" Chương Nhạc Phu Nhân."_ Tô Dư chỉ khẽ cúi người, hoàn toàn không có ý vấn an. Trong lòng biết đối phương lai giả bất thiện (*), cũng sẽ không để ý đến những thứ lễ nghi này. Thế cục bây giờ so với những gì nàng nghĩ còn nghiêm trọng hơn chút ít, Diệp Cảnh Thu mang theo không ít người, rất nhanh đã đem người ngoài đuổi hết đi, chỉ giữ lại mình bọn họ.
(*) Lai giả bất thiện: Chỉ người đến không có ý tốt.
" Phi tử hoàng đế, lại cùng ngoại thần khanh khanh ta ta, lá gan của Sung Nghi ngươi thật không nhỏ."_ Diệp Cảnh Thu cười nhìn nàng, sau đó lại liếc sang Thẩm Diệp _" Thẩm đại nhân, danh tiếng ở Cẩm Đô của ngươi cũng không nhỏ, muốn thành thân với dạng quý nữ nào mà chẳng được, cũng không nên động đến vị thái tử phi bị phế này chứ?"
" Chương Nhạc Phu Nhân."_ Thẩm Diệp lần đầu gặp phải chuyện như thế này, nhìn khí thế của Diệp Cảnh Thu rõ ràng là muốn bắt gian tại trận, trong lòng liền cười nhạo chính mình đường đường là một cấm quân Đô Úy phủ Chỉ Huy Sứ, quan bái Chính tam phẩm, vậy mà cứ thế bị cuốn vào tranh đấu hậu cung...
Truyền ra, cũng khiến không ít văn nhân biên thành đủ các loại chuyện rồi.
Xoay người vái chào, Thẩm Diệp trầm ổn nói:" Thần là phụng chỉ làm việc, Phu Nhân đừng vu oan người trong sạch."
" Bản cung biết ngươi là phụng chỉ làm việc."_ Chương Nhạc Phu Nhân cười khẽ _" Bất quá vừa rồi Thẩm đại nhân cùng Vân Mẫn Sung Nghi ôm ôm ấp ấp, cũng không phải một mình bản cung trông thấy."
Không trách được trước mặt mọi người muốn "bắt kẻ thông dâm" như thế. Nếu vậy, cho dù không "bắt gian tại trận", nhưng lại làm huyên náo khắp nơi. Nói cho cùng chính là muốn làm mất hết mặt mũi thiên tử, buộc nàng phải chịu tội tử hình.
Tô Dư cảm thấy buồn cười. Bị biếm từ thê thành thiếp là do sát hại hoàng duệ, chẳng lẽ hôm này nàng lại vì thông dâm với triều thần mà chết sao?
Đời này của nàng cũng quá phong phú rồi. Mặc dù có thảm chút ít, nhưng xem ra sau này trong kịch dã sử (**) ở kinh đô sẽ không thể thiếu bóng dáng nàng, xem ra nàng sẽ được viết thành một nhân vật lòng dạ rắn rết, không tuân nữ tắc đây.
(**) Kịch dã sử: là loại kịch viết về những nhân vật, tích chuyện lịch sử lưu truyền trong dân gian.
Sau đó vô cùng thương cảm nhìn sang Thẩm Diệp: Thẩm đại nhân, làm ngài cũng bị viết thành kịch dã sử giống ta, ta cũng...thực sự..không..muốn...đâu...
_______________________________________
Chuyện này rất nhanh đã được truyền khắp phố, chẳng mấy chốc, Tô Triệt ở Thẩm phủ đang thu dọn hành lý đi Ánh Dương cũng nghe được tin trưởng tỷ cùng chỉ huy của mình ở trên đường cái bị người ta bắt gian.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Trưởng tỷ đi thăm phụ thân một chuyến, tại sao đảo mắt một cái đã thành bị bắt gian với đại thần trong triều? Tô Triệt cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức vội vã chạy đến. Hắn là người đã tập qua chút võ, gia đinh Thẩm phủ căn bản không ngăn được hắn. Vừa vội vàng chạy đến thì thấy: Trưởng tỷ cùng Diệp Cảnh Thu, hai người đều là những tần phi cao quý trong cung, nhưng lúc này đây giữa họ lại đang có một loại khí tức giương cung bạt kiếm với nhau.
" Sung Nghi ngươi muốn tự mình kết thúc, hay muốn chờ bệ hạ xử lý?"_ Diệp Cảnh Thu nhìn nàng, càng ngày càng vui vẻ.
Tô Dư thực sự không thích bị nàng ta nhìn bằng ánh mắt đó, lạnh lùng cười một tiếng:" Diệp Cảnh Thu, ngươi là muốn bức tử ta sao? Ngươi muốn ta chết đến điên rồi à?"
" Ngươi đừng nghĩ rằng đây là tội danh ngụy tạo."_ Diệp Cảnh Thu mặt không đổi sắc _" Đúng, bệ hạ bây giờ rất sủng ái ngươi, nhưng vậy thì sao? Lúc trước hắn cũng không phải chưa từng cưng chiều ngươi, nhưng sau khi ngươi bị định tội sát hại hoàng duệ thì như thế nào? Hơn nữa việc ngày hôm nay..."_ Diệp Cảnh Thu thanh lãnh nói _" Không có người nam nhân nào có thể nhịn được chuyện này, cho dù là giả cũng không chịu được. Bản cung biết rõ ngươi muốn cãi 1 lần, nhưng sao ngươi không vì Tô gia mà ngẫm lại?"_ Nàng ta ghé vào tai Tô Dư, ý cười trong mắt xen lẫn chút ác độc _" Đây chính là tội tru di tam tộc đó."
Tru di tam tộc. Lại là cái kết cục này, hơi thở Tô Dư không khỏi có chút loạn, tầm mắt từ từ chống lại nàng ta:" Ngươi muốn thế nào?"
" Ngươi nhận tội này, bản cung sẽ ấn theo cung quy xử trí, bảo đảm không liên lụy Tô gia của ngươi, còn về phần ngươi..."_ Diệp Cảnh Thu chớp mắt một cái, nói lại lần nữa _" Sẽ xử trí theo cung quy."
Tô Dư đương nhiên hiểu nàng ta đang ám chỉ cái gì, chỉ cảm thấy Diệp Cảnh Thu vì muốn diệt trừ mình mà không từ thủ đoạn nào, đành nghiến răng cười, không nhịn được nói ra cảm nghĩ của mình với Diệp Cảnh Thu:" Ngươi quả nhiên điên rồi...........Cho dù ngươi có đắc thế lần nữa ở trong cung, ngươi cũng nên biết thế cục hôm nay đã không còn giống hai năm trước nữa chứ."
" Việc này ta đương nhiên rõ ràng hơn ngươi."_ Diệp Cảnh Thu cười nhìn nàng _" Ta cũng biết, cho ngươi chết ở chỗ này sẽ khó tránh bệ hạ gây khó dễ cho ta. Nhưng như vậy thì sao? Diệp gia của ta không giống Tô gia của ngươi, bệ hạ có thể khó dễ ta nhưng không thể phế ta giống như ngươi, cũng không thể trị Diệp gia ta giống như trị Tô gia ngươi lúc trước."
Nói tóm lại, gia tộc luôn là yếu tố không thể không nhắc đến, mà Tô Dư năm đó sở dĩ bị bại thảm như vậy, cũng là do nàng không làm việc ngoan lệ bằng Diệp Cảnh Thu. Diệp Cảnh Thu có thể dám ở ngoài hậu cung tiền trãm hậu tấu lấy mạng nàng, nhưng nàng chắc chắn sẽ không dám như vậy.
" Người đâu, trượng trách 200 trượng, đánh chết bản cung chịu trách nhiệm."_ Diệp Cảnh Thu phân phó vô cùng nhẹ nhàng, rõ ràng là có ý cho người đánh chết Tô Dư. Tô Dư toàn thân chấn động, chưa kịp mở miệng, đã có người kéo nàng đến sau lưng.
Thẩm Diệp mắt lạnh nhìn Diệp Cảnh Thu cười nhẹ một tiếng:"Trượng trách 200 trượng? Đến cấm quân Đô Úy phủ chúng ta lúc thẩm vấn phạm nhân cũng không dám động hình lớn như vậy, sao Phu Nhân không nói thẳng một chút, đây là muốn trực tiếp đánh chết đi?"
" Thẩm đại nhân đừng lấy cấm quân Đô Úy phủ ra nói chuyện."_ Diệp Cảnh Thu không có tâm tư nhiều lời với Thẩm Diệp, chỉ nhìn Tô Dư sau lưng hắn, cười một tiếng _" Đây là chuyện hậu cung, đại nhân không nên nhúng tay vào cho thỏa đáng."
" Phu Nhân bây giờ mới nói không để cho thần nhúng tay vào chuyện hậu cung."_ Thẩm Diệp đứng che chở cho Tô Dư _" Bắt kẻ thông dâm phải bắt cả hai, mà theo ý này của Phu Nhân thần chính là gã gian phu đó, vậy việc này sao có thể không liên quan đến thần?"
_______________________________________
Trong điện Thành Thư, nghe tin "Vân Mẫn Sung Nghi bị Chương Nhạc Phu Nhân bắt gian tại hoàng thành" hoàng đế cơ hồ ngạc nhiên nửa ngày, suy nghĩ một phen, thuận miệng hỏi:"Gian phu là ai?"
Hắn thật sự tò mò, coi như Diệp Cảnh Thu có lòng soi mói...nhưng nàng ta đi đâu tìm gian phu cho Tô Dư?
" Là Thẩm đại nhân."_ Thị vệ đến bẩm chuyện nói.
" Ai?!"_ Hoàng đế không thể tin nhìn hắn.
Thị vệ kia chần chừ hồi lâu, khó khăn đem tên của chỉ huy mình nói ra lần nữa:" Là Thẩm đại nhân...Thẩm Diệp, Thẩm đại nhân."
"..."_ Hoàng đế quả thực không còn gì để nói, im lặng trong chốc lát _" Đều truyền hết vào cung cho trẫm, một người cũng không được thiếu."
Thời điểm hoạn quan vội vã xuất cung truyền chỉ, ở hoàng thành đã bắt đầu động thủ. Tô Triệt tuổi trẻ khí thịnh, làm sao có thể nhìn trưởng tỷ mình bị ủy khuất như thế? Vì vậy khi Thẩm Diệp cùng Diệp Cảnh Thu đang tranh cãi, hằn liền không nói lời nào rút kiếm ra. Nếu không phải Thẩm Diệp nhanh tay một chút, chỉ sợ Diệp Cảnh Thu đã thiếu mất 1 cánh tay rồi.
Diệp Cảnh Thu cũng nhận ra lúc nãy nguy hiểm đến nhường nào, kinh sợ trong chốc lát rồi không muốn nhiều lời nữa, chỉ cảm thấy việc này càng nhanh chóng làm xong càng tốt. Vì vậy liền hét kêu các cung nhân đi cùng mình động thủ, trước tiên cứ đem Tô Dư đánh chết cái đã.
Tô Triệt tuổi trẻ khí thịnh quả không sai, nhưng Thẩm Diệp đã trải qua không ít chuyện, cũng không nuốt nổi khẩu khí này, thử hỏi không duyên không cớ bị người khác gán cho loại tội danh này thì ngươi có chịu nổi không?
Vì vậy nhất thời xảy ra tranh chấp không ngừng, nhưng Diệp Cảnh Thu dù sao cũng người đông thế mạnh, chỉ cần dùng chút sức lực, đã đem Tô Dư đè trên mặt đất, Tô Triệt cùng Thẩm Diệp cũng không thể làm gì.
Thẩm Diệp sâu sắc cảm thấy mình xuất thủ...thực sự quá chậm. Nếu không có người nào đến, vị Vân Mẫn Sung Nghi này chỉ đành bỏ mạng tại đây, mà chức Chỉ Huy Sứ của hắn xem ra cũng giữ không nổi nữa rồi.
Trơ mắt nhìn cây trượng hạ xuống, Tô Triệt bị những người khác gắt gao giữ chặt liền quát lên một tiếng "Dừng tay" nhưng cũng không thể làm được gì. Tô Dư vô thức tránh né, 1 trượng kia liền rơi xuống eo nàng, khiến nàng đau đến đầu váng mắt hoa.
" Dừng tay."_ Lại một tiếng hét vang lên, nhưng không phải của Tô Triệt. Thanh âm này có chút lanh lãnh, hoàn toàn khiến mọi người dừng tay lại.
Là hoạn quan trong nội cung. Thẩm Diệp thở phào một tiếng, yên lặng chờ đoạn sau.
" Bệ hạ truyền chư vị đến Thành Thư điện đáp lời."_ Ngắn gọn một câu, xem như tạm khép lại màn kịch này. Chiết Chi cùng Quách Hợp gấp rút thoát khỏi những người áp chế mình, tiến lên đỡ Tô Dư đứng dậy. Chiết Chi bây giờ mới nhìn thấy, tuy chỉ mới đánh có một trượng, nhưng sắc mặt của Tô Dư đã hoàn toàn trắng bệch, có thể thấy được Diệp Cảnh Thu đã xuống tay hung ác tới mức nào.
Nghĩ cùng biết hoàng đế có thể sai người đến ngăn lại, thì nhất định đã biết được chuyện này. Vì vậy khi mọi người vào cung đều lo sợ trong lòng, không biết hoàng đế cuối cùng sẽ có quyết định gì. Tô Dư ngược lại rất bình tĩnh, nàng biết rõ việc này tuy không thể tin được, nhưng nếu hoàng đế muốn bảo toàn mặt mũi của mình mà ban chết cho nàng thì cũng hợp tình hợp lí, vì vậy giải thích hay không đều không quan trọng, chỉ cần im lặng chờ kết quả là được rồi.
Sau khi mọi người hành lễ hạ bái, ánh mắt hoàng đế lập tức dừng trên người Tô Dư. Trong mấy người ở đây nàng là người chật vật nhất, trên vạt áo của nàng dính không ít bụi đất, búi tóc cũng có chút lệch, sắc mặt lại càng không ổn. Nhìn nàng như vậy hắn liền nhíu mày:" Một cái Sung Nghi tốt như vậy, tại sao lại thành ra thế này?"
Nghe được ý tứ trách móc trong giọng nói của hoàng đế, Chiết Chi liền vội vàng quỳ sụp xuống:" Xin bệ hạ thứ tội. Nương nương cũng không dám thất nghi, chỉ là Chương Nhạc Phu Nhân muốn đánh chết nương nương...."
Đánh chết?
Hạ Lan Tử Hành thần sắc cứng lại, hiểu ra tại sao sắc mặt của Tô Dư lại trắng bệch như vậy. Lập tức nhìn sang Diệp Cảnh Thu, trong mắt có thêm vài phần lãnh ý, cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần nghiền ngẫm nói:" Chương Nhạc Phu Nhân, ngươi lại dám xử tử cung tần sau lưng trẫm."
" Xin bệ hạ dung bẩm."_ Diệp Cảnh Thu thần sắc vẫn hoàn toàn tự nhiên, cúi người nói _" Thần thiếp cũng không dám xem mạng người như cỏ rác, nhưng tận mắt nhìn Thẩm đại nhân ôm Vân Mẫn Sung Nghi ngồi trên xe ngựa, chuyện dâm loạn hậu cung như vậy làm sao có thể nhẫn được?"
" Dù có dâm loạn lục cung cũng không cần ngươi trị tội."_ Hoàng đế thanh âm thanh lãnh, dựa vào ghế ngồi lạnh lùng nhìn nàng ta _"Trẫm hỏi ngươi 1 câu, Thẩm Diệp vào cung bẩm báo, ấn theo ý chỉ của trẫm mà bồi Sung Nghi hồi cung, những chuyện thế này ngươi làm sao ở Diệp phủ biết được? Lại còn an bài nhanh như vậy, lập tức dẫn người đi "bắt kẻ thông dâm"?"
Chương Nhạc Phu Nhân nhất thời khựng lại, cảm thấy chuyện lớn như vậy, hoàng đế nói như thế nào cũng phải đề cập đầu tiên mới phải, lại không ngờ được câu hỏi đầu tiên hắn hỏi nàng ta lại có ý nói nàng ta cài nhãn tuyến trong cung. Cổ họng nghẹn một tiếng, Diệp Cảnh Thu hạ bái nói:" Thần thiếp cũng không biết, chỉ là vừa vặn bắt gặp trên đường nên mới ngăn lại. Nguyên cũng không muốn động hình lớn như vậy, nhưng Tô công tử làm việc quá lỗ mãng, không nói 2 lời đã động đao kiếm, nên thần thiếp mới..."
" Tô Triệt cùng ngươi động đao kiếm, người lấy Sung Nghi ra trút giận cái gì?"_ Hoàng đế không có tâm tình nghe giải thích của nàng ta, chỉ thở phào một cái_" Chiết Chi đỡ Sung Nghi đến tẩm điện nghỉ ngơi, truyền ngự y đến, người ngoài thì lui ra đi."
" Dạ."_ Mọi người liền tiến lên thi lễ, khom người cáo lui ra ngoài điện. Nhưng chưa kịp ra khỏi, đã nghe hoàng đế gọi một tiếng:" Từ U."
Từ U tiến lên nghe lệnh, mắt thấy hoàng đế sắc mặt âm trầm, tự định giá một chút rồi chậm rãi nói:" Truyền chỉ xuống, Diệp thị làm việc ương ngạnh, tự ý động tư hình. Trực tiếp giáng xuống Từ nhất phẩm Phi, tước bỏ phong hào."
Mọi người đều cả kinh, Tô Dư đang được Chiết Chi đỡ đến tẩm điện cũng không khỏi dừng bước, ngay cả những người đi cùng với Diệp Cảnh Thu ra khỏi điện cũng phải quay đầu lại, đều là thần sắc kinh ngạc không thôi:" Bệ hạ?"
Sau đó là hoàn toàn yên tĩnh. Diệp Cảnh Thu sau khi hoảng sợ liền lấy lại tinh thần, tiến lên nói:" Bệ hạ...thần thiếp là theo cung quy làm việc..."
" Vậy có cung quy nào cho phép ngươi tự tiện đánh chết một cung chủ không?"_ Hoàng đế nhạt nhìn nàng ta, hoàn toàn điềm tĩnh _" Nói gần, nàng là Sung Nghi của trẫm; nói xa, nàng là chính phi trẫm dùng tam môi lục sính (***) đón vào phủ Thái tử. Cho dù là thật muốn giết nàng, cũng không đến lượt ngươi động thủ."
Diệp Cảnh Thu kinh ngạc tại chỗ, lời đã nói đến mức này, làm sao có thể không nhận ra hoàng đế có ý thiên vị Tô Dư. Thậm chí nhất thời còn cảm thấy bởi vì Tô Dư từng là chính thê, nên mình không thể nào sánh bằng nàng -- đây là loại cảm giác chưa từng có trong hai năm qua, lúc trước nàng ta luôn cảm thấy Tô Dư cho dù từng là chính thê nhưng so với một cái thiếp thất cũng không bằng, vậy mà chuyện tình gần đây càng ngày càng khiến đầu óc nàng ta thêm rối rắm.
Cưỡng chế kinh sợ cùng ủy khuất, Diệp Cảnh Thu ngẩng đầu lên muốn cãi tiếp, nhưng vừa cùng ánh mắt hoàng đế chạm nhau thì nghẹn lại, cái gì cũng không dám nói. Đành cúi đầu, Diệp Cảnh Thu quả thực hận đến mức muốn cắn bể răng ngọc, quỳ xuống dập đầu:" Thần thiếp cáo lui."
Chính phi tam môi lục sính tiến vào phủ Thái tử. Tô Dư hơi run lên, khó nén được kinh ngạc, hoàng đế liếc nàng một cái, sau đó rời ghế đi đến, ấm giọng nói:" Đi nghỉ ngơi đi."_ Nhẹ cúi đầu, hắn áp vào bên tai nàng cười nói _" Biết rõ ngươi cùng Thẩm Diệp sẽ không như vậy, không cần phải lo lắng. Tô Triệt tuy lỗ mãng chút ít, nhưng cũng không có gì sai, sẽ không trách phạt hắn."
Hai câu nói này đã giải thích rõ ràng, Tô Triệt vô sự, Thẩm Diệp cũng không bị liên lụy, Tô Dư liền yên lòng. Thở ra một hơi, Tô Dư cúi đầu khẽ chào:" Đa tạ bệ hạ."
_______________________________________
Đợi đến khi ngự y ra khỏi tẩm điện, thi lễ cáo lui, hoàng đế mới đặt tấu sớ xuống rồi đi vào. Tô Dư đang nằm sấp trên giường, Chiết Chi thì đang bôi thuốc cho nàng. Hạ Lan Tử Hành nhìn sang, thấy một bên hông trắng nõn xuất hiện một vết bầm tím cỡ bàn tay, cho dù ở xa cũng thấy rất rõ ràng.
Hai người đều quay lưng về phía hắn, ai cũng không nhận ra hắn đang tiến đến, bỗng nghe được Chiết Chi nói:" Bị thương không nhẹ, nương nương phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, lát nữa cho Quách Hợp đi Trường Thu cung nói một tiếng, miễn cho nương nương đi thỉnh an mấy ngày này."
" Ừ."_ Tô Dư gật đầu đáp ứng, lại nói _" Không đi thỉnh an sáng sớm cũng không sao, nhưng thuốc này sau khi dùng hai ngày liền ngừng đi."
Chiết Chi sững sờ:"... Vì sao?"
Bình sứ trong tay đột nhiên bị rút đi, Chiết Chi liền ngẩng đều nhìn lên, chưa kịp mở miệng thì đã thấy hoàng đế ra hiệu đừng lên tiếng, đành rất thức thời đứng sang một bên, nhìn hoàng đế ung dung ngồi xuống, nàng thực sự rất muốn nhắc nhở Tô Dư một câu.
Tô Dư hướng mặt vào trong, chỉ cảm thấy một trận mát lạnh của bột thuốc ở bên hông, thở dài giải thích:" Bệ hạ phát lạc Diệp Cảnh Thu không phải giả, nhưng ngươi nghĩ việc này truyền ra ngoài dễ nghe lắm sao? Thuốc này lại có mùi không nhẹ, thời điểm Mẫn Tài Tử các nàng đến thỉnh an nhất định sẽ nhận ra. Ta lại không thể giải thích việc mình bị thương, các nàng chắc chắn sẽ không nhịn được đi hỏi khắp nơi -- ta cũng không sợ các nàng đi hỏi, ta chỉ sợ Diệp Cảnh Thu mượn việc này bố cáo khắp nơi thôi."
Mới vừa bị giáng vị, Diệp Cảnh Thu đại khái cũng không dám đi truyền lời khắp nơi, nhưng nếu có ngươi hỏi thăm thì lại khác, nàng ta tự sẽ có biện pháp vừa phá hủy thanh danh Tô Dư vừa không liên lụy đến mình.
Một tiếng cười vang lên, Tô Dư nghe được một âm thanh quen thuộc nói:" Từ U, truyền lời xuống, Sung Nghi trên đường về thăm nhà vô ý bị thương, thái y nói do đả thương đến gân cốt nên không thể di chuyển, chỉ có thể dưỡng thương ở Thành Thư điện vài ngày."
Tô Dư lập tức kinh sợ, sau khi hoàn hồn liền muốn đứng dậy, nhưng không để ý liền động đến vết thương trên eo, chỉ đành cứng lại trên giường, đau đến hai mắt đều muốn rơi lệ.
"..."_ Hạ Lan Tử Hành nhìn nàng vừa mới chống tay lên liền không động đậy nữa, chờ một lát vẫn thấy nàng không động, liền tùy ý đụng vào cánh tay đang chống ở trên giường của nàng, trêu chọc _" Ngươi cả kinh cái gì? Động miệng vết thương rồi à? Có đau không?"_ Nói rồi liền triệt hai tay nàng, sau đó bế nàng lên, khiến toàn thân Tô Dư nhất thời cừng lại, hoàn toàn không biết làm gì, cơ thể cũng không nghe theo sai sử của nàng, cuối cùng chỉ đành để hắn từ từ "đặt" lại trên giường.
Tay lập tức hướng bên cạnh tìm tòi, Tô Dư tiện tay lấy một mảnh chăn mền đắp lên, ý tứ trong đó không nói cũng biết.
Hoàng đế liền yên lặng đưa tay vén lên:" Thuốc còn chưa bôi xong đâu, ngăn cản cái gì mà ngăn cản, cũng không phải chưa từng thấy qua."
(***) Tam môi lục sính: hay còn gọi Tam thư lục lễ, là những nghi thức bắt buộc phải có trong phong tục cưới gả truyền thống của Trung Quốc.
Tam môi: là ba loại văn bản sẽ được hai bên trao đổi theo những thời gian nhất định (thời nay chỉ còn một loại là "giấy đăng ký kết hôn")
+ Sính thư: Trao đổi khi đính hôn.
+ Lễ thư: Trao đổi sau khi đính hôn
+ Nghênh thư: Nhà trai trao cho nhà gái khi rước dâu.
Lục sính: đã nhắc ở chương 6
# Do tuần này sắp phải nhập học nên mình không thể thường xuyên đăng như lúc trước nữa, mong các bạn thông cảm. Nhưng mình vẫn sẽ cố update thường xuyên.
# Nhớ vote cho truyện của mình nha.
^^