Bách Dĩ Phàm nhìn kỹ cái đồng hồ.
Không phải loại quá nổi bật, có viền bạc, mặt đồng hồ màu trắng, dây đeo da màu đen, vừa nhìn đã biết ngay là kiểu nam.
Nhãn hiệu là Seagull
Bách Dĩ Phàm: Nhìn quen quen.
Dù sao cậu cũng không biết là quà của ai, chỉ thấy rất thích kiểu này, thuận tay đeo lên, kích cỡ phù hợp, lại còn đẹp nữa, nhìn sao cũng vừa mắt
Cả lớp vốn đang chuẩn bị cười trêu một phen, thấy được món quà liền trợn tròn mắt.
Bách Dĩ Phàm mặt vênh không hạ được.
Trình Dật Hạo chính mắt thấy hộp quà này là của Tạ Tuế Thần đưa cho Hình Mỹ Gia, cái vỏ bọc quà quả thật ấn tượng khó quên.
Trình Dật Hạo hừ hừ: "Có phải ông với lớp trưởng thông đồng với nhau không?"
Bách Dĩ Phàm: "Liên gian gì vậy?"
Trình Dật Hạo: "Không có gì, sao ông lại chọn cái xấu như vậy hả?"
Bách Dĩ Phàm: Bởi vì những người khác nhìn cái này đều ngạc nhiên mà ghét bỏ, có mỗi cái này con cua nhìn mà không kì thị.
Đương nhiên, cũng có thể là do Tạ Tuế Thần giáo dưỡng tốt, hoặc là tâm tình không tốt nên chỉ số mặt lạnh tăng cao vài lần.
Nhưng dù sao cậu cũng muốn thử một lần.
Kết quả quá là tốt
Bách Dĩ Phàm: "Vì nó đặc biệt mà! Gói quê như vậy thôi nhưng nhìn cũng khá là thân thiết.
Đây được gọi là duyên phận đó, may mắn như vậy cơ mà.
Hay còn gọi là không thể nhìn vẻ ngoài mà đánh giá, nước biển không đong được, quà tặng không thể nhìn giấy gói.
Cầm giẻ lau có thể là Lọ Lem nhưng cưỡi bạch mã cũng có thể là Đường Tăng nha!"
Trình Dật Hạo bị xoay vòng vòng, trong lòng đầy nghi ngờ: Thật vậy sao?"
Bách Dĩ Phàm cầm lấy hộp quà hình hạc xanh đậm lên: "Không tin ông chọn cái này đi."
Mọi người ồn ào lên.
Trình Dật Hạo không mắc mưu: "Không muốn, ông nhất định là có âm mưu."
Cả lớp lại cười ầm lên.
Hình Mỹ Gia vẫn đứng ngoài chuyện này, trong lòng sầu không thôi.
Nhỏ còn không nghe rõ nãy Tạ Tuế Thần nói gì đâu, sau trận ồn ào này, nhỏ hỏi lại: "Nãy ông nói gì? Chưa kịp gì a?"
Tạ Tuế Thần quay sang: "Chưa kịp tặng nhưng người đó đã nhận được rồi."
Hình Mỹ Gia:...!
Không tặng mà nhận được rồi là sao? Hiểu chết liền
Nhỏ đành phải sửa trong đầu thành đã tặng, sau đó lại hỏi: "Thế nhỏ đó phản ứng sao?"
Tạ Tuế Thần thấp giọng nói: "Rất vui vẻ."
Cũng không biết là nói mình vui hay người được tặng vui nữa.
Hình Mỹ Gia:...!
Nhỏ vừa nghi ngờ vừa không hiểu gì, tự hỏi bản thân rồi nhìn Bách Dĩ Phàm đang đứng giữa lớp rồi lại nhìn Tạ Tuế Thần.
Hình Mỹ Gia:...!
Nhỏ cẩn thận hỏi: "Lớp trưởng, người ông tặng đồng hồ là người ông thích hả? Hay là tặng bạn thôi?"
Tạ Tuế Thần: "Ừ, sao vậy?"
Hình Mỹ Gia: "À À, không sao, vừa nãy tôi nghĩ linh tinh rồi tự dọa mình thôi.
Xin lỗi nha."
Tạ Tuế Thần: "Vì sao lại xin lỗi tôi?"
Hình Mỹ Gia cười gượng hai tiếng: "Đến lượt mọi người bốc quà rồi, lớp trưởng, tôi lên đây."
Trình Dật Hạo lúc này tuyên bố: "Năm người chiến thắng đã chọn xong, sau đây sẽ lần lượt bốc quà dựa theo danh sách lớp."
Tạ Tuế Thần đi lên hỗ trợ.
Lúc Bách Dĩ Phàm đi qua, trộm liếc người ta một cái.
Bách Dĩ Phàm: Í, sao lại thấy tươi hơn rồi?
Mọi người lần lượt bóc quà, kinh hỉ lẫn kinh hách cùng tồn tại.
Có người bốc được đồ handmade rất đẹp, có người được đồ ăn vặt, có người được sách rồi đồ chơi dọa người, bị giật mình kêu gào.
Tạ Tuế Thần nhận được đồ không tồi, mô hình ô tô bằng kim loại, nhìn không rẻ đâu.
Trình Dật Hạo đứng cạnh mà sờ không muốn trả.
Cuối cùng còn một món chưa có ai nhận, Hình Mỹ Gia hô: "Còn ai chưa nhận quà không?"
Bị dư ra một món quà.
Thầy Trần từ tốn nói: "Còn thầy chưa lấy!"
Mọi người:...!
Bách Dĩ Phàm nghi ngờ: "Thầy có ý gì vậy?"
Thầy Trần trợn mắt: "Thầy cũng có quà, là cái Tạ Tuế Thần bốc được đó."
Có mấy bạn nam cười ầm: Thầy Trần, số của thầy là bao nhiêu?"
Thầy Trần: "Là cái Bách Dĩ Phàm nãy giơ lên."
Mọi người vỗ tay rào rào.
"Boss qua lợi hại! Hoàn toàn không có ai phát giác.
Bí mật xâm nhập nội bộ chúng ta nha!"
Tên nói bị thầy Trần cốc đầu phát làm cả lớp lại cười ầm lên.
Hình Mỹ Gia nhanh tay dâng cho thầy Trần hộp quà màu xanh đậm đầy ấn tượng đó.
Mọi người hướng ánh mắt đầy chờ đợi về phía thầy Trần: "Thầy mau mở đi!!!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Trình Dật Hạo nhanh chóng làm phản: "Đây là của Phàm Phàm đó!"
Bách Dĩ Phàm che mặt: "Xong rồi, tập xác định!"
Thầy Trần liếc Bách Dĩ Phàm: "Có âm mưu."
Bách Dĩ Phàm: "Chủ thượng, ngài hãy tha cho thần! Thệ giả như tư phù, thời gian không còn sớm, bọn em còn phải về tắm rửa đi ngủ!"
(Thệ giả như tư phù: trích Luận Ngữ của Khổng Tử, dùng để ám chỉ thời gian như nước chảy mây trôi, sẽ không bao giờ dừng lại.)
Mọi người lại không chịu hùa theo, ồn ào đòi mở luôn.
Thầy Trần cũng vui vẻ: "Cho Bách Dĩ Phàm cái mặt mũi nào! Hôm nay, hoạt động làm không tồi, cũng muôn rồi, quà là gì thì mọi người về ký túc xá đoán xem."
Lúc này mọi người mới bỏ qua, rồi nhìn thầy Trần chờ đợi bị đả kích.
Thây Trần cũng không phụ sự mong đợi: "Chơi cũng đã chơi rồi, từ ngày mai cố gắng mà học, cuối tháng sau là thi toàn thành phố, cố gắng được kết quả tốt nhé."
Cả lớp tỏ vẻ thường thôi quen rồi, hoàn toàn không có ai có bộ dáng vừa nhận tin sốc.
Tạ Tuế Thần đứng lên: "Mọi người kê lại bàn ghế về vị trí cũ, bạn nào số thứ tự là 5 thì ở lại trực nhật."
Nói xong thì đi đầu kê lại bàn ghế.
Mọi người chia nhau làm việc, dọn dẹp lại lớp.
Nhiều người khi ăn thì ném lung tung thì giờ tự giác nhặt lại, ít ra đỡ cho bạn trực nhật đỡ vất vả.
Thầy Trần thấy không có việc của mình nữa thì cười ha hả, tay xách theo quà đi về.
Về đến văn phòng, chào hỏi mấy giáo viên vẫn đang cặm cụi chấm bài rồi ngồi xuống bóc quà.
Thầy Trần nhìn quả cầu thủy tinh trong tay cười ha ha: "Thằng ranh này."
Cùng lúc đó, bên ngoài bắt đầu ồn ào, học sinh lục tục về ký túc xá.
Bách Dĩ Phàm bị mấy cậu con trai thân thiết quây lại ép cung hỏi quà đó là gì mà cậu thì ngậm chặt miệng không chịu nói, mọi người cười đùa ồn ào một lúc mới bỏ qua.
Bách Dĩ Phàm thoát thân rồi xách ba lô đi về trước, kệ Trình Dật Hạo đang nói chuyện với Hình Mỹ Gia.
Trình Dật Hạo nói chuyện với Hình Mỹ Gia xong thì ngồi bóc quà của mình ra...!10 gói mì ăn liệu hiệu Con gấu mèo.
Tạ Tuế Thần nói: "Đại Trình, về thôi."
Trình Dật Hạo ai oán đứng lên, chậm rì rì xách theo 10 gói mì, Tạ Tuế Thần khóa cửa lớp.
Trình Dật Hạo nhìn không được nữa, oán giận nói: "Lão đại, ông xem rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy hả? Thế mà tặng người khác mì ăn liền."
Tạ Tuế Thần suy nghĩ một lúc rồi an ủi: "Có lẽ là người tặng thích ăn mì?"
Trình Dật Hạo: "...!Vì sao tôi không may như Phàm Phàm vậy chứ, nó thế mà bốc được đồng hồ.
Nhưng mà, đó là quà của ông đúng không? Lúc thấy ông lấy ra tôi đã thấy là lạ...!ớ."
Trình Dật Hạo đột nhiên dừng lại.
Phản xạ hình cung sau khi đi hết một vòng mặt trăng cuối cùng cũng trở lại.
Là lạ chỗ nào? Lúc Hình Mỹ Gia hỏi quà thì Tạ Tuế Thần lấy ra từ ngăn bàn Bách Dĩ Phàm!
Tạ Tuế Thần hỏi: "Sao vậy?"
Trình Dật Hạo hậm hực: "Quả nhiên ông đã thông đồng với Phàm Phàm mà!"
Tạ Tuế Thần không hiểu lắm: "Thông đồng cái gì?"
Trình Dật Hạo lúc này não đã được thông: "Không sao, tuy là Phàm Phàm biết trước nhưng cũng là chiến thắng trò chơi rồi được chọn trước.
Nếu là tôi thì cũng không chọn được nó.
Ừ.
Đúng là thế rồi! Quá đúng!"
Tạ Tuế Thần:...!
Anh đổi đề tài: "Đại Trình, ông bảo hôm qua Dĩ Phàm mua thú bông là cái hôm nay thầy Trần bốc được à?"
Trình Dật Hạo nghĩ một lúc mới trả lời: "Chắc thế, nhưng tôi thấy có vẻ kích thước hộp không giống.
Nhưng nếu như thế thi hôm nay Phàm Phàm tặng Thang Tiểu Liễu cái gì? Đúng rồi, tôi quên chưa hỏi chuyện hai đứa nó á!!!! Lớp trưởng, nhanh lên, qua 209 ép cung Phàm Phàm đi!"
Vừa lúc hai người đi đến lối rẽ đi ký túc xá và sân vận động, Tạ Tuế Thần đứng lại.
"Tôi không đi được, ông đi đi, tôi muốn đi sân vân động một lúc."
Trình Dật Hạo: "Lão đại lại chạy bộ à, vậy tôi về trước, sau khi hỏi được chuyện sẽ báo ông nhá."
Tạ Tuế Thần:...!
Tạ Tuế Thần gật đầu rồi chào Trình Dật Hạo.
Lúc này lớp 11 còn chưa tan lớp tự học, lớp 10 thì sau khi kết thúc hoạt động thì đa phần đã về phòng.
Người trên sân vận động còn rất ít, chỉ có vài cột đèn đang sáng làm không gian có chút mờ tối.
Có hai người đang đi trên đường pít, chắc đang tâm tình với nhau.
Tạ Tuế Thần đi về phía sân khấu, thả ba lô xuống rồi cởi áo khoác rồi chạy ba vòng sân.
Từ chạy chậm đến chạy nhanh rồi lại chạy chậm lại.
Chay xong thì đi bộ về sân khấu, ngồi đó ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lấp lánh, đêm nay không có trăng.
Ngẩn người nhìn trời một lúc rồi mặc áo khoác lại, lấy từ trong ba lô ra một cái hộp đồng hồ.
Hộp bên ngoài trong rất bình thường, nền đen hoa văn trắng, mở ra có thêm một lớp giấy gói.
Mà đồng hồ này kiểu dáng y hệt đồng hồ Bách Dĩ Phàm bốc được.
Tạ Tuế Thần nhìn chằm chằm đồng hồ rồi lấy di động bên trong ba lô ra, bật lên thấy một đống tin nhắn.
"Bảo bối à, năm mới nên tặng con cái gì nhỉ?" x11
"Bảo bối à, mẹ quên mất sinh nhật con, xin lỗi mà!" x26
"Bảo bối à, SLR/ di động mới/ máy tính mới/ máy đọc sách/ đồ ăn/ vé du lịch/ máy chơi game/ bánh sinh nhật/ hoa, được không được không được không được không được không?"
"Bảo bối à, con còn không quan tâm mẹ thì mẹ sẽ về tìm con, đến trường tìm con nhé."
Tạ Tuế Thần:...!
Dù sao sẽ có người ngăn cản, anh không cần phải lo lắng vấn đề này.
Tạ Tuế Thần mở từng tin nhắn, không để ý nữa.
Nhìn di động để chỉnh lại giờ trên đồng hồ.
Tiện tay nhét di động vào túi áo rồi lại nhìn đồng hồ một lúc lâu.
Lúc này, tiếng chuông tan học của lớp 11 vang lên.
Tạ Tuế Thần cho đồng hồ vào ngăn nhỏ trong cùng của ba lô rồi đứng lên.
Đột nhiên di động lại đổ chuông, Tạ Tuế Thần đành lôi ra xem.
Tin nhắn: Bảo bối à, coi như thực hiện ước mong của mẹ một lần được không? Con muốn gì thì nói cho mẹ đi, được không?
Tạ Tuế Thần bấm phím: Thứ tôi muốn trước đó bà không cho, thứ hiện tại tôi muốn bà cho không được.
Nhưng rồi lại xóa đi
Soạn tin nhắn: Thật ra hôm nay mới là...!
Lại xóa
Soạn tin nhắn: Tặng tôi thú bông.
Năm mới vui vẻ, tôi tắt máy đây.
Gửi.
Lúc này có mấy học sinh lớp 11 đến sân vận động, bốn phía bắt đầu náo nhiệt lên.
Tạ Tuế Thần tắt máy, cho di động vào trong ba lô rồi về phòng.
Tạ Tuế Thần chậm rãi đi đường, khi gần đến 209 thì cửa phòng đó bỗng bật mở, Trình Dật Hạo bước lùi ra ngoài.
Giọng Bách Dĩ Phàm truyền ra: "Tôi cảnh cáo ông, còn nhắc đến Thang Tiểu Liễu nữa là tôi lột vỏ chanh rồi vắt nước đưa cho Hình nữ hiệp!"
Bách Dĩ Phàm đạp Trình Dật Hạo ra ngoài: "Táo tôi không ăn, hiếu kính Boss rồi! Về con thú bông kia..."
Tạ Tuế Thần đeo ba lô xuất hiện trước mắt cậu.
Trình Dật Hạo không nhìn thấy Tạ Tuế Thần nhưng vân tò mò: "Thú bông tặng ai cơ?"
"Phật viết, không thể nói!" Bách Dĩ Phàm nghiêm túc, lại nói: "Lớp trưởng, đây là quả chanh của Quý phòng, vui lòng xách về."
Tạ Tuế Thần:...!
Bách Dĩ Phàm nói xong thì đóng cửa.
Tạ Tuế Thần:...!
Trình Dật Hạo: "Đồ ki bo, cái gì mà bạn nối khố! Là người khác thì tôi đây còn không thèm hỏi đâu, tôi muốn tuyệt giao!
Cửa 209 lại mở.
"Đại Trình, ông mới nói gì, lặp lại tôi nghe xem nào! Ông có phải muốn đọc hết Tuyển tập thơ Đường hay là Tuyển tập Tống từ, hai chọn một! Tôi tuyệt đối không đánh ông, hay là đọc 300 câu nguyên khúc nhé?"
Trình Dật Hạo: "...!Phàm Phàm là tốt nhất, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt mà!"
Bách Dĩ Phàm hừ hừ: "Dĩ nhiên rồi, ngủ ngon!"
Nói xong, đóng cửa, tắt đèn.
Chuỗi âm thanh nghe sao mà vừa hợp nhau vừa to đến vậy.
Trình Dật Hạo ủy ủy khuất khuất cùng Tạ Tuế Thần về phòng.
Trình Dật Hạo lải nhải: "Tôi chỉ có nói vậy thui mà."
Tạ Tuế Thần an ủi: "Dĩ Phàm cũng đâu có làm thật nếu làm thật sẽ không lôi chuyện học ra dọa ông, lại càng không chúc ông ngủ ngon."
Trình Dạt Hạo chớp chớp: "Cũng đúng, nó còn đang cầm 5 gói mì của tôi!"
Tạ Tuế Thần dở khóc dở cười, mở cửa phòng mình ra lại thấy bốn tên cùng phòng đang quây bàn của mình lại.
Trình Dật Hạo nháy mắt hồi máu: "Ấy ấy, đang nhìn gì zậy?"
Mọi người cười hehe chỉ vào bàn Tạ Tuế Thần.
Một con cua bông đang cười toe nằm trên bàn.
Tạ Tuế Thần:...!
Trình Dật Hạo ngạc nhiên một hồi rồi lại làu bàu: "Hứ, thế này thì có gì mà không thể nói?"
Tạ Tuế Thần đi đến, cầm cua lên xem.
Lúc chạm vào bụng, bỗng con cua cao giọng hát: "Cua sinh nhật vui vẻ, Cua năm mới vui vẻ, cuối kỳ văn phải được top 10, top 10, top 10 nha!"
Giọng hát tông trên trời, âm lượng cũng trên trời, cố gắng lắm tạo thành bài hát sinh nhật, không một âm nào đúng.
Tạ Tuế Thần cầm cua bông, sửng sốt một hồi rồi phì cười..