Đuổi tới hành cung, quả nhiên hoàng đế không còn ở đó, tối qua đã đi đến bãi săn.
Chậm mất một bước.
Tô Dư nhíu chặt mày, an ủi mình không cần vội vàng, Tô Triệt cùng Thẩm Diệp đã đuổi theo. Trước nên gặp Nhàn phi một chuyến, đem chuyện này nói với nàng, hỏi nàng Giai Du Phu Nhân hiện tại thế nào, có hay không đã mang thai.
"Ngược lại không có thai."_ Nhàn phi cũng vẻ mặt cẩn túc đứng lên, thở dài nói _"Trước đó vài ngày, lúc tỷ tỷ đi Dục Đô, Giai Du Phu Nhân phái người hành thích không thành, bị cấm quân Đô Úy phủ bắt được. Bệ hạ liền phế vị Phu Nhân của nàng, giáng xuống Dung Hoa. Lần này nghỉ hè cũng không mang theo nàng, giam cầm tại Trường Thu cung."
Chẳng trách Đậu gia lại xuất thủ, nguyên lai Đậu Oản đã bị phế.
"Ta muốn đi tìm bệ hạ."_ Tô Dư vừa rời ghế vừa nói _" Nếu làm nhiều như vậy vẫn không thể ngăn được Đậu gia...A Lê ngươi nhớ kỹ, hài tử Đậu gia đưa lên thượng vị không phải là con của bệ hạ, ngươi là Từ nhất phẩm phi, phải toàn lực ngăn trở; nếu không thể, lập tức đi Dục Đô, cầu Thái thượng thái hoàng đứng ra chủ sự."
Cho dù đem hoàng vị truyền cho phiên vương nào cũng được, thiên hạ không đổi chủ mới có thể thái bình.
Nghe Tô Dư nói vậy, Nhàn phi nhận ra chút điểm bất thường, đưa tay kéo nàng, kinh nghi nói:" Nếu bệ hạ xảy ra chuyện...ngươi muốn thế nào?"
"A Lê..."_ Tô Dư lặng im giây lát, nói ra lời Nhàn Phi cũng chưa chắc hoàn toàn nghe _" Ta là người đã sống quá một đời. Đời trước, chuyện hối hận nhất chính là quá u mê tin tưởng một người; đời này...chuyện tới bây giờ làm ta tối hận nhất chính là mình lúc ấy vì cứ khư khư cố chấp mà để mất đứa bé kia."
Nếu không, đứa bé hiện tại hẳn đã sinh ra, hoàng đế chỉ cần ấn lấy việc này cho nàng hậu vị. Như thế, Đậu gia cho dù cuống cuồng cũng vô dụng, con của nàng, trưởng tử độc nhất, Đậu gia muốn tìm hài tử khác cũng không được.
"Nếu bệ hạ không thể tránh được kiếp này, thiên hạ chính là rơi vào tay Đậu gia, đến các phiên vương cũng chống không nổi...mọi chuyện cũng do ta không đúng."_ Khẽ nâng mắt, Tô Dư thanh lãnh cười _ " Vậy ta dựa vào cái gì sống tiếp một mình?"
"Tỷ tỷ ngươi..."_ Nhàn Phi không nghĩ nàng sẽ nói như vậy, muốn khuyên vài câu lại không biết khuyên thế nào. Tô Dư cầm ngược lại tay nàng, mỉm cười nói:" Chính là không nói những thứ này, hôm nay bệ hạ đối đãi ta thế nào thâm tâm ta đều rõ. Lúc trước, trên đời ta có hai người thủy chung không bỏ được, một là phụ thân ta, hai là bệ hạ -- cho dù trong những ngày hắn đối đãi ta không tốt, ta tuy sợ hắn nhưng lại không thể nào hận hắn; hôm nay phụ thân đã mất, ta cũng chỉ còn hắn, hắn chạy không thoát kiếp này ta liền đi theo hắn, về phần Tô Triệt..." _Tô Dư khàn giọng cười một tiếng _" Dù sao vẫn còn Nguyệt Chi."
Đây là lần đầu tiên nàng thừa nhận tâm tư của mình, thừa nhận mặc dù đã chịu qua hai năm hành hạ, nàng cũng không thể hận hắn. Khi nàng rảnh rỗi cũng sẽ nghĩ đến loại cảm giác này, nhưng mỗi lần liền mạnh mẽ bắt mình quên đi, cảm thấy chấp niệm như thế thực quá có lỗi với bản thân mình.
Về sau, trí nhớ của kiếp trước, hiểu lầm của Tô gia, những thứ làm nàng cảm thấy mình nên hận, nhưng rốt cuộc vẫn khó thể làm được...
"Cho nên như vậy đi, ta chống không lại tâm của mình."_ Tô Dư nhún vai, khẩu khí nhẹ nhàng đứng lên _" Ta thà rằng trước khi chết hối hận mình đã đến đây, cũng không muốn sau này về già hối hận mình không đến."
_______________________________________
Nàng cầm tơ lụa đắp lên bảo ấn Thái thượng thái hoàng, người trong hành cung không ai dám cản nàng, chỉ có thể tùy nàng xuất nhập.
Ra khỏi hành cung, Tô Dư vừa lên xe ngựa định phân phó Quách Hợp lên đường, Nguyệt Chi đã đuổi tới, ở trước xe quỳ xuống:" Nương nương, xin mang nô tỳ cùng đi..."
"Đừng hồ nháo."_ Tô Dư nhíu mày thấp giọng quát _" Bản cung đi làm chính sự, chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi cứ việc ở lại hành cung cùng Nhàn Phi đi."
"Trưởng tỷ!"_ Nguyệt Chi hô lên, khiến Tô Dư phải trệ lại _" Nguyệt Chi biết trưởng tỷ là vì bệ hạ đi chuyến này, nhưng...nhưng phu quân ta đã ở bãi săn, nếu thật xảy ra bất trắc, trưởng tỷ không thể để chúng ta gặp mặt lần cuối sao?"
"Ngươi..."_ Đột nhiên không biết nói gì có thể cản nàng lại, rõ ràng hai người đều cùng một tâm y, nàng dựa vào cái gì cản nàng.
"Lên xe đi, đừng trì hoãn."_ Tô Dư sắc mặt không tốt đáp ứng. Nguyệt Chi lộ vẻ vui mừng, lập tức nâng người lên xe. Roi ngựa vung lên, xe chậm rãi khởi hành, nhanh chóng vững vàng chạy trên đường cái.
Hành cung cách bãi săn không xa, nhiều nhất chạng vạng liền có thể đi đến. Tô Dư không ngừng nhìn ra bên ngoài, Ngô Tuân vẫn hết thảy như thường, đường phố hết thảy đều náo nhiệt, không có bất kỳ chỗ nào không đúng, có thể nhìn ra hoàng đế còn chưa gặp chuyện, nếu không sẽ không thể bình tĩnh như vậy.
Trước mắt nàng chỉ hy vọng, đợi đến lúc mình đuổi tới bãi săn, nghe được không phải là tin dữ.
"Nương nương..."_ Nguyệt Chi do dự nắm chặt tay nàng, Tô Dư cười hiền từ, trấn an nàng cũng là trấn an chính mình:" Không có việc gì."
_______________________________________
Xe ngựa rất nhanh phóng ra khỏi thành, ngoài thành ít người, tốc độ lại càng gia tăng. Chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí, hai chữ "tỷ tỷ" quen thuộc làm Tô Dư lập tức vén rèm lên, người bên ngoài cùng xe ngựa phi nước đại không khỏi làm nàng sửng sốt.
Nhàn phi.
"Ngươi tới làm gì?" Tô Dư hỏi nàng.
Nhàn phi hắng giọng cười một tiếng: "Ta suy nghĩ một chút, ngăn trở Đậu gia, ta một tần phi hậu cung có thể làm được gì? Vì vậy liền viết thư cho phụ thân, để người trong lòng đặt chủ ý, so với ta còn hữu dụng hơn!"
"Ta không hỏi ngươi an bài cái gì, ta là hỏi ngươi tới đây làm gì!" _Tô Dư nói. Nhàn phi biết rõ nàng chuyến này là chứa tâm tìm chết, cần gì phải đi theo?
"Tỷ tỷ, ngươi cho phép mình thoải ý báo ân cừu, lại không cho ta tùy tính đi một chuyến sao?"_ Nhàn Phi cười nhìn phương xa, chậm rãi nói _"Đời này hối hận lớn nhất, chính là sau khi cùng bệ hạ định hôn sự mới gặp được Thẩm đại nhân. Nếu không, ai muốn làm cái chức Nhàn Phi này chứ! Lần này Đậu gia là nhắm tới bệ hạ không sai, nhưng nếu thật sự thành, Thẩm Diệp tên trung thần này nhất định cũng khó tránh cái chết, ta còn không bằng cùng đi theo hắn!"
... Wtf. (Thật sự mình k nghĩ ra từ nào hợp hơn được nữa, các bạn muốn mình đổi cũng k được đâu 😅😅😅)
Hung ác trừng mắt nhìn nàng, Tô Dư hạ rèm xuống, lòng tự nhủ đôi đường tỷ muội trước mắt này quả nhiên là người một nhà.
_______________________________________
Ngày hôm đó bãi săn trời trong nắng ấm, khí trời không khác mấy với lần hoàng đế mang Tô Dư cùng đi trước. Nhìn một chút trời xanh mây trắng, Hạ Lan Tử Hành liếc mắt nhìn hai con chồn bị cung nhân ôm vào trong ngực, thầm nói một tiếng: Các ngươi ngược lại có cơ hội trở về "nguyên quán" nhìn một chút, đáng tiếc A Dư lại không thể cùng đi.
Trong tất cả bãi săn, Ngô Tuân là tốt nhất, nghĩ tới cái chết đời trước, Hạ Lan Tử Hành khó tránh khỏi trong lòng sinh e ngại. Nhưng nghĩ lại, nói thế nào cũng là chuyện năm năm sau, không cần liên tục nhớ đến, phải hảo hảo sống hết những năm này.
Bãi săn rất lớn, một đường phóng ngựa săn bắn, thu hoạch rất nhiều, nhưng thu hoạch càng "nhiều" lại càng nhịn không được nghĩ tới Tô Dư -- lần trước mang nàng cùng đi, hắn cái gì cũng không săn được, cuối cùng bắn được một con chồn, chính là mẫu thân của Cá Bột cùng Phi Ngư, từ đó, bọn họ liền nhiều thêm hai sủng vật.
Ở trong mắt người khác, đó là lần đi săn không gì đặc sắc nhất. Thiên tử không bắn cung, người ngoài cũng chỉ biết từ từ theo sau. Nhưng đó lại là lần đi săn hắn thích nhất, hơn nữa hắn cũng biết, Tô Dư cũng thích lần đó.
Trước thu xếp chút việc vặt, sau đó an toàn đón nàng trở về. Hạ Lan Tử Hành trong đầu minh bạch, cho dù tưởng niệm cũng phải nhịn xuống.
Đã một ngày trôi qua, đếm không hết đã săn được bao nhiêu thứ, nhưng vẫn một chút cảm giác mệt mỏi cũng không thấy. Khi có người đến bẩm "Phía trước không xa có một bầy nai", hoàng đế cùng một đám quý tộc đi theo đều rất lộ vẻ hưng phấn.
Giục ngựa rong ruổi, mỗi người đều chung một tâm tư, muốn săn thật nhiều con mồi trở về, khó được ra ngoài một chuyến dù sao vẫn phải chơi thật sung sướng.
Hạ Lan Tử Hành trong lòng có một hồi rung động khó hiểu, đột nhiên cảm thấy bất an, giống như sắp có chuyện gì xảy ra. Mấy ngày gần đây, hắn đã quen loại cảm giác này, mỗi lần xuất hiện, hắn đều thầm mắng mình đường đường nam nhi cao bảy thước, sao lại nhát gan thành như vậy, biết rõ chuyện này sẽ không xảy ra năm nay, còn lo lắng vớ vẩn cái gì.
Từ xa, đã có thể nhìn thấy bầy nai, màu nhạt rám nắng cả một mảnh, chạy trốn xuyên qua rừng cây, muốn đếm cũng không xuể.
Nhưng cách quá xa, tên bắn không thể tới được. Mọi người liền cùng nhau thúc ngựa tới, trong nhóm đã có người lấy tên lắp vào cung.
_______________________________________
"Bệ hạ cẩn thận!" _ Phía xa truyền đến một tiếng kinh hô, Hạ Lan Tử Hành cả kinh, chưa kịp hoàn hồn, đã thấy người ở xa vừa phóng ngựa vừa phi tiêu tới, tiêu bay qua bên cạnh hắn phóng về phía tàng cây, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hai người đối diện tay đã lắp xong tên, một khắc không trì hoãn bắn tới phía sau một cự thạch.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp phát ra khiến mọi người siết chặt cảnh giác, hoảng sợ không ngừng nhìn phát sinh đột nhiên xảy ra trước mắt.
Hai người xuống ngựa, Thẩm Diệp đi trước cúi xuống cắt đứt sợi dây thừng, trong lúc hạ mắt bật ra một tiếng cười lạnh, nói câu "Chuyện quỷ thần, thật sự không thể không tin" rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Bệ hạ thánh an."_ Thẩm Diệp hành lễ. Hoàng đế lạnh giọng hỏi hắn: "Chuyện gì xảy ra?"
Tô Triệt "xách" một kẻ bị bắn thương chân ném đến trước mặt hoàng đế, cười lạnh:" Đường đường tứ công tử Đậu gia, đi theo tùy giá lại không hảo hảo săn bắn, trốn sau tảng đá làm gì?"
Hạ Lan Tử Hành bỗng ngộ ra điều gì, trong kinh hãi là lãnh khí ngoan tuyệt: Chẳng lẽ kiếp trước...
"Đêm nay ở lại bãi săn cắm trại."_ Hoàng đế ngó qua người nọ giọng lành lạnh _" Thẩm Diệp, ngươi cả đêm thẩm."
Không có nghe tiếng đáp lại. Hoàng đế nghi ngờ nhìn Thẩm Diệp, ánh mắt Thẩm Diệp lại xẹt qua đầu vai, quan sát phía sau hắn không nói một lời.
Thần sắc này khiến Hạ Lan Tử Hành nhận ra chỗ không ổn, không dám loạn động. Thẩm Diệp dựa vào kinh nghiệm đánh cuộc, lần này Đậu gia vì hành thích vua mà tới, kế này không thành, khó chắc kẻ dùng tên bắn đứt dây thừng kia sẽ không mang mũi tên này hành thích hoàng đế.
Đợi lại đợi, nhưng cái gì cũng không có. Thẩm Diệp nhẹ buông lỏng, chốc lát liền dời mắt, nói:" Vâng."
_______________________________________
Đợi đến khi Tô Dư đuổi tới bãi săn, đầu tiên nhìn thấy chính là các lều trướng dựng bên trong. Ba người đều hít một hơi, dời bước tiến đến, trong đó tựa hồ phá lệ hỗn loạn, lờ mờ nghe được cung nhân đang kêu la cái gì.
Đã xảy ra chuyện...
Tô Dư cảm thấy tay chân tê dại, trong phút chốc cái gì cũng không nghe lọt, không tự chủ chạy tới, tìm kiếm một lều trướng không giống những cái còn lại, đại trướng của hoàng đế. Dưới chân có chút lảo đảo, nắm tay chảy mồ hôi lạnh, đến khi đỉnh lều rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt, Tô Dư lại bỗng khựng chân lại.
Ngoài trướng không có cung nhân, một cái cũng không có. Chẳng lẽ thật sự gặp phải bất trắc, lúc này mọi người đều bận rộn bên trong?
Từng bước từng bước cứng ngắc đi tới, khoảng cách chỉ hơn mười bước lại tưởng chừng thật lâu. Ngón tay lúc chạm đến mành trướng trong nháy mắt bỗng phục hồi khí lực, lập tức vén mành lên gọi một tiếng:" Bệ hạ!"
Bên trong xác thực có không ít người, bị âm thanh của nàng làm quay đầu lại.
"A Dư?"_Nàng nhìn thấy người kia đứng ở trước án, thân ảnh quen thuộc đưa lưng về phía nàng liền xoay đầu lại, trong mắt có nghi hoặc cũng có mừng rỡ _" Sao ngươi lại tới đây?"
"Bệ hạ..."_ Vui mừng quá đỗi, Tô Dư đứng sựng tại chỗ. Lại nhìn một chút Tô Triệt cùng Thẩm Diệp kế bến, khẩn trương mấy ngày liên tiếp đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Vừa định nhấc bước lại bỗng mất hết khí lực, suýt nữa ngã xuống.
Hoàng đế vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy nàng, quan sát nàng hồi lâu, bật cười:" Phong trần mệt mỏi, làm gì gấp gáp như vậy?"
Chỉ cảm thấy bàn tay Tô Dư nắm lấy cổ tay hắn không ngừng run rẩy, còn càng nắm càng chặt.
Độ ấm này đã thật lâu chưa chạm đến, Tô Dư thật không muốn buông ra. Ở trước mặt người ngoài, Hạ Lan Tử Hành cũng không giãy ra, trầm giọng ho nhẹ một tiếng, người ngoài lập tức hiểu ý, im lặng không tiếng động hành lễ lui khỏi trướng.
Lo lắng mấy ngày liên tiếp trong khoảng khắc còn hai người trong trướng lập tức bùng phát. Dọc đường đi, Tô Dư luôn giữ tỉnh táo, khống chế tâm tình, kìm nén thật khổ sở. Hôm nay nhìn thấy hắn không có việc gì, những thứ tâm tình này ngược lại không nén được nữa, nhịn lại nhịn, nước mắt liền không khống chế được chảy xuống.
Hạ Lan Tử Hành ôm nàng, nàng đưa tay vừa lau nước mắt vừa cười nói nhỏ một câu:"Làm ta sợ muốn chết..."
Nàng cứ như vậy nức nở, Hạ Lan Tử Hành nhất thời không nghe ra nàng đang nói gì. Ngẩn người, hỏi câu:" Cái gì?"
" Ta nói "làm ta sợ muốn chết"..."_ Tô Dư phát ra chút âm thanh. Trên người hoàn toàn không chút khí lực, dứt khoát không để tâm dựa vào người hắn. Thấp giọng cười một tiếng, âm thanh hoàng đế mang theo nhiệt khí lưu luyến bên tai nàng:" Còn biết sợ? Nghe Thẩm Diệp nói, nàng thậm chí đi tìm Ngũ thúc mượn binh lực."
Trêu chọc mang theo vài phần sủng nịnh làm hai gò má Tô Dư ửng đỏ, vững vàng thoát khỏi ngực hắn, hoàng đế liền tự tay lau nước mắt cho nàng, cười nói:" Không biết nghe lời, để nàng hảo hảo ở lại Dục Đô nàng lại nhất quyết chạy đến đây, không sợ chết sao?"