Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 110




Đêm nay dạo xong hội hoa đăng, Tô Dư tự nhiên cùng hoàng đế hồi cung. Hạ Lan Tử Hành không cho nàng cơ hội trở về Khinh Lê cung, từ lúc tiến cung, liền nắm chặt tay nàng một đường đi đến Thành Thư điện.

".... Lạc."_ Hai tiểu chồn đang vui vẻ ăn thịt bỗng nhìn về phía cửa điện, lập tức ném miếng thịt chạy nhanh đến, vây lấy Tô Dư nhìn một vòng, Cá Bột muốn đứng người lên ôm lấy nàng, Phi Ngư lại càng không khách khí bám lấy vạt áo hoàng đế.

Hai ngươi ôm chúng lên, hoàng đế cười nói:" Cá Bột gần đây tính khí thật kém. Không biết có phải vì lúc nàng mang thai không để nó ở bên, vừa hết tháng cữ lại lập tức về nhà, mấy ngày nay quả thực có khí thế muốn phá hủy Khinh Lê cung của nàng."

"..."_ Ngón tay Tô Dư chạm khẽ lên mũi Cá Bột _" Làm thế nào lại đáng sợ như vậy? Ta cũng không phải không trở lại."

"Lạc."_ Cá Bột duỗi cổ cọ má nàng, tiện đà níu lên đầu vai Tô Dư, vòng nửa vòng sau gáy, cái đuôi cũng khoác lên vai nàng, đầu tựa vào bên còn lại.

.... Giống như một cái khăn quàng cổ bằng lông chồn.

Tô Dư nhìn mà giật giật khóe miệng:" Ngươi còn sống..."

Cuối cùng vẫn để Cá Bột tùy ý "treo" trên cổ, hai ngươi cùng nhau ngồi xuống. Cung nữ dâng trà nóng lên, hoàng đế vừa thưởng trà vừa vuốt ve Cá Bột trên cổ Tô Dư, cười nói:" Rất tốt, về sau cứ treo như vậy, đỡ khiến nó đi khắp nơi gây chuyện."

Tô Dư liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại im lặng thưởng trà. Cẩn thận nhớ lại, cô nương vừa rồi đi cùng Tô Triệt kia có chút quen mắt, nhưng lại vạn phần chắc chắc chưa từng gặp qua nàng -- cả hai đời đều như vậy.

_______________________________________

Đêm đó trên giường, Tô Dư suýt nữa bị hoàng đế dọa sợ. Làm việc nhanh chóng vội vàng khiến nàng không có biện pháp tránh né, quả thực bị bức đến khóc nấc.

" Bệ hạ..."_ Tô Dư muốn đưa tay đẩy hắn, nhưng vừa đặt tay lên ngực hắn liền bị túm lấy, còn hung hăng nói một câu:" Đừng động! Từ lúc nàng có thai rồi sẩy thai rồi ở cữ...đã bao lâu rồi?"

... Có ý gì?

Chưa từng cho gọi phi tần khác sao...

Tự nhẩm tính, Tô Dư quả thực muốn khóc -- tổng cộng gần hơn 4 tháng, hôm nay toàn bộ đều thể nghiệm trên người nàng...

Cơ hồ hoài nghi sau đêm nay chính mình có phải sẽ trọng sinh thêm một lần không.

_______________________________________

Hôm sau tỉnh lại trời vừa mờ sáng. Tô Dư đưa tay tìm tòi, bên cạnh quả nhiên không còn ai. Muốn ngồi dậy, lại thấy toàn thân khó nhịn đau nhức, gắng gượng đứng lên, vừa xoa trán vừa hỏi cung nhân đang tiến điện sửa soạn cho nàng:" Bệ hạ đâu?"

" Bệ hạ đã thượng triều."_ Cung nga hồi đáp, cơ trí giải đáp nốt vấn đề kế tiếp của nàng _" Hiện tại vừa đến giờ Mẹo (*), bệ hạ đã phân phó nếu nương nương còn mệt mỏi cứ việc nghỉ ngơi thêm chút nữa."

(*) Giờ Mẹo: 5h - 7h sáng

Tô Dư lúc đó quả thực muốn tiếp tục ngủ thêm mấy canh giờ, nhưng ngẩm nghỉ một chút, vẫn đứng lên, sống lưng lập tức truyền đến một hồi tê dại. Không nhịn được xoa nhẹ thắt lưng, thẳng đến khi mặc xong quần áo, mới để cung nhân tiến vào hầu hạ.

Liếc nhìn bộ váy Chiết Chi chọn, là màu vàng nhạt, liền khẽ nói:" Màu xanh lam, đổi lại đi."

" Nương nương?"_ Chiết Chi giật mình, Tô Dư nhìn nàng qua gương nói _" Từ khi mang thai đến nay, ta đã nhiều ngày không đến thỉnh an sáng sớm. Hôm nay tháng cữ đã qua, thăm nhà cũng đã hết, nếu không đi gặp Giai Du Phu Nhân liền quá mức tự cao rồi."

Tối hôm qua hoàng đế nói Đậu gia đang tìm phiền toái -- nhưng vì chuyện hậu vị, thay vì nói tìm phiền phức cho hoàng đế còn không bằng nói đang tìm phiền phức cho nàng. Nàng nếu vẫn để mặc, chẳng phải muốn tìm thêm phiền toái cho hoàng đế sao?

Bộ liễn bắt đầu từ Thành Thư điện, trực tiếp đến thẳng Trường Thu cung. Đây là lần đầu nàng dùng thân phận Từ nhất phẩm Phi đi gặp Giai Du Phu Nhân, trong điện số ghế đã có chút thay đổi, hôm nay vị trí của nàng đã sớm cao hơn Nhàn Phi, chỉ còn ở dưới Giai Du Phu Nhân.

Kiếm chế khó chịu trong người, chậm rãi đi vào điện, tần phi khác đều đã an tọa, ắt hẳn cũng không dự liệu được nàng sẽ đến. Vào lúc tiến điện, bên trong liền đột nhiên im lặng, Tô Dư cũng không dừng chân lại, vẫn chắp tay Chiết Chi đi vào, hai bên tần phi theo thứ tự hành lễ, tận đến khi nàng đến trước mặt Giai Du Phu Nhân hạ bái, nói "Phu Nhân an", trong điện vẫn một hồi yên tĩnh.

" Vân Mẫn Phi."_ Giai Du Phu Nhân nhàn nhạt quan sát nàng, thần sắc không quá đặc biệt, gật đầu khẽ nói _" Đã lâu không gặp, ngồi đi."

Tô Dư nhẹ phúc thân, sau đó xoay người ngồi xuống. Cung nhân theo lệ dâng trà, nàng sau khi nhận lấy còn chưa kịp nhấp một ngụm, đã nghe Giai Du Phu Nhân nói:" Vân Mẫn Phi về thăm nhà, hôm qua lại cùng bệ hạ trở về. Đã biết Vân Mẫn Phi ngươi được sủng ái, nhưng làm chuyện gì cũng nên có chừng mực, tạm không nói chuyện khác, bệ hạ dẫn ngươi xem hội hoa đăng ngươi cũng không biết khuyên ngăn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi đảm đương nổi sao?"

Lúc nói chuyện, Giai Du Phu Nhân vẫn luôn mang chút tiếu ý, nhạt nhìn nàng, thần sắc tuy hòa hoãn nhưng lại không để Tô Dư có cơ hội chen vào nửa câu, cố ý muốn hỏi tội nàng trước mặt chúng phi tần.

Tay nâng cốc trà của Tô Dư vẫn không dừng lại, cũng không vội vã trả lời, trái lại còn tỉ mỉ thưởng trà, nghe Nhàn Phi thay nàng giải vây:" Lời này của Giai Du Phu Nhân thật không công bằng. Vân Mân Phi được sủng ái, nhưng rốt cuộc vẫn là tần phi, chuyện bệ hạ đã muốn nàng làm, Phu Nhân ngài nghĩ nàng có thể kháng chỉ sao?"

Nhàn Phi nói rồi liếc nhanh Tô Dư, sau đó lại hỏi Giai Du Phu Nhân:" Hoặc là, nếu đem chuyện đồng dạng đặt trên người Phu Nhân, Phu Nhân có thể có lá gan cự tuyệt sao?"

Nhàn Phi cùng Giai Du Phu Nhân chấp chưởng hậu cung bao lâu, hai người liền không vừa mắt nhau bấy lâu, đối chọi gay gắt như vậy ở Trường Thu cung cũng đã thấy qua không ít lần. Vẫn giống như trước đây, một đám tần phi đều ngậm miệng không nói, lặng im nhìn hai nàng ám tranh, thỉnh thoảng còn liếc mắt sang Tô Dư, không hẹn mà cùng hiếu kỳ, Tô Dư được sủng ái như vậy, Giai Du Phu Nhân có hay không sẽ cầm lấy sai lầm lần này của nàng làm cái ra oai phủ đầu.

"Nhàn Phi."_ Giai Du Phu Nhân thu lại nụ cười, nghiêng mắt nhìn Nhàn Phi cứng rắn nói _" Bản cung hỏi nàng, Nhàn Phi ngươi gấp cái gì?"

Nhàn Phi lại càng lười phải nể mặt nàng ta, lạnh giọng cười 1 tiếng:" Cùng là người chấp chưởng hậu cung, Phu Nhân hỏi được, bản cung lại đáp không được?"

"Nhàn Phi muội muội."_ Tô Dư thưởng trà đã đủ, nhẹ gọi một tiếng cắt đứt cuộc tranh chấp này, ngước mắt lên, sau đó lại cúi đầu đặt cốc trà xuống, cười nhìn Giai Du Phu Nhân, nhẹ nhàng từ tốn nói _" Phu Nhân đã hỏi, thần thiếp tất nhiên phải nói lời thật. Bất quá trước khi trả lời, thần thiếp chỉ muốn hỏi Phu Nhân một câu, sau đó nhất định hồi đáp rõ ràng."

Giai Du Phu Nhân nhíu mày, cùng nàng đối mắt:" Vân Mẫn Phi có chuyện cứ nói."

" Thần thiếp về thăm nhà, là chuyện lục cung đều biết."_ Tô Dư mím môi cười, nhìn về phía Nhàn Phi, hỏi nàng _" Chuyện bệ hạ tối qua xuất cung, Nhàn Phi muội muội biết không?"

Nhàn Phi ngẩn ra, trước đó chỉ lo bác bỏ lời Giai Du Phu Nhân nói, ngược lại chưa từng lưu ý chi tiết này.

Ánh mắt dừng lại quan sát sắc mặt Nhàn Phi giây lát, Tô Dư lại tiếp tục hướng Giai Du Phu Nhân nói:" Bệ hạ ngày thường quốc sự bận rộn, xuất cung bất quá vì để tiêu khiển, lại có thể cùng hưởng niềm vui với dân. Vì tránh phiền phức, mới giấu giếm lục cung, muốn mang thần thiếp đi cùng chẳng qua là vì đi qua Tô gia mà đột nhiên nghĩ đến, thật không ngờ tới Phu Nhân ngài ngược lại còn biết được rõ ràng như vậy."_ Từng chữ từng chữ thong thả truyền vào tai mỗi người, Giai Du Phu Nhân hơi khựng lại, Tô Dư mỉm cười nhìn chung quanh một vòng, nói tiếp _" Chỉ là thời điểm thần thiếp hồi cung, bệ hạ đã cố ý dặn dò một câu, chuyện này đã qua liền qua đi, không cần đem ra ngoài nói lung tung. Vậy Phu Nhân ngài đến tột cùng từ nơi nào nghe được a? Ngài là giám thị thần thiếp, hay là giám thị bệ hạ?"

Tĩnh mịch.

Lần chất vấn này của Tô Dư, nếu Giai Du Phu Nhan thừa nhận, đã đủ để nàng bị ban chết đến vài lần. Hơn nữa Giai Du Phu Nhân tất nhiên sẽ không thừa nhận, chỉ thấy mặt nàng lộ vẻ tức giận, trách mắng:" Vân Mẫn Phi, ngươi đừng ỷ mình được sủng mà vu oan bản cung!"

Không khí Trường Thu cung trong khoảng khắc đông lại, một người trợn mắt nhìn, một cười nhẹ mỉm cười. Hai người đều là cung tần địa vị cao, lại đều có thân phận đặc thù -- một là trưởng nữ của Tả tướng lúc trước từng có ý được phong hậu, một lại là chính thê lúc trước của bệ hạ. Hai người từ trước chưa từng xung đột với nhau, vậy mà lúc này, lại còn nghiêm trọng hơn bình thường.

Quả thật, cho dù là ai cũng hiểu, hai người các nàng ai cũng sẽ không vì vậy mà cáo trạng lên Thành Thư điện, nhưng cục diện bế tắc lúc này lại không biết giải quyết thế nào.

" Tất cả lui ra."_ Giai Du Phu Nhân nghiến răng nói. Các tần phi khác liên tục đứng dậy thi lễ, một tiếng cũng không dám nói. Đợi khi các nàng đã gần lui hết, Nhàn Phi cũng đứng dậy khẽ chào, nhạt nói một câu:" Bản cung ở bên ngoài chờ Vân Mẫn Phi, Phu Nhân thỉnh tự trọng."

_______________________________________

" Ngươi muốn thế nào?"_ Giai Du Phu Nhân lạnh lùng hỏi nàng, Tô Dư ngưng thần cười một tiếng:" Phu Nhân ngài là muốn tra trước, giờ lại hỏi ngược thần thiếp muốn thế nào?"

" Ngươi sai khiến bệ hạ tra Đậu gia!"_ Giai Du Phu Nhân khó kìm nén tức giận. Động thái gần đây của cấm quân Đô Úy phủ nàng không phải không biết, trên đời này có mấy thế gia có thể không sợ nghiêm tra.

" Phu Nhân ngài cảm thấy bệ hạ là người để mặc kẻ khác xúi giục sao?"_ Tô Dư nhìn nàng cười _" Dám giả làm người cấm quân Đô Úy phủ, ngươi nghĩ bệ hạ sẽ để Đậu gia ngươi châm ngòi sao?"

"Ngươi.."_ Trên mặt Giai Du Phu Nhân lộ vẻ kinh ngạc _" Ngươi biết rõ...."

" Ngươi nắm lấy Tô gia là điểm uy hiếp ta đúng không?"_ Tô Dư cười lạnh _" Ngươi nắm lấy việc nếu phụ thân chết trong tay bệ hạ ta liền trở mặt với người, lại càng nắm lấy việc ta sẽ không dám đi hỏi bệ hạ."

Đậu Oản nhìn nàng bình thản mà kinh ngạc không thôi, cảm thấy cho dù kế sách này là nước cờ hiểm, cũng không thể dễ dàng hỏng ở bước này. Tần phi trong cung không có mấy người ngốc đến mức toàn tâm phó thác lên người hoàng đế, Tô Dư từ trước có điểm khuất mắt với hoàng đế theo lý lại càng không thể. Nàng làm sao có lá gan đi hỏi....

Mà hoàng đế theo lý lại càng không thể vội vàng giải thích với nàng.

Đây tuy là một tầng giấy mỏng, nhưng lại là một lớp giấy căn bản không thể đâm thủng.

" Phu Nhân cần gì kinh ngạc đến thế?"_ Tô Dư cười thầm thưởng thức thần sắc nàng _" Bệ hạ tại vị cũng không phải một hai năm, Phu Nhân ngài là nữ nhi của Tả tướng đại nhân, so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn hết, bệ hạ chưa bao giờ là người nhân từ với các thế gia. Tô gia không thể, Đậu gia...cũng không thể."

Im lặng giây lát, hai người đều trầm mặc thật lâu, Đậu Oản cho dù hạ mắt xuống vẫn khó giấu sợ hãi trong lòng. Tô Dư cười khẽ 1 tiếng, đứng dậy hướng nàng nhẹ thi lễ:" Thần thiếp cáo lui."