*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Khôn Đức ăn no uống đủ, thong thả lên ban công lầu hai, nằm trên một cái đệm lớn lười biếng phơi nắng.
Lục Quân Cường dọn dẹp phòng bếp xong cũng lên theo, ngồi xuống dựa vào người Lục Khôn Đức, gập lên một chân, ôm lấy bờ vai của anh để anh gối lên trên đùi mình, chút có chút không vuốt tóc anh, Lục Khôn Đức thoải mái rụt rụt, hai đùi hơi hơi co lại, sau một lúc lâu mỉm cười: "No ấm nghĩ dâm dục..."
Lục Quân Cường bật cười, chọt chọt cái trán của Lục Khôn Đức, ôn nhu nói: "Nghĩ ít lại đi, vết thương ổn rồi lại nói."
"Chậc chậc." Lục Khôn Đức thở dài, trên mặt hơi hơi đỏ, nhỏ giọng nói: "Em không nghĩ tới hả? Sắp nửa tháng rồi..."
"Có chứ." Lục Quân Cường hào phóng cười cười, cúi đầu hôn lên trán anh, nỉ non: "Nghe lời, chờ anh khỏe rồi sẽ đút anh ăn no... Đừng chỉ mãi nghĩ tới cái này, gần đây không thể ra ngoài, em đổi một bộ rạp chiếu phim gia đình(*) tốt hơn nhé? Mua một vài đĩa anh thích, khi em không ở nhà để anh mở lên xem, không để ý thì không bao lâu vết thương sẽ khỏi."
(*)
Lục Khôn Đức cười cười, híp mắt lại, ánh nắng ngày mùa thu nhu hòa lưu lại một bóng đen nho nhỏ dưới mắt anh. Lắc đầu: "Đổi làm gì, cái này còn khá tốt mà, lại nói... Tốt hơn anh cũng cảm giác không ra... Anh dùng laptop coi phim cũng thấy được rồi."
Lục Quân Cường cười cười, nhẹ nhàng xoa trán anh, vừa lòng nói: "Thật dễ nuôi, cho ăn no, cho chỗ ở là không biết oán giận... Đúng rồi gần đây anh có muốn ăn cái gì không? Không thể chỉ thèm ăn xương sườn thôi chứ? Còn muốn ăn cái gì... Trừ hải sản và thịt dê, cũng không thể ăn cay."
Lục Quân Cường nói chưa dứt lời, nhắc Lục Khôn Đức lại muốn ăn tôm hùm lại muốn ăn thịt dê nướng còn muốn ăn món Hồ Nam, vẻ mặt đau khổ nói: "Em cố ý nhắc anh nhớ tới đúng không? Thật là chán."
Lục Quân Cường cười cười: "Lại làm nũng... Để em nghĩ xem, buổi tối hầm gà ác cho anh, em đi xem thử cái bếp nướng của chúng ta, nướng chút thịt ba chỉ được không?"
"Được được." Lục Khôn Đức gật gật đầu, "Còn muốn nướng thêm chút gân bò."
"Anh nhai nhiều lại động tới vết thương." Lục Quân Cường cười, trong lòng nghĩ tới những nguyên liệu cần mua. Lại cúi đầu dỗ Lục Khôn Đức, "Buổi chiều em đi ra ngoài, anh cũng đừng đi theo, lỡ va phải gì đó thì mệt, anh còn muốn cái gì, em mua về luôn một lượt."
Lục Khôn Đức suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được muốn cái gì, chỉ chờ mong nói: "Về sớm một chút, thịt ba chỉ không cần quá nhiều nạc, mua nhiều một chút, chúng nó khẳng định giành với anh..."
Lục Quân Cường nhịn không được bật cười, đám tiểu gia hỏa trong nhà cực có ánh mắt, biết ai dễ bắt nạt liền thân thiết với người đó. Lục Quân Cường hôn hôn Lục Khôn Đức kêu anh nhắm mắt lại, ôn nhu nói: "Anh hai ngủ tiếp một lát đi, tỉnh dậy sẽ thấy em đã về, ở nhà không được đi loạn, nghe lời."
Lục Khôn Đức "ừ ừ" đồng ý, mỉm cười híp mắt ngủ trưa.
Di động Lục Quân Cường đột nhiên vang lên, Lục Quân Cường lập tức ấn từ chối, Lục Khôn Đức mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy..."
"Không có việc gì." Lục Quân Cường đưa tay che lại đôi mắt Lục Khôn Đức, ôn nhu nói, "Số tổng đài thôi, ngủ đi, anh ngủ say rồi em đi." Lục Khôn Đức "ừm" một tiếng rồi ngủ lại, Lục Quân Cường tắt di động, hơi cúi xuống nhẹ nhàng vỗ về anh chờ anh ngủ, chỉ chốc lát sau hô hấp Lục Khôn Đức liền đều đều, Lục Quân Cường thấp giọng cười, ngẩng đầu lên cảm thụ ánh nắng cuối mùa thu ấm áp không thể tưởng tượng, lại nghĩ nên mua thêm chút quần áo cho Lục Khôn Đức rồi.
...
"Nói đi, tìm con nhiều ngày như vậy hẳn là có rất nhiều lời muốn nói nhỉ." Lục Quân Cường lười biếng dựa lên ghế trong quán cà phê, nửa mở mắt nói, "Lời ít ý nhiều một chút, buổi chiều con còn có không ít việc."
Bác hai và bác gái có chút lúng túng xoa xoa tay, không có uống caramel macchiato Lục Quân Cường đã gọi, sau một lúc lâu bác gái mới lấy lòng nói: "Tiểu Quân thật đúng là không so đo hiềm khích trước đây, không có đòi tiền bồi thường mà toà án phán... À, hôm nào bác đi gặp Khôn Đức nhé, thằng bé kia..."
"Không cần." Lục Quân Cường không có biểu tình gì, hờ hững nói, "Đừng nghĩ tới chuyện đi gặp anh ấy, con không có khả năng đồng ý."
Bác gái đá phải tấm ván sắt(*), ngượng ngùng nói: "Bác không phải cũng là có lòng sao... Vết thương của nó, không có bị sao chứ hả?"
(*) Kiểu như một đường thông thuận nhưng rồi gặp phải trở ngại giữa đường
"Sao có thể có sao được?" Lục Quân Cường không kiên nhẫn nói, "Anh hai phúc khí lớn như vậy sao có thể có chuyện gì?! Các người cứ khăng khăng tìm con chính là để hỏi về anh ấy có đúng không?"
Bác gái không biết nói cái gì, bác hai trừng mắt nhìn nàng, biết bọn họ hiện tại nói gì Lục Quân Cường đều không kiên nhẫn nghe, càng đừng nói là nhắc tới Lục Khôn Đức. Trước khi bác tới hai đã đi tìm Ngô Hạo nhiều lần đều bị từ chối, cũng được cảnh báo ngàn vạn không nên nói về Lục Khôn Đức ở trước mặt Lục Quân Cường, đây là quy củ bao nhiêu năm nay, nói tốt cũng không được.
Bác hai lúc ấy liền thổn thức, con trai của anh em mình, hiện giờ lại để một người ngoài cảnh báo mình cái gì nên nói cái gì không nên nói... Bác hai biết sau lần này sẽ càng khó hẹn Lục Quân Cường hơn, vội vàng đẩy đẩy bạn già không cho bà ta nói nhiều, im lặng một lúc lâu mới hỏi dò: "Tụi bác một là tới cảm ơn con, thật là nhân nghĩa, không truy cứu việc này, còn nữa chính là... Minh Khả nó hiện tại thế nào? Tụi bác tới viện điều dưỡng kia mấy lần... đều nói tụi bác không phải người thân đã đăng ký nên không thể thăm, này không thể, tụi bác không phải người thân thì còn có thể là ai chứ? Bác cũng rất xin lỗi tụi con, nhưng nó nói như thế nào cũng là con của bác và bác gái... Thật sự..."
Bác hai lau nước mắt, khẩn cầu: "Bác chỉ muốn hỏi con một chút, có thể cho tụi bác xem đứa nhỏ này trị bệnh thế nào không?" Bác gái cũng vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, nhiều ngày rồi cũng chưa gặp nó, cũng không biết ở bên trong quen hay không..."
"Quen?" Lục Quân Cường cười, "Này con không biết... Viện điều dưỡng này cho đăng ký người thân có thể một người, ai ra tiền thì đăng ký, các bác muốn nhìn cô ta? Vậy cũng được... Tiền nằm viện tháng sau các bác trả đi, tổng cộng... không đến hai vạn."
"Hai vạn?" Bác gái kinh hãi kêu lên, tay run rẩy, "Sao mà đắt như vậy?"
"Đúng, viện điều dưỡng tốt như vậy, các bác còn có cái gì không hài lòng." Lục Quân Cường bưng ly cà phê lên, ngửi ngửi lại tùy tay đặt trên bàn, nhìn hai người trước mắt nở nụ cười, "Nên nói con đã sớm nói, nhân lúc con còn chưa bực bội mà gây thêm phiền phức cho người khác..."
Bác hai bác gái nhìn Lục Quân Cường trước mắt, trong tâm phát lạnh, bọn họ cũng biết Lục Quân Cường có thủ đoạn, nhưng chính là bởi vì biết mới cảm thấy chuyện cậu cho Lục Minh Khả nằm viện rất kỳ quặc, bọn họ nghĩ không ra Lục Quân Cường, người đã hận thấu Lục Minh Khả, sao lại có lòng tốt như vậy, lại nói từ khi xảy ra chuyện bọn họ căn bản không có gặp Lục Minh Khả, có thể cô ta không điên nặng tới mức không cần nằm viện?
Bác hai ẩn ẩn cảm nhận được Lục Minh Khả ở viện điều dưỡng phải tiếp nhận những gì, cho nên mới đánh bạo tới tìm Lục Quân Cường, hy vọng cậu có thể thả một mặt lưới(*), ít nhất cho bọn họ đi nhìn con gái. Lúc này thấy ý tứ của Lục Quân Cường, có vẻ sẽ lại tìm phiền toái cho bọn họ, vội vàng không dám nói thêm.
(*) Cho kẻ thù một đường thoát
Lục Quân Cường gọi người phục vụ tới trả tiền, lại trầm giọng nói với bác hai và bác gái: "Yên tâm, con chỉ lo cho cô ta năm năm, năm năm sau nếu không trị hết bệnh của cô ta... Con cũng lười gây phiền toái cho cô ta, đến lúc đó tiếp tục trị liệu đều là chuyện của các bác, sớm một chút tích cóp tiền chuẩn bị đi..."
Đứng lên quay đầu lại, trầm giọng nói: "Còn nữa... về sau không được đến tìm con, càng không được tìm anh hai. Con vì tích phúc cho anh hai nên không muốn truy cứu lại nữa. Nếu như con biết các bác tự mình tìm anh hai... Con sẽ làm cái gì cũng không dám bảo đảm."
Lục Quân Cường xoay người ra khỏi quán cà phê, trong lòng nhỏ giọng trào phúng: Con gái? Nghe nói mỗi tháng phải có hai vạn phí trị liệu là không phải con gái nữa? Nhắc tới tiền thì cái gì cũng đều không phải.
Lục Quân Cường rất là hảo tâm mà nghĩ, ít nhất mình cho bọn họ kỳ hạn năm năm, nếu sau năm năm... Lục Minh Khả còn sống mà nói, đứa con gái phát điên đến mức người quỷ chẳng phân này... sẽ mang đến cho gia đình bọn họ ảnh hưởng gì đây. Lục Quân Cường cười cười, không khỏi thầm khen mình ngoan tuyệt, đây thật sự đã huỷ hoại Lục Minh Khả và gia đình cô ta.
Lục Quân Cường nhìn thời gian, lên xe lập tức lái đến siêu thị, định bụng chuẩn bị những món buổi tối Lục Khôn Đức muốn ăn, xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đỗ xe, đem một đoạn nhạc đệm vừa rồi vĩnh viễn lưu lại quán cà phê, Lục Khôn Đức cũng không biết được.
Thời điểm Lục Khôn Đức tỉnh lại đã là bốn giờ chiều, Lục Khôn Đức chậm rãi bắt lấy thứ đang che trên đôi mắt mình... Vừa thấy, Lục Khôn Đức mỉm cười, khẳng định lúc Lục Quân Cường đi đã lấy cà vạt che lên mắt anh.
Lục Khôn Đức cảm thấy miệng vết thương hơi ngứa, nhớ kỹ lời Lục Quân Cường cảnh cáo không dám tự chạm vào, chậm chạp bước xuống lầu một tìm Lục Quân Cường.
"Anh hai dậy rồi à?" Lục Quân Cường đang cắt thịt, quay đầu lại nhìn Lục Khôn Đức cười cười, "Em có cắt trái cây để ở phòng khách, anh ăn chút đi, buổi tối Vu Hạo Phong và Đồng Kha đến đây thăm anh, ở nhà chúng ta ăn."
Lục Khôn Đức gật gật đầu, "Đã biết... Đúng rồi, miệng vết thương của anh có hơi ngứa."
Lục Quân Cường khẩn trương cởi bao tay rồi rửa tay, vén áo Lục Khôn Đức lên nhìn nhìn, cách băng gạc cũng nhìn không ra cái gì, Lục Quân Cường nghĩ nghĩ nói: "Em gọi điện thoại cho bác sĩ lại đây một chuyến, thay băng gạc cho anh thuận tiện nhìn xem, có lẽ là đang lên da non, không sao."
"Ò." Lục Khôn Đức vén áo lên nhìn miệng vết thương, mờ mịt ngẩng đầu nói, "Để Vu Hạo Phong nhìn không phải được rồi sao?"
Lục Quân Cường đã đến phòng khách cầm lấy điện thoại, nghe vậy cười nói: "Anh ta ở khoa tim, không chuyên nghiệp, alô xin chào..."
Lục Khôn Đức bĩu môi, nhẹ nhàng đá mông một con nhóc con bên chân một cái, nhỏ giọng nói: "Nghe thấy chưa, mày là được bác sĩ khoa tim đỡ đẻ, không chuyên nghiệp."
Chó nhỏ nhìn chung quanh, bỏ đi không để ý tới Lục Khôn Đức.
Chỉ chốc lát sau bác sĩ Lục Quân Cường gọi đã tới, để Lục Khôn Đức nằm trên sô pha nhìn nhìn, cười nói với Lục Quân Cường: "Không có việc gì, cảm thấy ngứa là chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không được gãi, buổi tối phải chú ý."
"Được." Lục Quân Cường gật gật đầu, "Buổi tối cháu sẽ ôm anh ấy ngủ, không cho động bậy."
Mặt Lục Khôn Đức "đùng" một cái đỏ lên, nghiêng đầu không dám nhìn bác sĩ.
Bác sĩ ngược lại một chút cũng không để ý, gật đầu mỉm cười nói: "Lục tổng cẩn thận là tốt, nào..."
Lục Khôn Đức khẽ nâng thân trên để bác sĩ sát trùng đổi thuốc cho mình, nhịn không được cúi đầu xem vết thương mình thế nào, Lục Quân Cường phía sau đưa tay che khuất đôi mắt anh, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn, sẽ tốt lên ngay thôi."
Lục Khôn Đức trong lòng ấm áp, ngoan ngoãn không nhìn nữa, đôi mắt không ngừng chớp, lông mi rậm dài tựa như con bướm yếu ớt đáng yêu quét qua lòng bàn tay Lục Quân Cường, Lục Quân Cường cười cười, chọt chọt trán anh, nhỏ giọng nói: "Đàng hoàng lại."
Bác sĩ thu dọn hộp y tế, dặn dò những chuyện cần chú ý lại một lần mới thẳng bước rời đi.
Lục Khôn Đức nghi hoặc nhìn Lục Quân Cường, hỏi: "Sao ông ấy không lấy tiền? Khám bệnh miễn phí à? Bác sĩ ở chỗ nào vậy, anh chưa từng gặp qua..."
Lục Quân Cường cười: "Nghĩ cái gì vậy, không cần tiền... Một bác sĩ gia đình được bạn giới thiệu... Thịt ba chỉ đã ướp gia vị xong rồi, bọn họ tới chúng ta liền ăn cơm."
Suy nghĩ của Lục Khôn Đức lập tức bị thịt ba chỉ nướng mang đi, đôi mắt tỏa sáng: "Được được, ầy mấy giờ rồi... Để anh gọi điện thoại cho Vu Hạo Phong..."
Lục Khôn Đức cẩn thận vỗ vỗ miệng vết thương đi gọi điện thoại, Lục Quân Cường cười xoay người vào phòng bếp... Gọi bác sĩ không lấy tiền, này có lẽ chỉ có Lục Khôn Đức nghĩ ra được, Lục Quân Cường mở nắp nồi lẩu nhìn canh gà ác đã hầm hai giờ, đậy nắp nồi vặn nhỏ lửa lại, vừa lòng mỉm cười, trải qua chuyện của Lục Minh Khả, Lục Quân Cường hiện tại làm việc rất cẩn thận, cho dù là bác sĩ cũng đều là người đáng tin cậy đã sớm sắp xếp, Lục Quân Cường nếu đã bảo đảm với Lục Khôn Đức loại chuyện tình này sẽ không xảy ra nữa, thì nhất định sẽ làm được.
Lục Quân Cường dựa lên cửa phòng bếp, mỉm cười nhìn Lục Khôn Đức đang vặn vặn dây điện thoại cười đùa với Đồng Kha, cậu đã đồng ý với anh, thì nhất định sẽ làm được.