Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân

Chương 25-1




Dạo gần đây tôi thực sự không có nhiều thời gian để edit nên những chương dài đành phải chia đôi ra thế này, mọi người thông cảm nhé TT^TT

Chương 25 (1):

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy như mình đang trải nghiệm cảm giác của mối tình đầu vậy, cậu tâm tình vô cùng tốt đi đến trường học, đằng sau đột nhiên có người gọi cậu một tiếng: "Lâm Ngọc Đồng."

Lâm Ngọc Đồng quay lại nhìn là lớp trưởng Chu Kiện, dừng lại chờ trong chốc lát, cho đến khi người kia đến, cười nói: "Chào buổi sáng lớp trưởng."

Thân hình Chu Kiện cao lớn, chẳng những thành tích học tập tốt, hơn nữa tính cách cũng không tồi, cho nên các mối quan hệ cũng rất tốt. Cậu ta đội một chiếc mũ len đen khiến mặt cậu ta càng giống trăng tròn. Cậu ta cười tươi lộ cả hàm răng bóng loáng, nói: "Chào buổi sáng. Ngày hôm qua sao lại không đến? Điều hòa mới tốt lắm, trong phòng học quả thật ấm áp như mùa xuân, đúng là người đang rơi vào lưới tình mà, toàn bộ ban chúng ta đều nhờ ơn cậu, à không, phải là toàn trường đều nhờ có ơn cậu chứ."

"Miệng vết thương" của Lâm Ngọc Đồng chỉ mới khép miệng nay lại bị đâm toạc ra, máu phun ào ào, nhưng cũng chỉ có thể trái với lương tâm nói: "Ấm áp là tốt rồi, ấm áp là tốt rồi."

Cái tên Chu Kiện này lực tay có thể nói là vô cùng mạnh, cậu ta vỗ vai Lâm Ngọc Đồng một cái, suýt chút nữa là Lâm Ngọc Đồng bị vỗ đến ngã nhào, "Tất nhiên là phải ấm áp rồi, ngày hôm qua bọn tôi đi học mà cảm xúc đặc biệt tốt, ngay cả giáo viên dạy tiết đó cũng phải cảm thấy biết ơn cậu, sau đó cả lớp bàn bạc một chút, liền quyết định sẽ ghi nhớ công lao to lớn của cậu."

Lâm Ngọc Đồng nói: "Là cái loại "công lao to lớn" khi thi mà không tốt giáo viên sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua ấy hả?"

Chu Kiện xoa xoa cằm, "Không, là khi cậu và Triển tiên sinh kết hôn thì chúng tôi sẽ làm náo loạn phòng tân hôn của hai người thật tốt."

Thiếu chút nữa là Lâm Ngọc Đồng hộc ra ba lít máu.

"Đúng rồi, Trầm Quân nghỉ học rồi, Tiếu Vi cũng muốn chuyển trường, việc này cậu có biết không?" Chu Kiện còn nói.

"Không biết, chuyện xảy ra lúc nào?"

"Là ngày hôm qua, Trầm Quân đến để lo liệu thủ tục, phỏng chừng là sau này cũng không đến đây nữa. Tiếu Vi cũng trực tiếp xin nghỉ dài hạn, hẳn là muốn chuyển ra ngoài. Tôi nghe nói hai người bọn họ ở cùng một chỗ với nhau đấy, có lẽ Tiếu Vi cũng sẽ chuyển sang tỉnh G để học."

"A, cũng thật đủ gây sức ép nhỉ."

Ở một đời trước, lúc này Trầm Quân sang tỉnh G để phát triển sự nghiệp, bởi vì kí hợp đồng chính ở công ty tại đây. Nói vậy thì hiện tại Tiếu Vi đang tự mình đảm nhiệm vị trí của cậu một đời trước, bất quá không biết Tiếu Vi có thích ứng được không hay thôi.

Phải biết rằng, sau đó không lâu, mẹ của Trầm Quân là Vu Diễm Thu sẽ bị mắc bệnh ung thư dạ dày, đến lúc đó cần phải phẫu thuật, còn cần có người chăm sóc cẩn thận, mà lúc ấy Trầm Quân không có tiền để giúp mẹ làm phẫu thuật. Đương nhiên, Tiếu Vi nhất định sẽ vui vẻ mà bỏ tiền ra, chỉ không biết Tiếu gia có vui không thôi.

"Hai cái người đấy, nói đi là đi, tốt xấu gì cũng học chung một lớp, cũng chẳng nói chuyện gì với ai, làm việc cũng chẳng nói gì." Chu Kiện cảm thán.

"Đúng vậy, quả thật là không nên không nói gì." Lâm Ngọc Đồng thờ ơ mà cong cong khóe miệng.

Cư nhiên không đợi cậu tìm hiểu chuyện mấy bức ảnh đã rời đi, có phải là ngẫu nhiên không? Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ?

Về việc có người gửi những tấm ảnh ấy cho Triển Dực Phi, kỳ thực Lâm Ngọc Đồng cũng thử âm thầm phán đoán: Một là Trầm Quân, bởi vì lần trước Trầm Quân đánh nhau với cậu sau đó còn phải đứng ra công khai xin lỗi trước toàn trước nên rất mất mặt, khẳng định là lòng sẽ mang oán giận, cho nên muốn trả thù lại một chút. Hai là Uông Băng Yến, bà ta luôn luôn mong Triển Dực Phi không thể sống tốt, hiện giờ anh lại cầm của Triển gia một số tiền lớn như vậy, mà anh với cậu cũng chưa chắc chắn thời gian cử hành hôn lễ, ngược lại còn cầm tiền này tính toán mang đi đầu tư, rất có thể trong lòng Uông Băng Yến sinh ra bất mãn do đó mới nghĩ ra cách để phá hoại quan hệ của hai người. Về phán đoán thứ ba, là người ít có khả năng năng nhất nhưng cũng rất có thể làm ra chuyện ấy – Tiếu Vi.

Từ sau lúc sống lại, cậu không phải không nghĩ tới chuyện Trầm Quân và Tiếu Vi cũng được sống lại, nhưng xem phản ứng của Trầm Quân thì không giống vậy. Mà Tiếu Vi, rất ít khi cậu thấy được cô ta, mà khi đi học cô ta cũng yên lặng mà đến, lẳng lặng mà đi, cũng giống như đời trước, chẳng qua đời này khác một cái là bên cạnh cô ta có Trầm Quân, cho nên mỗi lần nhìn thấy cậu ánh mắt của cô ta đều là phòng bị, thật sự giống như sợ cậu sẽ cướp mất Trầm Quân. Mà cậu vẫn cảm thấy một cho những nguyên nhân khiến Tiếu Vi làm vậy là vì cô ta cũng sống lại.

Thử nghĩ một chút, nếu Tiếu Vi sống lại, cô ta biết được quãng thời gian này cậu sống cùng với Triển Dực Phi, tất nhiên là sẽ biết cậu và Trầm Quân không có liên quan đến nhau, một khi đã vậy cô ta còn phòng bị với cậu làm gì?

Còn một điểm nữa, cậu cảm thấy được dù vô luận như thế nào thì cậu cũng không thể chịu được việc có người gây ra thương tổn cho con mình. Tuy rằng ở đời trước không phải là cậu cố ý, nhưng sự thật vẫn là làm hại Tiếu Vi bị ngã xuống lầu, Tiếu Vi vì vậy mà mất đi đứa con, nếu sống lại, cô ta có thể nhẫn nhịn mà không trả thù sao? Nếu nói như vậy, thì cô ta cũng ẩn nấp quá sâu rồi.

Lâm Ngọc Đồng cùng Chu Kiện nói về chuyện khác, một lúc sau thì đến phòng học. Trong phòng học quả nhiên ấm áp hơn hẳn trước kia, ban đầu cả đoàn người còn mặc áo lông run run mà đi học, giờ thì đều đã cởi ra, có người chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi, tay áo còn xắn cao. Khi Lâm Ngọc Đồng vừa vào, rất nhiều người chào hỏi với cậu, cuối cùng ngay cả giảng viên khi vào cũng đều cười nói với cậu, "Ồ? Đại công thần hôm nay cũng đi học à?"

Lâm Ngọc Đồng thấy thật 囧, đối mặt với ánh mắt mang theo thiện ý trêu chọc của cả giảng viên và bạn học chỉ có thể giả ngu.

Trong thời gian 10 phút ra chơi, Long Nhạc hỏi Lâm Ngọc Đồng, "Lâm tử, cậu có thi lên nghiên cứu sinh không?"

Năm ba, nếu ai chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh đều đã bắt đầu ôn tập, nếu không thi lên thì đều tìm nơi thực tập tại địa phương, hoặc là tính toán làm cái gì đó khác, chỉ có một số ít là hưởng thụ cuộc sống đại học, nói chuyện yêu đương, tạo vài quan hệ hữu nghị và vân vân.

Lâm Ngọc Đồng lúc trước cũng đã nghĩ qua vấn đề này, liền không chút do dự nói: "Không thi."

Cậu không có ý nghĩ sẽ làm ăn buôn bán gì, đời trước từng thử qua nên biết là không được, đời này cũng không tính sẽ thử qua nữa. Cậu thích viết tiểu thuyết, thích khi từng chữ từng chữ góp lại thành một câu truyện, hơn nữa kỳ thật cậu cũng khá thành công. Lại nói đời này cậu có thể nương nhờ một chút ưu thế từ đời trước để có thể vừa đầu tư ngoài vừa viết tiểu thuyết, tất nhiên sẽ không lại đi lãng phí vào việc thi nghiên cứu sinh, dù sao bằng cấp cũng không quan trọng, phải mất rất nhiều thời gian để ôn tập tham gia kì thi, đấy là nếu về sau này cậu muốn phát triển ở thương giới, mà cậu thì không có cái ý tưởng này.

Long Nhạc đột nhiên cảm thấy bị đóng băng, "Thực sự không thi sao? Vậy cậu không thi, Ngọc Bách cũng không thi, Thừa Thiên càng không thi, thế thì chẳng lẽ chỉ có mình tôi thi thôi à?!"

Ở đời trước, Hoa Ngọc Bách sau khi tốt nghiệp liền vào một công ty nước ngoài, Hướng Thừa Thiên thì tự mình chạy đi xây dựng sự nghiệp, Long Nhạc quả thật là thi lên nghiên cứu sinh, nhưng không có thành tích cao.

Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ nói: "Mặc là ai thi, nếu cậu thực sự muốn thi thì phải học hành nghiêm túc, thời gian học tổng cộng vào cũng mất vài năm, rồi tới lúc ra ngoài xã hội muốn học cũng không có thời gian để học đâu, chính cậu tự ngẫm nghĩ cho cẩn thận đi."

Long Nhạc mở lớn mắt liếc nhìn Lâm Ngọc Đồng một cái: "Sao cậu nói chuyện giống mẹ tôi thế hả?"

Lâm Ngọc Đồng lấy sách đánh vào phía sau của Long Nhạc, cậu ta liền nhanh chân chạy đi.

Thời gian sắp vào học còn năm phút, Lâm Ngọc Đồng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Triển Dực Phi.

—— Dực Phi, trong phòng học quả thực rất ấm áp, cảm ơn anh.

Triển Dực Phi nhận được tin nhắn, rất nhanh cũng hồi đáp lại.

——- Kiếm tiền chính là để vì giúp bà xã của anh cảm thấy tốt hơn, không cần khách sáo.

Lâm Ngọc Đồng: "..."

Khoảng thời gian kế đó, Lâm Ngọc Đồng lĩnh hội đầy đủ thế nào là cảm giác khóe miệng không tự chủ được mà cứ kéo lên, để nói thì đúng là trông rất ngớ ngẩn, nhưng cậu lại không khống chế được, nên chỉ còn cách cố gắng tập trung vào việc học mà không phải là tưởng tượng đến giọng nói ôn nhu của Triển Dực Phi.