(chính ra tui không hiểu tựa của chương này lắm)
Mẹ Bách cảnh giác: "Bút này là bạn gái tặng hả?"
Bách Dĩ Phàm cười ha ha: "Không phải, không phải đâu mẹ."
Mẹ Bách: "Thế là ai tặng? Có phải có con bé nào muốn theo đuổi con không?"
Bách Dĩ Phàm: "Là Tạ Tuế Thần.
Hôm nay hội thao được giải nhất chạy 5000m.
Con trai mẹ bồi chạy theo nên được tặng bút.
Mà tặng bút đại khái để cảm ơn con thôi, tình bạn kéo dài.
Tuyệt đối không phải theo đuổi gì đâu."
Tạ Tuế Thần mà theo đuổi cậu á? Cho dù có chết thêm lần nữa cũng không bao giờ xảy ra nhá.
Bách Dĩ Phàm nhớ tới hành trình đời trước mình theo đuổi con người này, một ngày ba bữa ăn cơm là ba lần thổ lộ.
Ăn thịt là "Em yêu anh", ăn cá thì phải nhắn "Em chọn anh", ăn nấm hương thì sẽ bê hết đồ nghề qua nhà người ta nấu một bữa rồi cùng nhau ăn.
Nếu là ăn khuya thì lại thêm một lần gọi cho người ta thủ thỉ bài thơ, gì mà Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu, Khiêm khiêm quân tử, Ta cũng hảo cầu
(Cái chỗ Em Yêu Anh kia nguyên văn là 好耐你 Hǎo nài nǐ, nghe giống hǎo ài nǐ.
Còn mấy câu thơ con cóc kia thì mọi người biết chế từ bài nào rồi nhể)
Cứ thế kiên trì trong một năm mới cảm hóa được đối tượng.
Quả thật là đến mức núi chưa mòn, sông chưa cạn.
Bách Dĩ Phàm tự thấy cảm động với bản thân.
Nhưng mà ngu như vậy thì một lần là đủ rồi.
Bách Dĩ Phàm nghiêm túc nhấn mạnh: "Con cũng sẽ không theo đuổi Tạ Tuế Thần."
Mẹ Bách:...!
Mẹ Bách bực mình đập gáy thằng con trai: "Ngoan ngoãn mà học hành đi!"
Bách Dĩ Phàm: "Vâng vâng vâng, con nhất định ngày nào cũng chăm chỉ học tập hướng về phía trước, tháng sau giữa thi giữa kì sẽ cố gắng học hóa."
Bách Dĩ Phàm nói xong liền vào phòng lôi sách Hóa ra học.
Nhưng mà tối hôm sau về trường thi tin dữ ập đến: người ra đề lần này vẫn là thầy Hồng!
Trình Dật Hạo ôm đầu: "Quả này thật là không muốn sống mà."
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp lớp thì ca lớp trên dưới khóc gào, truyền từ lớp này đến lớp kia thì cả khối trên dưới gào khóc thấu trời.
Có đồng chí còn tỏ vẻ, không thèm ôn hóa nữa!
Túm váy là tập xác định rồi.
Tiết Hóa buổi sáng, thầy Hồng bước vài lớp.
Cả lớp 54 mạng, thì có 53 mạng nhìn thầy đăm đăm, có chút dọa người.
Thầy Hồng cũng khó chịu: "Làm sao?"
Không ai trả lời, vô số câu oán hận chỉ dám nén trong bụng nhưng mà đến núi lửa còn muốn phun trào nữa là.
Tính thầy Hồng chả khác gì con nhím, người khác không chọc thì cũng vốn là một thân đầy gai mà chọc rồi thì thể nào cũng thấy đau.
Thế nên thầy Hồng cứng vô cùng đã ra một loạt đề khó.
Một tiết hóa tràn đầy đau khổ và áp lực.
Cứ thế này thì môn hóa xác định là không được gì rồi.
Thầy Trần vừa mới tốn một công khiến mọi người có hảo cảm với thầy Hồng xong thì giờ hảo cảm đó cũng hết rồi.
Những lúc như này thì cán sự bộ môn Chu Đại Dũng kia cũng chỉ để ngắm chứ chả có tác dụng gì.
Vậy nên, lúc nghỉ trưa, Tạ Tuế Thần gọi mấy cán bộ lớp cùng Bách Dĩ Phàm ra sân thể dục bàn bạc đối sách.
Bàn qua bàn lại thì mọi người nhất trí ra con đường cứu nước.
Thế là mọi người bàn bạc kĩ rồi rút thăm chia nhiệm vụ.
Trình Dật Hạo và Vưu Thành xui xẻo dính chưởng, muốn khóc luôn.
Mấy người quyết định đi tìm thầy Hồng, Bách Dĩ Phàm dặn kỹ: "Thầy Hồng ăn mềm không ăn cứng, nhớ rõ phải bán manh."
Trình Dật Hạo tò mò: "Bán manh là cái gì?"
Bách Dĩ Phàm:....!Ông chớp mắt một cái thì là bán manh đó!
Bách Dĩ Phàm: "Đại khái là lời nói phải dễ nghe, nhẹ nhàng, chi tiết cụ thể xin tham chiếu Niệm Niệm nhà mình."
Mọi người liền hiểu, tự giác luyện tập.
Cậu nhìn qua Tạ Tuế Thần, lập tức ngăn lại: "Lớp trưởng thì không cần."
Tạ Tuế Thần:...!
Thật ra mọi người cũng nghĩ như vậy.
Luyện tập kỹ rồi mới xông pha về văn phòng bộ môn Hóa.
Ngạc nhiên chưa, Chu Nhạc Dũng cũng đang ở đây.
Nhưng quan trọng không phải là Chu Nhạc Dũng.
Thầy Hồng thấy nhiều người đến liền để Chu Nhạc Dũng qua một bên, hỏi: "Có chuyện gì?"
Người đã rút thăm trúng thưởng – Trình Dật Hạo cố gắng thả mồi nhử: "Thây ơi, bọn em đến vì có đề muốn hỏi."
Nói xong liền dâng lên quyển học thêm, tiện tay giở một trang ra.
Thầy Hồng kiên nhẫn giảng, xong rồi tiện mồm mắng luôn mấy câu: "Đề dễ như thế mà cũng không biết giải hả? Thế giữa kì tính thi được mấy điểm đây?
Mọi người:...!
Cái đề mà Trình Dật Hạo hỏi là đề của lớp 11 đó!
Trình Dật Hạo tranh thủ: "Thầy ơi thầy, thế đề giữa kỳ là thầy ra à?"
Thầy Hồng nghiêm mặt: "Là tôi, làm sao?"
Hình Mỹ Gia nhanh chóng đứng ra biểu hiện quyết tâm: "Chúng em sẽ cố gắng thi thật tốt!"
Mọi người phụ họa: "Đúng thế ạ!"
Người thứ hai rút thăm trúng thưởng – Vưu Thành cắn rắng đứng ra: "Thầy ơi, chúng em nhất định sẽ chăm chỉ ôm tập, cố gắng làm bài tốt hơn lần trước! Nhưng...!Nhưng mà, đề có thể bớt chút chút khó..."
Nghe đến đây, mặt thầy Hồng đanh lại.
Chiêu này thất bại.
Mắt thấy chuẩn bị phải nghe giáo huấn, Bách Dĩ Phàm rút ra kinh nghiệm xương máu mà học tập ban nhỏ Niệm Niệm: "Thầy ơi, thầy cho dễ một chút thôi, để khi họp phụ huynh chúng em đỡ bị cha mẹ lôi ra đánh!"
Nói rồi nước mắt lưng tròng.
Mọi người: Mia, quả này Phàm Phàm ra chiêu đáng sợ quá, cần 10 cái chân gà để an ủi!
Nhưng mà biểu hiện của thầy Hồng có chút tốt hơn!
Có cửa rồi!
Mọi người lập tức điều chỉnh biểu tình, tự do phát huy.
"Đúng thế ạ, mẹ em nói toàn nói em không chăm chỉ học gì cả."
"Ây, em suýt nữa thì bị đá bay xuống tầng."
"Chị họ em toàn cười nhạo em.
Thầy có thể ra đề dễ hơn một xíu xíu không?"
Càng nói càng thấy thảm, không thấy giới hạn đâu.
Tạ Tuế Thần ho khan mấy tiếng, Trình Dật Hạo lập tức bóp phanh: "Thầy ơi, thật ra bọn em đến là hỏi đề..."
Trình Dật Hạo bị Bách Dĩ Phàm đã cho một cái, giấu đầu hở đuôi!
Thầy Hồng bị khủng bố đau cả đầu, đuổi cả bọn đi chỉ giữ lại Tạ Tuế Thần.
Ra ngoài, mọi người đứng chờ lớp trưởng còn Chu Nhạc Dũng quay đầu đi thẳng.
Lúc sau Tạ Tuế Thần ra liền bị mọi người bao vây.
Vưu Thành hỏi: "Tạ lão đại, Hồng thủy mãnh thú đã nói gì vậy? Thế có được hay không?"
Tạ Tuế Thần lắc đầu: "Tôi cũng không chắc, thái độ của thầy lạ lắm."
Hình Mỹ Gia thả dài: "Theo số mệnh thôi."
Mọi người đồng ý chỉ có thể phó mặc cho ông trời.
Về lớp, Tạ Tuế Thần nói với Bách Dĩ Phàm: "Dĩ Phàm, cậu ôn tập hóa với tôi nhé."
Đề nghị nghe rất mê người nhưng khoảng cách còn quan trọng hơn, không thể đến gần như vậy.
Bách Dĩ Phàm dùng 1 giây để nghĩ, lắc đầu: "Không được, dù sao thầy Hồng quyết tâm ra đề khó thì ôn tập trong thời gian ngắn cũng không có hiệu quả.
Bài thi nào chả vậy, hóa không ảnh hưởng lớn đến tôi lắm."
Nhưng mà vẫn có ảnh hưởng a!
Ví như tối nay, phòng 207 không khí không như mọi ngày.
Lúc Bách Dĩ Phàm vừa bước vào liền thấy Chu Nhạc Dũng với Vưu Thành đang ở thế giằng co.
Hôm nay cán bộ lớp cùng nhau đi tìm thầy Hồng còn có Vưu Thành và Bách Dĩ Phàm là cán sự bộ môn nhưng lại không gọi nó.
Chu Nhạc Dũng vốn hẹp hòi liền thấy khó chịu.
Cậu ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: "Có vài đứa biết phải ôm đùi cán bộ lớp đó, đừng có nghĩ mình là trung tâm."
Vưu Thành bình thường vẫn để ý hình tượng, giờ không thể không nổi giận: "Có mấy đứa cứ nghĩ mình thâm sâu khó lường lắm mà thật ra cũng chỉ là cái đồ nói xấu sau lưng ngươi khác, chả biết bẩn thỉu như nào!"
Trì Đào đứng bên cạnh mà sốt ruột, còn hai người còn lại thì tỏ vẻ xem kịch vui.
Bách Dĩ Phàm thấy một khía cạnh khách của Vưu Thành.
Bất quá, cậu về rồi, Chu Nhạc Dũng với Vưu Thành liền không nói gì nữa.
Bách Dĩ Phàm liền đi rửa mặt rồi tiếp tục ôn hóa.
Chuyện này đã nhắc nhở Bách Dĩ Phàm rằng Chu Nhạc Dũng có khả năng sẽ đâm sau lưng mình nên mình phải cố gặng mà học hóa, không để tên đó được lợi.
Cũng không cần đứng nhất, top 20 là được, ít ra phải có tiến bộ hơn.
Mấy ngày tiếp theo, Bách Dĩ Phàm học hết các môn khác rồi dồn thời gian cho hóa.
Giờ trong đầu cậu chỉ toàn kí hiệu hóa học, ăn cơm đều có thể nghĩ đến NaCl.
Hôm nay vừa thấy Trình Dật Hạo liền đọc những thứ liên quan đến pH.
Trình Dật Hạo ngạc nhiên: "Vì sao tôi lại là axit bazơ?"
"Vì quả cam chua chứ sao."
Trình Dật Hạo:...!
Rồi chỉ qua một phía: "Thế Hình Nữ hiệp là gì?"
Bách Dĩ Phàm đáp ngay: "Con gái đều là benzopyrene." (hay còn gọi là hydrocarbon thơm đa vòng)
Trình Dật Hạo tán thưởng: "Con gái đều là hoa nha, thế Vưu Thành?"
"Vẫn thuộc benzen nhưng là vòng benzen thôi.
Mực vốn nhiều tua mà."
Trình Dât Hạo cươi haha, rồi chỉ qua Tạ Tuế Thần: "Thế Tạ lão đại thì sao?"
Tạ Tuế Thần nhìn qua.
Bách Dĩ Phàm nói luôn: "Chịu."
Tạ Tuế Thần:...!
Đúng lúc này thì có người đứng ngoài cửa gọi nên Tạ Tuế Thần đứng lên đi ra.
Trình Dật Hạo nói nhỏ: "Phàm Phàm, tôi có cảm giác gần đây Tạ lão đại có vấn đề."
Bách Dĩ Phàm: "Hả?"
Cậu gần đây bận ôn Hóa, gặp người là nhớ đến công thức, thật sự không thấy Tạ Tuế Thần có vấn đề gì.
Trình Dật Hạo nói: "Có cảm giác trầm hơn trước."
Bách Dĩ Phàm: Giờ đã là gì, version thanh niên kia mới gọi là thâm trầm, bảo là giống núi giống biển thôi cũng chưa đủ, phải là trầm như lỗ đen.
Bách Dĩ Phàm nói: "Không phải chứ, tôi thấy anh ta vẫn bình thường mà, cần ăn thì ăn cần uống thì uống.
Hôm nào cá, không nói cũng thấy tâm tình tốt hơn.
Ngày nào cũng đọc bài học thuộc văn cho tôi, đọc trôi chảy luôn, giỏi hơn cậu nhiều."
"Thật ra tôi cũng thấy lớp trưởng có vấn đề."
Trình Dật Hạo kinh hỉ: "Hình nữ hiệp!"
Bách Dĩ Phàm:...!Cái đồ trọng sắc khinh bạn!
Hình Mỹ Giá ngồi xuống cạnh Trình Dật Hạo: "Tôi thấy cậu ấy hình như có nhiều tâm sự lắm.
Phàm Phàm, ông đi hỏi xem."
"...!Sao lại là tôi?"
"Quan hệ hai người tốt mà!" Trình Dật Hạo ủng hộ ý kiến của Hình Mỹ Gia: "Tôi nghe nói có người còn muốn nhờ cậu chuyển thư tình cho Tạ lão đại đó!"
Bách Dĩ Phàm:...!
"Tôi tuyệt đối không chuyển thư tình!"
Hình Mỹ Gia hừ hừ hai tiếng: "Bách Dĩ Phàm, ông thật không có khí phách, hôm hội thao, đông người như thế mà lớp trưởng chỉ ôm ông.
Có thể thấy được cậu ấy tin tưởng ông như nào mà!"
Bách Dĩ Phàm: "Đó là mọi người tưởng tượng.
Ai bảo tôi đứng chỗ đẹp quá nên mới bị chiếm tiện nghi!"
Hình Mỹ Gia đảo mắt xem thường.
Lúc mấu chốt, Trình Dật Hạo lựa chọn hòa giải: "Thật ra theo tôi thì Tạ lão đại chọn Phàm Phàm vì nó lùn, ôm là vừa tầm, nên không bị khó chịu lúc dựa vào."
Bách Dĩ Phàm bùng chạy, nhảy lên đập Trình Dật Hạo.
Vừa đập vừa mắng: "Nói bậy, tôi đây còn cao hơn cậu nhá!!!"
Bách Dĩ Phàm véo má Trình Dật Hạo đến mức phải giãy dụa.
Hình ảnh đẹp làm Hình Mỹ Gia cười bò.
Cuối cùng hai người quyết tâm phải đo chiều cao.
Tạ Tuế Thần cầm theo hóa đơn chuyển phát nhanh vào liền thấy cảnh Trình Dật Hạo với Bách Dĩ Phàm đứng dựa lưng vào nhau.
Trình Dật Hạo vừa thấy liền gọi: "Tạ lão đại, mau qua xem tôi với Phàm Phàm ai cao hơn!"
Tạ Tuế Thần công tâm nhìn kỹ rồi cầm sách đặt lên đỉnh đầu hai người rồi nói: "Hình như Đại Trình cao hơn một chút."
Trình Dật Hạo cười ha ha.
"Cười cái rắm! Sau này tôi nhất đĩnh sẽ cao mét 77!" Bách Dĩ Phàm xù lông, tiện mắt trừng Tạ Tuế Thần một cái: "Anh không được cười!"
"Được thôi." Tạ Tuế Thần liền không cười.
Bách Dĩ Phàm cũng ngạc nhiên, nói tiếp: "Sau này không chừng tôi sẽ cao hơn anh!"
Tạ Tuế Thần: "Ừm."
Bách Dĩ Phàm: "Tóm lại sẽ không lùn hơn anh nhiều!"
Tạ Tuế Thần: "Ừm."
Bách Dĩ Phàm: "Không cách biệt quá là có thể cắn anh một phát đau!"
Tạ Tuế Thần:...!
Trình Dật Hạo không hiều: "Sao ông lại muốn cắn Tạ lão đại?"
Bách Dĩ Phàm nói như đúng rồi: "Đem tiện nghi bị anh ta chiếm lấy lại!"
Trình Dật Hạo, Hình Mỹ Gia:...!
Tạ Tuế Thần cười: "Được."
Bách Dĩ Phàm:...!Là lạ, giống như lại bị chiếm tiện nghi?
Bách Dĩ Phàm: "Mịa nó!"
*^*^*^*^*^*
Núi chưa mòn, sông chưa cạn: Trích từ "Thượng tà" 上邪 một bài trong "Não ca thập bát khúc" 鐃歌十八曲 đời Hán nói về những sinh hoạt trong quân đội, thuộc "Cổ xuý khúc từ" trong "Nhạc phủ thi tập".
(nguồn: Thi Viện)
Hán:
上邪!
我欲與君相知,
長命無絕衰。
山無陵,
江水為竭,
冬雷震震,
夏雨雪,
天地合,
乃敢與君絕。
Hán Việt:
Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Dịch nghĩa:
Hỡi trời,
Ta nguyện được cùng chàng tương tri (yêu nhau),
Duyên tình mãi mãi không dứt.
(Tới khi nào) núi không còn đất,
Nước sông chưa cạn,
Mùa đông sấm chớp,
Mùa hè tuyết rơi,
Trời đất hợp làm một,
Mới dám cùng chàng chia lìa..