Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 8




Bất tri bất giác đã tới tháng tám, Lục Khôn Đức sớm đã nhận được thư của đại học Hưng Bang thông báo anh đậu vào khoa Tài chính, năm nay điểm chuẩn của đại học Hưng Bang thấp hơn điểm thi của anh mười bốn điểm, cũng không mấy tốn sức.

Sắp tới khai giảng, Lục Quân Cường không còn để Lục Khôn Đức tới tiệm cơm phụ giúp nữa. Lục Quân Cường lôi kéo Lục Khôn Đức đi mua vài bộ quần áo, ánh mắt của cậu vẫn luôn không tồi, đem Lục Khôn Đức trang điểm tức khắc đẹp trai lên không ít.

Lục Khôn Đức lần đầu tiên trọ ở trường, Lục Quân Cường lo lắng anh thích ứng không được, cũng may trường học rất gần nhà, cách ba trạm xe buýt, ngày thường nếu không có quá nhiều tiết thì cơ bản đều có thể ở nhà.

Lục Khôn Đức nhìn một đống hành lý mà phát sầu, hướng Lục Quân Cường trong phòng bếp kêu: "Tiểu Quân! Chuẩn bị nhiều như vậy sao? Anh lại không trọ trong trường!"

Lục Khôn Đức đem chén cất lên kệ, lau tay đi đến phòng ngủ nói: "Trước tiên anh vẫn là trọ ở trường đi, mới vừa khai giảng việc nhiều, chờ quân huấn xong rồi làm việc và nghỉ ngơi gì đó đều thích ứng thì lại về nhà ở, mấy cái này cứ mang hết đi, vạn nhất cần dùng đến."

Lục Khôn Đức hơi nhíu mày, nói: "Vậy là cỡ một tháng đi? Anh còn muốn..."

Lục Quân Cường đau đầu, nói: "Anh khai giảng cũng đừng nghĩ tới chuyện trong tiệm, nếu thật lo liệu không hết quá nhiều việc em sẽ lại thuê thêm người. Vả lại mới vừa khai giảng là thời điểm để hoà nhập hoàn cảnh mới, anh luôn không ở trong trường thì làm sao quan hệ tốt với bạn học được?"

Lục Khôn Đức: "?"

Lục Quân Cường bất đắc dĩ, nhược điểm lớn nhất của Lục Khôn Đức là ở chỗ này ――― không lõi đời.

Lục Khôn Đức nhân duyên vẫn luôn không tồi, nhưng cùng Lục Quân Cường nhân duyên không tồi không giống nhau. Lục Quân Cường là dựa vào tính cách chăm chỉ mà biến thành mị lực hấp dẫn người khác thích cậu, vui vẻ cùng cậu kết giao. Hơn nữa Lục Quân Cường tâm tư tinh tế lòng dạ thâm sâu, xử sự lả lướt, cho nên nhân duyên vẫn luôn không tồi. Mà Lục Khôn Đức, cùng Lục Quân Cường hoàn toàn tương phản, là dựa vào sự đơn thuần vô tạp chất hấp dẫn người khác thích anh. Ở chung với Lục Khôn Đức dần dần người ta đều sẽ phát hiện, trên người anh có một loại khí chất người khác không có, sạch sẽ, hồn nhiên. Kết giao cùng anh sẽ thực nhẹ nhàng, sẽ cảm giác chính mình cũng giống như được tinh lọc. Đây cũng là lí do Lý Thanh không hiểu được vì cái gì Lục Quân Cường sẽ thích anh.

Cô không rõ, càng là người lòng dạ thâm sâu, càng vô pháp ngăn cản ở bên cạnh loại thiện lương tự nhiên nhất trong sâu thẳm con người.

Nhưng Lục Quân Cường không biết loại thiện lương này có thể giúp Lục Khôn Đức trong hoàn cảnh càng ngày càng phức tạp cũng khiến người khác thích anh hay không, hay sẽ lại vì các loại nguyên nhân mà bài xích anh, cô lập anh.

Lục Quân Cường thở dài, nói: "Em biết anh không rõ, anh còn muốn... nhưng là các anh cùng nhau vào đại học, đều là bước vào hoàn cảnh lạ lẫm, mọi người cùng đứng ở vạch xuất phát bắt đầu thong thả dung nhập hoàn cảnh, dung nhập lẫn nhau, mà anh, ngay lúc này về nhà, không ở bên cạnh bọn họ, chờ đến thời điểm tất cả mọi người đều đã rất quen thuộc anh lại trở về bọn họ sẽ tự nhiên cho rằng anh là người ngoài, khi ở chung thì sẽ không giống những người khác thân mật như vậy nữa. Anh hai không muốn như vậy, đúng không?"

Lục Khôn Đức cảm thấy trong đầu ong ong: "A... Có vẻ như anh hiểu được chút chút rồi."

Lục Quân Cường cười cười: "Em cũng hy vọng anh hai có thể ở nhà nhiều để bồi em, nhưng tháng thứ nhất vẫn là nên ở trong trường ngốc đi, cũng để quen thuộc môi trường tập thể." Lục Khôn Đức gật gật đầu. Lục Quân Cường cầm cái hộp đưa cho Lục Khôn Đức, nói: "Hai tháng nay anh làm việc không tồi, cái này coi như là tiền lương cho anh."

Lục Khôn Đức mở hộp ra, di động! Lục Khôn Đức nhịn không được kêu to: "Lục Quân Cường em nhiều tiền dữ vậy?!" Lục Quân Cường sớm biết anh sẽ phản ứng như này, cười nói: "Vì muốn cùng anh về sau liên hệ cho tiện, em cũng mua, xem nè." Lục Quân Cường mở bàn tay ra, một cái Nokia (kiểu đập đá ý), so với cái của Lục Khôn Đức rẻ hơn không ít, dù sao lúc này internet còn chưa phổ biến, Lục Quân Cường ngày thường cũng chỉ cần nghe gọi, xác thật không cần phải mua loại đắt tiền.

Lục Khôn Đức nhìn di động của mình lại nhìn nhìn của Lục Quân Cường, nói: "Anh với em đổi đi!" Lục Quân Cường cười đem điện thoại bỏ vào trong túi quần, Lục Khôn Đức bổ nhào vào trên người cậu, hai anh em đoạt tới cướp đi, cuối cùng cười ngã lên giường.

Lục Khôn Đức nằm ở trên bụng Lục Quân Cường, vừa rồi tranh đoạt nửa ngày hiện tại vẫn là có chút khó thở, đứt quãng nói: "Anh ngày thường... không có chú ý, em... trong tiệm hiện tại một tháng... có thể kiếm bao nhiêu?"

Lục Quân Cường ngồi dậy, một tay ôm Lục Khôn Đức, nói: "Tiền thu vào... vẫn luôn tăng, tháng này phỏng chừng là một vạn."

"Một vạn!" Lục Khôn Đức lăn từ trên giường xuống đất, "Từ khi nào kiếm được nhiều như vậy?" Lục Quân Cường cười cười không nói lời nào, Lục Khôn Đức tè ra quần(1) bò lại trên giường lôi kéo Lục Quân Cường lắc mạnh, không ngừng lẩm bẩm: "Một vạn... Một vạn... Bằng nửa năm bán bánh rán lận đó..." Lục Quân Cường dở khóc dở cười, lại nằm về trên giường.

(1) Có 2 nghĩa: 1. Diễn tả sự rối rắm cùng cực, vô cùng sợ hãi; 2. Diễn tả sự vui sướng hay phấn khởi đến cực điểm.

Lúc khai giảng thời tiết đã không còn quá nóng, Lục Quân Cường mượn một chiếc xe đem Lục Khôn Đức cùng hành lý đã chuẩn bị tốt một hơi chở đến trường, trên đường Lục Khôn Đức vẫn luôn kinh ngạc "Tiểu Quân em học lái xe hồi nào vậy?" "Tiểu Quân em không có bằng lái lát nữa bị cảnh sát giao thông bắt thì làm sao!". Lục Quân Cường không biết giải thích như thế nào dứt khoát giả ngu.

Ấn theo lưu trình làm tốt thủ tục, gặp qua phụ đạo viên, sau đó Lục Quân Cường mang theo Lục Khôn Đức đi đăng ký ký túc xá, sinh viên năm nhất có loại phòng hai người, loại phòng bốn người, loại phòng sáu người, tổng cộng ba loại ký túc xá để chọn, điều kiện ký túc xá cùng chi phí theo thứ tự giảm dần. Lục Quân Cường suy xét nếu chọn ký túc xá hai người biết đâu gặp phải một thằng cực phẩm, vậy thì quá bực bội, phòng loại sáu người thì người nhiều, hơn nữa không có buồng vệ sinh riêng, phòng bốn người là thích hợp nhất. Lục Quân Cường trực tiếp xem nhẹ Lục Khôn Đức đang ý kiến muốn ở phòng sáu người, báo một phòng bốn người.

Lục Khôn Đức còn ở bên tai Lục Quân Cường nhỏ giọng tranh chấp: "Anh muốn ở phòng sáu người! Không riêng gì vì rẻ, anh thích nhiều người! Lúc trước em không phải còn cùng anh nói..."

Giúp Lục Khôn Đức đăng kí là một nữ sinh cùng ban đã đăng kí trước rồi, nữ sinh kia nhìn Lục Khôn Đức cười cười: "Xác thật phòng bốn người là thích hợp nhất, phí trọ cũng coi như hợp lý." Lục Khôn Đức đối kia nữ sinh cười cười, quay đầu vẫn là tiếp tục thì thầm cùng Lục Quân Cường.

Lục Quân Cường một bên xoát xoát điền một đống giấy tờ cho Lục Khôn Đức một bên nhỏ giọng ứng phó cho có lệ, bỗng nhiên nghe thấy được thanh âm quen thuộc bên cạnh...

"Đăng kí phòng hai người đi, còn có một cái ban công nhỏ độc lập, em giặt quần áo lại cần, phơi chăn may đồ đều tiện, được không?"

"Em... Vẫn là phòng bốn người đi, em sợ không có người cùng ở."

"Lại không ở thường xuyên, điều kiện tốt một chút cũng có sao, cuối tuần anh liền đưa em về, nha?"

"Để em suy nghĩ lại..."

"Ha hả, hảo hảo ngẫm lại, không cần sợ đắt."

Lục Quân Cường nhìn nam sinh bên cạnh đang chọn ký túc xá, đôi mắt hồ ly hiện lên một tia kinh ngạc, một bên khóe miệng cong lên.

Lục Quân Cường kéo Lục Khôn Đức đi qua chào hỏi: "Bác sĩ Vu, chúng ta lại gặp mặt." Vu Hạo Phong nhìn Lục Quân Cường, cau mày nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Các người là..."

"Suỵt..." Lục Quân Cường làm thủ thế im tiếng lặng, nghiêng sang bên tai Vu Hạo Phong nhỏ giọng nói: "Chuyện hai trái tim của chúng tôi khó mà nói, anh trai tôi hay suy nghĩ vớ vẩn, bác sĩ Vu coi như chưa từng có đi." Vu Hạo Phong cau mày nhìn mắt Lục Quân Cường, tiện đà cười, vỗ vỗ bả vai cậu, nói: "Được, tôi vừa nhìn thấy cậu liền cảm thấy hợp ý, thế nào? Cậu cũng là tới đăng kí?"

Lục Quân Cường lắc đầu, nói: "Tôi đã sớm không đi học, là đưa anh trai tới." Lục Quân Cường quay đầu lại kêu Lục Khôn Đức, "Anh hai, đây là bác sĩ Vu ngày đó xem bệnh cho chúng ta, lại chào ảnh đi."

Lục Khôn Đức mới nhớ tới, cười cười với Vu Hạo Phong: "Bác sĩ Vu!"

Vu Hạo Phong cười gật đầu, kêu chàng trai bên cạnh lại đây chào hỏi, chàng trai có điểm thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Xin chào, tôi tên Đồng Kha."

Lục Quân Cường cũng chào hỏi qua, vừa hỏi mới biết được hoá ra Lục Khôn Đức cùng Đồng Kha học cùng ban. Lục Quân Cường thật cao hứng, đề nghị: "Tôi đang lo anh hai tìm bạn cùng phòng không tốt đây, vậy dứt khoát cùng Đồng Kha vào một cái ký túc xá đi." Vu Hạo Phong cũng chính là sợ Đồng Kha gặp người ở chung không vừa ý, thấy Lục Khôn Đức liền biết anh là người đơn thuần dễ sống chung, rất hợp ý Vu Hạo Phong. Hai người thoả thuận xong, Lục Khôn Đức cùng Đồng Kha còn không có biết rõ ràng sao lại thế này liền thành bạn cùng phòng.

Lúc Lục Quân Cường cầm chìa khóa từ quản lý viên ký túc xá bắt đầu dọn hành lý thì Lục Khôn Đức mới phản ứng được, lôi kéo Lục Quân Cường nói: "Không phải nói phòng bốn người sao! Như thế nào mới có một lát biến thành phòng hai người rồi?!" Vu Hạo Phong bên cạnh nghe thấy được cười cười: "Không quan hệ, là tôi thực hy vọng Đồng Kha có thể ở chung với cậu, phí trọ chúng tôi có thể đưa nhiều hơn một chút."

"Không cần." Lục Quân Cường hờ hững nói, "Chúng ta mau đi thôi." Vu Hạo Phong cho rằng Lục Quân Cường hiểu lầm ý tứ của hắn, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tôi không có ý không tôn trọng hai người." Lục Quân Cường gật đầu nói: "Tôi hiểu, tôi cũng là sợ anh hai tôi gặp phải người không dễ ở chung."

Lục Khôn Đức đứng một bên sững sờ, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, không hề chấp nhất với việc ở phòng bốn người nữa, khí phách nói với Vu Hạo Phong: "Đúng! Chúng ta mau đi thôi!"

Lục Quân Cường: "......"

Vu Hạo Phong: "......"

Lục Quân Cường dở khóc dở cười, biết Lục Khôn Đức cho rằng cậu không cao hứng, đây là cho cậu mặt mũi. Cậu còn muốn nói gì nữa Lục Khôn Đức đã quên luôn việc này, cũng đeo một túi quần áo theo ở phía sau. Đồng Kha ôm một cái chăn mùa hè, nhỏ giọng cùng Lục Khôn Đức thảo luận: "Cậu là nhất trung* tốt nghiệp?"

"Ừ, cậu thì sao?"

"Tôi là tam trung*, vốn dĩ không nghĩ tới có thể thi đậu Hưng Bang, lần này môn toán tôi làm không tốt."

*Không hiểu 2 cái này

"Tôi cũng vậy, năm nay đề khó quá, câu giải tích thứ hai từ dưới cùng đếm lên ấy..."

"Đúng đúng, tôi cũng là..."

Lục Quân Cường cùng Vu Hạo Phong mỗi người xách một bao hành lý lớn đi ở đằng trước, nhìn hai người đằng sau trò chuyện với nhau vui vui vẻ vẻ, trong lòng hiểu rõ lẫn nhau mà không nói ra.

Ký túc xá hai người điều kiện rất tốt, hai người xài chung một cái ban công năm mét vuông, phòng ngủ có hai giường đơn ở bên trên, dưới giường là bàn làm việc của riêng từng người, bên ngoài phòng ngủ là phòng tắm với vòi hoa sen. Trong ký túc xá bố cục đơn giản thực dụng, Lục Quân Cường rất vừa lòng, vừa mới đem vật dụng của Lục Khôn Đức sắp xếp thì chỉ đạo viên đã tới đây kêu tân sinh đi mở họp.

Lục Quân Cường sợ Lục Khôn Đức lần đầu ở sẽ không quen với ký túc xá, an ủi anh ngày mai sẽ tới xem. Lục Khôn Đức gật gật đầu: "Không có việc gì, anh rất thích Đồng Kha, hẳn là sẽ dễ ở chung, em nếu bận trong tiệm cũng đừng tới đây, dù gì cuối tuần anh cũng về."

Lục Quân Cường gật gật đầu, nói: "Anh cứ yên tâm kết giao với Đồng Kha, người này không tồi, sẽ là bằng hữu tốt." Lục Quân Cường lại cầm một ngàn đồng bỏ vào bóp tiền của Lục Khôn Đức: "Vừa khai giảng có nhiều chỗ cần dùng tiền, không cần tiết kiệm, thấy người khác mua cái gì thì mình cũng mua một ít."

Lục Khôn Đức nói: "Sao lại đưa tiền cho anh nữa? Tiền cần đưa cũng đưa rồi, ngày hôm qua cũng đã cho anh (điện thoại)..." Lục Quân Cường ý bảo Lục Khôn Đức không cần nói tiếp, cười cười: "Đều là sinh viên, chi tiêu không cần phải dè sẻn khiến người ta chê cười, em kiếm tiền là để cho anh xài mà."

Lại có người tới thúc giục tân sinh đi mở họp, Lục Quân Cường dặn dò Lục Khôn Đức mấy câu rồi kêu anh đi, hai sinh viên đi rồi còn hai vị "phụ huynh" vẫn là không yên tâm, hợp lực đem trong ngoài ký túc xá hoàn toàn quét tước một lần, bởi không biết từ lần trước có người ở là khi nào, hai người cẩn thận đem toilet tiêu độc mới buông tâm.

Lại kiểm tra một lần, hai người khóa cửa ra khỏi ký túc xá. Dù là tháng chín nhưng hì hục như vậy nửa ngày vẫn ra một thân mồ hôi, hai vị "phụ huynh" nhìn nhau cười cười, đều không có hỏi đối phương tại sao lại không phải là "phụ huynh" chân chính tới đưa. Cả hai đều có bí mật không thể nói, đều có chua xót không thể chia sẻ với người ngoài.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Đồng Kha rốt cuộc xuất hiện, rải hoa! ~

Vu Hạo Phong: "Chúng tôi lại không phải vai chính, cô hưng phấn cái gì?"

Các ngươi đương nhiên quan trọng nha, các ngươi có H đẩy mạnh không khí a ~ Cảnh nóng đầu tiên chính là của các ngươi, thỉnh nỗ lực, chụp vai!

Đồng Kha: "..."