Bách Dĩ Phàm đương nhiên không bị ngã đến ngu người, sau khi nói vài câu với cha Bách xong thì cậu về phòng mình, bật đèn tìm mấy quyển vở của Bách Khả Phi.
Trong ngăn kéo bàn học của Bách Khả Phi có đủ thứ đồ: vở ghi của cấp 2, sách, vở bài tập, đĩa phim...!Bách Dĩ Phàm còn tìm được biển tên hồi cấp 2 của Bách Khả Phi, nhìn nhìn bức ảnh chân dung dán trên đó.
Lông mày rậm, mắt tròn, sống mũi cao...!Đẹp trai hơn mình nhiều.
Bách Khả Phi giận, không phục.
Rồi cậu tháo biển tên của mình xuống cất vào cặp làm sơ cua, sau đó đeo biển tên của Bách Khả Phi lên áo!
Lục tìm mấy quyển ghi chép Bách Khả Phi nói lúc nãy, mở ra xem, chữ chả khác gì giun bò, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều.
Vở ghi của Bách Khả Phi không phải dạng thường, phân tích cặn kẽ, ghi chép cẩn thận, rõ ràng.
Do đang rảnh đến đau trứng nên cậu quyết định đọc qua nhưng rất nhanh sau đó đã thành chăm chú đọc.
Cha Bách với mẹ Bách đi vào một lần thì thấy cậu đang chăm chú đọc.
Cha Bách đưa cho cậu một viên thuốc giảm nhiệt, cũng không nói nhiều câu cổ vũ cậu mà chỉ vỗ vỗ đầu con trai.
Mẹ Bách thì đến giục cậu đi ngủ.
Bách Dĩ Phàm ngạc nhiên nhìn đồng hồ, đã 11h30p rồi, chuẩn bị sách vở cho hôm sau rồi rửa mặt đi ngủ.
6h sáng mai đã phải dậy, lúc này nằm xuống mới thấy má trái đau.
Thực ra, Bách Dĩ Phàm đau nhưng rất vui vẻ.
Không phải cậu thiếu ngược, chỉ là vì có cảm giác đau thì mới cảm thấy mọi chuyện đều là sự thật.
6h sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ làm nhiệm vụ của mình.
Bách Dĩ Phàm thức dậy, mặt cũng không còn sưng to, dấu ngón tay cũng không rõ như tối qua nữa.
Bữa sáng là sữa đậu nành với quẩy và trứng luộc, mẹ Bách còn cố ý đi ra đầu phố mua bánh bao chiên cho cậu.
Bánh bao rán vàng còn có chút vừng rắc ở trên.
Bách Dĩ Phàm thèm rỏ dãi, nhưng mà bên miệng đang đau đành trái lương tâm mà nói với mẹ Bách: "Con muốn ăn cháo bát bảo cơ."
Mẹ Bách phát hiện mình không nghĩ chu đáo, vội múc cho cậu bát cháo nóng.
Vì không có thời gian nên phải mở lửa to làm đáy nồ có lớp cháy dày.
Khẩu vị lúc mới dậy cũng không quá tốt nên Bách Dĩ phàm chỉ ăn bát cháo rồi cầm hai quả trứng luộc rồi đi học.
Trước khi đi còn không quên xin mẹ Bách 45 đồng để đóng phí thi thử.
Mẹ Bách không cần để cậu nói câu thứ hai, đưa luôn 200 đồng.
(iem cũng muốn có mẹ như này TToTT)
"Tiền thừa con giữ lấy, cho con tiền tiêu vặt."
Bách Dĩ Phàm vui vẻ, sờ sờ má trái rồi đút tiền vào túi.
Lúc đến lớp vẫn chưa có nhiều người, Trình Dật Hạo cũng không thấy đâu.
Bách Dĩ Phàm để hai quyển ghi chép của Bách Khả Phi vào hộc bàn của Trình Dật Hạo, rồi về chỗ mở sách chính trị ra học.
Một lúc sau thầy Triệu đến, nhìn quanh lớp, khi thấy Bách Dĩ Phàm thì có hơi ngạc nhiên.
Bách Dĩ Phàm không quan tầm thầy Triệu nghĩ gì, chỉ tập trung đọc vở ghi chính trị của Bách Khả Phi.
Về "Lực lượng sản xuất và quan hệ sản xuất", Bách Khả Phi vẽ mấy hình như: Hai hình người như que tăm đang PK, một người trên đầu là "Lực lượng", trên đầu người kia là "Quan hệ".
Sau đó, "Lực lượng" nâng "Quan hệ" lên, rồi có "Quan hệ" giẫm "Lực lượng" dưới chân.
Vẽ xấu dã man.
Bách Dĩ Phàm nhìn đi nhìn lại trang này ba lần.
Thầy Triệu chắp tay sau lưng đứng trên bục giảng nhìn mặt Bách Dĩ Phàm xoắn xuýt đủ kiểu.
Học sinh vừa vào lớp nhìn thấy thầy Triệu cũng không dám nói chuyện, nộp xong bài tập thì mở sách ra học thuộc lòng.
Có vài người ở ngoài cửa còn chém gió tung trời, vừa vào cửa liền như gặp ma, tản ra tan tác.
Giọng đọc bài trong lớp lớn dần.
Đợi mọi người đến gần đủ, các tổ trưởng giục nộp bài tập.
Bách Dĩ Phàm quả nhiên bị bỏ qua.
Thầy Triệu vấn đứng gác, thầy Dương dạy văn lên lớp.
Thầy Dương năm nay khoảng ba mươi, đằng sau buộc tóc đuôi ngựa, dạy học rất nghiêm túc, bên ngoài rất hoà nhã.
Thầy Dương ôm bài kiểm tra đến, sau khi vào lớp liền nói mấy câu với thầy Triệu rồi xoay người viết lên bảng nội dung tiết truy bài.
Viết chính tả - Mao ốc vị thu phong sở phá ca
Cả lớp rên lên.
Thầy Dương mỉm cười như không có gì xảy ra.
Bách Dĩ Phàm không nhớ bài này ở chỗ nào liền lôi vở ghi của Bách Khả Phi ra.
Dù sao thì chuyện học thuộc lòng vốn không làm khó được Bách Dĩ Phàm.
Đọc vài lần là nhớ kỹ.
Tiện thể học thuộc mấy bài thơ nữa.
Bách Dĩ Phàm: Sao bài nào cũng dễ vậy?
Nhưng sờ đến thơ hiện đại thì Bách Dĩ Phàm cúi đầu.
Cậu đọc một lần bài tản văn "Xuân" của Chu Tự Thanh tiên sinh.
Lúc viết chính tả, viết là "Bát nguyệt thu cao phong nộ hào," nhưng trong đầu chỉ toàn "Mong đợi mãi, mong đợi mãi, thế là gió đông thổi tới, bước chân của mùa Xuân đang đến gần."
Có chút loạn.
Thu hết bài chính tả thì thầy Dương trả bài kiểm tra thơ Đường ngày hôm qua.
Bách Dĩ Phàm:...Giáo viên lớp 9 có kỹ năng chấm điểm quá ác!
Bách Dĩ Phàm không thấy bài của mình liền đứng lên hỏi: "Thầy Dương..."
Thầy Dương giơ tay để cậu im lặng rồi nói: "Bài của em.,.."
Kết quả chuông reo, Bách Dĩ Phàm không nghe thấy gì hết.
Thầy Dương còn cố tình đi tới cuối lớp, đứng trước Bách Dĩ Phàm rồi nói: "Bài kiểm tra của em...!Mặt làm sao vậy?"
Thầy Dương cau mày.
Bách Dĩ Phàm giải thích nửa vời: "Hôm qua em không may bị ngã thôi."
Bách Dĩ Phàm nói như thật làm thầy Dương tin nhưng còn dặn thêm: "Có chuyện gì thì phải nói với thầy cô.
Nếu trong nhà có hiểu nhầm gì thì các thầy các cô sẽ giải thích cho em."
Bách Dĩ Phàm cười nói cảm ơn rồi nói: "Thầy à, em không thấy bài của em đâu."
Thầy Dương nhớ đến việc chính: "Bài kiểm tra này em làm rất tốt, cho thầy mượn dùng nhé."
Bách Dĩ Phàm:!!!
Bách Dĩ Phàm trước giờ không thấy thầy Dương vì mình đột nhiên làm tốt bài kiểm tra mới quan tâm cậu.
Cậu còn nhớ, năm lớp 9 thầy Dương có mấy lần nói chuyện với cậu, đều là quan tâm với lời cổ vũ.
Bách Dĩ Phàm phát hiện mình đã có thể nhớ lại vài chuyện vụn vặt linh tinh đời trước.
Vì Bách Dĩ Phàm ngồi một mình ở bàn cuối cùng nên không có ai ở bên cạnh để mượn bài xem, thầy Dương liền đưa cho cậu đưa dàn ý mình đã soạn để dùng làm bài kiểm tra đưa cho cậu.
Trong giờ học, thầy Dương mở máy chiếu, kéo tấm màn trắng xuống, hình ảnh xuất hiện mờ mờ từ từ rõ lên.
Chữ to ra rồi lại bé đi, rồi lại to lên, thầy Dương đến bên cạnh máy mà chỉnh chỉnh.
Ba chữ "Bách Dĩ Phàm" lúc ẩn lúc hiện trên tấm màn chiếu, đến chính chủ là Bách Dĩ Phàm còn thấy buồn nôn.
Thầy Dương chỉnh chữ lúc to lúc bé, đứng bên cạnh máy chiếu chữa bài kiểm tra.
Nói một chút cho học sinh chép rồi chiếu đáp án lên.
Tờ giấy này không có tên nhưng mọi người đều biết đáp án này là bài kiểm tra của Bách Dĩ Phàm.
Một tiết chưa bài kiểm tra, hết giờ thầy Dương đưa bài kiểm tra cho Bách Dĩ Phàm, còn nói đùa: "Lần này đã làm bài rồi thì lần sau không được phép nộp giấy trắng cho thầy."
Việc nộp giấy trắng này Bách Dĩ Phàm không sao nhớ nổi.
Đành gật đầu liên tục.
Cậu vốn còn đang tò mò không biết vì sao các giáo viên không có ý kiến gì với việc chữ của cậu thay đổi lớn như vậy giờ đã hiểu vì trước giờ toàn nộp giấy trắng.
Nói không chừng giáo viên còn bổ não cho là cậu dốc lòng học tập.
Khoảng thời gian này, bạn cùng lớp của Bách Dĩ Phàm đều có một sự kính trọng không hề nhẹ với chuyện luyện viết thư pháp...!
Bách Dĩ Phàm bị bổ não đến 囧
Thầy Dương vừa ra khỏi lớp đã có người mượn bài kiểm tra của cậu.
Bách Dĩ Phàm đưa bài cho A Hoa trước mặt mượn trước.
Bạn A Hoa hình như kiểm tra không tốt, đến tiết 2 vẫn thấy cậu ấy cúi đầu.
Hết hai tiết học, trong loa như thường lệ vang lên Hành khúc vận động viên.
Học sinh như ong vỡ tổ mà tràn ra sân.
Lần này Bách Dĩ Phàm đi cùng với mọi người.
Hôm nay phải tập thể dục theo đài chứ không phải chỉ chào cờ như hôm qua.
Nhân lúc cán sự thể dục còn chưa chỉnh đốn hàng ngũ, Trình Dật Hạo liền kéo Bách Dĩ Phàm qua nói chuyện, không để ý mặt cậu mà chỉ ngạc nhiên chỉ vào biển tên bên ngực trái của cậu: "Mịa, ông dám dán ảnh to!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Phần lớn mọi người đều thấy ảnh thẻ của mình quá kinh khủng nên nhiều bạn nữ bỏ qua quy định mà dán ảnh khác to hơn, nhưng rất ít bạn nam làm như vậy.
Trình Dật Hạo lại nhìn kĩ thì thấy mình nhìn nhầm: "Là biển tên của anh Khả Phi mà!"
Xưng hô của Trình Dật Hạo đã từ "Anh trai ông" thăng lên "Anh Khả Phi" rồi.
Lúc trước đến nhà Bách Dĩ Phàm, Trình Dật Hạo chỉ gọi trực tiếp tên Bách Khả Phi.
Chẳng lẽ vở ghi có uy lực lớn đến vậy sao?
Bách Dĩ Phàm hỏi: "Đọc hai quyển vở ghi kia rồi à?"
"Đọc rồi! Siêu trâu bò!"
Trình Dật Hạo có vẻ lại muốn cảm khái nhưng bị Bách Dĩ Phàm ngay lập tức đánh gãy: "Không chỉ hai quyển đó, khi nào đọc xong thì trả lại rồi tôi đưa cho ông quyển khác."
"Được thôi" Trình Dật Hạo gật đầu: "Hai quyển này đều là cơ bản nên tôi đọc nhanh thôi."
Bách Dĩ Phàm cũng phát hiện, tất cả vở ghi chép của Bách Khả Phi đều có thứ tự.
"Đấy là những bài cơ sở, ông qua được cửa này thì tôi cho ông đến cửa tiếp." Bách Dĩ Phàm nói như thật.
Bài Hành khúc vận động viên kết thúc, trong loa vang lên tiếng: "Các lớp dàn hàng, gióng hàng ngang, gióng hàng thẳng.
Nhìn thước —— thẳng!"
Cán sự thể dục duy trì trật tự, học sinh ngoan ngoãn đứng xếp hàng.
Xếp hàng thẳng thớm thì nhạc cũng đổi, có giọng nữ đọc diễn cảm: "Bài thể dục toàn quốc theo đài, bài số hai, sức sống tuổi trẻ."
Bắt đầu tập thể dục.
Bách Dĩ Phàm không biết động tác như nào đành nhìn người khác rồi vung tay đá chân theo.
Đá đá bên này, vươn vai.
Dù sao mọi người đều làm cho có mà thôi, động tác đến uể oải.
Chỉ có mấy người đầu hàng còn tập ra dáng.
Hơn nữa còn đẹp.
Thầy Triệu hiện thân, mọi người lập tức hăng tiết gà, động tác hoàn toàn thay đổi, ai cũng biến thành cán sự thể dục.
Tiếp đó có mấy người trong hội học sinh cầm sổ lượn một vòng, mọi người lại càng nỗ lực tập.
Tập thể cảm thấy rất vinh dự.
Bách Dĩ Phàm cảm thán, đáng tiếc bản thân không biết động tác nên đành phải chăm chú nhìn người khác rồi làm theo, nhưng ai ngờ càng làm lại càng loạn mà cậu còn đứng hàng ngoài.
Một bạn nam trong hộc học sinh dừng lại nhìn Bách Dĩ Phàm một chút, ánh mắt dừng lại ở biển tên của cậu.
Bách Dĩ Phàm nghe mang máng người đó nói với bạn nữ bên cạnh: "Ghi vào sổ, Bách Khả Phi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Sau khi tập thể dục giữa giờ xong còn cách một khoảng thời gian nữa mới vào tiết sau, Bách Dĩ Phàm ăn trứng luộc, chia cho Trình Dật Hạo một quả.
Lúc ăn có chút nghẹn.
Bạn cùng bàn với Trình Dật Hạo là Thạch Lỗi Lỗi vừa về từ hội học sinh kể hai người nghe truyện cười vừa nghe được.
Chuyện là lúc nãy có trợ lý trong hội học sinh dám ghi tên Trạng Nguyên năm ngoái của trường mình vào sổ đánh giá, bị giáo viên mắng cho một trận tung người.
Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo:...!
Đủ thảm.
Dù sao đi nữa, lần tập thể dục giữa giờ tiếp theo thì bạn nam kia không nhìn Bách Dĩ Phàm nữa.
Hai ngày nay, danh tiếng của Bách Dĩ Phàm ít nhiều cũng được mọi người quan tâm, bạn cùng lớp cũng bàn tán về cậu nhiều hơn.
Chẳng hạn như cha mẹ Bách Dĩ Phàm tặng quà thầy cô, hay là thật ra Bách Dĩ Phàm đã xem trộm đáp án của giáo viên, còn có cả tin là Bách Dĩ Phàm đánh nhau với thầy chủ nhiệm.
Bách Dĩ Phàm:...!Tin đồn đi theo một lộ trình đủ quái.
Bên cạnh những tin đồn này còn có xen lẫn vài vụ scandal.
Có chuyện là một bạn nữ thích Bách Dĩ Phàm nhưng lại có một bạn nam khác thích bạn nữ kia, thế là Bách Dĩ Phàm bị bạn nam kia đánh một trận.
"Hôm qua lúc trực nhật ý, Thang Tiểu Liễu tỏ tình với ông à?" Đến trưa tan học, Trình Dật Hạo đã nghe được hết đủ loại tin đồn với scandal liền đến hóng hớt.
Trong đầu Bách Dĩ Phàm đột nhiên hiện ra một cô gái với khuôn mặt có tàn nhang: "À, là tổ trưởng tổ tôi đó hả? Nhỏ còn dễ xấu hổ a."
Biết được tên thì Bách Dĩ Phàm sẽ tự động áp lên đúng người.
Biểu đạt, mình không hề quên hết bạn cùng lớp nha.
"Sao?" Trình Dật Hạo lập tức kích động: "Nhỏ thực sự thổ lộ sao? Ông có thích nhỏ không?"
Bạn trẻ, bạn nghĩ quá lên rồi.
Trong thế giới quan của Bách Dĩ Phàm thì phụ nữ là sự tồn tại đặc biệt thần bí trên Trái Đất, họ có thể xinh đẹp, có thể kiêu ngạo, có thể tự lập hay dựa giẫm nhưng không ai có thể nắm bắt được mấy thứ tình cảm tinh tế hay là mấy loại tâm hồn nhạy cảm của họ.
Đương nhiên, dì Ba Ngô Tuyết Liên cũng vậy, mà còn là loại người hành tinh đến Trái Đất không kể ở trên.
Nói chung, Bách Dĩ Phàm đối với phụ nữ trên Trái đất hoàn toàn là sự thưởng thức với kính trọng, không có chút dục vọng nào hết.
Nói theo cách thô tục thì bạn Bách Dĩ Phàm không thể nào thích bạn Thang Tiểu Liễu được.
Mặt Bách Dĩ Phàm không chút cảm xúc nói: "Nhỏ chặn tôi bắt trực nhật với đổ rác."
Trình Dật Hạo dĩ nhiên không tin: "Thật ra A Hoa cũng thích nhỏ đó! Chung Nhạc cũng thích nữa! Mấy lớp bên cũng có mấy người đang theo đuổi nhỏ đấy!"
Bách Dĩ Phàm: Hoá ra là Hoa hậu giảng đường.
Nếu đã thế thì lại càng không thể tuỳ tiện nói không thích nhỏ được, nếu tỏ vẻ không thích thì là khinh thường nhau, dễ bị đánh hội đồng.
Bách Dĩ Phàm nghiêm túc tỏ vẻ phiền não, bên trong phiền não còn có tiếc nuối: "Bách Khả Phi đã nói, lúc này phải chăm chỉ học hành, không nên lãng phí tinh lực vào mấy chuyện như này."
Trình Dật Hạo gật đầu, lập tức nín, không nói đến chủ đề này nữa.
...!
Lôi Bách Khả Phi ra quả nhiên rất hiệu quả.
*^*^*^**^*
Tuy là người Bắc nhưng thấy để xưng hô là Nhỏ có vẻ hợp hơn.
Nếu được thì hãy kiến nghị cách xưng hô cho Mỳ nhá~
1.
Lực lượng sản xuất và quan hệ sản xuất: Tìm hiểu tại đây.
Bạn lười paste lắm =))
https://.wattpad.com/15031212-câu-8-lực-lượng-sản-xuất-và-quan-hệ-sản-xuất
2.
"Mao ốc vị thu phong sở phá ca" aka "Bài ca nhà tranh bị gió thu phá" của Đỗ Phủ: bài này học hồi lớp 7 thì phải.
Bát nguyệt thu cao phong nộ hào,
Quyển ngã ốc thượng tam trùng mao.
Mao phi độ giang sái giang giao.
Cao già quái quyến trường lâm sao,
Hạ giả phiêu chuyển trầm đường ao.
Nam thôn quần đồng khi ngã lão vô lực,
Nhẫn năng đối diện vi đạo tặc.
Công nhiên bão mao nhập trúc khứ,
Thần tiều khẩu táo hô bất đắc.
Qui lai ỷ trượng tự thán tức.
Nga khoảnh phong định vân mặc sắc,
Thu thiên mạc mạc hướng hôn hắc.
Bố khâm đa niên lãnh tự thiết.
Kiều nhi ác ngọa đạp lý liệt.
Sàng đầu ốc lậu vô can xứ,
Vũ cước như ma vị đoạn tuyệt.
Tự kinh táng loạn thiểu thụy miên,
Trường dạ chiêm thấp hà do triệt.
An đắc quảng hạ thiên vạn gian,
Ðại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan,
Phong vũ bất động an như san.
Ô hô, hà thời nhãn tiền đột ngột kiến thử ốc,
Ngô lư độc phá thụ đống tử diệc túc.
Dịch nghĩa:
Tháng tám, thu cao, gió thét già
Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta
Tranh bay sang sông rải khắp bờ
Mảnh cao treo tót ngọn rừng xa
Mảnh thấp bay lộn vào mương sa.
Trẻ con thôn nam khinh ta già không sức,
Nỡ nhè trước mặt xô cướp giật,
Cắp tranh đi tuốt vào lũy tre
Môi khô miệng cháy gào chẳng được,
Quay về chống gậy lòng ấm ức!
Giây lát, gió lặng, mây tối mực
Trời thu mịt mịt đêm đen đặc.
Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt,
Con nằm xấu nết đạp lót nát
Đầu giường, nhà dột chẳng chừa đâu
Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt
Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê
Đêm dài ướt át sao cho trót?
Ước được nhà rộng muôn ngàn gian
Khắp thiên hạ, kẻ sĩ nghèo đều hân hoan,
Gió mưa chẳng núng, vững vàng như thạch bàn
Than ôi! Bao giờ nhà ấy sừng sững dựng trước mắt,
Riêng lều ta nát, chịu chết rét cũng được!
3.
Bài tản văn "Xuân" của Chu Tự Thanh: Đọc ở đây
http://vietnamese.cri.cn/581/2011/03/21/1s153118_1.htm
Đọc bộ này xong thì mọi người sẽ có vốn thơ cổ với đủ kiểu văn của Tàu đó =)).