Trọng Sinh Chi Kim Sinh Vô Hối

Chương 23: Tái chịu gia pháp




Đứng nấp ở một góc, Dật Hiên nhìn phụ thân hạ thể đầy máu quỳ xuống tạ ơn rồi ôm Dật Hồng rời đi trong lòng không biết cái gì tư vị. Là đau lòng… hâm mộ… hay là ghen tị? Bất quá nghĩ đến mọi chuyện được giải quyết ổn thoả, Dật Hiên hài lòng mỉm cười.

Chờ phụ thân rời đi một lúc lâu hắn mới dám hiện thân, quỳ xuống hành lễ.

“Thần Vân Hiên tham kiến Hoàng thượng.”

“Bình thân đi. Uy Liêm đã đáp ứng cho nhi tử bái khanh làm sư, khanh hãy bồi Thừa tướng về phủ xem thử thương thế của Tống Khang đã khôi phục đến đâu.”

“Thần tuân chỉ.”

………………….

“Phụ thân”

“ Ân”

“Người không đau sao?” – Được phụ thân ôm trong lòng, Dật Hồng vô cùng an tâm. Nghĩ đến phụ thân thay mình chịu nhiều hình trượng như vậy còn ôm được mình trở về trong khi bản thân đau đến không dám có chút cử động, Dật Hồng cảm rất xấu hổ vô cùng.

“Không đau, phụ thân da dày thịt béo chỉ không mềm mại bằng Hồng nhi. Phụ thân đâu kém cõi đến mức mới hai mươi hạ đã gào khóc thảm thiết.”

Bị trêu chọc lại nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Dật Hồng đỏ mặt chôn đầu trong lòng ngực phụ thân.

“Phụ thân”

” Ân”

“Hôm qua người nói chờ trong cung trở về còn muốn dùng gia pháp phạt Hồng nhi nhưng hiện tại…”- Dật Hồng ngước mặt rầu rĩ hỏi.

“Hồng nhi cảm thấy miễn được sao?” – Hắn không nghĩ tới nhi tử vẫn nhớ rõ chuyện này, xem ra vẫn sợ bị đánh.

“Hồng nhi có từng nghĩ tới phụ thân sẽ không thể cả đời che chở cho Hồng nhi. Hôm nay nếu không có phụ thân, ai sẽ thay Hồng nhi cầu tình chịu phạt.”

“Hồng nhi biết sai rồi… còn liên lụy cả phụ thân, Hồng nhi nguyện ý bị phạt.”- Biết phụ thân không có ý bỏ qua, Dật Hồng sợ hãi đáp lời.

“Hồng nhi sợ?”- Cảm nhận nhi tử hơi run rẫy, Tiêu Hán Thần liền đau lòng nhưng Tiêu gia nam nhi đều phải kiên cường gánh vác trách nhiệm, Hồng nhi sao có thể ngoại lệ.

“Hồng nhi không sợ… phụ thân đánh Hồng nhi sẽ không sợ.”- Trong lời nói là tràn đầy tính nhiệm, Tiêu Hán Thần bất đắc dĩ nở nụ cười.

Hồi phủ, người trong nhà đều đứng chờ ở cửa lớn. Lướt mắt qua đứa nhỏ bị cấm chừng ở Từ Đường lại đến đứa lớn thách thức gia pháp, Tiêu Hán Thần thở dài: “Một đám lớn nhỏ không khiến ta bớt lo a.”

“Không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra đây làm cái gì?”- Nhìn đến Dật Phong cũng đứng chờ ở cửa, Tiêu Hán Thần lo lắng mà mắng.

“Phong nhi không có việc gì, cả ngày nằm ở trên giường đều buồn chán, nghe nói Ngũ đệ xảy ra chuyện nên muốn ra xem thử.”

“Là kẻ nào lắm miệng quấy rầy Nhị thiếu gia. Gió lớn, đừng ở chỗ này mau trở về phòng đi.”- Nhi tử sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp đổ Tiêu Hán Thần đau lòng lại càng khẩn trương.

Đứa con này sức khỏe không tốt, những đứa khác phạm sai lầm đều thường xuyên giáo huấn chỉ duy nhất nó là không thể nhẫn tâm xuống tay. Nhớ trước đây hắn tức giận động thủ đánh nó, bất quá chỉ mười roi đã muốn lấy mạng đứa con. Từ đó về sau, bất luận phát sinh cái gì, Tiêu Hán Thần đều cẩn thận che chở Dật Phong chỉ sợ nó xảy ra chuyện bất trắc.

“Phong nhi đã biết, sẽ lập tức trở về.”

Nhìn phụ thân vội vàng ôm Dật Hồng rời đi lại nghĩ đến lời nói kia Dật Phong lòng đầy chua sót. Hắn biết phụ thân là quan tâm hắn nhưng tình cảnh này sống còn có ý nghĩa gì? Mỗi khi trong nhà xảy ra chuyện tất cả mọi người đều giấu giếm hắn, nhiệt huyết đầy mình lại không thể thi triển. Biết bản thân sức khỏe không tốt, không thích hợp luyện võ thuật, Dật Phong vùi đầu nghiên cứu binh pháp, ngay cả phụ thân đều thừa nhận năng lực của hắn đủ thành danh tướng lừng lẫy nhưng hiện tại hắn chỉ là một kẻ vô dụng cả ngày giam mình trong căn phòng tẻ nhạt. Phiền muộn ho khan, Dật Phong buồn bã để hạ nhân dìu về phòng. Lúc này đây Dật Phong nào ngờ rằng tương lai hắn có thể hoàn thành tâm nguyện trở thành Sở Nguyệt quốc binh mã đại nguyên soái.

“Không có gì nghiêm trọng, Dật Hi theo ta đi thư phòng, những người khác lui hết xuống đi.”

“Hán thần, Hồng nhi nó…” – Quận chúa nghe qua nhìn hai đứa con lo lắng.

“Thư phòng ta có thuốc trị thương, nàng không cần lo lắng. Đêm qua nàng cũng không ngủ được an giấc, nghỉ ngơi một lát đi.”- Không màng đến nét mặt không thuận lòng của thê tử, Tiêu Hán Thần đi thẳng vào thư phòng.

Đem Dật Hồng cẩn thận đặt trên giường lại nhíu mài nhìn hạ thân nhi tử. Quãng đường dài trở về phủ, máu đã khô cùng quần áo dính chặt vào nhau, lúc này cởi ra trị thương chỉ sở bong da tróc thịt.

“Nghỉ ngơi trước một chút, mệt quá cứ ngủ, trên người có thương không nên cử động.”

Nói xong Tiêu Hán Thần xoay người đi ra gian ngoài đã thấy Dật Hi thành thật quỳ gối ở đó.

“Còn nhớ ta phạt ngươi đi Từ Đường đã nói gì không?”

“Dạ…?”

“Quên rồi?”

“Không… không có… Phụ thân nói nếu không có lệnh của phụ thân mà dám xông ra khỏi Từ Đường nửa bước liền đánh gãy chân của Hi nhi. Nhưng… con thật sự không có chạy loạn, con lo lắng cho Ngũ đệ mới chạy ra nhìn một chút.”- Dật Hi nhất thời chột dạ.

“Không chạy loạn sao sư phụ ngươi biết Dật Hồng xảy ra chuyện?”- Nhi tử ngoan cố lấp liếm, Tiêu Hán Thần hảo tâm nhắc nhở.

Sau khi tạ ơn Hoàng thượng, Tiêu Hán Thần liền nhận ra thật sự Tiêu gia thiếu Vân Hiên kia một cái đại ơn cứu mạng.

“A… phụ thân biết rồi… sư phụ có hay không thu Tống Khang làm đồ đệ?”

“Quả nhiên là ngươi. Tiểu tử ngươi còn biết đi tìm sư phụ làm cứu tinh. Có phải cảm thấy bản thân lập công nên không cần chịu phạt?” – Tức giận mắng nhưng lòng Tiêu Hán Thần rất vui mừng, vị sư phụ này của Hi nhi rất có giá trị a.

“A… Không phải… Hi nhi biết sai lầm… Hi nhi nhận thức phạt.”- Dật Hi vội vã nhận sai, bản thân không phòng để ý mới bị phụ thân lừa gạt cung khai.

“Ba mươi roi tự mình đếm.” – Tiêu Hán Thần cầm đằng điều gõ gõ trên mặt bàn.

Dật Hi so với sợ hãi càng vui vẻ, vốn tưởng bị phạt nặng ai ngờ chỉ ba mươi roi. Xem ra tuy ngoài miệng không nói nhưng phụ thân đối với chuyện sư phụ ra tay giúp đỡ trong lòng rất vui vẻ. Không dám trì hoãn, Dật Hi đứng dậy, nghĩ kĩ vẫn tự giác thoát quần cúi người xuống bàn.

“Ba… Một”

Roi đánh xuống mông nhi tử, Tiêu Hán Thần liền thấy thương tiếc. Dấu tích bị đánh mấy ngày trước vẫn còn rõ ràng thế mà đã muốn gây thêm chuyện. Nhưng Tiêu Hán Thần lại nào nghĩ đến đứa nhi tử này kì thật rất đáng thương, trước đó vì cứu Đại ca mà trúng đánh nay lại vì quan tâm đệ đệ mà bị phạt, may mắn Dật Hi lại không cảm thấy chính mình bị uỷ khuất nếu không hắn sẽ không thể có ngày yên ổn.

“Ba… Hai”

“Ba… Ba”

“Ba… Bốn”

Mỗi một roi là một hồng ấn vắt ngang mông, đau đớn như cơn sóng trùng điệp kéo dài, hai chân Dật Hi không ngừng run rẫy, mồ hôi lạnh chảy dài.

“Ba… Năm”

“Ba… Mười”

Dật Hi cắn chặt môi, chậm rãi đếm. Đau đớn này tuy khó chịu nhưng so với đàn mộc gia pháp vẫn tốt hơn rất nhiều, vẫn nằm trong năng lực thừa nhận.

“Ba ba ba ba ba… A…”

Năm roi cuối cùng, Tiêu Hán Thần dùng hết toàn lực còn đánh rất nhanh, Dật Hi giật mình hét thảm. Làn da vốn có thương tích, chịu không nổi tàn phá đã vỡ ra, máu tươi chảy dài xuống đất.

“Đứng lên về phòng thương dược, nhớ kỹ lần này giáo huấn.”

“Dạ phụ thân… còn Dật Hồng…” Dật Hi cố sức chống bàn đứng dậy.

“Tự lo thân mình đi, còn nhiều lời ta phạt thêm ba mươi roi.”

Gặp nhi tử đau đến đầy mồ hôi lạnh còn lo chuyện bao đồng, Tiêu Hán Thần cảnh cáo đuổi thẳng ra ngoài. Tiếng roi vang dội, vết thương phía sau kêu gào đau đớn khiến Dật Hồng không thể nào yên giấc. Nhìn phụ thân xuất hiện trên tay cầm theo đằng điều còn dính máu, Dật Hồng tuyệt vọng vùi đầu vào gối.

Chờ một lúc lâu cũng không hề có động tĩnh gì, Dật Hồng len lén ngẩng phát hiện phụ thân nét mặt băng lãnh không một tia từ ái lại càng thêm hoảng loạn.

“Phụ thân”- Dật Hồng khẽ gọi.

“Ba mươi roi… bù đắp số roi còn thiếu. Giống ca ca, chính mình điểm số, nhớ kỹ sai lầm, nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ.”- Dật Hồng biết hôm nay phụ thân sẽ không buông tha cho mình đành nắm chặt góc chăn, tuyệt vọng chờ đợi trừng phạt.

“Ba… Một”

Đằng điều rơi xuống da bong thịt tróc, đau đớn lại càng nhân lên bội phần nhưng Dật Hồng vẫn có thể thở nhẹ một hơi. Còn nhớ lúc ở trong cung, mỗi một trượng đều như đập nát xương cốt, lúc này phụ thân đánh cho đau lắm nhưng ít nhất nó biết người đã rất nương tay.

“Ba… Ba mươi”- Thật gian nan điểm số đến roi cuối cùng. Dật Hồng dù có lệ rơi đầy mặt, không còn chút khí lực nhưng vẫn có một chút tự hào chính mình không hề rên la trốn phạt mà kiên trì hoàn thành trừng phạt, không phải hổ thẹn với phụ thân.

Hạ thân nhi tử một lần nữa nhuộm máu, Tiêu Hán Thần nhân cơ hội trút bỏ quần áo giúp nó thương dược. Lúc hoàn tất việc trị thương, Tiêu Hán Thần cũng cả thân mồ hôi lạnh. Hắn một phải mặt tận lực điều chỉnh lực đạo để không làm đau nhi tử một mặt phải kiềm nén cơn đau nơi hạ thể. Hắn cũng không phải mình đồng da sắt, nhẫn được không có nghĩa là không biết đau. Dật Hồng mệt mỏi thiếp đi hắn cũng an lòng mỉm cười. Vẫn may mắn chỉ vài mươi trượng này nếu còn thêm nữa cái thân già của hắn thật sự bị đứa tiểu tử này phá hủy mất.