Thầy Trần vò đầu Bách Dĩ Phàm, cậu bạn nhỏ đang được thầy bế lại tròn mắt nhìn.
Bách Dĩ Phàm ôm đầu trốn về trận doanh của lớp, vừa lúc nghe thấy kết quả chạy.
Hình Mỹ Gia: "Oa ha ha! Lão đại! Ông phá kỷ lục 5000m của trường rồi! Còn ít hơn kỉ lục cũ 10 phút đó!"
Cả lớp lại lần thứ 2 vừa tự hào lại thêm kiêu hãnh cùng kích động.
Tạ Tuế Thần lại chỉ cười, xoay người đi tìm Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm cũng vô cùng kích động, nhanh chóng chạy về chỗ nãy mình ngồi, chỉ chừa cho người ta cái bóng lưng.
Một lúc sau, Tạ Tuế Thần bị gọi lên nhận thưởng.
Các hạng mục khác của hội thao cũng kết thúc, tiếp theo là nghi thức bế mạc vô cùng nhạt và trao giải gì gì đó, những mục này là chuyện của chủ nhiệm với cán bộ lớp.
Việc của Bách Dĩ Phàm là ngồi chơi với cậu bạn nhỏ.
Cậu bạn nhỏ: "Phàm Phàm ơi, anh là người ngoài hành tinh à? Nãy em nghe anh nói với ba ba mà không hiểu gì cả!"
Bách Dĩ Phàm đắc ý: "Anh đến từ tương lai đó! Hoành tráng không?"
Cậu bạn nhỏ chả mấy khi huơ huơ tay lên: "Hoành tráng lắm đó!"
"Đương nhiên rồi, thế mau thơm anh cái nào!"
Cậu bạn nhỏ che miệng quay mặt đi: "Không muốn, Phàm Phàm hôi lắm."
Bách Dĩ Phàm:...!
"Hôi chỗ nào mà hôi hả?!"
Cậu bạn nhỏ đáp: "Anh Đại Trình nói, Phàm Phàm hát đáng sợ lắm!"
(từ hôi 臭 có nghĩa là hôi (mùi) hoặc kinh tởm, xấu (disgusting)
Bách Dĩ Phàm:...!
"Là anh Đại Trình của em đang ngứa da nên mới nói thế thôi."
Cậu bạn nhỏ tỏ vẻ không hiểu, ngồi hát một mình bài "Xếp hàng ngồi ăn quả".
Bách Dĩ Phàm vừa nghe cậu bạn nhỏ ngồi trong lòng mình hát vừa nghe lãnh đạo trường tụng kinh.
Chờ khi tụng hết quyển kinh thì hội thao mới coi như chính thức kết thúc.
Cậu bạn nhỏ nhiều chuyện đã được ba ba đến nhận.
Cậu bé ngoan ngoãn nói bái bai với bọn Trình Dật Hạo rồi ôm níu lấy Bách Dĩ Phàm không chịu qua ba ba bế.
"Nghe em hát nửa ngày rồi, giờ em nghe anh hát nhé!"
Bách Dĩ Phàm há mồm hát" bài Tôi có 1 con lừa nhỏ.
Không một từ đúng nốt làm bạn nhỏ chạy mất dép.
Chạy được mấy bước liền quay lại thơm bẹp lên má Bách Dĩ phàm.
Lúc này những người khác đều tự giác thu dọn mấy cái bàn và ghế mang về lớp, còn trực nhật hôm nay ở lại dọn vệ sinh khu vực lớp.
Trình Dật Hạo hơi nghi ngờ: "Liệu có mang nhầm ghế của lớp khác về không?"
"Dù sao cũng hơn lớp mình bị thiếu ghế!" Vưu Thành đáp.
Bách Dĩ Phàm tiện tay cầm theo 2 cái ghế về lớp.
So ra với chuyện Tạ Tuế Thần nhắc hồi sáng cũng không khác lắm có mấy người mang ghế về lớp, cảm giác sai sai.
May mà nhiều người đã đánh dấu ghế nên có thể lấy lại.
Mà số lượng ghế mang về quả nhiên là thừa.
Lúc này có mấy người lớp khác qua tìm ghế.
Đầu tiên là Bùi Trí Nhất của 10/9.
Lớp trưởng Bùi Trí Nhất, quả nhiên độ tồn tại rất cao.
Cậu vừa đứng ở cửa 10/1, chả hiểu sao cả lớp lại 1 phút im lặng, tất cả nhìn ra cửa.
Cả lớp còn đang không hiểu vì sao cậu ta đến đây đây.
Bộ ba Bách Dĩ Phàm, Trình Dật Hạo, Vưu Thành đi ra cửa lớp.
Bùi Trí Nhất lại cười rạng rỡ, vẫy tay với Tạ Tuế Thần đang ngồi bên trong: "Tạ lớp trưởng, Tạ lớp trưởng."
Cười đến sáng rực cả lớp 10/1.
Bách Dĩ Phàm thuận miệng: "Không cần cảm ơn."
(Bạn Phàm troll =)) Tạ = cảm ơn)
Mọi người:...!
"Phì." Trình Dật Hạo không nhịn được nữa.
Bách Dĩ Phàm phê bình đồng chí Đại Trình: "Sao ông vô duyên thế hả!" rồi quay qua lớp trưởng Bùi hỏi: "Bùi lớp trưởng, có chuyện gì sao?"
Bùi Trí Nhất vẫn cười nói: "Tôi qua hỏi lớp mình có mang về thừa ghế không?"
Tạ Tuế Thần đi đến: "Có thừa, nhưng phải chờ cả lớp về hết rồi mới có thể so ra ghế thừa được."
Bùi Trí Nhất cười nói: "Vậy chốc nữa tôi quay lại."
Nhưng chờ đến khi 10/1 đối chiếu xong ghế cũng không thấy Bùi Trí Nhất quay lại.
Tạ Tuế Thần mang mấy cái ghế thừa ra để ngoài cửa lớp, lớp nào thiếu ghế thì qua so rồi mang về.
Ổn định xong, thầy Trần mới khoan thai vào lớp mở buổi sinh hoạt lớp.
Hội thao lần này lớp 10/1 có thành tích khá là nổi bật.
Thầy Trần biểu dương: "Mọi người lần này làm tốt lắm.
Đặc biệt là bản thảo phát thanh, tôi thấy chất lượng đồng đều, viết rất hay.
Ngày mai là chủ nhật được nghỉ, để thưởng, tôi đã bàn với các giáo viên bộ môn nên không có bài tập về nhà.
Vậy nên mấy trò ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Cả lớp vui sướng vỗ tay rào rào.
Xong, thầy Trần nói tiếp: "Hội thao thư giãn thế là đủ rồi.
Giữa tháng sau là thi học kỳ, thi xong là họp phụ huynh."
Dân 10/1:...!
Trình Dật Hạo nói nhỏ: "Sao tôi cứ có cảm giác nghe tin này chả bất ngờ gì nhỉ?"
Bạn cùng bàn: "Vì nó là một phút dành cho nguyền rủa chứ sao!"
Vì sao ư? Vì mỗi lần thầy Trần lớp ta nói chuyện vui xong rồi không quá một phút sẽ đến chuyện buồn.
Lớp này bị ngược quen rồi.
Họp xong là được thả về nhà.
Bách Dĩ Phàm qua ký túc xá của ông anh, thấy có mình Bách Khả Phi trong phòng.
"Bách Khả Phi, tuần này anh không về đúng không? Mai muốn ăn gì để em mang?"
Bách Khả Phi đang chép lại bài mấy hôm nghỉ, ngẩng lên với đôi mắt đỏ ngầu: "Tùy."
Cậu chọc chọc tay ông anh: "Sao thế?"
Bách Khả Phi nhoài người lên bàn: "Mệt quá."
Muốn thành công thì phải trả giá, huống chi Bách Khả Phi còn đổi khối giữa chừng, có quá nhiều điểm yếu.
Bách Dĩ Phàm có thể giúp Bách Khả Phi sửa nguyện vọng và tương lai nhưng sự cố gắng phải tự Bách Khả Phi nỗ lực.
Ông em bất đắc dĩ vỗ đầu ông anh: "Cho chết!"
Ông anh:...!
"Sự thông cảm đâu!!!"
Bách Dĩ Phàm véo Bách Khả Phi: "Anh ngốc thì trách ai giờ? Cố đến mệt mỏi thì có tác dụng gì, em cho anh một ngày nghỉ.
Đi về nhà."
"Không về." Bách Khả Phi cứng đầu.
Bách Dĩ Phàm: "Hôm qua em gọi về, mẹ bảo tối nay làm cánh gà coca, làm cả caramen nữa!"
Bách Khả Phi vẫn kiên định: "Mai em mang cho anh hộp cánh gà coca là được."
"Cũng được." Bách Dĩ Phàm khuyên thêm mấy câu "Học đến mệt cũng không có tác dụng gì.
Anh đừng cố quá."
Bách Khả Phi thấy phiền dần đều: "Được rồi, biết rồi mà."
Bách Dĩ Phàm tha đống quần áo bẩn của Bách Khả Phi về phòng mình, lúc mở cửa thấy cả phòng ồn ào, đặc biệt toàn là giọng của Chu Nhạc Dũng.
Nhưng mà lúc cậu đi vào thì lại im lặng đến lạ thường.
Bách Dĩ Phàm cũng kệ, qua phòng đối diện rồi cùng Trình Dật Hạo và Tạ Tuế Thần lên xe buýt về nhà.
Trình Dật Hạo hỏi: "Lớp trưởng này, thưởng của 5000m là gì vậy?"
Tạ Tuế Thần đáp: "Sổ và bút mực."
Trình Dật Hạo cảm thán: "5000m với 1000m quả thật không giống nhau a!"
Tạ Tuế Thần đưa bút cho Bách Dĩ Phàm mực cho Bách Dĩ Phàm: "Này."
Bách Dĩ Phàm: "Hả?"
"Cảm ơn cậu hôm nay đã chạy cùng tôi."
Bách Dĩ Phàm: "Ờm."
Nhưng không đưa tay ra nhận.
"Bình thường tôi không dùng bút mực, cậu dùng thay cho tôi."
Bách Dĩ Phàm: Tích vật bảo phúc vậy, tôi đây là không muốn phí phạm một cái bút thôi.
Cậu nhận lấy cái bút rồi cho vào cặp: "Cảm ơn nhé."
Tạ Tuế Thần lắc đầu.
Bách Dĩ Phàm nhìn Trình Dật Hạo: "Ông thì sao?"
Trình Dật Hạo giả ngu: "Cái gì mà đâu?"
Bách Dĩ Phàm: "Tôi cũng chạy cùng ông mà.
Không có tôi thì liệu ông có về nhất nổi không? Mau nôn một phần ra đây!"
Trình Dật Hạo mặt đầy đau khổ: "Tạ lão đại, đều tại ông!"
Tạ Tuế Thần vô tội trúng đạn.
Bách Dĩ Phàm bất bình: "Liên quan gì?"
Trình Dật Hạo: "Tạ lão đại biết rõ phần thưởng của tôi đã tặng người ta rồi mà còn tặng cho ông chứ sao."
Bách Dĩ Phàm tò mò: "Ông tặng cho ai?"
Trình Dật Hạo: "Lúc lên nhận thưởng thấy bên cạnh là một chị lớp trên rất xinh nên tặng sổ cho chị ý rồi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Thế Hình nữ hiệp thì sao?"
Trình Dật Hạo: "Còn cái bút bi thì tặng chứ sao!"
"Cái đồ bạn thân ai nấy lo, trọng sắc khinh bạn!"
Trình Dật Hạo nhìn ra ngoài đường: "Ây da, hôm nay trời trong xanh ghê."
Tạ Tuế Thần, Bách Dĩ Phàm:...!
Đường nhà người ta bật đèn rồi đó.
Xe buýt đến điểm dừng, Bách Dĩ Phàm và Trình Dật Hạo chào Tạ Tuế Thần rồi về nhà.
Bách Dĩ Phàm: "Trời tối khó đi, nhớ đi cẩn thận, đừng có để bước thấp bước cao rồi ngã ra đó.
Chẳng may ngã thật thì gọi cho tôi, tôi gọi Đại Trình qua cứu anh."
Tạ Tuế Thần:...!
Đường về nhà có vài ánh đèn, khi đến gần nhà lại càng tối.
Anh đành mở đèn pin điện thoại lên mò mẫm đi.
Vào được nhà thì di động đột nhiên đổ chuông.
Tạ Tuế Thần nhìn số điện thoại cũng khong nhận.
Hết hồi chuông thì nhắn lại cho số đó: Không cần tiền. rồi ném điện thoại lên giường, mở máy tính lên.
Ngồi trước màn hình, Tạ Tuế Thần lần thứ n rơi vào suy nghĩ.
Một lúc sau, mở Google.
Nhập vào ô tìm kiếm: Yêu con trai.
Xóa xóa
Nhập vào ô tìm kiếm: Con trai yêu con trai.
Lại xóa xóa
Nhập vào ô tìm kiếm: Đồng tính luyến ái.
Lúc này mới nhấp tìm kiếm.
Không đến 1 giây, kết quả tìm kiếm hiện ra.
Tư liệu phong phú, đủ chủng loại.
Từ nghiêm túc học thuật đến topic chửi nhau, diễn đàn, blog cá nhân...!Thậm chí còn có nhóm thảo luận: Bàn về tính đạo đức khi bẻ cong người khác.
Mở từng kết quả tìm kiếm, thế giới quan của Tạ Tuế thần thanh-niên-ver dần sụp đổ.
Mà cái tên đầu sỏ đang ở nhà mình ăn ăn uống uống vui vẻ.
Miệng vừa nhai vừa nói: "Hôm nay mẹ làm trứng kho ngon dã man! Mai con phải mang cho tên ngốc Bách Khả Phi kia một hộp."
Mẹ Bách: "Ai cho gọi anh trai là tên ngốc hả!"
Bách Dĩ Phàm cười khà khà: "Ai bảo anh ý không về ăn trứng kho mẹ làm, thế mà không phải ngu sao a? Nhưng mà sao con thấy trứng còn có thêm vị coca vậy?"
Mẹ Bách: "Là vì mẹ cho thêm vào chứ sao.
Học trên mạng đó."
Bách Dĩ Phàm bất ngờ: "Mẹ con ngày càng siêu!"
Xong bữa cơm, cậu vui vẻ về phòng đọc sách.
Lấy được sách hóa ra thì tiện tay cầm cây bút mà Tạ Tuế Thần cho ra.
Xé bìa bọc bên ngoài ra thì mới phát hiện là bút mực.
Mẹ Bách lúc này vào hỏi: "Phàm Phàm có chơi máy tính không? Sao ngẩn người ra thế?"
"Mẹ à, trường của con quả nhiên là trường nhà giàu!" Bách Dĩ Phàm giơ cây bút ra cho mẹ nhìn: "Đây là phần thưởng của thi chạy hội thao đó."
Mẹ Bách nhìn nhìn cây bút rồi nói: "Hiệu Anh Hùng cơ à? Nhìn có vẻ xịn đó."
Bút hiệu Anh Hùng dùng không tồi nhưng mà cũng tùy từng dòng.
Khi Bách Dĩ Phàm lên đại học luyện chữ, dùng vài hiệu liền có chút hiểu biết.
Cây bút thưởng này là Anh Hùng 100.
Nhìn thì giống dòng 616 nhưng mà giá của nó cũng tận một hai trăm tệ.
Bách Dĩ Phàm chậc lưỡi, tò mò: "Không biết là đại gia nào tài trợ mà hào phóng ghê?"
Vừa hay cái bút cậu 10 đồng cậu đang dùng viết không thoải mái lắm nên quyết định dùng luôn cây này, viết viết vài chữ.
Mực ra đều, êm êm từng chữ.
Mẹ Bách đứng bên cạnh xem: "Đây là mạ vàng hả? Trường các con thật hào phóng."
Bách Dĩ Phàm lại cảm thán: "Mẹ à, thật ra không tìm được cô vợ biết mặc cả thì cũng không sao, tìm lấy người biết chạy bộ ra tiền là được rồi nhỉ!"
Mẹ Bách:...!
^*^*^*^*^
Xếp hàng ngồi ăn quả 排排坐 吃果果
https://.youtube.com/watch?v=j66PbJeDfMc
Có người rục rịch dồi hí hị.