Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)

Chương 36: Sau khi Lăng Tây Thành mất (Phiên ngoại 1)




Lê Tử Du và Mạc Tử Uyên cùng ngồi ăn ở nhà hàng Quan Cảnh. Bầu không khí trong nhà hàng thật lãng mạn, ánh sáng nhu hòa kết hợp với nền nhạc du dương quả thật là một nơi rất phù hợp để nói chuyện yêu đương, đáng tiếc một trong hai người đang ngồi đối diện nhau lại có chút mất tập trung: “Tử Uyên ca ca, gần đây anh có vẻ thật im lặng!”

“Không có gì, có lẽ là do anh quá mệt mỏi thôi, điều đó làm Tiểu Du buồn sao?” Mạc Tử Uyên thấy ánh mắt Lê Tử Du nhìn mình, trong thoáng chốc anh cảm thấy hoảng hốt. Sáu năm trôi qua, Lê Tử Du đã không còn là thiếu niên không biết sự đời lúc xưa, ngày nay tên tuổi của cậu ở thương giới cũng xem như có địa vị nhất định, nhưng ánh mắt cậu nhìn mình thì vẫn ngây thơ, đơn thuần như trước. Mạc Tử Uyên cảm thấy có chút buồn cười, biết rõ rằng người trước mắt không phải là một bông hoa trắng yếu ớt gì, nhưng cho đến nay anh vẫn giống trước kia luôn muốn bảo vệ cậu. Rốt cuộc là vì thói quen, hay là do anh quá hèn nhát không dám đâm thủng tầng giấy mỏng manh kia, không muốn thừa nhận là những việc mình làm từ trước đến nay đều sai?

“Vâng… Vẫn còn khá tốt! Chỉ là gần đây tất cả các anh đều bận bịu, Tây Thành ca ca cũng vậy, đã hai tháng em không nhìn thấy anh ấy rồi.” Lê Tử Du mỉm cười lại cố ý mang theo nét đau thương, giống như Lăng Tây Thành chủ động trốn tránh cậu.

Kỳ thật Lăng Tây Thành dù có tìm đến cậu hay không, Lê Tử Du cũng chả thèm để ý. Trong lòng cậu vẫn luôn hiểu rõ, bốn người đàn ông bên cạnh cậu đây không phải ai cũng yêu cậu đến tận xương tủy như người ta vẫn thấy. Trong lòng Mục Chiêu Hòa là Mạc Tử Uyên, nếu không phải cậu nắm trong tay bằng chứng có thể dồn Mạc Tử Uyên vào chỗ chết, anh ta hẳn sẽ không giúp đỡ cậu đến thế, nhưng hiện tại quyền thế của Mục Chiêu Hòa càng ngày càng lớn, ngay cả cậu cũng đã dần không kềm chế anh ta được nữa.

Về phần Trương Huy Nhiên, mặc dù là người rất si tình, tìm kiếm Văn Lý đã mười năm, nhưng đáng tiếc đầu óc lại thật đần, ở chung tận ba tháng bên nhau cũng không biết tên người mình yêu là gì. Có điều cũng may là anh ta không biết, nếu không mình cũng chẳng có cơ hội để đuổi Văn Lý đi khỏi thành phố B. Vốn cậu dự định sau khi phá tan Lê gia sẽ nói tin tức của Văn Lý cho Trương Huy Nhiên biết, nhưng lúc mọi chuyện đã xong cậu lại vô cùng có hứng thú đối với người đàn ông này, thứ mà cậu muốn sao có thể thoát khỏi tay cậu được. Si tình thì có là gì? Văn Lý chẳng qua chỉ là một đầu bếp nấu ăn khá ngon mà thôi, hơn nữa lúc trước nhờ mối quan hệ với học trưởng là Lăng Tây Thành mới có địa vị đến thế, bây giờ rời khỏi Thần Thời, anh ta căn bản chẳng là gì cả, ngay cả B thị đều không ở lại được. Mà với Trương Huy Nhiên, sớm muộn gì thì người đàn ông này cũng sẽ khuynh đảo bởi sự quyến rũ của mình thôi.

Nghĩ tới đây, Lê Tử Du bỗng dưng giật mình tỉnh táo lại, phát hiện mình dường như đã quên mất sự có mặt của Mạc Tử Uyên, hướng về phía anh ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi Tử Uyên ca ca, em vừa hơi thất thần chút.”

“Không có gì.” Mạc Tử Uyên lắc đầu. Từ khi mọi chuyện xảy ra đến nay, anh đối với Lê Tử Du đã không còn quan tâm mấy việc này như trước nữa. Tuy rằng trong tim vẫn còn nhen nhóm một chút tình cảm còn sót lại, nhưng sự cuồng nhiệt lúc xưa thì đã biến mất từ lâu.

Sau khi trải qua việc của Lê thúc, Mạc Tử Uyên luôn hổ thẹn bởi anh chỉ vì tình yêu đối với Lê Tử Du mà đã phá hoại tan tành cả Lê gia, lòng anh đau như bị dao cắt. Tuy rằng trong cuộc chiến này, về mặt lý thuyết anh không hề trực tiếp nhúng tay vào. Nhưng vào những lúc đêm khuya vắng người, Mạc Tử Uyên luôn suy nghĩ về chuyện cũ. Nếu như ban đầu mình không giúp Lê Tử Du làm giả giám định cha con, Lê thúc cũng không bị ép phải thừa nhận Lê Tử Du là con mình, ngoại giới hẳn sẽ không bức ép Lê gia tiếp nhận thân phận thiếu gia của Lê Tử Du, kết quả của cả nhà họ Lê có phải hay không sẽ chẳng thêm thảm đến mức độ này.

Mạc Tử Uyên biết toàn bộ chứng cứ trốn thuế và những tin tức xấu về Lê gia toàn bộ đều là do một tay Lê Tử Du thiết kế hãm hại, ngay cả cái chết của Lê thúc cùng Lê Mặc cũng không khỏi quan hệ với Lê Tử Du…

“Đúng rồi, Tử Uyên ca ca, trước đó vài ngày em có đến xem Huy Nhiên ca biểu diễn trên sân khấu, sau đó lại cùng Chiêu Hòa ra nước ngoài chơi.” Lê Tử Du nhắc tới thời gian mình ở chung với Mục Chiêu Hòa, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Mạc Tử Uyên, phát hiện anh không có gì khác thường, hơi chút an tâm. Kể từ khi cậu và Mục Chiêu Hòa đạt thành hiệp nghị, cậu vẫn tận lực tách Mạc Tử Uyên và Mục Chiêu Hòa ra, thậm chí còn cố ý ám chỉ với Mạc Tử Uyên rằng cậu và Mục Chiêu Hòa là tình nhân. Kỳ thực lúc làm xong giám định cha con cậu đã có thể buông tha cho Mạc Tử Uyên nhưng cậu lại không muốn, bởi vì cậu còn cần Mạc Tử Uyên kìm chế Mục Chiêu Hòa, để anh ta vì cậu mà chấn chỉnh lại Lê gia đã suy sụp.

“Bọn họ vẫn khỏe chứ?” Nhắc tới hai người này, Mạc Tử Uyên có chút ngạc nhiên một chút, gần đây tần suất Lê Tử Du nhắc tới Mục Chiêu Hòa có chút nhiều, ngay cả khi thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại với anh cũng nói một câu về tình hình của Mục Chiêu Hòa.

“Các anh ấy rất tốt, vẫn như cũ thôi, hai người các anh ai cũng đều là nhân vật lớn cả, lúc nào cũng bận bịu, căn bản đâu có nhớ tới em!” Lê Tử Du vừa nói vừa đứng dậy đi tới bên người Mạc Tử Uyên, muốn tự tay chỉnh y phục lại giúp anh. Nhưng còn chưa đụng vào Mạc Tử Uyên đã bị người kéo ra. Ngực Lê Tử Du cả kinh, nhìn lại, hóa ra là Mục Chiêu Hòa.

“Hai người quả nhiên ở chỗ này.” Biểu tình của Mục Chiêu Hòa rất nghiêm trọng, ánh mắt nhìn Mạc Tử Uyên có chút thương cảm và bi ai.

“Chiêu Hòa, sao anh lại tới đây?” Lê Tử Du đứng chặn giữa anh và Mục Chiêu Hòa đang đứng nhìn chằm chặp vào mắt Mạc Tử Uyên.

“Điện thoại di động của anh để chế độ im lặng sao?” Mục Chiêu Hòa đẩy Lê Tử Du ra, đi tới trước mặt Mạc Tử Uyên đè lại bờ vai của anh nói rằng: “Mạc Tử Uyên, sau khi nghe xong tin này thì anh phải tỉnh táo, tôi cũng mới vừa nhận được tin tức, Lăng Tây Thành đã mất!”

“Cái gì?” Mạc Tử Uyên kinh ngạc mở to hai mắt: “Sao có thể, lúc xế chiều Tiểu Du còn gọi điện thoại cho cậu ta được mà.” Đầu óc Mạc Tử Uyên trong nháy mắt trống rỗng, thân thể của Lăng Tây Thành trong hai năm nay anh biết rõ là không tốt. Có lẽ Lê Mặc mất đi khiến cho Lăng Tây Thành bị kích thích quá lớn, từ đó về sau Lăng Tây Thành làm việc ngày đêm, rất ít khi gặp mặt Lê Tử Du. Lúc trước bởi vì bị xuất huyết dạ dày mà phải nằm viện một thời gian, mình đã nói với cậu ta vấn đề này, cậu ta cũng nói sẽ chú ý, nhưng không nghĩ tới chỉ trong một buổi chiều, Mục Chiêu Hòa lại nói với mình rằng Lăng Tây Thành đã chết. Mạc Tử Uyên nghĩ thế nào cũng không ra, làm sao mà Lăng Tây Thành lại chết như vậy được?

“Thi thể được phát hiện ra ở trước mộ của Lê Mặc, giám định pháp y cho thấy anh ta là vì lao lực quá sức dẫn tới đột tử. Bên phía cảnh sát đã liên lạc với cha mẹ của anh ta ở nước ngoài, nhưng quốc nội bên này tạm thời vẫn chưa có người nào xử lý, hai người nghĩ bây giờ phải làm sao?” Mục Chiêu Hòa càng nói càng phát hiện thần sắc của Mạc Tử Uyên không được thích hợp, nhanh chóng đưa tay đẩy đẩy anh: “Này! Mạc Tử Uyên, anh có khỏe không?”

“Tốt, tôi khỏe mà. Phiền cậu chiếu cố Tiểu Du giúp tôi, tôi phải ra ngoài một chút.” Mạc Tử Uyên trong tức thời không tiếp nhận được sự thật này, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi, anh cần ở một mình lúc này.

Mục Chiêu Hòa nhìn thân ảnh của anh đi xa ánh mắt sâu thẳm, đưa mắt nhìn liếc qua kẻ đang đứng bên cạnh mình cũng bị tin tức này dọa sợ – Lê Tử Du, khóe miệng cong lên cười giễu cợt: “Anh ấy đã đi rồi, cậu chẳng cần ở trước mặt tôi giả bộ làm cái gì!”

“Lăng Tây Thành thật sự đã chết rồi sao?” Lê Tử Du nghe được tin này cũng không biết phải phản ứng thế nào. Có thể nói Lăng Tây Thành là người đàn ông đầu tiên của cậu, cũng là chiến lợi phẩm đầu tiên chứng minh rằng cậu đã vượt qua được Lê Mặc. Tuy rằng Lăng Tây Thành đối xử với cậu vô cùng tốt, nhưng cậu cũng chả quan tâm mấy.

Bên cạnh mình có bốn người đàn ông, tính cách của Mạc Tử Uyên là ôn nhu nhất, đối đãi với người khác chu đáo, cẩn thận không ai có thể vượt qua được anh về mặt này. Diện mạo của Mục Chiêu Hòa là tuyệt nhất, tuấn mỹ lại mang theo vài phần tà khí, nhất là khí thế trên người của anh ta, chính điều này đã khiến Lê Tử Du muốn giữ anh ta bên mình. Mà Trương Huy Nhiên thì miễn bàn, anh ta là người có gia thế tốt nhất, không hề có một tin đồn nào trong chuyện tình cảm, thân là ảnh đế có thể nói anh ta là người trong mộng của tám phần mười người dân của quốc gia này. Nếu đem ra so sánh, Lăng Tây Thành chỉ là một thiếu gia nhà giàu có khuôn mặt không tồi mà thôi. Cho dù trong lòng Lê Tử Du rõ ràng, cậu đi được tới ngày hôm nay tám mươi phần trăm đều nhờ sự hỗ trợ của Lăng Tây Thành, nhưng trong lòng Lê Tử Du, Lăng Tây Thành chẳng qua chỉ là một quân cờ để lợi dụng.

Lê Tử Du căn bản không hiểu được Lê Mặc thích Lăng Tây Thành ở chỗ nào, có tài có tiền đồ tốt như thế lại đi theo Lăng Tây Thành, cam nguyện vùi mình trong Thần Thời để làm một tổ trưởng tổ thiết kế nho nhỏ. Ngay từ thời gian đầu ở chung với Lăng Tây Thành, Lê Tử Du cũng hưởng thụ qua cảm giác cưng chìu của Lăng Tây Thành đối với mình nhưng y cũng dần chán ngấy cử chỉ ấy. Lăng Tây Thành thật sự không biết thế nào là yêu đương, ngoại trừ bên ngoài đối với mình ngoan ngoãn phục tùng, thì một chút việc lãng mạn cũng không hề biết đến. Dần dà lâu ngày, mình đối với anh ta cũng thành ra lãnh đạm. Hiện tại đột nhiên nghe tin anh ta đã chết, tuy rằng chưa nói tới khổ sở nhưng trong lòng Lê Tử Du có chút cảm giác là lạ.

Mục Chiêu Hòa nhìn Lê Tử Du miễn cưỡng tỏ vẻ bi thương, cảm thấy thật châm chọc. Đây là kẻ mà Lăng Tây Thành và Mạc Tử Uyên yêu thương thật lòng, ngay cả tin Lăng Tây Thành chết cũng chỉ mang đến cho y một chút dao động nho nhỏ. Nghĩ vậy, Mục Chiêu Hòa mở miệng nói: “Lăng Tây Thành đã chết, cậu không phải rất cao hứng sao?”

“Sao lại như thế được? Tây Thành ca ca là quý nhân của tôi, không có anh ấy thì làm sao tôi có được hôm nay?” Thấy được sự trào phúng trong mắt Mục Chiêu Hòa, Lê Tử Du kịp thời thay đổi vẻ mặt của mình, làm cho mình trở nên thêm bi thống hơn: “Một lát nữa tôi sẽ sắp xếp hậu sự cho anh ấy, anh có muốn theo cùng không?”

“Đối với chuyện của các người tôi không có hứng thú để quan tâm.” Mục Chiêu Hòa cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, thần sắc lúc nãy của Mạc Tử Uyên khiến anh cảm thấy rất bất an, anh lo lắng Mạc Tử Uyên ở một mình sẽ xảy ra chuyện.

“À, anh vẫn còn chưa chết tâm phải không?” Lê Tử Du chẳng biết tại sao Mục Chiêu Hòa đối với Mạc Tử Uyên lại chấp nhất đến vậy.

“Đây không phải là điều cậu có thể quản, tôi cảnh cáo cậu, đừng làm chuyện dư thừa.”

Lúc Mục Chiêu Hòa tìm được Mạc Tử Uyên, Mạc Tử Uyên đã say đến bất tỉnh nhân sự: “Đủ rồi! Đừng uống nữa.” Mục Chiêu Hòa giật lấy ly rượu trong tay anh, đặt ở một bên.

“Là cậu?” Qua màn sương che chắn mắt Mạc Tử Uyên thấy được Mục Chiêu Hòa, chốc chốc, anh rót một ly rượu hỏi cậu: “Cùng uống chứ?”

“Anh…” Mục Chiêu Hòa bất đắc dĩ tiếp nhận ly rượu, ngồi bên cạnh Mạc Tử Uyên.

“Mới ngày nào tôi còn cùng Lăng Tây Thành, A Huyền ngồi chỗ này uống rượu cùng nhau, giống như chuyện mới hôm qua vậy mà bây giờ chỉ còn lại mình tôi.”

“…” Giọng của Mạc Tử Uyên có chút hoài niệm không thể nói rõ. Mục Chiêu Hòa không biết phải làm thế nào để an ủi anh.

“Ha ha, Mục Chiêu Hòa, cậu biết không? Kỳ thực Lăng Tây Thành chết là tốt lắm, anh chẳng thấy đau buồn chút nào. Người này chết đi thì cái gì cũng không biết, cũng không vì những gì mình đã làm mà cảm thấy hối hận, không phải tự vấn lương tâm hằng đêm mà không thể chợp mắt.” Mạc Tử Uyên nói rồi tự rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm sau đó ghé vào bên tai Mục Chiêu Hòa nhỏ giọng nói: “Mục Chiêu Hòa, tôi nói với cậu bí mật này được không? Báo cáo giám định thân tử lần trước là do tôi làm giả, cậu ấy không phải là con của Lê thúc.”

“Anh nói cái gì? Lê Tử Du không phải người nhà họ Lê?” Mục Chiêu Hòa cũng là lần đầu tiên nghe tới chuyện này. Cậu biết Lê Tử Du vẫn âm thầm tính toán với Lê gia, cậu còn tưởng bởi vì thân phận y là con ngoài giá thú, không ngờ tất cả đều không phải.

“Y đúng là người nhà Lê gia, nhưng lại không phải con của Lê thúc, tự tôi ngụy tạo ra cái giám định kia. Hơn nữa nguyên nhân Lê thúc chết tôi cũng biết… Tôi biết Lê Tử Du động tay động chân trong hộp thuốc Riga của Lê thúc nhưng lại nhắm mắt cho qua.”

“Anh…” Mục Chiêu Hòa kinh ngạc nhìn Mạc Tử Uyên, từ khi Lê gia đổ vỡ, Mạc Tử Uyên có chút xa lánh Lê Tử Du, lúc đầu cậu cho rằng anh là vì cậu và Trương Huy Nhiên hơn nữa còn hổ thẹn với Lê nhà nên mới biến thành như vậy, không nghĩ tới là do những nguyên nhân này.

Mạc Tử Uyên không để ý đến sự kinh ngạc của Mục Chiêu Hòa, tự mình lôi kéo ống tay áo của cậu reo lên: “Cậu nói xem tôi có đúng là súc sinh hay không? Sau khi Lê Huyền bị bỏ tù, tôi chưa đi thăm cậu ta lần nào, cậu biết tại sao không? Bởi vì tôi không dám. Con mẹ nó mỗi tối tôi nhắm mắt đều cảm thấy mờ mịt vì sự trái lương tâm của mình!”

“Anh say rồi…” Mục Chiêu Hòa cướp đi ly rượu trong tay của Mạc Tử Uyên. Cũng không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, càng nói càng không rõ ràng.

“Tôi không có say!” Mạc Tử Uyên dựa vào vai Mục Chiêu Hòa hét lên: “Lăng Tây Thành chết tốt lắm, người chết thì mọi chuyện cũng đã chấm dứt, không bao giờ… phải nhớ lại những thứ…”

“Được rồi, đừng uống nữa, tôi đưa anh về nhà!” Mục Chiêu Hòa thấy Mạc Tử Uyên đã say đến hồ đồ, cường ngạnh đem anh kéo lên, lái xe đưa anh về nhà.

Đứng ở trước cửa nhà, Mạc Tử Uyên có chút không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn Mục Chiêu Hòa hỏi: “Sao cậu biết địa chỉ nhà tôi?”

“Tôi đã từng ở nhà anh, anh quên rồi sao?”

“Ách… Đúng, cậu đã từng ở nhà tôi, khi cậu bị thương Tiểu Du còn chiếu cố cậu…” Mạc Tử Uyên mang một bộ dáng say lờ đờ mắt mông lung, ngoẹo đầu nhìn Mục Chiêu Hòa: “Còn nữa, tôi còn là bà mối của cậu và Tiểu Du, đáng tiếc đã nhiều năm như vậy, cậu chưa nói một lời cảm ơn tới tôi đấy nhá.”

“Anh thích Lê Tử Du đến thế à?”

“Ha hả, thích chứ! Cậu không phải cũng thích y lắm sao? Đừng cho tôi là tên ngốc, tôi và Lăng Tây Thành đưa ra kế sách nào cũng không có nửa điểm tác dụng với cậu vậy căn bản tính toán làm cái gì?”

“Mạc Tử Uyên anh mù sao?” Mục Chiêu Hòa bị những lời này của Mạc Tử Uyên làm cho tức giận, nói cậu hạ thủ chỉnh Lê gia thì không sai nhưng lại nói cậu thích Lê Tử Du. Con mắt nào của Mạc Tử Uyên nhìn ra cậu thích Lê Tử Du.

“Có thể không phải là mù, ha ha, nếu không mù thì làm sao sẽ trái với lương tâm làm nhiều chuyện không nên làm?” Mạc Tử Uyên đã say đứng cũng không vững, cũng không muốn Mục Chiêu Hòa giúp đỡ, liên tiếp đẩy cậu ra.

“Mạc Tử Uyên! Anh bình tĩnh một chút, chúng ta đang ở ngoài cửa.” Mục Chiêu Hòa cau mày kéo anh, không để anh từ trên lầu té xuống.

“Tôi không có cách nào bình tĩnh, Mục Chiêu Hòa, tôi hối hận!” Mạc Tử Uyên tựa vào người Mục Chiêu Hòa thanh âm khàn khàn nỉ non.

Mục Chiêu Hòa do dự một chút, kéo hông của Mạc Tử Uyên ôm anh vào lòng: “Anh nếu khó chịu thì cứ khóc đi, đã có tôi ở đây rồi!”

“A, cậu nghĩ tôi là Tiểu Du sao?” Mạc Tử Uyên đẩy Mục Chiêu Hòa ra, đèn cảm ứng ở trước hiên nhà dường như đã hỏng, Mạc Tử Uyên lấy ra chìa khóa hồi lâu cũng không nhận ra được đâu là cửa chính, sau đó Mục Chiêu Hòa nhìn không được thân thủ đoạt lấy chìa khóa, mở cửa.

Đỡ Mạc Tử Uyên vào cửa, Mục Chiêu Hòa đánh giá địa phương đã lâu mình không đến. Nơi này so với trước đây đều giống nhau. Chỗ sinh hoạt của Mạc Tử Uyên khá nhỏ, thời gian nhàn hạ thích sắp xếp phòng sao cho thật ấm áp, trồng không ít thực vật màu xanh. Lúc trước cậu từng ở đây dưỡng thương, cũng rất thích địa phương tràn ngập ấm áp của Mạc Tử Uyên, mà bây giờ…

Hàng ghế salon ở ngay cửa đã bám bụi, bụi tung lên làm anh sặc rồi ho khan: “Chết tiệt, đã bao lâu anh không ở đây rồi?”

“Không biết.” Mạc Tử Uyên ngơ ngác đứng trước ghế salon đầu óc trống rỗng, ngay cả lúc nào mình vào nhà cũng không biết.

“Quên đi, tôi đúng là thiếu nợ anh mà. Ngồi đi, tôi đi lấy cho anh cốc nước.” Nhìn vẻ ngây thơ của anh, Mục Chiêu Hòa bất đắc dĩ thở dài, đem người dàn xếp trên ghế salon, mình thì đi nhà bếp.

“Sao cậu lại ở đây?” Uống nước xong, đầu óc Mạc Tử Uyên thanh tỉnh một ít.

“Anh quản được tôi sao.” Mục Chiêu Hòa bĩu môi, mình vất vả cả ngày đưa anh trở về, đây là tỉnh rượu rồi tính qua cầu rút ván sao.

“Cậu hẳn là nên bồi Tiểu Du, cũng muộn rồi, tôi sợ em ấy ở một mình sẽ không tốt.” Thấy sắc mặt của Mục Chiêu Hòa không tốt, Mạc Tử Uyên tưởng rằng bởi vì cậu phải đưa mình trở về làm trễ nãi thời gian ở cùng Lê Tử Du nên mới tức giận. Vì vậy chủ động mở miệng kiến nghị cậu ly khai.

“Thôi đi! Y có thiếu người sao? Anh nên chăm sóc cho chính mình đi!”

Mạc Tử Uyên cúi đầu cười nhẹ một tiếng, tựa vào ghế salon hỏi Mục Chiêu Hòa: “Vậy tại sao cậu lại cùng Tiểu Du một chỗ? Tôi luôn cảm thấy cậu không thích y cho lắm.” Đây là ý nghĩ kỳ quái của Mạc Tử Uyên. Tuy mấy năm nay anh và Mục Chiêu Hòa gặp mặt không nhiều lắm, nhưng cũng đại khái biết ít chuyện về cậu và Lê Tử Du. Mục Chiêu Hòa đối Lê Tử Du không để tâm để ý giống như anh và Lăng Tây Thành, thay vì nói là tình nhân, không bằng kêu là đồng bọn còn thích hợp hơn.

“Vậy còn anh? Anh không phải cũng thế sao?” Ngồi bên người Mạc Tử Uyên, ánh mắt của Mục Chiêu Hòa nhìn anh rất nghiêm túc. Tuy cậu thầm mến Mạc Tử Uyên ít năm như vậy, nhưng chưa từng đi sâu vào lòng anh. Cậu không rõ Lê Tử Du rốt cuộc có chỗ nào tốt, lại có thể khiến cho Mạc Tử Uyên dứt bỏ không được.

“Tôi không biết, nhiều năm như vậy chắc đã thành thói quen.” Ánh mắt của Mạc Tử Uyên rất mê man: “Khi đó tôi thực sự rất thích y, y muốn thứ gì mà chỉ cần tôi có, tôi sẽ đáp ứng y. Cho nên y nói cái gì tôi cũng tin cả, bao gồm cả thân thế kỳ lạ của y. Lúc mới có kết quả giám định thân tử, tôi cũng sợ hết hồn, tôi vẫn cho rằng Tiểu Du là con của Lê thúc, không nghĩ tới, hóa ra đều không phải. Sau đó ở trong phòng thí nghiệm y khóc cầu xin tôi, nói y bị người xa lánh đã nhiều năm như vậy, thầm nghĩ muốn quang minh chính đại có được một thân phận ở Lê gia, tôi thực sự không đành lòng, hơn nữa từ kết quả cho thấy, tuy y không phải là con của Lê thúc nhưng cũng có quan hệ họ hàng. Cuối cùng vẫn làm trái lương tâm sửa đổi kết quả. Nếu như tôi biết Lê Tử Du dùng thân phận là người của Lê gia để làm sụp đổ Lê gia thì có nói cái gì tôi cũng sẽ không giúp y. Bây giờ có nói cũng chẳng được gì cả.”

“Kỳ thực… Mấy năm nay, người hối hận cũng chỉ có mình tôi. Lăng Tây Thành tại sao phải công tác ngày đêm, đó là bởi vì cậu ta vừa nhắm mắt lại nhìn thấy Lê Mặc đã mất. Thật ra đối với chuyện của Lê gia năm đó, tôi và Lăng Tây Thành làm cũng không nhiều, tôi giúp Tiểu Du ngụy tạo thân thế, Lăng Tây Thành khiến họ phá sản bằng cách cắt đứt sự hợp tác giữa Lê thị và Thần Thời. Nhưng giờ ngẫm lại, nếu như lúc đó hai chúng tôi không làm như vậy, Lê gia chưa hẳn sẽ sụp đổ… Hơn nữa Lê Mặc chết một cách rất kì lạ, cậu ấy cũng không phải kẻ ngốc, làm sao lại không biết do Lê Tử Du làm? Đáng tiếc, chúng tôi ai cũng chẳng dám hồi tưởng lại những chuyện đã qua, chỉ sợ nghĩ càng nhiều càng chứng minh những gì mình đã làm đều là sai…”

“Anh đừng nói nữa.” Mạc Tử Uyên càng nói thanh âm càng nghẹn ngào, Mục Chiêu Hòa cảm giác lòng mình cũng theo đó mà khó chịu.

“Để tôi nói hết đã! Tôi đúng là một kẻ nhu nhược, Lăng Tây Thành tốt xấu gì cũng lấy cái chết tạ tội, trong tôi con mẹ nó tự tử cũng không dám!” Những năm này sự hổ thẹn khiến Mạc Tử Uyên không chịu nổi, Lăng Tây Thành như một người nhiều tuổi giảng giải khuyên bảo anh, tất cả những gì không an toàn trong lòng anh đều được Lăng Tây Thành hóa giải hết.

“Đủ rồi!” Mục Chiêu Hòa cũng nghe không vào nữa, thân thủ bắt lấy cằm của Mạc Tử Uyên, hung hăng hôn lên môi của anh, máu giữa răng môi hai người tràn ra. Mạc Tử Uyên kinh ngạc mở to mắt, nhưng vì men say nên vô lực đẩy ra, chỉ có thể bị động tiếp thu sự kịch liệt của Mục Chiêu Hòa. Một lúc lâu sau, rời môi, khí tức của hai người đều có chút bất ổn.

“Cậu…” Mạc Tử Uyên sững sờ nhìn Mục Chiêu Hòa, ai đó nói cho anh biết vừa nãy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đi? Mình và Mục Chiêu Hòa đã làm trò gì vậy?

“Tôi thích anh!” Mục Chiêu Hòa nhẫn nại không nổi nữa, cố sức ôm Mạc Tử Uyên vào lòng. Từ lúc gặp nhau sáu năm về trước, cậu đã thích bác sĩ ôn nhu hay cười nho nhã Mạc Tử Uyên này, nhưng trong lòng anh lại chỉ có Lê Tử Du, căn bản không chứa thêm người khác. Mấy năm nay Mạc Tử Uyên một mực yên lặng coi sóc Lê Tử Du, anh có cảm giác thế nào khi phải canh chừng y? Chỉ tiếc, Mạc Tử Uyên vẫn nhận định Lê Tử Du là tình nhân của mình, cho dù ngay từ đầu là trừng mắt lạnh lẽo còn về sau là khách khí xa cách, trong mắt anh cho tới bây giờ cũng chưa từng có cậu.

“Cậu điên rồi sao?” Mạc Tử Uyên kinh ngạc đẩy Mục Chiêu Hòa ra, nhưng tay chân lại không có một điểm khí lực.

“Tôi điên đó thì sao? Anh nghĩ tại sao tôi lại giúp Lê Tử Du? Đều là vì anh, nhiều năm như vậy, tôi con mẹ nó ngay cả tay cũng chưa chạm qua Lê Tử Du một cái! Chỉ có anh ngu ngốc mới tin tôi thích y mà lưu lại.”

“Vì tôi?” Mạc Tử Uyên ngưng giãy dụa, nhãn thần mê man nhìn Mục Chiêu Hòa, không rõ ý tứ trong lời nói của cậu.

“Ai.” Mục Chiêu Hòa thở dài, chuyện đã tới nước này, cậu không có gì phải giấu giếm nữa. Lấy điện thoại di động gọi cho thủ hạ, sau đó nói với Mạc Tử Uyên: “Chờ một chút tôi cho anh xem vài thứ anh sẽ hiểu.”

Thời gian đợi chờ bởi vì trầm mặc mà càng trở nên dài dằng dặc. Cảm giác say của Mạc Tử Uyên đã lui đi rất nhiều, lén nhìn vẻ mặt trầm lặng của Mục Chiêu Hòa, Mạc Tử Uyên không tự chủ được nhớ tới chuyện vừa rồi của hai người.

“Đừng nhìn tôi như vậy, cẩn thận tôi không kìm chế được!”

“…” Mạc Tử Uyên có chút chật vật quay đầu qua chỗ khác, không thèm nhìn cậu.

Một lát sau, điện thoại của Mục Chiêu Hòa vang lên, cậu nhìn thoáng qua, đứng dậy mở cửa. Cầm tư liệu từ trên tay người ngoài cửa, thông báo một chút sự tình, sau đó xoay người trở về đưa cho anh nói: “Tất cả đều ở chỗ này, anh tự xem đi.”

“Đây là cái gì?” Mạc Tử Uyên nhận lấy rồi mở ra nhìn thoáng qua, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.

“Hiểu?”

“Điều đó không có khả năng! Tiểu Du làm sao sẽ?” Tay cầm tư liệu của Mạc Tử Uyên bắt đầu run, anh không tin, Lê Tử Du sẽ làm như vậy đối với mình.

“Sao lại không được? Nếu không vì cái này, tôi tại sao lại giúp Lê Tử Du? Đã sớm đem anh cướp về nhà. Sao phải nhẫn nhịn nhiều năm như vậy?”

“Đây không phải là sự thật…” Mạc Tử Uyên tái nhợt nghiêm mặt tự lẩm bẩm.

Mạc Tử Uyên ra sức hồi tưởng, sáu năm trước, anh và Lê Tử Du đang yêu nhau rất cuồng nhiệt, có một ngày Lê Tử Du nói có một bằng hữu học y, dự định ở lại B thị an cư lập nghiệp, hỏi mình có thể hỗ trợ hay không. Mình thì không hỏi nhiều đã một mực đáp ứng. Anh chỉ cảm thấy chẳng qua chỉ là một người bạn của Lê Tử Du, nhìn sơ lý lịch một chút liền trực tiếp sắp xếp vào phòng nghiên cứu mới ở bên kia. Không ngờ người vào phòng nghiên cứu lại tinh chế ra chất có hại.

“Cậu biết những chuyện này khi nào?”

“Lúc ở nhà anh tôi có nhờ thủ hạ điều tra anh, kết quả không cẩn thận tra ra được.”

“Sao lúc đó cậu không nói?”

“Anh nghĩ rằng tôi nói được sao? Tất cả nhân viên tổ thực nghiệm đều do anh điều động. Phòng thí nghiệm là do anh hạ lệnh xây dựng, mỗi một khoản tiền đều từ tay anh đi ra ngoài, Lê Tử Du cầm mấy thứ này đưa ra trước mặt tôi, tôi con mẹ nó dám động thủ sao? Anh muốn tôi mắt mở trừng trừng nhìn anh tiến vào đồn cảnh sát sao? Mạc Tử Uyên, anh có hiểu hay không, chuyện đó và Lê Huyền không giống nhau. Nếu như anh tiến vào, không thể giam vài năm là có thể thả ra, đó là tù chung thân! Tôi có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng không cứu được anh!” Mục Chiêu Hòa thất vọng gầm nhẹ.

Lúc đầu nhìn thấy mớ tài liệu này, Mục Chiêu Hòa cũng vô cùng hoảng sợ, vốn có dự định dùng thủ đoạn đem sự tình đè xuống, nhưng lúc bắt tay vào làm cậu mới phát hiện hoàn toàn không có khả năng. Lê Tử Du đã trù tính chuyện này rất kỹ, phòng thí nghiệm trên danh nghĩa đứng tên Mạc Tử Uyên, tất cả tài liệu đều do Mạc Tử Uyên đóng dấu. Sau đó không có biện pháp, Mục Chiêu Hòa đành lựa chọn giúp Lê Tử Du đối phó với Lê gia, nhưng điều kiện là lúc Lê gia sụp đổ phải buông tha Mạc Tử Uyên, tất cả chứng cứ về phòng thí nghiệm phải tiêu hủy hết.

Mấy năm nay cậu thấy cuộc sống của Mạc Tử Uyên càng lúc càng không thích hợp, làm sao cậu có thể an giấc? Còn nhớ ngày hạ táng Lê Mặc, anh len lén đi xem Lê Mặc, ở trước mộ cậu gặp Lăng Tây Thành không biết đã đứng bao lâu. Lê Mặc mất khiến Lăng Tây Thành bị đả kích rất lớn, bây giờ lại mai táng cùng một chỗ với Lê Mặc.

Đó là lần duy nhất cậu và Lăng Tây Thành ôn hòa nhã nhặn đối thoại với nhau, cậu hỏi Lăng Tây Thành: “Anh có hối hận không?”

Lăng Tây Thành trầm mặc một hồi rồi đáp: “Tôi không dám hối hận.”

Mục Chiêu Hòa không biết tâm tình lúc đó của mình là gì. Trong chuyện của Lê gia, Lê Mặc vốn là người vô tội, nhưng mỗi người bọn họ đều vì sự ích kỷ của mình mà đẩy Lê Mặc vào con đường chết. Mấy năm nay, cậu vẫn luôn tự hỏi, ái tình rốt cuộc là cái giống gì, chỉ vì lợi ích cá nhân, bọn họ hại Lê gia cửa nát nhà tan. Nhưng nhìn Mạc Tử Uyên, Mục Chiêu Hòa vẫn không khống chế được chính mình vì anh mà động tâm.

“Mạc Tử Uyên, anh biết không? Đời này tôi hận nhất hai người, một là chính tôi, một là Lê Tử Du. Tôi hận Lê Tử Du vì y lợi dụng tình yêu của anh, thân thủ đem anh đẩy vào vực sâu, nhìn anh mỗi ngày một trầm luân làm sao tôi sống tốt được? Tôi hận chính mình vì tôi tự mình chặt đứt con đường sống duy nhất của anh, nếu không có việc này, tôi rất muốn dùng thủ đoạn này để có được anh, nhưng bây giờ, gánh vác chuyện của Lê nhà… tới lui. Cho dù có một ngày anh thực sự yêu tôi thì thế nào đây? Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng đều bị lương tâm khiển trách, tôi và anh làm sao có thể không có khúc mắc mà ở chung một chỗ được?”

“Tất cả đều là thật?” Mạc Tử Uyên cảm giác mình kiên trì nhiều năm như vậy quả thực là một chuyện tiếu lâm. Hại… không ít người của Lê gia, cũng hại luôn Mục Chiêu Hòa. Anh chưa từng nghĩ rằng Mục Chiêu Hòa vì mình mà giúp đỡ Lê Tử Du. Nguyên lai nếu nói tình nhân quan hệ bác rời đi dĩ nhiên là như vậy, đáng tiếc chính hoàn vẫn tự xưng là vi bi kịch vai nam chính, thực sự là thương cảm hựu buồn cười. (ko hiểu chỗ này cho lắm ss ạ)

Cúi người, Mục Chiêu Hòa bế Mạc Tử Uyên đang đắm chìm trong chân tướng lên, đưa vào giường trong phòng ngủ, giúp anh đắp chăn, nhẹ giọng nói: “Anh đừng suy nghĩ nữa, ngủ sớm một chút đi! Xin lỗi, đã đem sự thật đau lòng này nói cho anh biết, nhưng tôi thực sự không nhịn được. Anh có một câu nói rất đúng, Lăng Tây Thành chết tốt lắm, anh ta chết sẽ không bao giờ… bị lương tâm khiển trách, nhưng chúng ta, tự mình tạo nghiệt, phỏng chừng cả đời này cũng không có cơ hội đền bù được.”

Đưa tay đặt lên mắt Mạc Tử Uyên, Mục Chiêu Hòa cảm thấy lòng bàn tay có chút ươn ướt. Thở dài, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Sau này cậu có tính toán gì không?”

“Không biết, có lẽ sẽ làm nhiều công việc từ thiện, không biết có thể chuộc lại lỗi của mình hay không.”

“Thế à…”

“Ừ, tôi đi.”

Mười năm sau, Mục Chiêu Hòa mang theo đoàn người về vùng núi khảo sát tình hình nghèo khó, lại có một bưu kiện đến từ quân đội liên hiệp quốc, trên đó viết: Kính gửi Mục Chiêu Hòa tiên sinh, bằng hữu của ngài là bác sĩ Mạc Tử Uyên vào lúc 4 giờ sáng hôm qua đã từ trần. Di thể ngay hôm đó đã được đưa về nước, ở đây chúng tôi vô cùng tiếc nuối…

Mục Chiêu Hòa nhìn màu mực và kiểu chữ trong bưu phẩm, trong nháy mắt vành mắt đỏ hoe. Một đứa trẻ địa phương lại gần ôm lấy bắp đùi của anh hỏi: “Mục thúc thúc làm sao vậy ạ? Sao tự nhiên thúc lại khóc?”

“Không có việc gì.” Mục Chiêu Hòa ôn nhu vỗ vỗ đầu của cô bé nói: “Hôm nay Mục thúc thúc rất cao hứng. Có một người rất quan trọng ly khai đã 10 năm, hiện tại người đó đã quay trở về…”

“Vậy người đó có đi nữa không?”

“Không đi, sau này anh ấy sẽ mãi ở lại nơi này…”