Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 72: Nàng đi quá chậm, ta trực tiếp ôm nàng trở về




           
Mang theo một chút tâm tình, Thịnh Vũ nhíu mày trầm tư một phen, sau đó quyết định đi đến Bích Ngọc Các. Dù sao Nhạc Dao trước khi đi đã nhờ mình hỗ trợ trông coi, nếu có chuyện xảy ra, nàng ấy lại nói mình không giữ lời....Cũng không biết bên kia có tin về về nàng ấy hay không. Vừa đi vừa có chút xuất thần, Thịnh Vũ đang định cho người chuẩn bị xe ngựa, lại thấy Tần bá gấp gáp chạy đến: "Tiểu thư, có tin tức từ Ích Châu rồi."
Thịnh Vũ vẻ mặt chấn động, vội vàng bước nhanh đến xem: "Nhưng là A Cẩn?"
"Vâng."
Thịnh Vũ mở phong thư nhanh chóng nhìn một lần, tức khắc mừng rỡ: "Cửu điện hạ tỉnh rồi, hai nàng đang trên đường hồi kinh." Nói xong, nàng thoáng nhíu mày, tự lẩm bẩm: "Nhưng triều đình đều cho rằng cửu điện hạ gặp bất trắc, bây giờ như vậy hồi kinh, hẳn là có chuyện rồi?"
Nàng có chút không hiểu rõ, cửu điện hạ thông minh như vậy, không phải lúc này nên ở lại Ích Châu, âm thầm giúp Hộ bộ sĩ lang điều tra chuyện Vĩnh Đế bảo tàng, nhân đó trong bóng tối ngáng chân Triệu Mặc Tiên, làm sao đột nhiên trở về? Nghĩ tới nghĩ lui không có manh mối, dù sao vẫn nên đợi hai người trở về rồi tính tiếp, nàng cũng không muốn xoắn xuýt thêm. Chuyện khẩn yếu nhất là phải đem nữ nhân hồ đồ kia gọi trở về, không phải vậy sợ rằng không kịp.
"Tần bá, ta đi Bích Ngọc Các một chuyến." Nàng nói xong vội vội vàng vàng đi rồi, Tần bá muốn đáp lời cũng không kịp nữa, bất đắc dĩ cười nói: "Nha đầu này tính tình lạnh như băng, cuối cùng đã có biến chuyển, Nhạc Dao cô nương thật tài tình."
-------------
Tại Trung Thư Phủ, Tiết Hằng cùng Lý Phú vẻ mặt không tốt lắm, nghĩ đến triều đình hiện nay rối loạn đến không còn gì, trong lòng trăm mối suy tư.
Tiết Hằng vốn thẳng tính, nhịn không được vội la lên: "Trung thư đại nhân, ngài nói rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Bệ hạ đóng cửa cung không gặp, chỉ nói là bị ốm bệnh, cũng không biết bệnh như thế nào, tất cả lời nói đều do Liêu tổng quản truyền đạt, ta cảm thấy có gì đó không đúng rồi."
Lý Phú cũng nhíu nhíu mày: "Ta cũng đang rất lo lắng, bây giờ nhị điện hạ cùng tứ điện hạ rất manh động, bệ hạ lại như vậy, chỉ một sơ sẩy liền khó tránh khỏi binh biến. Mấy ngày nay ta phái người tìm hiểu, chuyện lần này ngoài hai vị điện hạ đang sốt ruột đến bốc lửa, hiển nhiên còn có một người khác tham dự vào."
Tiết Hằng sững sờ: "Ngài là nói Tiêu quý phi?"
Lý Phú nặng nề thở dài: "Chúng ta chỉ có thể can dự vào chuyện ngoài triều, nhưng nội cung xưa nay đều do Tiêu quý phi làm chủ. Những năm qua bệ hạ quá mức buông lỏng, để ả ta một tay che trời, mà dưới trướng ả các thế lực lại đang mượn gió bẻ măng, ta chỉ sợ tình huống của bệ hạ đang rất nghiêm trọng."
Tiết Hằng nhất thời hoàn toàn biến sắc, bỗng nhiên đứng lên: "Ngài là nói, ả ta giam lỏng bệ hạ, giả truyền thánh chỉ?"
Nói đến đây, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, quản gia kính cẩn nói: "Lão gia, ngoài phủ có người cầu kiến, nói là có chuyện trọng đại muốn bẩm báo, hắn dâng lên vật này."
Lý Phú nhìn đến đồ vật quản gia dâng lên, lập tức có chút giật mình, vội vàng nói: "Mau truyền."
Rất nhanh, nam tử áo xám được dẫn vào trong phủ, hắn bước nhanh đến, cúi đầu nói: "Thỉnh Trung thư đại nhân giúp ti chức một chuyện."
Lý Phú thoáng gật đầu, Tiết Hằng ở một bên vừa định cáo từ, nam tử kia lại nói: "Cửu điện hạ đã nói, Tiết thống lĩnh đồng dạng có thể tin cậy."
Một lát sau, Tiết Hằng cùng Lý Phú đều đổi một thân thường phục, đi theo Nghiêm Văn âm thầm xuất phủ. Cả ba một đường đi đến một con hẻm nhỏ, ghé vào một nhà dân cũ nát. Đẩy cửa ra liền nhìn thấy trên giường nằm một người sắc mặt tái nhợt. Tiểu Lộc Tử đang ngồi một bên trầm thấp khóc nức nở, nghe tiếng đẩy cửa liền hoảng loạn ngẩng đầu nhìn, thấy người đến là Nghiêm Văn, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Nghiêm hộ vệ, đây là...."
Nghiên Văn trầm giọng nói: "Đây là Trung thư đại nhân cùng Tiết thống lĩnh."
Tiểu Lộc Tử giật mình, vội vàng quỳ xuống đất, khóc ròng nói: "Cầu xin Trung thư đại nhân cùng Tiết thống lĩnh cứu nghĩa phụ của tiểu nhân."
Lý Phú định thần nhìn lại, người nằm trên giường gương mặt tái nhợt, chính là Lý Thịnh, thái giám hầu bên cạnh bệ hạ. Hắn nhất thời sững sờ, tất cả mọi chuyện cơ hồ đều sáng tỏ rồi.
Ngày đó Cảnh đế đột nhiên thổ huyết hôn mê, nhất thời làm cho nội cung rung chuyển, dĩ nhiên Tiêu quý phi rất nhanh liền biết được. Mấy người Lý Thịnh làm sao cũng không thể che giấu, dù bọn hắn là thái giám thân cận của bệ hạ, nhưng một khi bệ hạ nằm xuống, chờ đợi bọn hắn chỉ có chết, Tiêu quý phi tại hậu cung cơ hồ một tay che trời, như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội này.
May là cửu điện hạ lúc trước từng căn dặn, xảy ra chuyện có thể tìm đến Nghiêm hộ vệ giúp đỡ, cũng để lại cho hắn phương thức liên lạc. Hắn lập tức thừa dịp trong cung bởi vì Cảnh đế ngất mà hỗn loạn, thu dọn đồ đạc, khẩn cấp tìm đến Nghiêm Văn.
Tiêu quý phi cũng không phải người hiền lành, ả ta sớm đã nhìn Lý Thịnh không hợp mắt, lại từ đám thái giám kia biết được trước khi Cảnh đế hôn mê, Lý Thịnh đã bí mật truyền Lâm ngự y vào cung, sau đó Cảnh đế đột nhiên nộ khí xung thiên mới ngất đi. Tiêu quý phi làm sao sẽ buông tha, lần này trời cũng giúp ả rồi, lập tức hạ lệnh bắt giam Lý Thịnh, Lâm ngự y cùng toàn bộ người dưới trướng Lý Thịnh, nói là có kẻ cố ý mưu hại bệ hạ, phải nghiêm tra, không để sót một ai!
Lý Thịnh mang theo Tiểu Lộc Tử đã sớm rời khỏi nội cung, chỉ là còn chậm một bước, bị mấy người bên Liêu Toàn phát hiện, đúng lúc này Nghiêm Văn dẫn theo người đến ứng cứu, hai bên giao chiến một phen mới đem được hai người thoát ra. Chỉ là mặc dù cứu được Lý Thịnh, nhưng hắn bị trúng tên trọng thương, vẫn hôn mê bất tỉnh cho đến nay.
Bên ngoài người của Tiêu quý phi tra xét khắp ngõ ngách kinh thành, đặc biệt những hiệu thuốc y quán đều bị giám sát chặt chẽ, Nghiêm Văn cũng không cách nào đi mời đại phu. Lúc này trong triều đã loạn thành một mảnh, nhớ tới cửu điện hạ trước đi rời đi đã dặn dò, hắn mới cầm tín vật đi tìm Lý Phú. Bây giờ trong triều chân chính đáng tin, địa vị phi phàm có thể bảo vệ được Lý Thịnh, chỉ có Trung thư đại nhân mà thôi.
Tiểu Lộc Tử đem chuyện khi đó phát sinh nói tường tận một lần, Lý Phú cùng Tiết Hằng nghe được lạnh cả tim. Nói cách khác, cơ bản có thể khẳng định Tiêu quý phi đã nắm trọn hậu cung, cố ý giam lỏng bệ hạ!
Tiết Hằng lắc đầu cả giận nói: "Ả ta quả nhiên là giỏi tính toán, không ngờ đã mưu tính từ trước rồi, Triệu Mặc Tiên nếu không được làm thái tử, ả ta liền bức vua đoạt vị đây mà!"
Lý Phú vẫn trầm mặc không nói, hắn quay đầu nhìn Nghiêm Văn: "Nghiêm hộ vệ, có thể nói thật cho ta biết, cửu điện hạ hiện nay làm sao rồi?"
Nghiêm Văn cung kính đáp: "Điện hạ bị Triệu Mặc Tiên ám hại, suýt nữa chôn thây tại Ích Châu, có điều điện hạ được phúc tinh cao chiếu, dĩ nhiên chuyển nguy thành an, giờ khắc này đã tỉnh lại rồi, người biết được bệ hạ gặp nạn, kinh thành nguy cấp, hẳn là đang trên đường hồi kinh."
Lý Phú thoáng hiện lên tia vui mừng: "Tốt, khi nào điện hạ về đến kinh thành, phiền Nghiêm hộ vệ lập tức cho ta biết." Sau đó hắn quay về Tiết Hằng nói: "Chúng ta phải cho người âm thầm giám sát toàn bộ tuyến đường từ kinh thành đến Ích Châu, ngăn cản mọi thư tín giữa hai bên, cho dù là thánh chỉ cũng cản lại. Tiêu quý phi giờ khắc này mặc dù có thể khống chế hoàng cung, nhưng Triệu Mặc Tiên cùng Tiêu Thác đều ở Tây Chinh, ả ta sẽ không dám manh động."
Tiết Hằng cũng gấp ra một thân mồ hôi, liền vội vàng gật đầu đáp lại.
Nghiêm Văn chấp tay nói: "Nghiêm Văn cũng nguyện dẫn toàn bộ huynh đệ hiệp trợ Trung thư đại nhân."
Lý Phú gật đầu, sau đó thoáng nhìn qua Lý Thịnh, thấp giọng nói: "Chờ đêm khuya, liền âm thầm đưa Lý công công về phủ của ta, nơi đó có đại phu, sẽ giúp Lý công công chữa thương." Nói xong, hắn thở dài: "Trước mắt chỉ có thể án binh bất động, đợi cửu điện hạ trở về rồi tính tiếp."
Trong nội cung, Tiêu quý phi giờ khắc này cũng căng thẳng như một dây cung, ngày đó từ đâu xuất hiện một nhóm hắc y nhân cứu đi Lý Thịnh cùng Tiểu Lộc Tử, nàng cho người tra xét nhiều ngày vẫn không tìm được chút manh mối nào, càng ngày càng phát ra bất an. Đem Lâm ngự y tra khảo mới biết được, Cảnh Đế cùng Lý Thịnh đều biết rõ Kim Đan có vấn đề, khiến cho nàng thất kinh chảy mồ hôi lạnh cả người.
Tuy nhiên, thực sự là trời cũng giúp nàng, Cảnh đế vì lửa giận công tâm, lại trúng phong hàn, lúc này dĩ nhiên sống dở chết dở nằm liệt giường, một câu cũng nói không ra lời, càng không thể nào động đậy, bằng không mưu tính của nàng mười mấy năm qua đều hỏng bét. Thế nhưng nàng cũng không một chút nào buông lỏng, ai biết Cảnh đế một ngày nào đó sẽ tỉnh lại, dù nàng lấy được ngọc tỷ, giả truyền thánh chỉ, nhưng Tiêu Thác cùng Tiên nhi vẫn còn ở Tây Cảnh, nàng ở kinh thành chỉ còn lại Trung lang tướng, sức mạnh không thể sánh được với đám người Triệu Thanh Thư. Một khi tin tức để lộ, Triệu Thanh Thư cùng đám đại thần trung thành với cảnh đế sẽ không bỏ qua cho nàng.
Mỗi ngày dùng thuốc tiếp tục khiến cho Cảnh đế hôn mê, Tiêu quý phi liên tiếp phái người tám trăm dặm truyền chỉ, gọi Triệu Mặc Tiên cùng Tiêu Thác hồi kinh.
Chỉ là các thế lực chống đối ở kinh thành đều đã nhận ra khác thường. Triệu Thanh Thư nguyên bản án binh bất động, cũng đã bắt đầu rục rịch.
---------------------
Nhạc Dao vốn là dừng chân nghỉ tại Hưng Nguyên phủ, còn không kịp lên đường thì trước sau nhận được thư tín của cửu điện hạ cùng Thịnh Vũ, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Trong thư Thịnh Vũ có đề cập tình hình kinh thành đang rất bất ổn, nàng lập tức cưỡi ngựa không quản ngày đêm chạy về.
Bởi vì vừa đi không xa, nên nàng hồi kinh nhanh hơn Triệu Tử Nghiễn mấy ngày. Từ lúc bước qua cửa thành, nàng liền phát hiện có gì đó không bình thường. Kinh thành vốn rất phồn hoa huyên náo giờ đây quá mức vắng lặng, trên đường lớn dòng người vẫn nối liền không dứt, nhưng bước chân lại vội vã hơn ngày thường, thỉnh thoảng ở đầu phố đều có cấm vệ quân đi tuần tra. Trong lòng Nhạc Dao có chút kinh ngạc, cấm vệ quân vốn là ban đêm tuần tra quanh cổng thành và cửa cung, vì sao lại xuất hiện ở đây, xem ra kinh thành thực sự không ổn rồi.
Trải qua một phen đi đường mệt nhọc, Nhạc Dao chỉ muốn nhanh về hảo hảo tắm rửa thay y phục, rũ sạch đi một thân bụi bặm, không ngờ vừa đi tới ngã rẽ vào phố Trường Ương, nàng nhưng là nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Nhạc Dao đôi mắt sáng ngời, cảm giác mệt mỏi gì cũng đều tan biến, đang muốn lên tiếng gọi nàng ấy, sau một khắc đôi lông mày mảnh khảnh nhưng là nhíu lại đến chặt chẽ.
Nữ tử một thân áo lụa mềm phía trước giờ khắc này đang bị hai tên cấm vệ quân ngăn cản, dồn vào một góc tường. Hai binh sĩ kia động tác lời nói vô cùng khiếm nhã, nụ cười cũng khá là hèn mọn. Thịnh Vũ nhíu mày, mặt không chút thay đổi mà ứng phó, nhưng nàng rõ ràng nằm ở thế yếu, xung quanh cũng không có một người đi đường.
Nhạc Dao trong lòng không khỏi tức giận, nàng ấy như thế nào ra ngoài mà không mang theo hộ vệ! Đang buồn bực không thôi, mắt thấy hai tên binh sĩ kia bàn tay sắp chạm đến trên mặt Thịnh Vũ, Nhạc Dao nơi nào còn chịu được, nàng lập tức xé một mảnh vạt áo, nhanh chóng bịt mặt của mình lại, lắc người một cái liền hộ ở bên người Thịnh Vũ, hung hăng chụp lấy cánh tay tên cấm vệ quân kia. Chỉ nghe "rắc" một tiếng vang lên cùng tiếng hét thảm, xương cánh tay nam nhân kia dĩ nhiên bị vặn gãy. Nhạc Dao tung cước đạp tên còn lại văng xa, khẽ nhếch miệng, liền ôm lấy eo Thịnh Vũ, trước khi đám cấm vệ quân ngoài kia chạy đến, nàng đã đạp tường nhảy lên nóc nhà, mấy cái lên xuống liền biến mất không còn tăm hơi.
Đợi chạy đến một nơi an toàn rồi, Nhạc Dao mới buông Thịnh Vũ xuống, lùi về sau một bước, nhíu mày bưng chặt một bên cánh tay.
Thịnh Vũ lúc này tay chân có chút luống cuống, vội vàng muốn đi qua đỡ nàng, lại không dám chạm vào nàng, liền giúp nàng kéo xuống khăn bịt mặt. Nhìn Nhạc Dao ở kia hít hà thở dốc, Thịnh Vũ nâng lên cánh tay của nàng, gấp gáp hỏi: "Nàng thế nào rồi, ta.....ta không ngờ nàng lại đột nhiên lao tới, nên thu tay lại không kịp....xin lỗi, rất đau sao?"
Vừa rồi Thịnh Vũ tuy rằng không có động tác gì, nhưng trong tay đã nắm sẵn một cây trâm bạc, đương lúc muốn đâm vào tay tên nam nhân kia, Nhạc Dao lại đột nhiên xông tới. Nàng trong lúc nhất thời có chút hoa mắt, chóp mũi liền nghe đến hương vị quen thuộc của người kia, lập tức đoán được người tới là ai, cấp tốc muốn thu hồi lại trâm trong tay, nhưng mà có chút không kịp.
Nhạc Dao lấy ra cây trâm bạc dính máu, đối với nàng trừng mắt, giả vờ đáng thương nói: "Thật là đau chết ta, đều thủng một lỗ rồi."
Mắt thấy Thịnh Vũ cắn căn môi dáng vẻ tràn đầy hối hận, Nhạc Dao lại cười khẽ: "Nàng nói xem, nàng mặc dù xinh đẹp đấy, nhưng một gương mặt lạnh như băng thế này, người khác vừa nhìn liền sợ hãi, làm sao lại trêu ong gọi bướm còn nhiều hơn ta nữa?"
Thịnh Vũ vốn đang đau lòng tự trách, thấy người kia lại không đứng đắn, nhịn không được liếc nàng một cái, nhưng vẫn vội vã xử lý vết thương cho nàng. Nếu không phải vì gấp đến xem nàng có trở về hay chưa, mình tội gì sáng sớm liền rời khỏi phủ, còn không kịp mang theo thuộc hạ. Tuy nhiên thực sự là xui xẻo, gặp phải hai tên âm binh.
Nhạc Dao thấy Thịnh Vũ có chút tức giận rồi, cũng không tiếp tục trêu nàng nữa, hơn nữa tháng không gặp nàng, thật sự là có chút nhớ nhung tảng băng này. Nhạc Dao như vậy tỉ mỉ quan sát Thịnh Vũ, giữa lông mày ý cười nhu hòa, thấp giọng nói: "Có điều, lần này nàng ra tay mạnh hơn lần trước, như vậy biết cách tự vệ, có tiến bộ rồi đấy."
Thịnh Vũ tự nhiên biết nàng nói tới lần trước suýt nữa bị Liên Tống khinh bạc, nàng chỉ có thể cắn lưỡi. Nhìn Nhạc Dao một gương mặt tươi cười lại mang theo sủng nịnh, Thịnh Vũ có chút không được tự nhiên hừ một tiếng: "Đó là vì ta bị bỏ thuốc mê mới tỉnh, còn không có khí lực, nếu không ta liền cắn chết hắn."
Nhạc Dao bật cười, mắt thấy vết thương đã được Thịnh Vũ băng bó tốt, cũng không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp vươn tay đem Thịnh Vũ ôm lên. Thịnh Vũ cả kinh, vành tai đều đỏ: "Cánh tay của nàng.....còn đang bị thương, nàng muốn làm gì?"
"Nàng đi quá chậm, ta trực tiếp ôm nàng trở về." Nhạc Dao cũng mặc kệ nàng yếu ớt giãy giụa, mỉm cười vận khởi khinh công đạp gió mà đi, hai tay vững vàng ôm lấy Thịnh Vũ ép vào lồng ngực.
Dọc theo đường trở về, Nhạc Dao luôn cảm thấy tâm tình tốt đến không được, hẳn là bởi vì nàng có chút nhớ nhà rồi.
-----