Trọng Sinh Chi Kim Sinh Vô Hối

Chương 7: Rời xa nhân thế




Mươi chín tuổi, Dật Hiên lẳng lặng ngồi bên giường nhìn mẫu thân khó nhọc đi vào giấc ngủ. Mấy ngày nay, bệnh của người trở nặng thân thể bị dày vò khiến Dật Hiên càng lo lắng lại càng đau lòng.

Chính mình hao tổn biết bao tâm cơ cũng không đấu lại ông trời. Bệnh tình mẫu thân đã quá nghiêm trọng thuốc thang lẫn ngân châm đều không còn tác dụng. Trước đó vài ngày là kỳ thi, gặp mẫu thân bệnh nặng muốn ở nhà chiếu lại bị người từ chối còn nói rằng không thể giúp mẫu thân hoàn thành tâm nguyện thì người có chết cũng không nhắm mắt.

Thật không ngờ chỉ chậm vài ngày đã đến mức vô phương cứu chữa nhưng Dật Hiên càng ý thức rằng nếu mình không đáp ứng đi thi mẫu thân có khi còn tức giận đến chết nhanh hơn nữa

“Tướng quân, thực xin lỗi…Tướng quân… Nhi tử…nhi tử…” mẫu thân cũng biết bản thân không còn nhiều thời gian, mấy ngày nay lúc ngủ đều mơ màng nói những lời này. Dật Hiên đau lòng âm thầm hạ quyết tâm: “Nếu đã không thể giữ được mẫu thân thì cũng không thể để người ra đi trong hối tiếc”.

Nói là thế nhưng tướng quân đâu thể muốn là gặp được, bản thân lại không thể trực tiếp đến phủ mà tìm. Loại sự tình sai một li đi một dặm.

Lặng lẽ quan sát động tĩnh quân doanh suốt mấy ngày, thật may mắn Hoàng thượng phải xuất cung, Tiêu tướng quân tức nhiên là phải đi cùng hộ giá. Thời cơ rốt cuộc đã đến.

“Tiêu Tướng quân…phụ thân…Tiêu Hán thần Tiêu Tướng quân…phụ thân phụ thân” Rốt cục thấy được phụ thân vẫn là thân ảnh đó cao lớn uy nghiêm, Dật Hiên không biết là như thế nào vượt qua hàng loạt quân lính ngăn cản tiến đên bên người hô lớn:

“Phụ thân, mẫu thân bệnh nặng, chỉ sợ sống không được mấy ngày, mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì, cầu phụ thân xem ở mẫu thân không còn nhiều thời gian mà đi gặp mặt một lần”.

Nhìn thiếu niên quỳ gối trước mặt, Tiêu Hán Thần một trận đã kích, khó hiểu. Người đó vừa gọi mình là phụ thân, bản thân đúng là nhi tử không ít nhưng ở đâu ra một nhi tử lớn như thế này.

“Vị công tử này có hay không nhận lầm người, ta làm sao lại là phụ thân của cậu?”

“Tuyệt đối không sai, phụ thân có nhớ mười chín năm trước ngày nguyên phối phu nhân qua đời?”

Một câu đích xác khơi gợi trí nhớ của Tiêu Hán Thần, ngày đó mười chín năm trước là ngày mà hắn đau đớn nhất, ngày mà hắn không thể nào lãng quên được.

“Mẫu thân của ngươi là…

“Ta là đứa trẻ được hoài thai năm đó, mẫu thân đặt tên là Tiêu Dật Hiên”.

“Nàng ta năm đó không phải đã bị trượng hình đánh chết rồi sao?” Dật Hiên lặng im không nói gì. Kỳ thật Tiêu Hán thần cũng không cần câu trả lời, nếu đứa bé này hiện tại ở đây người kia nhất định là chưa chết.

“Phụ thân, mẫu thân sống không quá mấy ngày nữa. Mẫu thân nhiều năm nay chỉ tâm niệm một điều là được người tha thứ, cầu người đi gặp mẫu thân một lần có được không?”

“Câm miệng, ngươi không phải con ta, không có tư cách gọi ta là phụ thân” từng câu của đứa trẻ này khơi lại nỗi đau đã chôn giấu nhiều năm, trước mắt hiện ra hình ảnh thê tử tức tưởi vì bảo trụ Dật Phong mà chết đi, tất cả là do nàng ta…

“Tướng quân” Dật Hiên thanh âm đột nhiên trầm thấp âm lãnh: “Ta biết người vô cùng oán hận mẫu thân, nếu ngài nhất định không chịu tha thứ vậy thì hãy đi chứng kiến người mà mình oán hận nhất chết đi, đó cũng là chuyện vô cùng vui sướng hay sao? Cầu người dù vì lí do gì cũng đi gặp mẫu thân một lần cuối cùng”.

“Hán Thần a” đứng một bên xem cuộc vui hoàng thượng rốt cục nhịn không được lên tiếng. Từ lúc nhìn thấy thiếu niên này bản thân liền muốn thưởng thức hắn, có cảm giác hắn giống như một con chim ưng, chỉ cần được thả ra sẽ vươn cánh bay lượn khắp bầu trời rộng lớn.

“Đứa nhỏ xem ra rất đáng thương, theo trẫm ngươi nên đến gặp mẫu thân của nó một lần đi”.

“Vi thần…thần tuân chỉ” Tiêu Hán thần nắm chặc nắm tay, trầm giọng đáp.

“Ây…đây không phải là thánh chỉ chỉ là một đề nghị mà thôi. Hán thần có việc cứ xử lý đi, quân doanh đã ở trước mắt ngươi không cần theo tháp tùng nữa ” nói xong liền cùng các quân binh còn lại rời đi.

Nghe được lời hoàng thượng nói, Dật Hiên trong lòng thật vui vẻ, chiếu theo hiện tại sự tình đã muốn thành công một nửa.

“Ngươi đã khẩn cầu, bổn tướng quân liền cho ngươi một cơ hội” Dật Hiên nghe được trong lòng nhất thời căng thẳng, biết chắc phía sau vẫn còn nguy cơ: “Nhưng ngươi thân là thảo dân, tự tiện xông vào quân doanh ấn luật phạt ba mươi quân côn lại còn kinh động thánh giá, trách phạt tăng gấp bội. Sáu mươi quân côn, ngươi nếu nguyện ý gánh vác, bổn tướng quân liền thành toàn ngươi. Ngươi nếu hiện tại nghĩ lại liền rời khỏi nơi này, ta xem như chưa từng gặp qua ngươi”.

“Tốt nhưng ta cũng có một điều kiện, tướng quân phải theo ta đi gặp mẫu thân trước, Dật Hiên cam đoan sau đó liền trở về lĩnh phạt”.

Không nghĩ tới người trước mắt nhanh chóng đáp ứng, thật là không biết trời cao đất rộng. Tiêu Hán thần trầm giọng: “Thêm hai mươi quân côn”

“Được thôi” một câu ngắn gọn dứt khoát làm Tiêu Hán Thần lời còn muốn nói lại thôi, lắc đầu thở dài.

.............

“Tướng quân” mông lung mở to mắt, những ngày gần đây đầu óc không mấy tỉnh táo nhưng sự việc năm đó vẫn hiện rõ rành rạnh.

“Có người xưng là Tiêu Dật Hiên nói ngươi muốn gặp ta”

Thanh âm mười chín năm qua chưa từng được nghe, thiếu phụ hai mắt như bừng tỉnh, nhìn chằm chằm người trước mặt quả thật là tướng quân đến rồi sao?

Ở bên ngoài nghe mẫu thân dùng ngữ khí vừa vui sướng vừa bi thương cầu xin người kia tha thứ, cầu xin hắn tiếp nhận mình, Dật Hiên cảm thấy lòng đau nhói, muốn chạy vào trong nói rằng mình thật sự không cần phụ thân chỉ cần cùng mẫu thân sống vui vẻ cả đời là đủ lắm rồi.

“Xin hỏi Tiêu Dật Hiên Tiêu công tử ở đây có phải không?”

“Chính là tại hạ” đã sớm nghe được bên ngoài ồn ào nhưng tâm tình rối loạn Dật Hiên nào có để ý tới.

“Chúc mừng Tiêu công tử, ngài chính là Tân khoa trạng nguyên của kì thi lần này”

Danh hiệu Trạng nguyên xưa nay Dật Hiên chưa từng chú tâm đến nhưng đó lại là tâm nguyện mười chín năm qua của mẫu thân, nay đã hoàn thành người sẽ không phải hối tiếc đi”.

Bỏ mặc người báo tin, Tiêu Dật Hiên vội vàng vào phòng chỉ thấy mẫu thân tựa vào lòng ngực phụ thân mỉm cười, không chút huyết sắc, không chút động tĩnh.

.............

“Ta đáp ứng mẫu thân ngươi mang ngươi hồi tướng quân phủ”.

“Ta muốn bồi mẫu thân một đêm, tướng quân phủ ta biết ở nơi nào, ngày mai sẽ tự mình đến đó”

“Đừng quên ngươi còn nợ ta tám mươi quân côn, ta sẽ không để ngươi chạy thoát”.

Rốt cục chỉ còn lại mình và mẫu thân tựa như này mười chín năm qua cùng nhau nương tựa mà sống.

“Mẫu thân, thực xin lỗi. Hiên nhi không nghĩ cùng một người vô tình như thế dây dưa cả đời, Hiên nhi cho mình và hắn một năm thời gian nếu sự thật chứng minh chúng ta vô duyên làm phụ tử xin tha thứ Hiên nhi bất hiếu sẽ vĩnh viễn rời xa tướng quân phủ. Không có người kia, không có tướng quân phủ, Hiên nhi cũng có thể sống tốt lắm, mẫu thân còn không biết Hiên nhi có bao nhiêu lợi hại đâu”

“Chỉ một năm thì có bao lâu, Hiên nhi hứa với mẫu thân chỉ cần chưa đến sinh thần hai mươi tuổi, Hiên nhi nhất định sẽ cố gắng hòa nhập với gia tộc kia, bất luận phát sinh cái gì Hiên nhi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.