Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân

Chương 40: Cậu không xấu hổ sao




Editor: Min

Lần này thì đúng là đi được nửa chặng đường thật rồi ý cả nhà ạ TTvTT

Chương 40: Cậu không xấu hổ sao?

Triển Dực Phi làm sao lại không biết giờ phút này Lâm Ngọc Đồng sẽ không thiếu những bình luận dài giống thế, nhưng anh cảm thấy người ta làm được chuyện này mình càng phải làm chu đáo hơn mới được, vậy nên vội vàng hoàn thành công việc bề bộn, anh làm một việc mà cho đến tận bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ tới --- viết thư tình.

Đã từng tuổi này nhưng anh cũng chưa từng viết qua thứ này, nhưng lần này anh bỗng nhiên quyết định viết một bức, bởi vì một bình luận dài thì ai cũng có thể viết, nhưng thư tình thì không giống vậy. Anh quyết định viết một bức thư để bày tỏ tình cảm của mình, "Thư tình" này chính là để giãi bày việc anh vô cùng yêu thích tác phẩm của Lâm Ngọc Đồng.

Nói viết liền viết, buổi tối khi Lâm Ngọc Đồng đi ngủ, anh ấy cớ rằng vẫn còn công việc chưa xử lý xong, lén lút ở trong thư phòng viết. Đến khi viết được khoảng hơn hai nghìn chữ, Triển Dực Phi rốt cục dừng lại. Nhưng anh nghĩ một chút, liền không đăng thẳng lên trên mạng, mà là kiên nhẫn chờ đợi một chút, để tránh bị Lâm Ngọc Đồng nhìn ra đầu mối.

Trình Thích biết việc anh làm, còn quang minh chính đại mà cười rằng hành động của anh cứ như tên trộm vậy, Triển Dực Phi chỉ còn cách nói ra chân tướng ----- Lâm Ngọc Đồng còn chưa biết anh là "Tụy ngọa lâm gian". Trình Thích nghe xong thì lắc đầu, "Thành thật mà nói, cái tên "Túy ngọa lâm gian" thực sự khá là buồn nôn đó."

Lúc trước khi anh vội vàng lập tài khoản mà không dùng thì cũng thấy vậy là được rồi đi?

Triển Dực Phi nghĩ đến chút tâm tư lúc trước của mình thì trong lòng cũng có chút xấu hổ. Thực ra tên ban đầu anh nghĩ là "Túy ngọa lâm kiên", nhưng sau đó không biết thế nào mà cảm thấy cái tên "Túy ngọa lâm gian" cũng rất được (*), cho nên dùng mãi tới tận bây giờ.

(*) Trong "Túy ngọa lâm kiên" và "Túy ngọa lâm gian" có từ Kiên "肩" và từ Gian "间" đọc giống nhau đều là "jiān", kiểu như đồng âm khác nghĩa. Mà từ "Túy" ngoài nghĩa là say rượu còn có nghĩa là say mê vậy nên dù cả hai câu thế nào thì cũng vẫn ám chỉ nghĩa là say mê Lâm Ngọc Đồng thôi à:v

"Chỉ mong là cậu không bị phát hiện ra, bằng không vạn nhất để Lâm Tử phát hiện ra cậu là cái tên độc giả thổ hào khi buồn khổ cũng tặng phần thưởng, mà vui vẻ cũng tặng phần thưởng, thì khẳng định nhóc ấy sẽ trừng trị cậu một trận, tôi đảm bảo đấy." Trình Thích cười mỉm, cứ tưởng tượng đến cảnh đấy là không giấu nổi hiếu kỳ. Anh ta cũng mới chỉ biết Lâm Ngọc Đồng một thời gian, không dám nói là rất hiểu cậu, nhưng tính cách cơ bản thì cũng có thể nhìn ra được, có thể nói rằng nếu là người một nhà thì cậu thế nào cũng được, nhưng nếu là người ngoài thì không thể để họ chiếm tiện nghi nhà mình được.

Trong khoảng thời gian này, Trình Thích và Hạng Quân vẫn ở tại biệt thự của Triển Dực Phi, thứ nhất nơi này cũng rộng, chỗ ở cũng đủ, thứ hai là ở gần nơi làm việc có rất nhiều điều tiện lợi, thứ ba chính là để Hạng Quân ở gần có thể đối phó với những tình huống giúp đảm bảo an toàn cho căn nhà. Cho nên vốn dĩ cơ hội hắn tiếp xúc cùng Lâm Ngọc Đồng không đặc biệt nhiều, hiện giờ hai người lại thân nhau hơn rất nhiều.

Lâm Ngọc Đồng gần đây có thể cảm nhận được những chuyển biến rõ ràng của Hạng Quân đối với mình, rất khác so với lần đầu tiên gặp cậu. Nếu nói khi đi là một sự đề phòng không thể nói rõ ra được, thì bây giờ lại biến thành sự tín nhiệm hoàn toàn cùng buông lỏng đề phòng, có đôi khi còn mang theo chút bội phục, cậu đoán có lẽ chuyện này liên quan đến việc hắn xem xem xong tiểu thuyết của cậu.

Hiện tại Lâm Ngọc Đồng có thể thường xuyên tán gẫu vài câu với Hạng Quân, thậm chí quan điểm về tác phẩm của hắn cũng có thể tham khảo được một chút. Tuy rằng Hạng Quân ít nói, nhưng nếu nói đến chuyện hắn hứng thú, thì hắn không có mặt than như vậy.

"Ngày hôm qua update chương mới vướng đúng vào thời điểm mấu chốt, hôm nay cậu không tính toán up nhiều thêm chút nữa à?" Hạng Quân bố trí các tình huống bảo an trong nhà xong, hỏi Lâm Ngọc Đồng.

"Em chưa nghĩ đến. Hôm nay em phải quay về thành phố B." Hôm qua khi Triển Dực Phi tan làm về thì có đem cho cậu một tờ giấy chứng nhận thực tập, cậu muốn cầm giấy chứng nhận này về trường chuẩn bị một chút, như vậy về sau nếu không có chuyện gì quan trọng thì có thể không cần quay về trường.

"Vậy lát nữa tôi lái xe đưa cậu về, cậu chuẩn bị xong thì đi xuống." Hạng Quân dứt lời liền xuống lầu, có lẽ là ra gara.

Sáng sớm Lâm Ngọc Đồng cũng đã thu dọn những đồ muốn đem theo trên đường rồi, cho nên chỉ năm phút sau cậu đã an vị trên chiếc xe việt dã, đồng thời cũng gọi điện cho Triển Dực Phi.

Lần này về ngoại trừ phải đến trường, chắc chắn còn phải ở cùng với ba mẹ một đêm, cho nên cậu không thể trở về ngay trong ngày. Buổi sáng trước khi tới công ty Triển Dực Phi đã dính lấy cậu một hồi lâu, lúc này nhận được điện thoại của cậu vẫn cứ lo lắng, dặn dò đủ thế, chỉ hận không thể chạy về để đi cùng với cậu.

"Lúc nào tới rồi em nhất định phải gọi điện cho anh." Triển Dực Phi cuối cùng nhấn mạnh một câu.

"Yên tâm yên tâm, em khẳng định sẽ không quên được. Anh cũng đừng để mình bận rộn muộn quá." Lâm Ngọc Đồng nói dứt hai câu rồi mới cúp điện thoại.

"Tôi thấy hiện tại Dực Phi hận không thể đem cậu bỏ vào túi đó." Hạng Quân vừa nói vừa lái xe.

"Đúng vậy, so với Đại Khoản thì còn dính người hơn." Lâm Ngọc Đồng vỗ vỗ đầu Đại Khoản, trong mắt không giấu được ý cười, "Phải rồi, Hạng ca, em nghe Dực Phi nói thân thủ của anh tốt hơn so với Cao Văn Lượng, là thật sao?"

"Ai cũng có sở trường riêng. Năng lực ẩn náu của cậu ấy rất tốt, lực công kích trực diện lại kém hơn, nhưng kĩ thuật xạ kích lại thắng tôi một bậc."

"Có thể nói cho em vì sao hai người lại quen nhau không?"

"Không thể." Hạng Quân nói xong có lẽ cũng cảm thấy phương thức cự tuyệt thế có chút không lễ độ, lại bổ sung một câu, "Quá dài."

"......." Lâm Ngọc Đồng cạn lời mà nhìn Hạng Quân trong chốc lát, "Anh là người ít nói nhất trong số những người em đã từng gặp." Có thể nói nhiều hơn không? Nói nhiều hơn hai câu sẽ không chết.

"Nhưng nói đi nói lại, cũng không biết bao giờ Cao Văn Lượng mới trở về, anh xem Đại Khoản cũng có chút gầy rồi." Dạo này không biết có phải nhớ Cao Văn Lượng hay không mà Đại Khoản cũng chẳng còn quá thích ăn uống nữa, cứ ngửi thấy mùi thức ăn liền ngồi xổm một bên rầm rì, đưa đi tắm cũng vô dụng, đưa đồ chơi cũng vô dụng, thế nhưng kiểm tra miệng nó thì không vấn đề gì.

Hạng Quân không trả lời vấn đề này, vì chính bản thân hắn cũng không biết.

Kỳ thực Lâm Ngọc Đồng nghĩ, có một người cũng không ngừng gầy đi giống như Đại Khoản vậy, nhưng lời này tới bên miệng rồi cậu lại nuốt trở về. Suy cho cùng cũng không biết Hạng Quân đối với Cao Văn Lượng là như thế nào, nếu bảo là thích như Triển Dực Phi từng nói, vậy thì vẫn còn kém một chút, còn nếu bảo là không thích, nhưng mỗi lúc nhắc tới Cao Văn Lượng thì trong mắt Hạng Quân lại xuất hiện một chút thần sắc vô cùng vi diệu khác biệt so với người khác.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy được thực ra Hạng Quân cũng mong Cao Văn Lượng quay về, chẳng qua vì một số nguyên nhân mà không thể nói thành lời mà thôi.

Cả hai người đều có tâm sự, cho nên nửa đoạn đường còn lại đều là trầm mặc, cũng không biết được rằng Cao Văn Lượng mà bọn họ nhớ thương, có lẽ rất nhanh sẽ quay trở về.

Tại một thao trường đặc huấn dành cho quân đội dã chiến nào đó của đoàn quân 29 Hạ Hạt, một thân ảnh mau lẹ như báo đang chạy với tốc độ rất nhanh, y một thân quân phục (*) phóng lên chướng ngại vật ở phía trước, rút mạnh dao găm, không chút do dự mà phóng về phía chai bia bất chợt bị ném vào giữa không trung, chai bia vỡ choang một tiếng, nhưng y không dừng lại, mà là rút súng ra bắn một phát vào miệng chai trước khi nó rơi xuống đất, "bằng" một tiếng, miệng chai theo tiếng nổ thanh thúy ấy mà vỡ tan như pháo hoa.

Xung quanh là tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, y thì lại trầm mặc ngồi xuống một khoảng đất trống ở bên cạnh.

Triển Hồng Anh nhổ "phì" cọng cỏ đang ngậm ở trên miệng đi, trong mắt mang theo chút tiếc hận khó mà thấy được, quay người lại quát lên, "Tốt cái gì mà tốt?! Mấy người bao giờ luyện được đến trình độ đó mới là tốt!"

Những người đang trầm trồ khen ngợi liền ngậm chặt miệng lại, nghĩ thầm tên này là kỳ tài hiếm có, ai mà tập luyện được giống như hắn chứ? Nhưng bọn họ đều đã bị Triển Hồng Anh trừng trị thành quen, những lời này tuyệt đối không dám nói ra, dám nói? Thì mỗi giây phút sẽ đều nói cho bạn hiểu được "không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn."

Triển Hồng Anh ý bảo quân sĩ tiếp tục huấn luyện, kéo lấy cổ áo Cao Văn Lượng, nói với y, "Đi, mẹ có chút việc nói với con."

Cao Văn Lượng cũng không kịp phản kháng, đã bị lực đạo mạnh mẽ của Triển Hồng Anh kéo đi rồi, giống như con rối gỗ dây. Cứ để cho y như vậy mà Triển Hồng Anh có lẽ bị sức mạnh của hắn làm cho giận điên lên rồi, nhịn không được mà tháo bao tay ra đập "Bốp!" một cái vào lưng y, "Con nhìn lại cái đức hạnh hiện tại của mình đi, con nói thử xem phần mình đi? Lúc đáp ứng thì rất tốt, nói là đến giúp mẹ, nhưng vừa mới đến thì không biết hồn đã bay đến tận đâu vây. 45 giây, uổng cho cái ý tốt của con. Con nói xem, kỷ lục lần trước nhanh nhất là bao nhiêu?"

"39 giây." Cao Văn Lượng nói xong thì chính bản thân cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Triển Hồng Anh trừng mắt liếc một cái, "Quên đi, hiện tại nói thế này cũng vô dụng, dù sao mục đích gọi con tới lần này cũng đạt được rồi, nếu con muốn về thì có thể trở về rồi, cũng đừng có cả ngày ở đây để mẹ xem thực nghiệm giáo dục cái gì gọi là "cái xác không hồn"."

Cao Văn Lượng lắc đầu.

Triển Hồng Anh thấy vậy, đưa y về văn phòng, đưa cho y một thứ màu đen tuyền, là túi văn kiện không ghi thông tin gì bên ngoài.

Cao Văn Lượng nhận lấy, không nhanh không chậm mà mở ra, lấy ra từ bên trong khoảng sáu bảy tờ giấy A4. Y xem trong chốc lát, trên mặt ngập tràn sự không dám tin.

"Đại ca, mẹ đùa con sao?" Ở trong này mọi người đều âm thầm gọi Triển Hồng Anh là "Đại ca", bởi vì thường xuyên so cô với đám đàn ông thì còn đàn ông hơn, thế nhưng bình thường họ không dám gọi ra. Lần này buột miệng gọi ra, có thể thấy được Cao Văn Lượng có bao nhiêu kinh động với số văn kiện đó.

"Dù sao thì tình hình chính là như vậy, nếu con muốn về thì về, còn không muốn về mẹ cũng không đuổi con đi." Trái lại Triển Hồng Anh cũng không tức giận, có lẽ là đã lớn tuổi nên cơn tức cũng không còn lớn như trước kia nữa. Cô ngồi dựa vào ghế, thở dài nói: "Quên đi, con vẫn nên trở về, dần đây Tiểu Dực đã tới Vinh Thành, có lẽ cùng cần người trợ giúp?"

"Vậy con đi đây." Cao Văn Lượng đem đống văn kiện đó ném vào máy cắt giấy.

Triển Hồng Anh vẫy tay với y, sau đó cô vẫn ngồi yên tại nơi ấy rất lâu cũng không nói một lời nào. Cô lấy ra tấm ảnh chụp từ trong ngăn kéo bị khóa, trên ảnh là hai người, một người là cô, người còn lại là chị dâu cô, cũng chính là mẹ của Triển Dực Phi. Cô vẫn nhớ rõ chị dâu mình là một người ôn nhu, trong mắt luôn mang theo ý cười ấm áp, khi nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, từ khi tới Triển gia thì luôn sắp xếp mọi công việc trong gia đình gọn gàng ngăn nắp. Mẹ cô mất sớm, khi đó cô luôn cảm thấy chị dâu mình giống như mẹ của mình vậy, còn đối xử với cô tốt hơn cả anh trai và bố, là tốt nhất trên thế gian này.

Đáng tiếc, người tốt thì lại yểu mệnh, kẻ đáng chết thì lại vẫn sống.

(*) Giải thích chút vì sao mình để xưng hô của Triển Hồng Anh là cô, chữ cô này là cách xưng hô của Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng ấy chứ không có nghĩa là cô gái đâu. Mình để như vậy vì tuy Triển Hồng Anh đã có con lớn nhưng cô được tác giả miêu tả cũng không phải người lớn tuổi lắm vẻ ngoài cũng còn trẻ, nên dùng xưng hô cô trong cô – cháu có thể sẽ đúng hơn.

&&&

Sau khi ra khỏi quân đội, Cao Văn Lượng cũng không lập tức liên hệ với Triển Dực Phi hay Hạng Quân, y đi một chuyến tới bệnh viện tốt nhất thành phố B, đi khám thắt lưng một chút. Trước khi đi huấn luyện hình như cũng đã có vấn đề, nhưng y cũng không đặt chuyện đó trong lòng, lại càng không tìm đến quân y, đến khi bình tĩnh lại thì cảm thấy cơn đau rất rõ ràng, vẫn là nên coi trọng nó trước rồi bàn cái khác sau.

May mà bác sĩ nói cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là căng cơ một chút, nên được kê cho một bình thuốc xịt.

Cao Văn Lượng lấy thuốc ở cửa bán thuốc, được một lát thấy không hợp lý, lại chạy tới đăng kí số khám lần nữa. Chờ đến khi y xong hết việc trở lại nhà trọ của mình thì trời cũng đã gần tối. Y gọi điện thoại cho chủ nhà nói mình phải trả lại nhà, hẹn ngày hôm sau gặp, rồi lại thấy căn phòng quá bày bừa nên lại thu dọn một chút. Cái tên Hạng Quân thu dọn phòng là từ trong ra đến ngoài sạch sẽ, còn y dọn dẹp nhà thì là ------ mẹ nó, bộ quần áo này bẩn quá, tốt nhất là ném đi. Bên trái tủ lạnh có vết xước? Phải chỉnh lại để cho chủ nhà không thấy mới được. Còn có mấy cái máy tập thể dục nhỏ nhỏ lộn xộn vứt ở bên ngoài, cứ ném hết vào tủ cho chủ nhà đỡ nhìn thấy.

Sau khi mất 15" bận bịu xong hết các việc, Cao Văn Lượng đem cái chổi lau nhà đã bị bẩn đen sì đến không còn nhìn ra màu thực nữa ném trước cửa nhà, gọi điện thoại.

"Lâm Tử, là tôi đây, cậu đang ở đâu vậy?"

"Cao Văn Lượng? Tôi đang ở thành phố B, tôi đến nộp giấy chứng nhận thực tập cho trường, mai sẽ về. Anh đang ở đâu vậy?" Lâm Ngọc Đồng quay đầu lại liếc nhìn Hạng Quân một cái, Hạng Quân đang đứng cách cậu không xa lắm gặm đống bản thảo, vốn dĩ lực chú ý lúc đầu từ sau khi nghe thấy ba chữ "Cao Văn Lượng" thì rõ ràng có chút không còn yên lòng nữa.

"Tôi đang ở thành phố B rồi, bao giờ thì cậu quay về Vinh Thành? Về cùng nhau?"

"Được đó, tôi đang ở chỗ mẹ, nếu không thì anh qua đây đi?"

"Được, cậu chờ tôi." Cao Văn Lượng khóa cửa, trực tiếp lái xe đến nhà họ Lâm. Đương nhiên lúc này y căn bản không nghĩ đến việc Hạng Quân cũng ở đó, cho nên lúc nhìn thấy Hạng Quân ở Lâm gia, y chết lặng, trừng mắt với Lâm Ngọc Đồng một cái, thấp giọng hỏi: "Sao cậu không nói sớm với tôi là hắn ở đây!"

Lâm Ngọc Đồng cười cười, "Anh cũng đâu có hỏi đâu."

Cao Văn Lượng muốn nói gì đó, ai dè Đại Khoản sủa một tiếng rồi lao qua, hai chân trước của nó khoác lên vai y rồi khóc ô ô, tựa như chịu nhiều ủy khuất. Cao Văn Lượng vừa nhìn một cái liền nhận ra con trai mình gầy đi, đau lòng mà sờ soạng nửa ngày, "Tiểu tử này có phải không ngoan ngoãn ăn cơm không hả? Lông cũng không bóng."

Đại Khoản bỉ ổi, rầm rì hai tiếng.

Trần Tố Trữ nghe thấy tiếng thì đi từ trên lầu xuống, "Tiểu Cao tới đó à, mau vào nhà, sao lại đứng ở cửa thế kia?"

Cao Văn Lượng đổi giày, chào hỏi Trần Tố Trữ thì liếc mắt nhìn sang Hạng Quân.

Hạng Quân cũng nhìn y.

Lâm Ngọc Đồng thấy thế, liền tới khoác tay mẹ mình, "Đúng rồi mẹ, con có việc muốn bàn với mẹ, mẹ lên phòng với con nhé."

Trần Tố Trữ không nghi ngờ gì cậu, lên lầu đóng cửa lại, "Chuyện gì thế?"

"Không có gì đâu ạ, để con bóp vai cho mẹ."

"Xú tiểu tử, làm mẹ sợ muốn nhảy dựng lên mà! Đúng rồi, ba con bảo mẹ hỏi con một chút, Dực Phi ở bên kia thế nào? Gần đây bên ngoài có không ít người nói tập đoàn Triển Dương xảy ra biến động lớn, nhưng ba mẹ ở bên này lại không thể giúp được gì."

"Ba và mẹ khỏe mạnh chính là đã giúp đỡ bọn con rồi, những chuyện khác thì Dực Phi anh ấy có thể tự mình lo liệu. Kỳ thực không chỉ có ba mẹ, ngay cả con cũng như vậy, chẳng thể giúp gì được." Lâm Ngọc Đồng cũng có chút bất đắc dĩ, "Đúng rồi mẹ, lần này bọn đi rồi thì sau đó Hạng Quân có thể sẽ cho vài người tới trực tại đây, nếu bình thường mẹ cảm thấy có người đi theo cùng không cần phải căng thẳng, là đến để bảo vệ mẹ và ba con."

"Còn muốn tìm vệ sĩ nữa sao? Không đến mức đó chứ?"

"Không phải dùng đến là tốt nhất, chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, dù sao với kẻ đã bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra được." Thực ra cậu cảm thấy Triển Hoành Đồ thì còn có thể đỡ hơn một chút, nhưng Diệp Hàn Anh lại luôn làm cậu cảm thấy thấp thỏm không yên, làm người ta có cảm giác kẻ đó như khoác một tấm da rắn độc trên người.

Lâm Ngọc Đồng cùng mẹ hàn huyên vài câu, thời gian không sai biệt lắm mới xuống lầu, tuyệt đối không nghĩ tới, hai người Hạng Quân và Cao Văn Lượng xem ra chưa nói với nhau được câu nào, bởi vì cậu đưa mẹ đi thì lại không phòng ngừa còn ba mình, nên lúc này Hạng Quân thì vẫn đang đọc tiểu thuyết, mà Cao Văn Lượng thì đã bị ba cậu lôi đi đánh cờ.

Cũng đã gần 9 giờ tối, Lâm Ngọc Đồng thực sự phục ba mình. Thế nhưng bình thường ba cậu cũng không thể tìm ai có thể cùng chơi cờ, vừa nghĩ như vậy, cậu quyết định như mình không thấy gì hết.

Cậu tìm chỗ để ngồi xuống, gọi điện thoại cho Triển Dực Phi, nhưng Triển Dực Phi lại không nhanh bắt máy giống như mọi khi. Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy, mà giọng nói này cũng khác với thường ngày.

"Tiểu Đồng, nhanh như vậy đã nhớ anh rồi à?"

"Dực Phi, anh không sao chứ?" Rõ ràng vẫn là Triển Dực Phi, nhưng Lâm Ngọc Đồng lại có thể nghe ra giọng anh có điểm không đúng.

"Không có chuyện gì đâu." Triển Dực Phi lắc đầu ý bảo bác sĩ trước tiên đừng động vào mình vội, tiếp tục nói, "Chỉ là hai ngày nay anh bận quá nhiều việc, cho nên có chút nghỉ ngơi không đủ. Sao em chưa đi ngủ?"

"Dạ........" Lâm Ngọc Đồng nhìn thoáng sang Hạng Quân, trong lòng có chút hoài nghi. Tài năng của Triển Dực Phi chính là dù có ở trên giường lăn lộn đến mấy tiếng đồng hồ thì ngày hôm sau vẫn sinh long hoạt hổ như thường, làm sao có thể bởi vì không nghỉ ngơi đủ mà như vậy được? Hơn nữa trước đó rõ ràng anh vẫn rất khỏe.

"Sao em không nói gì vậy?"

"Anh có phải là thấy không thoải mái ở đâu không?" Lâm Ngọc Đồng nghĩ tới nghĩ lui cũng đều là cảm thấy lo lắng.

"Thực sự không có chuyện gì, anh có thể lừa em sao? Hơn nữa ngày mai em về rồi, anh lừa em làm gì?" Ngữ khí của Triển Dực Phi khi nói câu này còn mang theo ý cười, "Nếu không bây giờ anh gọi video để cho em nhìn nhé?"

"Cũng... Vẫn là quên đi, vốn cũng đã mệt rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt đã."

"Ừm, hôn hôn."

"Khụ, anh chờ một chút." Lâm Ngọc Đồng đi về phòng, hôn "moa~" một cái rồi cúp máy, rồi trừng mắt ngó cái điện thoại một lúc.

"Cậu xem cậu đi, cũng biết là ngày mai sẽ bị lộ, vậy còn giả bộ làm cái gì?" Trình Thích lắc đầu, mắt nhìn về phần bụng quấn băng của Triển Dực Phi.

"Em ấy mỗi ngày đều nghĩ rất nhiều chuyện linh tinh, thời gian sử dụng não bộ dài hơn người bình thường, vì vậy muốn em ấy buổi tối ngủ ngon hơn thôi."

"Cái người mua cả hộp dầu bôi trơn nói như vậy mà không xấu hổ sao hả?"

"......... Không phải tôi mua."

"Cậu cảm thấy tôi sẽ tin à?"

Triển Dực Phi: "........."

Hết chương 40.