Trọng Sinh Chi Hợp Pháp Tình Nhân

Chương 6: Không biết làm sao




Lúc cơ thể Lý Hách nhào đến, Hàn Hy vẫn chưa phát giác được có gì không đúng. Thẳng đến lúc y tiến vào, đau đớn kích thích toàn thân run rẩy, Hàn Hy bị cồn làm tê liệt thần kinh cũng không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có thể theo bản năng kêu lên một tiếng.

“Đau —— “

Người bên trên sững sờ một lúc, sau đó lại khôi phục động tác. Hàn Hy hai tay nắm chặt lấy ga giường, thân thể không ngừng vặn vẹo, ý đồ phản kháng kẻ hung ác bên trên, nhưng không thành công.

Lý Hách nhìn người dưới thân hai mắt đẫm lệ mông lung, đột nhiên cảm thấy bực bội, động động vài cái về phía trước, lại thấy không còn chút hào hứng nào, đem dương v*t trong người Hàn Hy rút ra ngoài. Ngồi trên giường, y sửng sốt một hồi, cuối cùng cùng lấy điện thoại di động, gõ một dãy số.

“Khách quý a.” Thanh âm của phụ nữ truyền đến mang theo một loại gợi cảm cùng bí ẩn nói không nên lời.

“Hy vọng cô về nước.” Lý Hách mất hứng, người phụ nữ ở đầu dây bên kia cũng nhận ra tần suất thấp từ y.

“Thế thì sao hả đại thiếu gia của tôi?” Ngay cả như vậy,  người phụ nữ vẫn cảm thấy vui vẻ.

Lý Hách lạnh lùng nói: “Có lẽ tôi vẫn cần đến cô.”

“Cần tôi à? ——” Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn bầu trời ở Canada xa xôi, khóe miệng câu lên vui vẻ.

***

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Tạ Trăn đứng ở một góc trong phòng, cầm điện thoại di động nói chuyện cùng cùng ai đó. Có người đi qua tò mò, lén lút dựng thẳng lỗ tai muốn nghe trộm một chút, lại nghe thấy tiếng quát phẫn nộ của Tạ Trăn truyền từ trong góc: “Mẹ nó, sao anh phiền như thế, bám lấy tôi không chịu dứt, chuyện yêu đương của tôi liên quan cái mẹ gì đến anh!”

Tạ Trăn trước mắt mọi người luôn tỏ ra tao nhã, rất ít khi nổi nóng, bây giờ lại bất ngờ thể hiện bộ dạng như thế khiến cho người nghe lén bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Tạ Trăn mặt mày khó chịu cúp máy, quay đầu đã thấy một người đang ngây ngốc nhìn mình. Bây giờ trong lòng cậu ta đầy lửa giận, cũng không để ý đến cái gì nữa, đối người đang nhìn mình phẫn nộ trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn!!!”

Nhân viên công tác trẻ tuổi bị dọa như vậy, vội dàng nói xin lỗi rồi quay đầu chạy, trong đầu ầm thầm nghĩ người này bình thường luôn ôn hòa ai mà tưởng tượng được lúc giận lại đáng sợ như thế.

Tạ Trăn ở bên này không vui. Còn Hàn Hy bên kia vừa tỉnh rượu đã phải đối mặt với khí lạnh phát ra từ Lý Hách.

Lý Hách ngồi trên ghế trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Hy. Hàn Hy nuốt một ngụm nước bọt, không dám mở miệng nói lời nào.

“Sao lại đi đến đó?” Cho dù Lý Hách không muốn tra hỏi nhưng lại theo thói quen cao giọng chất vất Hàn Hy.

Hàn Hy nghĩ thầm, anh không cho tôi lên đài, chẳng nhẽ tôi còn phải đứng phía sau nhìn mọi người vui vẻ trả lời phỏng vấn à?

Đương nhiên lời này hắn cũng không dám nói ra. Hàn Hy chỉ qua loa trả lời cho Lý Hách đang tức giận một lý do.

“Một người bạn lần trước quen lúc làm quảng cáo, cậu ấy hẹn em ra ngoài một chút.”

Lý Hách “Hừ” một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, tay ấn xuống huyệt bên thái dương. Hàn Hy không biết y đang suy nghĩ gì, trong lòng không ngừng run sợ, lo lắng Lý Hách một giây sau sẽ đánh mình.

Lý Hách bảo trì tư thế, giọng nói hơi hơi kỳ quái: “Loại bán thân như cậu cũng cần bạn bè à?” Nói xong ngẩng đầu nhìn Hàn Hy, trong mắt đầy vẻ trào phúng.

Hàn Hy cũng không đáp lời.

“Sau này đừng liên lạc nữa, nếu dám tái phạm, tôi đánh gãy chân cậu!” Không chờ Hàn Hy kịp phản ứng gì, Lý Hách đã đứng dậy, đóng sập cửa đi ra ngoài.

Hàn Hy nhẹ nhàng thở ra, cứ mắng cử chửi đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào. Đời trước thân thể đã nhận rất nhiều tra tấn, đời này Hàn Hy cũng không sợ người khác mắng mình “Tiện”, chỉ sợ bị đánh thôi. Hàn Hy nghĩ lại cũng cảm thấy mình rất vô dụng.

Lý Hách đi ra khỏi phòng đã thấy quản gia đứng chờ sẵn: “Ông chủ, đây là tư liệu của người nọ.”

Lý Hách thở dài, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, mở ra một tập tài liệu.

Hai phút sau, Lý Hách âm trầm đem tập tài liệu ném thẳng xuống đất, sắc mặt nghiêm trọng, hiển nhiên là đang rất tức giận.

“Gia thế như thế nào?”

Quản gia lắc đầu.

“Tiếp tục tra cho tôi, liệu mà tra cho đúng!” LỬa giận của Lý Hách còn chưa kịp giận lại bùng lên, y quay người trở lại phòng ngủ.

Quản gia yên lặng ngồi xổm xuống nhặt giấy tờ bị vứt lung tung trên mặt đất. Trong phong ngủ truyền đến một một tiếng vang lớn, giọng nói tức giận của Lý Hách vọng đến: “HÀN HY!”

Quản gia đứng lên phủi quần áo, mang tập tài liệu đi xuống dưới tầng.