Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 86: Sở thị




Thời điểm hoàng đế lâm triều, Thành Thư điện luôn tĩnh lặng. Tô Dư ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, ngón tay nhẹ bôi môi chi lên môi. Nhìn thoáng qua khuôn mặt trong gương đồng, giống như đã xuất hiện dấu vết của năm tháng, cảm giác mọi thứ như một giấc mộng, Tô Dư không khỏi có chút hoảng thần.

Không biết từ lúc nào, nàng đã có thể tự nhiên ở lại Thành Thư điện độ nhật như thế.

Gọi là "độ nhật", vì nếu nàng không muốn đi, hoàng đế liền để nàng tùy ý ở chỗ này nghỉ ngơi, nàng làm việc gì, đều không có cung nhân thúc giục.

Trước đây, nàng chưa từng nghĩ qua mình ở lại Thành Thư điện như vậy, các tần phi khác sẽ như thế nào.

Về sau Nhàn Phi mới nói cho nàng biết: Người ngoài sau khi thị tẩm, tỉnh dậy xong đều trước sau như một phải rửa mặt hồi cung.

Nhưng hoàng đế cùng ngự tiện cung nhân, đều chưa từng nói một câu trước mặt nàng.

_______________________________________

Quả thật, mặc dù hoàng đế để nàng tùy ý lưu lại, nàng cũng chỉ tại thời điểm cơ thể khó chịu mới tùy ý chính mình ở lại Thành Thư điện nghỉ ngơi, nếu không, nàng vừa dậy liền muốn đi Trường Thu cung thỉnh an buổi sáng.

Hôm nay, ngược lại, nàng lần đầu tỉnh dậy thân thể không khó chịu cũng không muốn đi thỉnh an.

Tay Chiết Chi bị thương nặng, tuy không làm được gì, nhưng vẫn giúp nàng chỉ điểm cung nhân vài câu. Lúc ấy Tô Dư vừa tỉnh dậy, súc miệng xong liền nói với Chiết Chi:" Hôm nay không đi Trường Thu cung."

Nói xong liền thấy Chiết Chi ngẩn ra.

"Tối hôm qua gặp chuyện như vậy, ta lười phải ứng phó."_ Tô Dư cười nhạt nói. Hơn nữa, không chắc là Giai Du Phu Nhân làm, cần gì phải đi gặp nàng ta, tạo cho nàng ta thêm nhiều cơ hội?

Nhưng cũng không thể ngồi tán gẫu trong Thành Thư điện, khiến nàng không biết làm gì. Vốn có thể cùng Cá Bột Phi Ngư vui đùa một chút, nhưng hai tiểu chồn hôm qua rõ ràng đã "chơi" đến mệt mỏi, bây giờ liền ngủ say phục hồi sức lực.

Tô Dư nhìn thời gian, nói với Chiết Chi:" Ngươi đi mới Trương tỷ tỷ đến một chuyến đi."

_______________________________________

Cung chính Trương thị rất nhanh liền đến.

Có thể thấy do hôm qua đột ngột tiếp nhận ý chỉ mà bận rộn một đêm không ngủ, vầng mắt lúc này đã có chút thâm, thoạt nhìn hơi có phần mệt mỏi. Vào điện khẽ hành lễ với Tô Dư, giương mắt lên liền thấy xung quanh không có người khác, toại nguyện cùng ngồi xuống với Chiết Chi và Tô Dư, khom người nhẹ hỏi:" Nương nương có việc?"

"Làm phiền Trương tỷ tỷ đến đây một chuyến."_ Tô Dư nhẹ nhàng cúi đầu, cười nói _" Ta biết rõ đây là lúc Trương tỷ tỷ bận rộn nhất, nhưng vẫn muốn dặn dò Trương tỷ tỷ một câu."

Trương thị mỉm cười:" Nương nương mời nói."

"Chuyện lần này, bệ hạ muốn tra kỹ Thượng Phục cục, nếu năm cục còn lại có dính dáng, cũng đều nên tra xét. Ta biết rõ như thế sẽ liên lụy rất rộng, nhưng mong Trương tỷ tỷ, về việc này không nên có tâm tư dàn xếp ổn thỏa, cứ theo ý bệ hạ tra xét kỹ lưỡng là được."

Trương thị nghe vậy liền giật mình, khách quan mà nói nếu điều tra kỹ, rất nhiều chuyện, trong cung đều có khuynh hướng dàn xếp cho qua. Không phải bọn họ không phụng chỉ làm việc, mà là chuyện trong hậu cung rắc rối khó gỡ, đại tra cũng không nhất định sẽ tìm được chuyện gì. Tựa như chuyện Thượng Phục cục lần này, đằng sau rõ ràng có tần phi sai sử, lại không biết là ai làm.

Trầm ngâm hồi lâu, Trương thị thở dài, nói:" Nô tỳ nói thật với nương nương, chuyện này...tuy bệ hạ hạ chỉ tra kỹ, nhưng cũng chưa chắc huyên náo trong cung được lâu. Hơn nữa... người phía sau nếu là một tần phi phân vị thấp lại không được sủng ái liền không sao, nhưng nếu là tần phi phân vị cao, đại để càng không thể theo ý nương nương, nương nương nếu cứ chấp nhất, chẳng phải không duyên cớ gây thù chuốc oán sao?"

" "Kẻ địch" này còn cần "thụ giáo" sao?"_ Tô Dư nhẹ cười một tiếng _" Nàng nếu đã hạ thủ, cho dù ta không đắc tội nàng, nàng sẽ bỏ qua sao? Nếu để nàng núp trong bóng tối, ta không thể an tâm."

Người nọ ở trong tối, nàng ở ngoài sáng. Ngay cả đối phương là ai cũng không biết, đừng nói "tiên hạ thủ vi cường" (*), nàng cho dù muốn đề phòng cũng khó khăn, chỉ có thể chờ đối phương tính kế mình.

Nhẹ nhàng cười một cái, Tô Dư nhìn Trương thị vẫn còn do dự, nói:" Về phần bệ hạ...Trương tỷ tỷ cứ việc yên tâm, bệ hạ dám hạ chỉ như vậy, chính là thật sự muốn tra xét kỹ lưỡng, không cần phải sợ đắc tội người khác. Trương tỷ không cần vì vậy mà "dàn xếp"."

Trương thị lại tự định giá hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng:" Nô tỳ biết rồi. Chỉ là...nương nương hi vọng tra được gì?"

"Tất nhiên là tra được hung phạm rốt cuộc là người phương nào."_ Tô Dư nói, liếc nhìn thần sắc của nàng thở dài _" Trương tỷ tỷ cho rằng ta muốn vu oan cho ai sao? Không cần, tỷ tỷ chịu dốc toàn lực điều tra là được, nếu thực sự không tra được liền thôi, ta vạn lần đều sẽ không làm loại chuyện giá họa này."

Trương thị toại nguyện buông xuống hai phần tâm tư, gật đầu, Tô Dư nói:" Bất quá, tỷ tỷ lần này vừa hay có cơ hội tra kỹ sáu Thượng cục...không bằng chú ý nhiều thêm một chút, nếu có những kẻ không đáng tin khi làm việc, hay có tâm bất chính trong đầu, không nên để lại trong cung cho thỏa đáng."

Khẩu khí Tô Dư hơi có chút ương ngạnh. Đối với việc này Trương thị cũng hiểu, khiến những người như vậy sớm ra khỏi cung so với để họ lại trong cung tốt hơn nhiều. Tần phi muốn làm chuyện gì, tránh không được muốn dùng những người này, khiến hậu cung không lúc nào yên bình. Nếu có thể đem những người tâm hoài quỷ thai này trừ đi, không nói hậu cung sẽ thanh tĩnh đi một chút, đối với người ngoài cũng có thêm tác dụng giết gà dọa khỉ.

"Vâng, nô tỳ sẽ chiếu theo ý nương nương."_ Trương thị khom người, khuôn mặt có vài phần vui vẻ. Tô Dư nhẹ gật đầu, nàng liền đứng dậy cáo lui.

Chiết Chi hỏi Tô Dư có cần truyền thiện không, Tô Dư suy nghĩ một chút liền nói:" Ta đi đến phòng bếp nhỏ là được rồi."

Trong lúc rảnh rồi, không bằng tự mình xuống bếp.

_______________________________________

Thảnh thơi dùng xong thiện không biết là sáng hay trưa, Tô Dư rời đi Thành Thư điện. Vì vậy lúc hoàng đế bãi triều đã không thấy nàng ở đây, Cá Bột cùng Phi Ngư vặn người uốn mình, giãn thân thể ra chạy về phía hắn, "khanh khách" kêu lên, ngụ ý muốn được cho ăn.

"A Dư không đút cho các ngươi sao?"_ Hắn cúi đầu hỏi.

Cung nhân một bên liền trả lời:" Bọn chúng vừa mới tỉnh không lâu, hơn nữa... sáng hôm nay, Chiêu Nghi nương nương cũng không có gì cho chúng."

Hoàng đế nghe vậy, lông mày liền nhíu chặt, quay đầu hỏi hắn:" Chiêu Nghi không dùng bữa sáng?"

"Đã dùng."_ Hoạn quan khom người trả lời, giương mắt nói _" Bất quá không truyền thiện, chính mình đi phòng bếp nhỏ làm một tô mì."

"...Làm một tô mì?"_ Hoàng đế kinh ngạc hiếm thấy.

Hoạn quan kia liền đáp:" Vâng, cũng làm cho Chiết Chi cô nương một bát."

Xem ra muốn chiếu cố Chiết Chi bị thương ở tay. Hoàng đế bất giác cười một tiếng, thuận miệng hỏi:" Ăn ngon không?"

"..."_ Hoạn quan kia có chút bất đắc dĩ, thầm nói một câu "Ta cũng chưa ăn" nhưng lại trả lời như thật _" Thần nhìn xem...là ăn không ngon."

Một chén mì phối hợp chút rau củ cùng một quả trứng, thanh đạm như vậy, có thể ăn ngon sao?

Hoàng đế cũng không hỏi kỹ, đi xem tấu chương.

Tô Dư trở lại Khinh Lê cung, chưa đến Đức Dung điện đã thấy yên tĩnh lạ thường. Giương mắt nhìn vào trong, Mẫn Tài Tử cùng Ôn Tuyên Nghi đều đang quỳ dưới đát, nhìn vị đang ngồi kế bên, không khỏi cảm thấy rùng mình.

Đắp tay Chiết Chi bước qua cửa điện, Tô Dư giọng nói không cảm xúc:" Đang tốt đẹp, quỳ làm gì? Đứng lên."

Hai người kia vốn đưa lưng về phía nàng, nghe tiếng không khỏi ngẩn ra, nhìn lẫn nhau, nhưng vì ngại Sở Sung Hoa trước mặt, ngược lại cũng không dám động đậy. Tô Dư cười một tiếng, đi đến trước mặt đỡ tay hai người lên, lúc này Mẫn thị, Ôn thị mới dám đứng dậy. Tô Dư từ đầu đến cuối đều không nhìn Sở Sung Hoa, vừa đưa tay sửa lại tua ngọc trước ngực Mẫn thị vừa cười nói:" Tuy là mùa xuân, nhưng trời vẫn còn lạnh, nếu quỳ lâu bị nhiễm lạnh, sau này sẽ không tốt đâu. Ngồi đi."

Cung nga nghe vậy liền gấp rút lấy đệm đến thỉnh hai người ngồi xuống. Tô Dư cũng ngồi xuống ghế chủ vị, đợi đến lúc trà dâng lên, mới cười mở miệng:" Sở Sung Hoa uy phong thật lớn, dám đến Đức Dung điện của bản cung, phạt cung tần ở Khinh Lê cung của bản cung?"

Sở thị cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại nàng:" Chiêu Nghi nương nương cảm thấy bản cung làm sai sao?"

"Sung Hoa vào cung đã lâu, những việc không nên làm, Sung Hoa trong lòng hẳn biết rõ."_ Giọng nói vững nhắc, khiến hai người Ôn, Mẫn không khỏi rùng mình.

Sở thị cười nói:" Đó cũng là noi theo Chiêu Nghi nương nương đứng đầu cửu tần đây. Ngài đứng đầu cửu tần, lại có thể nói không đi vấn an liền không đi vấn an, thần thiếp so với các nàng lại cao hơn 2 bậc, không thể phạt sao?"

"Chuyện vấn an nếu như muốn hỏi tội, bản cung liền chờ Giai Du Phu Nhân đến."_ Tô Dư cười nhìn nàng, chậm rãi hỏi _"Cần gì phải nhọc Sung Hoa ngươi nhiều lời?"

"Chiêu Nghi nương nương hôm nay thật cứng cỏi."_ Sở thị cười lạnh ra tiếng, tay mân mê ống tay áo thêu vân _" Không ngẫm đến cuộc sống hai năm kia như thế nào, hôm nay được sủng ái liền không để ai vào mắt, chỉ sợ sau này nương nương còn phải chịu khổ đấy."

"Không nhọc Sung Hoa nhắc nhở."_ Tô Dư cười lạnh _"Lúc trước vô dụng cũng tốt, hôm nay đắc sủng cũng được, bản cung có chút cố chấp, đối với tâm tư của Sung Hoa muội muội vẫn không thấu, cùng Sở gia thay gió đổi chiều lại càng không bằng."_ Khẩu khí trầm xuống, sau đó lại thêm vài phần ý cười _" Lúc trước Sở gia cùng Diệp gia giao hảo như vậy, Sung Hoa có thể gả vào phủ thái tử làm dắng thiếp của bản cung cũng nhờ Diệp Cảnh Thu tiến cử. Hôm nay Diệp gia vừa bị diệt trừ, muội muội liền vịn lấy cành cao Đậu gia, thật không biết Diệp Điền Húc cùng Diệp Cảnh Thu trên trời có linh sẽ có bao nhiêu phần lạnh tâm."

Chanh chua, Tô Dư biết bộ dạng trước mắt của mình chính là 4 chữ này, tất nhiên là nàng cố ý như thế. Mẫn thị cùng Ôn thị trong không khí giương cung bạt kiếm này đến thở mạnh cũng không dám, Sở thị cũng không dám đáp lời, sau một lúc liền đứng dậy cáo lui, Mẫn thị, Ôn thị cũng vậy.

Chiết Chi nhìn ra ngoài, khinh thường "xuy" một tiếng, nói với Tô Dư:" Nương nương cần gì cùng nàng nói nhiều như vậy? Nàng chẳng qua là tự tìm không thoải mái thôi."

"Mới không chỉ đến tìm không thoải mái."_ Tô Dư nhẹ cười một tiếng _" Diệp gia ngã, Sở gia lúc trước lại cùng phe Diệp gia, nàng lúc này khó tránh khỏi tứ cố vô thân. Hôm nay đến Khinh Lê cung tìm phiền toái, người ngoài tất nhiên sẽ nhìn thấy."_ Mím môi cười, Tô Dư tiếp tục nói _" Đây là làm dáng một chút thôi, cố ý thể hiện vẻ ngoài trung thành với Giai Du Phu Nhân."

Cũng vì biết dự định của Sở thị, Tô Dư liền cảm thấy bằng tâm tư của Đậu Oản, bên cạnh Sở thị không thể nào không có người Đậu Oản an bài. Cho nên liền đem những lời này nói ra hết sức rõ ràng, thẳng thắn khiển trách Sở thị cùng Sở gia thay gió đổi chiều không đánh tin cậy. Lời truyền đến tai Đậu Oản, cho dù muốn dùng Sở thị, con đường này của Sở thị cũng không đi được thuận lợi.

Vốn không cố ý cùng nàng so đo những chuyện này, lại càng không có tâm tư bỏ nhiều công sức trên người nàng ta. Nhưng nàng ta lại đem chuyện năm đó mất con đổ lên đầu nàng, cho dù không phải Tô Dư gây nên nhưng nàng vẫn nhất quyết không tha, cuối cùng khiến Tô Dư mất hết nhẫn nại.

"Nàng không phải muốn cùng bản cung tranh thắng thua sao? Ta muốn xem một chút nàng có bao nhiêu khả năng."_ Cười thanh lãnh, bỗng cảm thấy Sở thị thật buồn cười.

Chiết Chi im lặng chốc lát, hỏi Tô Dư:" Nương nương...chuyện túi thơm kia, là Sở thị sao?"

Tô Dư cũng suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:" Nếu không phải Giai Du Phu Nhân, hơn phân nửa là nàng."

Tuy không muốn đoán mò, nhưng người kia quả thực cũng không khó nghĩ đến -- phi tần được sủng ái thường bị ghen ghét, nhưng có thể có bãn lĩnh duỗi tay đến Thượng Phục cục chỉ số ít người làm được. Hoặc là ở trong cung có quyền thế, hoặc là ở ngoài cung gia đình có bối cảnh -- phi tần thấp vị, hơn phân nửa đều không làm được.

"Ngược lại náo nhiệt..."_ Nhẹ thở một hơi, Tô Dư hạ mắt, cười nói _" Thôi, chúng ta đừng suy nghĩ thêm chuyện gì, chờ kết quả bên Trương tỷ tỷ là được."

Chiết Chi khẽ ứng "Dạ", dư quang vừa thoáng qua cửa điện liền lập tức quay đầu lại.

Có một tiểu hoàng môn dừng chân trước cửa đại điện, hành lễ với Tô Dư:" Bệ hạ truyền Chiêu Nghi nương nương đi một chuyến."

(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để có lợi thế