Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 6: Gọi ta là An nhi





"Tiên nhi nói không sai, các ngươi cảm tình tốt, cũng không cần gọi nhau xa lạ như thế."
Phó Ngôn Khanh mấp máy miệng: "Ân, A Tiên." Từ lúc nàng trọng sinh trở về, nàng đã cùng Triệu Mặc Tiên giao hảo gần một năm, so với kiếp trước, nàng tận lực hồi đáp, vì vậy hai người cảm tình nhanh chóng "Tốt" hơn rất nhiều.
"Đúng vậy, như vậy mới phải. Trường Ninh, hôm nay đều nhanh tháng mười một rồi, thời tiết cũng đã se se lạnh. Lần trước thánh thượng ngự ban Lưu Vân gấm ta cố ý giữ lại, để Từ nhũ mẫu dựa theo số đo của quận chúa mà chuẩn bị đồ mới."
Triệu Mặc Tiên nhếch miệng: "Mẫu phi, người cũng quá thiên vị rồi, Trường Ninh có Lưu Vân gấm, còn nhi thần thì sao?"
"Nào dám thiếu đi của con, đúng là ghen rồi, đừng để cho Trường Ninh chế giễu." Một câu vui đùa, bầu không khí trên bàn nhìn như hân hoan rất nhiều, Phó Ngôn Khanh trên mặt lộ ra vui vẻ, trong lòng lại một mảnh đông lạnh, các người bày ra khung cảnh dịu dàng thắm thiết tốt lắm, khó trách trước kia chính mình làm sao cũng đều không nhìn rõ.
Trở về cung của chính mình, Phó Ngôn Khanh hít một hơi thật sâu, nhìn xem hai thị nữ dáng vẻ tương tự ra chào đón, nàng thấp giọng nói: "Chuẩn bị tốt nước ấm, ta trước tắm gội."
"Quận chúa, người đây là mệt mỏi?"
"Ân, có chút." Phó Ngôn Khanh cười cười, cởi ra áo choàng đưa cho Lưu Ly.
Lưu Du nhìn tiểu quận chúa thông minh đáng yêu trước mắt, phát giác được trên mặt nàng mỏi mệt, nhịn không được có chút đau lòng, vội tiếp lời nói: "Vậy nô tỳ đi chuẩn bị bữa tối, quận chúa tắm rửa xong liền có thể dùng bữa."
Nhìn xem hai người từng người vội vàng đi chuẩn bị, Phó Ngôn Khanh trong mắt có một tia ấm áp. Đôi tỷ muội này là năm tháng trước nàng cứu được, hai nàng ấy nguyên là tỳ nữ tại Thượng Y cục, nhưng lại vô ý cắt may hỏng y phục bằng Vân La gấm của Tống chiêu nghi, mà khi đó Tống chiêu nghi đang được sủng ái, Thượng Y cục sợ gây phiền toái, Vân La gấm lại chính là hoàng thượng ngự ban, vì vậy muốn trực tiếp đem hai người dùng gậy đánh chết. Bất quá chỉ là hai cung nữ cấp thấp, trong nội cung cũng không sẽ thương tiếc mạng của các nàng.
Ngày ấy Phó Ngôn Khanh trùng hợp đi đến Thượng Y cục, muốn nhìn xem gấm Vân La do Tiêu quý phi ban tặng, bản thân nàng từng chịu kết cục thê thảm trong nội cung này, nên không cách nào đứng nhìn hai tiểu cô nương bởi vì một vết cắt sai mà bỏ mạng. Nàng mượn thanh thế Tiêu quý phi, trao đổi với quản sự Thượng Y Cục , đem vải đổi qua, thuận tiện cứu đi hai mạng nhỏ, cho điều về Vân Yên cung.
Mấy tháng này hai người một mực rất tận tâm, tuy rằng Phó Ngôn Khanh không dám hoàn toàn tín nhiệm các nàng, nhưng trong một ít sinh hoạt hàng ngày, hai người quả nhiên là tri kỷ. Một ít chuyện giao cho các nàng làm, cũng là giữ kín như bưng, cũng không lắm miệng, như vậy khiến Phó Ngôn Khanh rất hài lòng.
Đợi đến lúc Phó Ngôn Khanh tắm gội xong, dùng qua bữa tối, màn đêm cũng dần buông xuống, nàng căn dặn Lưu Ly cùng Lưu Du lui ra,  sau đó liền một người ngồi ở trước cửa sổ nhìn xem cảnh ban đêm bên ngoài.
Giờ phút này bên ngoài hết thảy đều lộ ra một cỗ yên tĩnh, giữa màn trời bí ẩn lẻ tẻ điểm xuyết một vài ngôi sao, đều cách nhau rất xa, thoạt nhìn có chút thưa thớt hiu quạnh.
Trên trời tinh quang điêu tàn, mà phía dưới trời nơi hoàng cung rộng lớn cũng thấp thoáng một vài đốm sáng nhạt. Đường nét cung điện mơ hồ hiện lên trong màn đêm, tầng tầng vờn quanh, lộ ra sừng sững trang nghiêm. Ở giữa điểm một vài ngọn đèn, ánh sáng nhỏ bé trong màn đêm càng lộ ra sự cô đơn, nhìn như yên tĩnh nhưng lại làm cho người ta không cảm thấy chút nào an lành. Khi con người bị nhốt trong nơi cô tịch này, tìm mãi không thấy được đường ra, chỉ có thể bất lực để chính mình bị vùi lấp trong tầng tầng cung điện.
Phó Ngôn Khanh cảm khái, bất quá ngắn ngủn một năm rưỡi, nàng lại cảm giác còn mệt mỏi hơn đời trước mười năm trời rèn luyện. Mà nàng cuối cùng vẫn bị lún sâu vào âm mưu toan tính chốn nội cung, làm sao cũng không thoát ra được.
Đang xuất thuần suy nghĩ, lại đột nhiên nghe một tiếng nói nhỏ hỏi thăm:
"Ngươi làm sao vậy, không vui sao?"
Phó Ngôn Khanh thoáng giật mình, nhìn trước mắt đứa nhỏ đang có chút lo âu mà nhìn chằm chằm vào nàng, lúc này mới thở phào một cái.
Triệu Tử Nghiễn thấy có chút hù đến nàng, lông mày hơi nhíu lại. Hơn một tháng này, nàng bị Tiêu quý phi đưa đi cấm quân doanh cách xa kinh thành năm mươi dặm, trong doanh trại có một đội thiếu niên vệ binh, chuyên môn lựa chọn hài tử có thiên phú xuất chúng từ nhỏ khổ huấn, ngày sau trở thành đại nội thị vệ thiếp thân của Hoàng đế. Huynh trưởng của Tiêu quý phi vốn là Hầu phủ trung lang tướng, toàn quyền quản lý chuyện này, vì thế đem Triệu Tử Nghiễn đưa vào đi, hầu như không cần tốn nhiều công sức.
Lần này bởi vì gần đến sinh thần của Hoàng đế, Tiêu quý phi sợ tình hình phức tạp, lo lắng có người nhân cơ hội gây bất lợi đối Triệu Mặc Tiên, cho nên mới để đứa nhỏ kia hồi cung làm thế thân.
Triệu Tử Nghiễn biết được cơ hội hiếm có, mới vừa về đến liền hướng Vân Yên Cung chạy, đương nhiên còn có một lý do...
Chẳng qua vừa lẻn vào, liền chứng kiến Phó Ngôn Khanh một người ngồi đó xuất thần, trên mặt kia biểu lộ đối tám tuổi Triệu Tử Nghiễn mà nói, có chút phức tạp. Tuy nhiên lại làm cho nàng trong lòng rất khó chịu, nàng biết rõ Phó Ngôn Khanh không vui, thậm chí rất đau thương.
Có đôi khi nàng cũng nghi hoặc, Phó Ngôn Khanh cùng nàng đều không giống  tiểu hài tử bình thường, nàng biết rõ Phó Ngôn Khanh lớn hơn nàng, nhưng nàng cảm giác được rằng, Phó Ngôn Khanh so với Triệu Mặc Tiên, còn có mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn đều không giống, ngữ khí cùng thần sắc khi nàng ấy nói chuyện hoàn toàn khác biệt với lứa tuổi này của các nàng.
Trước đây Mộ di luôn nói rằng, suy nghĩ đầu óc của nàng trưởng thành sớm, không giống đứa bé, nhưng nàng so với Phó Ngôn Khanh, nàng quả nhiên là đứa bé rồi.
Phó Ngôn Khanh nhìn xem ánh mắt của nàng, lại không có trả lời, trong mắt mang theo ý cười: "Trở về rồi?"
Nói xong nàng vươn tay, đem Triệu Tử Nghiễn từ bên ngoài kéo vào phòng. Vừa đem nàng ấy vào trong, ánh mắt nàng yên lặng dò xét vị tiểu công chúa này. Nàng ấy cao hơn một chút, chẳng qua là vẫn gầy như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn nay có chút ít ngâm ngâm.
Sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, nàng nhíu mày, trực tiếp đi tìm hộp thuốc mỡ: "Cởi quần áo, lên trên giường." Nàng thanh âm trước sau như một đạm nhạt, nhưng lại không phải là không có độ ấm. Chẳng qua là tình cảm của nàng tựa hồ cũng đã bị  tiêu hao hết, cả ngày đối mặt với mẹ con Triệu Mặc Tiên, ngụy trang rồi quá nhiều tâm tình, đối với Triệu Tử Nghiễn không cần mang mặt nạ, nàng mới có khả năng nghỉ ngơi.
Triệu Tử Nghiễn có chút ngại ngùng, bất quá cũng chỉ là trong tích tắc, lập tức ngoan ngoãn cởi quần áo, chỉ mặc một kiện áo mỏng bên trong.
Cho nàng ấy thuốc tốt nhất, Phó Ngôn Khanh nhịn không được có chút đau lòng, bất quá là đứa trẻ tám tuổi, như vậy thỉnh thoảng bị thương, sợ là về sau thân thể sẽ tổn hại nhiều. Đưa tay đem quần áo của nàng ấy kéo lại tốt, Phó Ngôn Khanh nhỏ giọng nói: "Vừa trở về, như thế nào không nghỉ ngơi?"
Triệu Tử Nghiễn trên mặt có một rặng mây đỏ, lỗ tai cũng đã ửng hồng, ngồi dậy dáng vẻ rối ren mà chỉnh lại quần áo, thoạt nhìn có chút đáng yêu.
"Ta một tháng không thấy ngươi rồi." Giọng nói mang theo một tia ấm ức.
"Thật sao? Ân, ta thế nào cảm giác ngươi càng nhớ bánh ngọt uyên ương hơn?"
Phó Ngôn Khanh thấy nàng ấy như vậy, khó được nổi lên tâm tư trêu chọc, mang theo tiếu ý duỗi ra ngón tay vuốt lên khóe miệng Triệu Tử Nghiễn, phủi xuống một mảnh vụn nhỏ bánh ngọt.
Gương mặt Triệu Tử Nghiễn lập tức đỏ bừng, dùng sức lau miệng: "Không có, ta chỉ mới ăn một khối thôi." Nói đi, nàng đưa tay sờ trong ngực, móc ra một bọc giấy nhỏ.
"Nè, ta cố ý đi ngự thiện phòng đem đến mấy khối, ngươi nếm thử?"
Phó Ngôn Khanh vẻ mặt nghiêm nghị: "Ta nói, ta cũng không thích ăn."
Triệu Tử Nghiễn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Phó Ngôn Khanh, trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Ta nhớ được, ngươi không thích ăn đồ ngọt, nhất là bánh uyên ương, ngươi thật không thích, lần sau ta nhất định không tái phạm."
Nghe nàng ấy tận lực cường điệu bánh uyên ương, Phó Ngôn Khanh như thế nào không rõ, nàng ấy dĩ nhiên biết mình thích ăn nhất cái này rồi, nghĩ đến tiểu gia hỏa trừ đi trong đêm, ban ngày cũng không ít lần lẻn qua đây.
Phó Ngôn Khanh có chút lúng túng mà nhìn Triệu Tử Nghiễn, nàng ho một tiếng, đem quyển sách mà mình vừa được thái phó giảng qua trên lớp đưa cho Triệu Tử Nghiễn: "Ngồi xuống, hôm nay ta giảng cho ngươi mấy chương 《 Trung Dung 》."
Triệu Tử Nghiễn chưa từng vào học, hiện nay đang học gì đó đều là chính nàng lén lút thừa dịp người không chú ý, nghe lén Triệu Mặc Tiên đọc sách, hoặc tiến vào Hoằng Văn quán nghe trộm thái phó giảng bài. Học được quá tạp, mà lại kiến thức nửa vời, vì vậy lúc Phó Ngôn Khanh gặp nàng, liền dạy nàng học tập.
Bên ngoài mặc dù nghe theo Phó Ngôn Khanh dặn dò, không cần gác đêm, nhưng hai người cũng không dám khinh thường, Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Tử Nghiễn dựa vào rất gần, thấp giọng đọc cho nàng ấy nghe. Loại này thân mật, đối với Triệu Tử Nghiễn từ nhỏ vốn không đủ tình thương, làm cho nàng hết sức không muốn xa rời, ánh mắt nàng nhịn không được liền rơi trên người Phó Ngôn Khanh. Phó Ngôn Khanh so với Triệu Tử Nghiễn lớn hơn hai tuổi, lớn lên trắng nõn linh hoạt, hơn nữa linh hồn cũng hơn hai mươi tuổi rồi, nhìn như một đứa trẻ non nớt nhưng lại ẩn ẩn sự trầm ổn nội liễm khó nói lên lời, làm cho người ta cảm thấy mạc danh tin cậy. Giữa đôi lông mày nghiêm túc điềm đạm, khiến cho Triệu Tử Nghiễn không thể không yêu thích.
Phát giác được nàng đang thất thần, Phó Ngôn Khanh gõ đầu của nàng: "Tự nhiên ngẩn ra làm gì?"
Triệu Tử Nghiễn có chút luống cuống, nhéo nhéo ngón tay, do dự một chút liền đem vấn đề vẫn canh cánh trong lòng nói ra: "Ngươi gọi thất hoàng tỷ là A Tiên."
Phó Ngôn Khanh sững sốt một lát, cuối cùng mới hiểu Triệu Tử Nghiễn muốn nói cái gì, nói khẽ: "Cho nên?"
Triệu Tử Nghiễn ấp a ấp úng nói: "Ngươi... Ngươi gọi nàng A Tiên, ta... Ta cùng với ngươi ở chung hồi lâu, ngươi cũng không có gọi ta thân mật như vậy."
Phó Ngôn Khanh không ngờ nàng ấy để tâm chuyện này, trong mắt mang theo tia dịu dàng: "Vậy ngươi hy vọng ta gọi ngươi như thế nào? Kỳ An không đủ thân mật, gọi A An?"
"Không muốn."
"Ân, vậy gọi An nhi?"
Phó Ngôn Khanh tiếng nói trước sau  dịu dàng, giờ phút này đè nặng tiếng nói, hai tiếng An nhi càng thêm ôn nhu như nước, còn lộ ra cỗ cưng chiều, Triệu Tử Nghiễn nghe được vui như mở cờ trong bụng, trên mặt cố gắng kiềm chế nhưng làm sao giấu được, gương mặt nàng đều hưng phấn để đỏ lên rồi.
Giải quyết xong chuyện phiền phức khó chịu trong lòng, Triệu Tử Nghiễn cuối cùng thu tâm tư, nàng rất thông minh, năng lực lĩnh ngộ cũng rất mạnh, chỉ nghe Phó Ngôn Khanh đọc qua một lần, nàng liền có thể nhớ không sót một chữ nào, để Phó Ngôn Khanh nhịn không được tán thưởng. Dạy một đệ tử nhu thuận thông minh như vậy, đối với Phó Ngôn Khanh mà nói, tuyệt không cảm thấy buồn tẻ.
Đợi đến lúc giảng xong hai bài, Phó Ngôn Khanh sợ nàng ấy mệt, thúc giục nàng ấy trở về.
Nhìn bóng lưng Triệu Tử Nghiễn rời đi, Phó Ngôn Khanh thoáng liếc mắt nhìn túi bánh ngọt trên bàn, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười.
Từ khi cùng Triệu Mặc Tiên vào học ở Quốc Tử Giám, cuộc sống của Phó Ngôn Khanh bắt đầu trở nên bận rộn, việc học trong hoàng gia vốn không thoải mái, mỗi ngày trừ đi lúc nghe thái phó giảng bài, còn phải dành thời gian cũng nhau luận kinh. Đại Hạ chính là dùng võ dựng nước, dùng văn an bang, cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ cũng rất được xem trọng. Bởi vì khai quốc hoàng đế chính là nữ tử, cho nên tư tưởng tại quốc gia này mở rộng rất nhiều, hoàng tử công chúa đều có quyền được kế vị, nam nữ trong thiên hạ đều có quyền làm quan làm tướng, về mặt học thức cũng rất công bằng.
Phó Ngôn Khanh ở kiếp trước đều là từng bước một đi lên, tuy rằng  tuổi còn nhỏ, thân thể này không giống ngày xưa, nhưng kỹ xảo năng lực vẫn còn ở lại. Quốc Tử Giám đều là dòng dõi hoàng thất theo học, nàng đương nhiên sẽ không quá gây nổi bật, nhưng cũng cần tỏ ra thông minh chút ít, dù sao, trong lòng nàng hiểu được, đối với Triệu Mặc Tiên tự phụ mà nói, nàng càng tài giỏi thông minh thì càng khiến nàng ta có cảm tình, chỉ cần không giỏi hơn nàng ta là được rồi.
Vô luận gian nan hay không, thời gian rốt cuộc vẫn từng ngày trôi qua.
Bốn năm sau
Cảnh Thái năm thứ mười bảy, ngày bảy tháng mười một, lễ Vạn Thọ đúng hẹn mà đến. Phó Ngôn Khanh từ sau khi trọng sinh, đã trải qua năm năm sống trong chốn cung cấm này, quan hệ cũng ngày càng mật thiết với mẹ con Triệu Mặc Tiên. Mặc dù nàng cùng với đứa bé An nhi kia tiếp xúc càng ngày càng ít, nhưng đối với hai người, sự tồn tại của đối phương đã trở thành một phần không thể thiếu.
Thời gian này trong nội cung các nơi đều cực kỳ bận rộn, đại thọ của thánh thượng, người có địa vị trong cung đều đến chúc mừng, công việc chuẩn bị không ai dám qua loa. Trong nội cung, vị trí Hoàng hậu từ mười ba năm trước đây vẫn bỏ trống, đến nay người có quyền uy nhất chính là Tiêu quý phi, bởi vậy lễ Vạn Thọ trong cung mọi công việc lớn nhỏ đều do nàng ta một tay chỉ đạo, trong lúc nhất thời đối với Phó Ngôn Khanh cùng Triệu Tử Nghiễn cũng không cách nào chú ý quá nhiều.
Đương kim thánh thượng đến nay đã bốn mươi tuổi, nhưng xưa nay chưa từng lập thái tử, mặc dù văn võ bá quan liên tục dâng sớ cầu Cảnh đế xác lập Đông Cung vị, lấy đó làm đảm bảo cho xã tắc bình an.
Cảnh đế dù chưa tỏ thái độ, tuy nhiên cũng là động tâm tư, chẳng qua bởi vì lấy phía dưới con nối dõi đều tuổi nhỏ, trừ đi Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử, còn lại mấy tiểu công chúa đều chưa đến tuổi trưởng thành. Nguyên bản Đại hoàng tử nhân hiếu lễ nghĩa đều có đủ, lại là Cảnh đế tự mình dạy bảo, rất được lòng hắn, nhưng bởi vì chuyện của Thẩm quý phi cùng vương gia Triệu Húc, hắn dĩ nhiên không có khả năng nhìn đến nữa.
Người trong cung đồn nhau phong phanh rằng, lần này Cảnh đế đại thọ, sợ là muốn nhân dịp này nhìn xem biểu hiện của các vị hoàng tử công chúa, để ngày sau xác lập ngôi vị Đông Cung điện hạ.
Tiêu quý phi tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, dặn dò Triệu Mặc Tiên làm tốt chuẩn bị thọ lễ, bởi vậy Phó Ngôn Khanh trong mấy ngày liền được thanh tịnh.
Ở kiếp trước lễ Vạn Thọ này trôi qua không yên ổn, sau khi yến hội kết thúc, có người ngoài cung lẫn vào đoàn biểu diễn võ thuật, nhân đó ẩn núp đợi thời cơ hành thích hoàng thượng. Khi ấy Cảnh đế tuy tránh thoát được một kiếp, nhưng vương tử Tự Cừ Duyên của Bắc Lương quốc đến chúc thọ không may bị giết chết.
Ở kiếp trước nàng đi theo Triệu Mặc Tiên vào tiệc, tuổi nhỏ tửu lượng kém nên vừa uống mấy ly liền say, sớm bị người đem về Vân Yên cung, đối với sự tình từ đầu đến cuối cũng không rõ ràng. Cuối cùng tỉnh lại mới hiểu được Triệu Mặc Tiên trong lúc người đến ám sát, phản ứng nhạy bén, trước tiên chặn thích khách đánh lén, nhờ vậy mới cứu được Cảnh đế, từ đó Cảnh đế càng phát ra yêu thương nàng ta. Chẳng qua là lần ám sát kia, Cảnh đế xử lý không thỏa đáng, dẫn đến Bắc Lương đoạn tuyệt với Đại Hạ, cuối cùng liên minh với Thổ Dục Hồn, dẫn binh tập kích toàn tuyến biên giới Tây Nam, Tây Bắc.
Lúc đó triều đình chỉ có thể đốc thúc phụ vương nàng đem binh ứng chiến, chính là một lần kia, phụ vương trúng tên, trong quân cứu chữa không kịp để lại mầm tai hoạ, dẫn đến cuối cùng bệnh chết.
Nhớ lại những chuyện này, ánh mắt Phó Ngôn Khanh tối càng thêm tối, nàng không thể để cho Tự Cừ Duyên chết tại đây.