Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 107




Hoàng đế gật đầu:" Truyền đi."

Lúc 2 người vào điện liền thấy hoàng đế cùng Tô Dư rời ghế đứng dậy, vội tiến lên hành lễ, nói:" Bệ hạ an."

Đại khái vì Tô Dư là trưởng tỷ Tô Triệt, Thẩm Diệp chỉ là người ngoài, vì vậy trong bốn người, Thẩm Diệp trông không được tự nhiên nhất.

Hoàng đế nghĩ một chút, liếc qua bữa tối nửa điểm chưa động, cười phân phó cung nhân truyền thiện lần nữa, sau đó hướng Thẩm Diệp cùng Tô Triệt:" Ước chừng đã quấy rầy nhị vị dùng bữa, vừa ăn vừa nói đi."

"..."_ Lần này đến phiên ba người đều không được tự nhiên.

Tô Dư tầm mắt lưu động giữa mấy người, phúc thân nói:" Bệ hạ cứ việc nghị sự, thần thiếp trở về tẩm điện nghỉ ngơi..."

Tô Triệt còn ổn, nhưng Thẩm Diệp đến cùng vẫn là ngoại thần, nói thế nào cũng có chỗ không thích hợp. Mắt thấy Tô Triệt cùng Thẩm Diệp đều không thoải mái, rõ ràng cũng là do có mặt cung tần nàng.

Hạ Lan Tử Hành lại nắm chặt tay nàng, nhạt nói:" Khinh Lê cung của ngươi, ngươi trốn đi đâu?"

Đành phải nghe lời ngồi xuống.

Cung nhân một lần nữa mang món ăn lên, một tịch đổi thành ba tịch (*), hoàng đế cùng Tô Dư ngồi chung một tịch, còn Tô Triệt Thẩm Diệp thì ngồi sang hai bên. Ánh mắt Tô Triệt không ngừng quan sát Tô Dư cùng hoàng đế, thấy hoàng đế cười một tiếng:" Không sao, vừa rồi chỉ cùng trưởng tỷ ngươi nói chút chuyện cũ, không cần lo lắng cho nàng."

" Vâng..."_ Tô Triệt đáp, cúi đầu ăn thức ăn.

" Thẩm Diệp."_ Hoàng đế gọi 1 tiếng, Thẩm Diệp hơi ngẩng đầu, ngược lại cũng không có ý cử động, vẫn ngồi vững vàng, nghe hoàng đế hỏi _" Tô Cảnh chết, ngươi đã tra được gì rồi?"

Thẩm Diệp thở dài ảo não:" Không có. Tô gia trước kia đắc tội không ít người, hiện tại thành cái dạng này, chỉ sợ người muốn mạng hắn...nhiều không xuể."_ Không để ý đến thần sắc Tô Dư, Thẩm Diệp tiếp tục nói _" Thần đã điều tra người nhà hai vị đại nhân năm đó chết dưới tay Tô Cảnh, cũng để mắt tới Sở gia lúc trước vì Vân Mẫn Phi nương nương mà bị tra xét, nhưng vẫn không có tiến triển."

" Tra Đậu gia."_ Hoàng đế nghe xong, khẽ cười nói với hắn ba từ này. Đừng nói Thẩm Diệp, ngay cả Tô Triệt cũng bất ngờ:" Tại sao?"

Hoàng đế khẽ gật đầu, nói với Tô Triệt:" Tỷ tỷ ngươi sẩy thai, xạ hương chính là một nguyên nhân, nguyên nhân còn lại, là có kẻ để cho nàng biết cái chết của phụ thân ngươi. Chuyện trẫm muốn che giấu, cứ như vậy truyền từ bên ngoài vào hoàng cung, hai người các ngươi ắt hẳn tự biết."

Ánh mắt hai người chạm nhau, đột nhiên hiểu rõ. Chuyện hậu cung vốn không nên biết lại truyền được vào hậu cung, hung thủ lần này đại để phải cùng người trong cung có quan hệ. Đậu gia, là thế gia ở cả hậu cung lẫn tiền triều đều có thế lực mạnh nhất hiện nay, quả thật dư sức an bài việc này.

Thẩm Diệp cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy có chỗ không đúng, hỏi thẳng:" Đậu gia không cần thiết phải.... Muốn hại hoàng duệ, xạ hương là đủ, nếu không có thể dùng thêm thuốc khác -- những chuyện này Cung chính tư so với thần sẽ càng thêm biết rõ. Thần muốn nói, chính là vì hại một hài tử chưa ra đời, cần gì phải mua kẻ khác giết người, còn nháo đến tận Dục Đô? Đi một vòng lớn như vậy, Tả tướng đại nhân gần đây có phải quá rảnh rỗi không?"

Nhất thời hoàng đế cũng nghĩ không thông. Biện pháp này xác thực quá gây hấn, cho dù nắm đúng Tô Dư không bỏ được Tô gia, nhưng biện pháp dễ dàng hơn vẫn rất nhiều -- huống chi túi thơm xạ hương kia cũng đã thuận thuận lợi lợi đến gần nàng, muốn bồi thêm chút thuốc thì có khó gì?

_______________________________________

" Vì ly gián..."_ Sau một hồi yên tĩnh, Tô Triệt cất lời. Tuy chỉ là suy đoán, hắn lại nói rất rõ ràng, sau đó nhìn sang Thẩm Diệp, tiếp tục _" Tô gia là uy hiếp với trưởng tỷ ta, đem Tô gia ly gián trưởng tỷ cùng bệ hạ, rất dễ thành công."

Nói cách khác, là vì hậu vị.

Câu cuối cùng Tô Triệt ngược lại không nói thẳng, Thẩm Diệp có vài phần không tin, nghi vấn nói:" Cho dù phụ thân ngươi mất, Vân Mẫn Phi nương nương liền dễ dàng vì việc này mà không muốn gặp mặt bệ hạ, thậm chí không cần đến hậu vị sao?"

Cũng không phải không muốn gặp mặt bệ hạ, thế nhưng.... Tô Triệt bất đắc dĩ cười một tiếng:" Thẩm đại nhân không biết, trưởng tỷ còn muốn để thần chạy trốn."

"..."_Thẩm Diệp kinh ngạc nhìn Tô Dư, hoàng đế cũng khẽ cười nhìn nàng. Tô Dư cúi thấp đầu, lát sau mới rầu rĩ nói:" Ngược lại cũng không đến mức tránh mặt bệ hạ...trong trường hợp đó đại nhân suy nghĩ một chút, nếu bản cung liên tục hiểu lầm bệ hạ truy sát phụ thân, ngày thường lúc chung đụng, làm sao không có ngăn cách, không để lộ ra điều gì? Về lâu dài..."

Về lâu dài, hoàng đế sẽ cảm thấy giữa hai người xuất hiện bất hòa. Hai bên lại một không chịu nói, một không chịu hỏi, nếu không phải chuyện muốn Tô Triệt bỏ trốn khiến hoàng đế mở lời, bọn họ ước chừng vẫn không hay biết gì, vì chuyện này khuất mắt cả đời, oan uổng cực kỳ.

" Đậu gia..."_ Thẩm Diệp nói thầm, nghĩ tới bản thân đã quá hiểu cách làm của bọn họ, nhíu mày nói:" Tả tướng làm việc, xưa nay cẩn thận, vì vậy mới có thể làm quan trên triều nhiều năm nay. Cho dù vì đẩy nữ nhi lên hậu vị, cần gì phải dùng....loại thủ đoạn vội vàng này? Truy sát trên đường, trực tiếp châm ngòi ly gián bệ hạ cùng Vân Mẫn Phi nương nương, hắn đối với việc Giai Du Phu Nhân phong hậu cũng không khỏi quá không nắm chắc đi...."_ Ngừng lại một chút, Thẩm Diệp đứng dậy ôm quyền _"Bệ hạ thứ cho thần mạo muội, bệ hạ ngài...đối Giai Du Phu Nhân..rất không tốt sao?"

Nếu không phải giọt nước tràn ly, cần gì phải làm như vậy?

" Khụ..."_ Ho 1 tiếng lúng túng, hoàng đế mất tự nhiên liếc nhanh Thẩm Diệp, không biết nên nói với hắn sự thật thế nào. Tô Dư cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ một chút nói:" Cũng không có. Bệ hạ đối với lục cung..đều rất tốt."

".... Phải."_ Hoàng đế đáp qua loa. Hắn cũng không thể nói với Thẩm Diệp, chính mình lúc ấy cưới Giai Du Phu Nhân chỉ vì lục lễ đã qua hai, không thể từ hôn, từ đó đến nay cũng chưa từng đối tốt với nàng.

Truyền đi không phải thành trò cười lớn sao....

Trong lòng biết việc này cũng không đủ làm cho Đậu gia làm việc không theo lẽ thường, dứt khoát không giải thích thêm gì với Thẩm Diệp, chỉ nói:" Nguyên nhân khác trẫm mơ hồ biết chút ít. Ngươi cùng Tô Triệt trước đi tra xét, tám chín phần là Đậu gia làm."

Nếu không, cho dù vẫn còn thế gia có thế lực ở cả hậu cung lẫn tiền triều, bọn họ ắt sẽ để lại dấu vết.

" Vâng."_ Hai người khom người đáp ứng. Tô Triệt phối hợp rót rượu, vừa uống vừa suy nghĩ. Việc này đương nhiên phải thăm dò kỹ lưỡng, nhưng trước mắt hắn càng muốn biết trưởng tỷ cùng hoàng đế rốt cuộc là thế nào. Trong lòng luôn cảm thấy bất an, lại không dám hỏi thẳng.

Vừa giương mắt, đã thấy hoàng đế gấp một món ăn đặt vào chén Tô Dư, Tô Dư khẽ mỉm cười, chung đụng cực kỳ thoải mái.

_______________________________________

Nhàn Phi sáng hôm sau liền đi Khinh Lê cung, ngay cả thỉnh an ở Trường Thu cung cũng không đến. Vừa thấy Tô Dư liền vội hỏi:" Thế nào? Tối hôm qua bị bệ hạ dọa sợ...nghe nói về sau còn truyền cả Thẩm đại nhân cùng Tô công tử?"

"Ân."_Tô Dư nhẹ gật đầu_"Cũng không có gì. Bệ hạ chỉ cùng ta nói rất nhiều chuyện của Tô gia..."

" Chuyện của Tô gia?"_ Nhàn Phi quái lạ, đánh giá thần sắc nàng mới nói _" Vậy ngươi bây giờ thế nào?"

Tô Dư đang thắt bình an kết trong tay, nghe vậy hơi khựng lại, khẽ nói:" Ta có thể thế nào? Làm thật tốt chức tần phi của mình là được...lúc trước chỉ thấy bệ hạ chén ép Tô gia quá mức, kỳ thực rất nhiều chuyện trong đó ta không hề biết rõ..."_ Cười 1 tiếng mệt mỏi, Tô Dư lại nói _" À...cái chết của phụ thân ta quả thực không có dính líu tới bệ hạ."

Thần sắc mệt mỏi, rõ ràng cả đêm không ngủ.

Chuyện tối qua nghe được, thật quá nhiều, khiến nàng nhất thời không thể chấp nhận. Buổi tối nằm cạnh hoàng đế, nàng không chợp mắt nhìn hắn hồi lâu. Người này...

Nàng vì chuyện Tô gia oán hắn nhiều năm như vậy, vào lúc hắn chân tâm thật ý đối tốt với mình nàng cũng không muốn tin hắn. Lúc này lại đột nhiên nghe đến những tội lớn như vậy, còn có cả nguyên nhân thật sự về cái chết của phụ thân.

Tô Dư không biết nên khóc hay nên cười, thầm thấy may mắn vì rốt cuộc cũng đâm phá tầng cửa sổ này.

Nàng cẩn thận nhích lại gần hắn, đưa tay dò hơi thở hắn, xác định hắn ngủ an ổn, mới từ dưới gối lấy ra một vòng tay gỗ đào, muốn đặt cạnh gối hắn, ngày mai hắn liền lấy được.

Sự kiện kia, tuy muốn hắn trọng tra Ôn thị là chính, nhưng đây cũng là do nàng oán hắn chuyện phụ thân mất mà tính kế. Hôm nay nhận ra việc này căn bản không cần thiết, sớm không nên nghi ngờ.

Hắn giống như nhận ra điều gì, bắt lấy cổ tay nàng, mơ màng hỏi:" Sao vậy?"

" Bệ hạ...."_ Tô Dư vẫn cầm xuyến gỗ trong tay, mang theo vài phần giật mình _" Vòng tay này..bệ hạ lấy về đi.."

" Cái gì?"_ Hạ Lan Tử Hành mở mắt, nhìn món đồ nàng nắm trong tay.

" Ôn thị không kêu oan....cũng không có chuyện ma quỷ."_ Tô Dư thấp giọng nói _" Là thần thiếp làm....thần thiếp biết có ẩn tình, nghĩ làm vậy liền kéo được Đậu gia ra...."

Nàng im lặng 1 hồi, hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng:" Nói rõ ràng như vậy, không sợ trẫm trách ngươi à?"

" Là thần thiếp không phải...."_ Tô Dư nghe được hoàng đế không có ý trách mình, cũng chân thành nhận lỗi. Nhàn Phi nhìn không được lần tính kế này, chính là nhận ra hoàng đế sẽ không vui, cũng như nhận ra lần này là nàng không đúng.

Hoàng đế cười một tiếng, cầm vòng xuyến lên, để sang bên người, sau đó ôm lấy nàng:" Thôi, biết rõ mấy ngày nay ngươi trong lòng không thoải mái. Chuyện này...cũng do trẫm không chủ động nói cho ngươi biết, mới khiến người ngoài tính kế."

" Thần thiếp muốn về thăm nhà một chuyến..."_ Tô Dư nói. Thấy hoàng đế khẽ giật mình, nàng lại nói _" Trở về dập đầu với phụ thân, thắp một nén hương, về sau Tô gia thế nào, thần thiếp liền không nghĩ nhiều nữa... Tô Triệt muốn an phận làm việc liền an phận làm việc, nếu muốn giống phụ thân bị quyền dục hun tâm....ai cũng giúp không được hắn."

Đây là...thông suốt rồi sao? Hoàng đế có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sau khi nghe những chuyện kia, Tô Dư sẽ làm ra quyết định này.

" Bệ hạ không cần bất ngờ..."_ Tô Dư cười khổ _" Bệ hạ nói đúng, sống thế này thật quá mệt mỏi. Thần thiếp trước kia không muốn đặt xuống, là vì cảm thấy Tô gia không đáng tội, muốn tìm một con đường thoát...bây giờ phụ thân đi rồi, thần thiếp bỏ hay không bỏ đều đã như thế, Tô Triệt...hôm nay xem ra còn hiểu chuyện hơn thần thiếp."

_______________________________________

Thần sắc lúc này của Nhàn Phi, so với hoàng đế còn kinh ngạc hơn vài phần:" Ngươi....ngươi cứ như vậy nói hết ra?"

Tô Dư mặt không đổi sắc gật đầu một cái:" Ân."

"...."_ Đều nói "khoát nhiên khai lãng" (**)....chính là ý này sao?

(*) Tịch: Giống như ghế dài của mình vậy.

(**) Khoát nhiên khai lãng: Sáng tỏ thông suốt