"... Bệ hạ?"_ Tô Dư lui về sau một bước, trong mắt tràn đầy phòng bị. Chỉ cảm thấy lời này của hoàng đế quá đột ngột quá khó hiểu, dù là ai nghe vào cũng khó tránh kinh hãi.
Mới vừa phát lạc Diệp Cảnh Thu không lâu, mắt thấy cả Diệp gia cũng muốn liên lụy theo...vậy mà lúc này hắn lại đến nói với nàng những lời như vậy.
Tô Dư một lần nữa không thể không cảm thấy, tâm tư đế vương thật khó dò. Đầu tiên là không nguyên nhân đối tốt với nàng, nói muốn đền bù tổn thất cho nàng, sau đó lại hi vọng nàng chính thức thành vợ của hắn.
Ngẩng đầu lên, Tô Dư lo sợ nghi hoặc nhìn hắn. Trong lòng rất muốn hỏi hắn một câu: Diệp thị đã từng là người bệ hạ coi trọng, hôm nay nói xử lý liền xử lý, vậy sau này chính nàng sẽ có kết cục gì?
Nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
Im lặng một hồi, Tô Dư lại cúi đầu xuống, không biết nên đáp lời gì.
Cách một hàng mi, hoàng đế tinh tế đánh giá cảm xúc trong đôi mắt nàng, bình tĩnh lại bản thân, trầm tĩnh nói:" A Dư, trẫm không phải nhất thời cao hứng."
Không phải sao?
Tô Dư ngước mắt lên. Hắn đối tốt với nàng hơn một năm, nàng cũng quả thực cảm thấy, hoàng đế đối với nàng bao dung đến mức khiến người khác phải líu lưỡi. Nàng là tần phi, thị tẩm vốn là chuyện nên làm, nhưng ngay cả việc này, chỉ vì nàng không muốn, hoàng đế cũng không bức nàng.
Còn sủng ái nàng như thường.
Hắn nói không phải "nhất thời cao hứng", Tô Dư tin. Nếu quả thực là nhất thời cao hứng, nàng ước chừng sớm đã thất sủng lần nữa, không phải sủng ái có thừa như bây giờ. Hắn trong lúc đi săn cùng nàng cưỡi ngựa tản bộ một ngày, cùng nàng nuôi hai con chồn tuyết, thời điểm nàng ngã bệnh liền đem nàng "giữ" ở Thành Thư điện chiếu cố, còn nhà thủy tạ đêm trung thu, hồ Hoàn Nhạn...
Nếu nói là nhất thời cao hứng, vậy cũng quá hao tâm tổn trí rồi.
Nhưng nếu không phải nhất thời cao hứng, thì nhất định phải có 1 nguyên nhân khác.
Im lặng hồi lâu, Hạ Lan Tử Hành rốt cuộc cũng nghe được đáp án từ trong miệng nàng:" Bệ hạ muốn như thế..thì cứ như thế đi."
Nàng vẫn hiểu lầm.
Thoáng ảo não trong chốc lát, hoàng đế hơi cúi đầu, chỉ nói 1 câu:" Đa tạ."
_______________________________________
Vào đêm trước ngày sinh nhật thứ 19 của Tô Dư, hoàng đế đột nhiên hạ chỉ sắc phong nàng làm Chiêu Nghi, đứng đầu Cửu Tần (*).
(*) Đã nhắc trong chương 25.
Ý chỉ hạ xuống quá đột ngột, đừng nói muốn khuyên can, một đám triều thần đến phản ứng còn không kịp. Vì vậy khó tránh khỏi có người trách mắng Lễ bộ làm việc không biết nặng nhẹ: Tại sao nói làm liền làm, có biết vị Vân Mẫn Sung Nghi này trên người mang tội danh gì không?
Mọi người trong Lễ bộ đối mặt với bất mãn khắp nơi, cũng thật không biết làm sao.
Không phải bọn họ không muốn khuyên hoàng đế, mà ngày hôm đó có đến hai đạo ý chỉ được đưa đến Lễ bộ. Một đạo là tấn phong Vân Mẫn Sung Nghi làm Chính nhị phẩm Chiêu Nghi, đạo còn lại là...khẩu dụ của hoàng đế.
Lại nói, đạo khẩu dụ kia rất "không văn nhã", nói thẳng ra là có chút thông tục, bọn họ sau khi nghe xong liền nhìn nhau chốc lát, cuối cùng chỉ đành tuân theo.
Khẩu dụ của hoàng đế chính là: Chớ có nói nhảm, đừng nói cái gì mà Tô thị không được đứng đầu Cửu Tần. Không phải chỉ là sắc phong 1 Chiêu Nghi thôi sao? Chuyện nhà của trẫm ai cũng đừng quan tâm quá nhiều. Lại càng không cần lấy huyết thống Cận Nghiêng của nàng ra nói, nếu các khanh bất mãn việc này, tại sao năm đó lúc tiên đế hạ chỉ tứ hôn không thấy các khanh ngăn cản? Bây giờ mới nhớ đến nàng có huyết thống Cận Nghiêng à? Muốn ngăn thì gặp tiên đế nói đi.
Khẩu dụ này là do chính miệng đại giám Từ U đến truyền chỉ thuật lại. Từ U tuy khẩu khí trầm ổn bình tĩnh, thế nhưng thần sắc vẫn khó tránh khỏi có chút quái. Cuối cùng cũng đem toàn bộ thuật lại, mọi người đều nghe rất rõ ràng -- ai dám nói một chữ "không", đi tìm tiên đế nói chuyện.
Tiên đế ở chỗ nào? Bây giờ đại khái đang ở bên kia cầu Nại Hà đi...
Các quan viên Lễ bộ suy nghĩ một chút: Vẫn nên nghe hoàng đế cho thỏa đáng, đừng nên nói nhảm.
Vì vậy cao thấp trong Lễ bộ nhất thời không ai đem chuyện này nói với bên ngoài, đợi đến lúc các triều thần biết chuyện, hết thảy đều đã chuẩn bị xong xuôi, Lễ bộ cùng người trong cung đều đã bắt tay làm lễ sắc phong cho Tô Dư.
Người ngoài có thể im lặng không nói, nhưng Tô Dư thì không. Vị trí "đứng đầu Cửu Tần" này từ trước đã có chút đặc thù, không thể dễ dàng sắc phong như vậy. Hơn nữa hiện nay 8 vị trí phía sau Chiêu Nghi đều để trống, trực tiếp đem nàng đặt lên cái ghế này, người khác có thể không nói, nhưng nàng nếu cứ như vậy mặc cho người khác sắp đặt, không khỏi quá mức không biết trời cao đất rộng rồi.
Trong lòng biết lục cung đều đang quan sát, cho dù chỉ là "làm dáng một chút" cũng nhất định phải làm, huống hồ Tô Dư là thực bị ý chỉ này quấy nhiễu đến bất an. Hôm đó sau khi hoàng đế nói với nàng những lời kia, giữa hai người không biết đã có bao nhiêu lúng túng, mấy ngày nay, hoàng đế đều không chủ động đến gặp nàng, mà nàng lại càng không chủ động đi cầu kiến hoàng đế.
Sau đó ý chỉ tấn phong bỗng bất ngờ xuất hiện...
Tô Dư cuối cùng cũng không thể không đi Thành Thư điện một chuyến. Tiến điện, vẫn hành lễ hạ bái như thường, hoàng đế cũng vẫn như mọi khi miễn lễ cho nàng.
Nhưng vừa ngồi xuống, hoàng đế đã mở miệng nói trước:" Một câu thôi, nếu đến để từ chối vị trí Chiêu Nghi, ngươi liền về đi."
"..."_ Tô Dư bị câu nói của hắn làm nghẹn lời, suy tư một chút mới nói _" Bệ hạ, vị trí này..."
Hoàng đế liếc nàng 1 cái:" Nếu không ngươi cùng tiên đế thương lượng đi."
Từ U một bên nghe vậy cũng không nhịn được nghẹn lời. Bệ hạ, ngài lúc nào cũng đem tiên đế ra nói như vậy... hình như không thích hợp cho lắm?
"..."_ Tô Dư im lặng trong chốc lát, nói _" Bệ hạ, không phải thần thiếp cố ý từ chối, nhưng ý chỉ này...đại khái các triều thần sẽ bất mãn đi?"
" Các triều thần bất mãn."_ Hoàng đế cười khẽ, nhìn về phía nàng nói _" Ngươi quản được sao?"
"..."_ Tô Dư quả thực không có cách nào nói chuyện với hoàng đế.
" Ngươi cứ việc chờ lễ sắc phong đi, nếu được thì xem một chút triều phục các thứ có hợp với mình không, còn chuyện các triều thần có hài lòng hay không cứ để trẫm ứng phó."_ Hoàng đế cuối cùng cười một tiếng, thấy Tô Dư buồn phiền không đáp, suy tư một chút lại nói _"Đưa tay."
Tô Dư nhẹ nhàng "A?" 1 tiếng, không hiểu chuyện gì đưa tay ra.
"Hai tay."_ Hoàng đế lại nói.
"..."_ Tô Dư từ từ đem tay kia giơ lên.
Hoàng đế cầm Phi Ngư đang ăn lên, đặt vào tay Tô Dư:" Nếu không ngươi chăm nom nó cũng được."
"..."_ Tô Dư nhìn Phi Ngư mặt mũi vô tội cùng mờ mịch nằm trong tay mình, đem nó ôm vào lòng.
Hoàng đế hôm nay rõ ràng là dầu muối không vào mà!
Nếu hoàng đế đã không cho nàng nói, Tô Dư liền im lặng ôm Phi Ngư ngồi xuống bên cạnh hắn. Hoàng đế thỉnh thoảng nghiêng mắt liếc nhanh nàng, thấy vậy liền rất hài lòng, vừa nhìn tấu sớ vừa chậm rãi nói:" Lễ bộ muốn chọn ngày tốt cần có chút thời gian, nếu không ngươi cứ tiếp chỉ trước, đỡ mất nhiều thời gian chờ đợi?"
Tô Dư ấp úng:" Không vội..."
" Nếu không liền chọn ngày sinh thần đi? Trẫm cũng đỡ chuẩn bị lễ."_Hoàng đế nhạt giọng nói.
Tô Dư nhíu mày: Hóa ra là bệ hạ lười sao?
" Còn được hưởng bổng lộc của Chiêu Nghi trước không phải sao?"_ Hoàng đế lại nói, có chút ý khuyên bảo.
Tô Dư nghiêm túc gật đầu:" Bệ hạ quả thực tính toán tỉ mỉ."
Hoàng đế đặt tấu sớ xuống, lấy tay chi di:" Vậy cứ quyết định như thế nhé?"
Cho nên việc này liền cứ như thế được định đoạt.
_______________________________________
Mùng năm tháng chạp, Tô Dư trong lòng biết rõ ngày này hoàng đế muốn chính thức hạ chỉ tấn phong, nhưng lại không biết sẽ là lúc nào. Trong lòng luôn không ngừng bất an, thầm nói nếu như chạng vạng mới đến truyền chỉ, xem ra cả ngày này phải thấp thỏm không yên rồi.
Nhưng hoàng đế lại không cho nàng có cơ hội này. Thời điểm đang thỉnh an ở Trường Thu cung, một tiếng bén nhọn "Thánh chỉ đến" bỗng truyền vào giữa Tiêu Phòng điện.
Một đám tần phi đều cả kinh, không biết đây là ý chỉ gì.
Từ U bước vào điện, vững vàng dừng cước bộ, nói:" Vân Mẫn Sung Nghi Tô thị tiếp chỉ."
Hoàng đế đây là...muốn cho nàng tiếp chỉ trước mặt mọi người sao?
Tô Dư rời khỏi hàng, đến trước mặt Từ U quỳ xuống. Các tần phi khác nhìn nhau, dù sao đây rốt cuộc vẫn là thánh chỉ, cuối cùng cũng đành quỳ xuống theo nàng.
Từ U thong thả đọc, từng chữ rõ ràng truyền vào tai mọi người. Bất quá chỉ là chút tán dương thường thấy trong thánh chỉ tấn phong, nhưng nhất thời đều làm cho mọi người nhận thức được, đây là vị phần Chiêu Nghi.
Bên này Từ U đang đọc, bên kia hoàng đế liền chậm chạp "tản bộ" vào Tiêu Phòng điện. Cũng không cắt ngang Từ U, chỉ đứng bên cửa im lặng quan sát.
Từ U khó tránh khỏi thần sắc có chút động, nhưng cũng không ngừng lại, tiếp tục đọc thánh chỉ. Tô Dư nhìn thấy một bộ áo đen kia lại càng không tránh khỏi run lên, nhưng lại vì coi chừng lễ nghi mà không dám ngẩng đầu.
"Chỉ dụ" kia vừa nói xong chữ "Khâm thử", Tô Dư liền hành lễ hạ bái, ngân nga nói "Tạ bệ hạ". Từ U cũng một cách tự nhiên lui sang một bên -- nếu hoàng đế đã ở đây, lễ này đương nhiên nên để hoàng đế nhận.
Hoàng đế đưa tay đỡ nàng, thuận miệng nói:" Khách khí."
...Khách khí?!
Ở đây cũng không ít người được hoàng đế tuyên chỉ phong thưởng, nhưng lại chưa từng nghe thấy có ai sau khi tạ ơn xong liền được hoàng đế nói một câu "Khách khí".
Tô Dư nhẹ nâng mắt lên, không chuyện nói nhảm:" Bệ hạ hôm nay...hạ triều sớm nhỉ?"
" Ừ."_ Hoàng đế gật đầu _" Hôm nay không có việc gì."
Thấy một đám tần phi vẫn còn quỳ, Tô Dư bèn tiến lên nhắc nhở hoàng đế, lúc này hoàng đế mới cho mọi người đứng dậy, hỏi Giai Du Phu Nhân:" Phu Nhân thế nhưng còn việc sao?"
Giai Du Phu Nhân hơi ngẩn ra, cúi đầu đáp:" Không có..."
Hoàng đế lại nhìn về phía Nhàn Phi:" Vậy còn Nhàn Phi?"
Nhàn Phi khẽ cúi người:" Thần thiếp cũng không."
Thấy hai tần phi chấp chưởng hậu cung đều nói không còn việc gì, hoàng đế liền cười một tiếng, dắt tay Tô Dư đi ra ngoài.
" Bệ hạ ngài..."_ Tô Dư nhìn hành động của hắn mà không biết làm gì, tay không nhịn được vùng vẫy, hoàng đế thấy vậy liền liếc nhanh nàng _" Hôm nay sinh thần, đây là quà của ngươi."
Không phải lúc trước đã nói sắc phong xem như quà mừng, đỡ phải chuẩn bị lễ sao?
Cảm thấy tay nàng vẫn còn giãy, cước bộ của hoàng đế cũng không dừng, vừa đi vừa nói:" Không được phép nói không, trẫm hôm nay là cố ý bãi triều. Nếu ngươi dám nói không, trẫm liền để văn võ bá quan đều biết đây là vì ngươi mà bãi triều."
Sau đó nàng nhất định sẽ bị xem là yêu phi họa nước rồi...
Vì vậy Tô Dư cũng không dám tức giận nữa, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Hoàng đế trở lại Thành Thư điện liền thay một bộ thường phục, sau đó lại lần nữa mang nàng ra khỏi điện. Trước cửa đại điện đã có xe ngựa chờ sẵn, Tô Dư vừa nhìn, lập tức nghiêng đầu hỏi hắn:" Muốn xuất cung sao?"
" Ân."_ Hoàng đế nhẹ cười một tiếng _" Năm nay tuyết rơi rất đẹp, ở trong cung không được xem thật đáng tiếc, vì vậy muốn ra ngoài xem một chút."
Xe ngựa lái ra hoàng cung, ra khỏi hoàng thành, đi vào một con phố nhỏ thì dừng lại. Hoàng đế cười một tiếng, giải thích:" Cảnh tuyết đẹp như vậy, không nên ngồi xe, đi xuống ngắm một chút mới tốt."
Sau đó liền tự mình bước xuống xe, Tô Dư cũng bước xuống theo. Trong thành tuyết rơi cực kỳ dày, Tô Dư vừa bước xuống, trên mặt tuyết liền lúng xuống hai lỗ lớn, đem chân của nàng vùi trong tuyết. Trong ủng có vài bông tuyết lọt vào, khiến nàng cảm nhận được từng đợt lạnh buốt, Tô Dư nhẹ hít một ngụm khí:" Thật lạnh!"
Nhưng trên mặt vẫn mang một nụ cười nhẹ nhàng.
Tuy không sợ lạnh, nhưng tuyết quả thực quá dày, chân vừa đạp xuống tuyết, liền không rút ra được, từng bước đi đều có chút gian nan. Mới vừa đi được hai bước, hoàng đế liền quay đầu lại nhìn nàng, lặng lẽ đưa tay tới. Tô Dư đang hết sức chăm chú "đi đường", không hề nhận ra tay mình vừa bị cầm lấy.
Cẩn thận chậm rãi đi về phía trước, nàng chú ý mặt đất dưới chân, hoàng đế lại chú ý nàng. Mặt hướng về phía nàng, quay lưng với con đường phía trước, nàng đi về phía trước hắn lùi về phía sau, nhìn gò má nàng được mũ ào choàng bao bọc, liền cảm thấy bộ dáng chơi đùa lúc này của nàng thật thú vị.
Mượn lực của hắn đi thật xa, đến tận khi tuyết trên đường cái không còn dày nữa nàng mới kịp phản ứng. Lập tức muốn buông tay, nhưng lại bị hoàng đế nhanh chóng bắt được.
Hoàng đế nhìn mặt đường phía trước, cười nói:" Tuyết dày khó đi, tuyết mỏng tuy không khó nhưng lại trơn."_ Sau đó liền quay đầu nhìn nàng, trên tay xê dịch một chút, đem tay của nàng hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay mình _" Cẩn thận ngã."
_______________________________________
Tác giả (Lệ Tiêu) có lời muốn nói: - - Quá trình bày tỏ của bệ hạ thật đáng mất mặt, quả là hảo mặt dày a.
- - <Đại Yến nhật báo> phát biểu xã luận: Trong tình yêu, dù sao cũng không thể thiếu việc giở trò lưu manh....