọi cho Bạch Tuyết Tình, nhưng gọi tới ba lần, điện thoại cô vẫn đường dây bận.
Bạch Nhất Hàm hoảng hốt đến lợi hại, ngược lại gọi điện cho Thẩm Thiên Dương, cũng may Thẩm Thiên Dương rất nhanh nhấc máy: “Nhất Hàm? Tìm anh có việc gì sao?”
Bạch Nhất Hàm vội la lên: "Thẩm đại ca, bây giờ anh có ở cạnh chị em không?”
Thẩm Thiên Dương khó hiểu nói: “Không có a, anh đang ở công ty, làm sao vậy?”
Bạch Nhất Hàm quả thực gấp đến sắp khóc: “Chị hai em có thể đang gặp nguy hiểm, nhưng chị ấy không nhận điện thoại em!”
Thẩm Thiên Dương cả kinh nói: “Cái gì?! Cô ấy hẳn là đang ở công ty, bây giờ anh lập tức qua tìm!”
Bạch Nhất Hàm “Anh” một tiếng, nhưng Thẩm Thiên Dương cũng đã cúp điện thoại, cậu đành phải gọi Bạch Tuyết Tình một lần nữa nhưng vẫn là đường dây bận.
Cậu nhét điện thoại vào trong túi, chạy lên lầu cầm chìa khóa xe bước ra ngoài, thím Dương ở phía sau hô:
“Tiểu thiếu gia, cậu muốn đi đâu vậy, tôi gọi Lão Hứa lái xe chở cậu a!”
Bạch Nhất Hàm một mặt đi một mặt lớn tiếng trả lời: “Không cần đâu ạ, con tự lái xe được.”
Thím Dương gấp đến độ xoay vòng vòng, đột nhiên tỉnh táo lại, chạy tới nhấc điện thoại gọi cho Mục Tĩnh Viễn.
Mục Tĩnh Viễn mới vừa trở lại công ty, nhìn thấy là số điện thoại máy bàn Bạch gia thì vội nhấc máy, lại nghe đến thím Dương sốt sắng nói:
“Mục thiếu gia, tiểu thiếu gia vừa rồi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhận một cuộc gọi liền tự mình lái xe đi ra ngoài rồi, không cần Lão Hứa chở liền tự lái xe đi! Vậy rất không an toàn!”
Mục Tĩnh Viễn cũng kinh ngạc, anh biết tiểu gia hỏa của mình là rất nghe lời anh nói, sáng nay lúc anh rời đi đã nói qua hôm nay tận lực đừng ra ngoài, khi ra khỏi cửa cũng phải gọi cho anh biết, anh sẽ tự đến đón.
Dưới tình huống như vậy, là chuyện gì có thể làm tiểu gia hỏa anh một mình vội vội vàng vàng tự lái xe chạy ra ngoài?
Anh nói với thím Dương: “Yên tâm, tôi sẽ đi tìm em ấy.”
Cúp điện thoại, anh lập tức gọi vào số của Bạch Nhất Hàm, nhưng bởi vì Bạch Nhất Hàm vẫn đang không ngừng gọi cho Bạch Tuyết Tình nên không tiếp được.
Anh đấm vào bàn một cái, áo khoác cũng không kịp mặc, sải bước ra ngoài.
Thím Dương cúp điện thoại, thở dài, ngẫm lại không đúng a, vì cái gì mà mình lại gọi cho Mục thiếu gia đầu tiên, không phải nên là gọi cho lão gia cùng đại thiếu gia sao? Thôi quên đi, gọi cho Mục thiếu gia cũng như nhau thôi.
Bạch Nhất Hàm vào gara, lên một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc, chiếc xe này là món quà mà Bạch Ngạn tặng cậu vào sinh nhật năm ngoái.
Tuy rằng tặng xe, nhưng người Bạch gia lại không chịu cho cậu tự mình lái xe ra ngoài.
Ngày thường cậu ra cửa đều là ngồi trên xe do Lão Hứa lái, nên chiếc xe này vẫn luôn đặt trong gara, đúng giờ an bài kiểm tra bảo dưỡng.
Bạch Nhất Hàm đã từng không biết Bạch Ngạn sao lại muốn tặng chiếc xe này cho mình, nhưng hôm nay cậu lại muốn cảm tạ anh hai nhà mình, bởi vì trong tay cậu chỉ có chìa khóa của chiếc xe này, nếu dùng xe Lão Hứa, chỉ sợ còn phải đợi thêm một lát.
Mà hiện tại, một phút cũng không thể trì hoãn.
Tim cậu đập thật sự loạn, bất kể kẻ điên kia hôm nay có tới tìm chị hai hay không, nếu không nhìn thấy Bạch Tuyết Tình cùng Thẩm Thiên Dương an ổn đứng trước mặt mình, cậu căn bản không thể nào yên tâm.
(Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
Dọc theo đường đi, cậu vẫn luôn không ngừng gọi vào số của Bạch Tuyết Tình, chính là vẫn luôn đường dây bận, sau đó thế nhưng lại tắt máy.
Bạch Nhất Hàm lòng nóng như lửa đốt, phóng xe càng thêm nhanh, lúc này Mục Tĩnh Viễn gọi vào được, ngay khi cậu kết nối liền nghe được giọng của Mục Tĩnh Viễn:
“Hàm Hàm em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Nhất Hàm không màng anh làm sao biết được hành tung của mình, lúc này nghe được giọng nói của anh trong lòng cảm thấy yên ổn không ít.
Cậu hoãn lại hô hấp:
“Chị em có khả năng đang gặp nguy hiểm, em đi tìm chị!”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Tuyết Tình ở đâu? Em nói cho anh, để anh đi!”
Bạch Nhất Hàm vội la lên:
“Em đã gọi cho Thẩm đại ca, anh ấy nói chị hai có lẽ đang ở công ty, em phải đi qua nhìn xem, em bây giờ đang rất hoảng loạn.”
Mục Tĩnh Viễn vừa nghe trong lòng càng loạn, vội trấn an nói:
“Hàm Hàm em đừng vội, Tuyết Tình ở công ty phải không? Bây giờ anh lập tức đi qua, sẽ không để cô ấy gặp bất kì nguy hiểm gì, em phải lái xe cẩn thận a, đã cài đai an toàn chưa?”
Bạch Nhất Hàm thật đúng là chưa cài, cậu gấp đến độ muốn bốc hỏa, nơi nào còn nhớ cài đai an toàn.Mục Tĩnh Viễn vừa nói, cậu vươn một bàn tay đem đai an toàn cài vào, chột dạ nói:
“Cài lại rồi ”
Một đường không biết vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, vừa đến trước công ty, Bạch Nhất Hàm xa xa nhìn thấy Bạch Tuyết Tình từ cổng lớn công ty bước ra, Thẩm Thiên Dương một bên bước xuống xe nghênh đón, vừa định thở phào nhẹ nhõm một hơi thì cảnh tượng phía trước làm đồng tử cậu co rút
Chỉ thấy một chiếc Volkswagen màu xám bạc* bỗng nhiên tăng tốc, chạy tới hướng Bạch Tuyết Tình!
Bạch Nhất Hàm khóe mắt tẫn nứt, một chân dẫm xuống chân ga, từ sườn biên vọt qua.
Thẩm Thiên Dương thấy Bạch Tuyết Tình bình an từ công ty bước ra thì nhẹ nhàng thở phào đi lên đón, vừa định nói chuyện liền thấy một chiếc xe chạy đến trước mặt Bạch Tuyết Tình!
Anh không hề nghĩ ngợi, ôm chặt Bạch Tuyết Tình, xoay người đẩy cô ngã sang một hướng khác, trên đùi truyền đến một trận duệ đau, phía sau truyền đến một tiếng vang lớn, người bên cạnh phát ra từng đợt thét chói tai.
Anh quay đầu nhìn lại, chiếc xe Volkswagen kia mới vừa xẹt qua chân mình liền bị một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc từ bên hông tông vào đầu xe đầu.
Quán tính quá lớn khiến chiếc xe Volkswagen bị đẩy ra một khoảng, hai chiếc xe tông vào nhau, đầu xe đều bị đâm móp méo
Đứng trên ranh giới sinh tử, anh kinh hoàng đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Anh biết nếu không nhờ chiếc xe thể thao này, hôm nay Bạch Tuyết Tình không sao thì đã không tồi, nhưng anh khẳng định là không thể sống sót, anh vội cúi đầu đi kiểm tra người trong lòng ngực, Bạch Tuyết Tình cả người còn sững sờ, bất quá cũng không có bị thương, chỉ là cô mặc váy, khi ngã xuống bị trầy đầu gối.
Anh thở phào, nhẹ nhàng đỡ Bạch Tuyết Tình lên, muốn đi kiểm tra người chủ của chiếc xe thể thao, tay còn chưa đụng tới cửa xe, liền nghe được một tiếng phanh gấp, Mục Tĩnh Viễn mặc áo sơmi quần tây nhảy ra từ trong xe, vài bước chạy đến phía trước xe thể thao kéo cửa xe ra.
Bạch Tuyết Tình nhìn thấy cảnh tượng bên trong, phát ra một tiếng thét chói tai, cả người đều không đứng được.
Người trong xe là Bạch Nhất Hàm, cậu lẳng lặng ngồi ở trên ghế điều khiển, nghiêng đầu, một hàng máu đỏ thắm uốn lượn từ trên trán chảy xuống dưới, nhìn thấy ghê người.
Mục Tĩnh Viễn hô hấp thô nặng, tay vịn cửa xe, lần đầu tiên có chút cảm giác chân tay luống cuống, thậm chí không biết có nên chạm vào cậu hay không.
Thẩm Thiên Dương gọi xe cứu thương, bọn họ không dám tự ý di chuyển Bạch Nhất Hàm, chờ đến khi xe cứu thương rốt cuộc cũng tới, mới để nhân viên y tế cúi người vào trong xe cởi đai an toàn, cẩn thận khiêng cậu ra ngoài đặt lên cáng
Mục Tĩnh Viễn, Thẩm Thiên Dương cùng Bạch Tuyết Tình đều lên xe cứu thương, mà chủ chiếc xe Volkswagen cùng lâm vào hôn mê cũng bị bảo an Bạch Thị lôi ra đưa đi bệnh viện.
Thẩm Thiên Dương ở trên xe lại gọi điện cho Trần Kính, kể lại kỹ càng tỉ mỉ về tình huống ngày hôm nay.
Trần Kính nói rằng sẽ lập tức cùng Phương Dịch đuổi tới bệnh viện, yêu cầu trước tiên phải khống chế chủ sở hữu chiếc xe đã gây tai nạn.
Thẳng đến khi Bạch Nhất Hàm được đẩy vào phòng cấp cứu, một y tá bước ra sau khi bác sĩ kiểm tra sơ bộ nói rằng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng thì mấy người mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Thiên Dương muốn tìm bác sĩ giúp Bạch Tuyết Tình xử lý vết trầy ở chân, đi được vài bước lại bỗng nhiên quỳ gối trên mặt đất.
Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Tuyết Tình cả kinh, vội tiến lên dìu anh ta, Thẩm Thiên Dương cười khổ xua xua tay, đơn giản ngồi dưới đất duỗi tay kéo ống quần, chỉ thấy đùi phải anh ta đã sưng tấy nguyên lai vừa rồi vẫn bị đụng thương, chỉ là anh ta lo cho Bạch Nhất Hàm, vẫn luôn chịu đựng đến tận bây giờ mới kiên trì không được.
Lại là một trận rối ren, bác sĩ đưa ra kết luận: Cẳng chân bị gãy xương..