Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 90




Gió đêm phất phơi, gió thu thoải mái, đoàn người Ân đế thay thường phục, cũng không ngồi xe ngựa, một đường kết bạn đi ra hoàng cung.

Lúc này đã qua giờ Dậu, sắc trời tối tương đối nhanh, đợi tới lúc mọi người đi ra đường, trời đã hoàn toàn tối đen, có điều hai bên đường phố vẫn đèn đuốc sáng trưng, bởi vì chợ đêm sắp bắt đầu rồi.

Mọi người ra khá vội, cũng không kịp ăn tối, thấy cách canh giờ xem hí còn một lúc, Ân đế vẫy tay nói trước tìm một tửu lâu ăn cơm rồi nói, hỏi mọi người muốn ăn gì.

Liễu Tịch là người đầu tiên nhảy ra, y biết phía trước không xa có một tửu lâu khá to, tuy rằng không bằng “Nhất Phẩm Hương” nổi tiếng, nhưng tửu lâu này cũng rất đặc sắc, chiêu bài đồ ăn lấy các loại hải sản làm chủ, nghe nói chủ bếp tửu lâu này là lấy hải sản hắn làm mà nổi tiếng kinh thành. Tửu lâu mỗi ngày cũng khách khứa đầy cửa, không còn chỗ ngồi.

Mọi người cũng bị Liễu Tịch nói khiến có chút tò mò, muốn nếm thử xem hải sản nhà đó rốt cuộc ngon bao nhiêu, Ân đế xua tay nói, Liễu Tịch dẫn đường, mọi người đi ăn hải sản đi!

Liễu Tịch vui sướng đi phía trước dẫn đường, lại đi một đoạn đường, rẽ một cái xong, Liễu Tịch dừng ở một tửu lâu phía trước có tên “Tiên nhạc cư”, quay đầu nói với mọi người, chính là nhà này.

Ân đế dẫn đầu đi vào, tiểu nhị tửu lâu nói, bọn họ tới vừa đúng lúc, vừa lúc còn dư lại một nhã gian, mọi người ngồi dư dả.

Mọi người đi theo tiểu nhị lên nhã gian lầu hai, tiểu nhị giới thiệu chiêu bài đồ ăn của tửu lâu nhà mình, quả nhiên phần lớn lấy hải sản làm chủ, khó trách tửu lâu gọi là “Tiên nhạc cư”.

Thượng Quan Tử Ngọc hỏi tiểu nhị có cháo bột hoặc nước rau gì không, tiểu nhị nhìn trẻ nhỏ lớn vài tháng trong lòng Ân đế, hiểu rõ cười, nói có thể để đầu bếp làm riêng một phần nước rau cho vị tiểu thiếu gia ăn.

Thượng Quan Tử Ngọc nói tiếng cảm tạ với tiểu nhị, mọi người cũng lục tục gọi vài món chiêu bài, cũng đều là hải sản, nếu tửu lâu này nổi tiếng về hải sản, mọi người không dễ gì xuất cung một chuyến, tất nhiên phải nếm thử cho đã một phen.

Sau khi tiểu nhị rời đi, không tới một lúc sau liền có gã sai vặt bưng nước trà và điểm tâm quả khô linh tinh để mọi người ăn trước, món chính một lúc nữa sẽ lên.

Mọi người xuất cung giống con ngựa hoang thoát cương, cả người đều thả lỏng rất nhiều, vừa ăn vừa trêu đùa nói cười, cảm giác khác biệt hơn trong cung.

Ân đế thấy Tư Mã Dạ ngồi một bên còn khá im lặng, uống ngụm trà hỏi hắn: “Việt quốc giáp biển lớn, người Việt quốc có lẽ thường có thể ăn hải sản đi.”

Tư Mã Dạ gật đầu, nói: “Đúng vậy, ở Việt quốc, hải sản chỗ nào cũng có thể thấy, trong nhà bách tính dường như đều ăn hải sản.”

Liễu Tịch và Tần Phi Yến đồng thời há to miệng, oa, mỗi ngày đều có thể ăn hải sản, đây cũng quá hạnh phúc đi. Ở Đại Ân, hải sản vẫn là không thấy nhiều.

Có điều lúc này món bọn họ gọi chậm rãi bưng lên bàn, chỉ thấy tôm luộc, hải sâm xào ớt, tôm kho tàu, bào ngư chưng trứng, nghêu xào cay, sò biển hấp miến tỏi, cá vược hấp, mực xào tương hương, cuối cùng còn có chiêu bài cá nướng đặt ở trên một cái đĩa hình bầu dục bày ở giữa bàn.

Đây có thể nói là một bàn thịnh yến hải sản, đừng nói những người khác, tới Ân đế cũng chưa từng một lần ăn qua nhiều hải sản như này, bởi vì ở kinh thành, hải sản được xem như là thực phẩm hiếm.

Mọi người nhìn một bàn hải sản lớn trước mặt, lập tức há to miệng ăn, cũng không khách khí, cầm đũa vung tay bắt đầu ăn, các loại hải sản cộng thêm thanh tửu tửu lâu phối chế, ăn quá là sung sướng!

Cuối cùng, Tư Mã Dạ kinh ngạc nhìn một bàn hải sản thế mà bị ăn gần hết, không nhịn được chửi thầm, đám người này cũng quá có thể ăn rồi, mấu chốt là, bọn họ mỗi ngày ăn như thế cũng không thấy béo ra chút nào, mỗi người vóc dáng tốt khiến người phát cáu!

Đám người Ân đế ăn no uống say, chậm rì rì đi ra tửu lâu, quyết định lần sau có cơ hội lại tới nơi này ăn. Ra ngoài thấy sắc trời cũng không sớm, hí tối nay có lẽ sắp bắt đầu liền lắc lư đi về hí viện tử.

Một đường đi qua, đường phố hai bên toàn các hàng quán san sát, lâu vũ phòng xá kiến tạo rất có đặc sắc kinh thành, lúc này, chợ đêm đã bắt đầu, các loại bán hàng rong cũng tụ tập ở hai bên phố xá, thét to rao bán.

Cuộc sống bách tính kinh thành giàu có, thanh tĩnh an nhàn, người dạo chợ đêm không ít, Tư Mã Dạ một đường nhìn, âm thầm thở dài, bản thân lúc trước quả nhiên vẫn là có chút ngây thơ, hắn tới Đại Ân vài ngày nay, thấy Ân đế anh minh đầy hứa hẹn, Đại Ân quốc phú dân cường, quân đội binh hùng tướng mạnh, Tư Mã Dạ hắn lại há có thể dễ dàng có được?

Tần Phi Yến đi bên cạnh hắn, theo bản năng quan sát vẻ mặt hắn thì thấy người này từ lúc nãy vẫn luôn thất thần, luôn im lặng cũng không nói chuyện, một bộ dạng tâm sự nặng nề.

Tần Phi Yến không khỏi nghĩ, Tư Mã Dạ sẽ không phải hối hận rồi đi, vậy hắn liệu sẽ có âm mưu gì đó không, sẽ bất lợi với hoàng huynh? Nghĩ tới đây, nàng lại âm thầm lắc đầu, cảm thấy Tư Mã Dạ sẽ không là tiểu nhân thay đổi thất thường này, nàng nhất định phải tin tưởng hắn.

Đợi mọi người lảo đảo lắc lư đi vào hí viện tử thì thấy trong hí lâu tầng một và tầng hai đã ngồi kín người, vẫn may bọn họ phái người đặt trước chỗ tốt, trực tiếp đi qua tìm vị trí ngồi xuống.

Ba mặt hí lâu đều thiết kế có bao gian, nhưng Ân đế cho rằng xem hí vẫn là ngồi đại sảnh tầng một, tụ tập cùng một chỗ với mọi người mới thú vị, liền trực tiếp ngồi ở vị trí đối diện hí đài tử ở tầng một.

Vị trí của đoàn người Ân đế là kế bên nhau, tương đối gần phía trước, coi như là chỗ ngồi khách quý đi, giữa hai vị trí bày một cái bàn tròn, trên bàn tròn đặt nước trà và các loại điểm tâm.

Hí trên hí đài tử còn chưa bắt đầu, người xem ngồi xung quanh đã bắt đầu ồn ào hoan hô, hát hí hôm nay gọi là Giác nhi, mọi người cắn hạt dưa, uống trà, một lòng một dạ đều đợi nàng lên đài.

Ân đế ngược lại rất ủng hộ phát triển hí viện tử, loại địa phương này không phải cho bách tính một “nơi tụ tập, ẩm thực yến nhạc” sao, tới đây nghe hí so với những chỗ thanh lâu, kỹ viện văn nhã hơn.

Tiểu Báo tử dường như rất thích xuất cung chơi, mỗi lần xuất cung bé đều tinh thần sáng láng, vô cùng vui mừng, giờ phút này đang ngồi trong lòng phụ hoàng bé, mở to đôi mắt nhìn khắp nơi xung quanh, nhin thấy nhiều người như thế cũng không sợ, vỗ tay nhỏ cười không ngừng.

Rất nhiều cô nương, đại thẩm xung quanh đều không nhịn được nhìn về phía bé, cách xa trêu đùa bé cười, Tiểu Báo tử còn vẫy tay nhỏ múp thịt với bọn họ, lập tức một trận tiếng kinh hô “Ai, quá đáng yêu!”

Ân đế đắc ý dào dạt nhướn mày, không hổ là nhi tử hắn, quả nhiên từ bé mị lực vô biên.

Hí vừa mở màn, vai chính xuất hiện xong, trong hí lâu càng thêm náo nhiệt, khắp nơi đầy âm thanh ầm ĩ trầm trồ khen ngợi, so với chợ đêm bên ngoài còn náo nhiệt ồn áo gấp trăm lần.

Tiểu Báo tử có chút nhớ cha, ghé lên tay Ân đế mắt trông mong nhìn Thượng Quan Tử Ngọc bên cạnh, vươn tay béo nắm lấy tay áo cha bé, Thượng Quan Tử Ngọc và Ân đế nhìn nhau cười, nói: “Thần Dục, vẫn là ta ôm nó đi, nhóc con có lẽ muốn ngủ rồi.” Nói rồi, vươn tay đón lấy Tiểu Báo tử.

Tiểu Báo tử thân thiết cọ lên mặt cha bé, một đôi mắt sáng ngời hữu thần, chỗ nào nửa điểm có ý muốn ngủ? Thượng Quan Tử Ngọc dỗ bé, chỉ hí đài tử trước mặt cho bé xem, Tiểu Báo tử bị người trên hí đài tử hấp dẫn lực chú ý, ngoan ngoãn ngồi trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc, cũng không lộn xộn.

Bên cạnh, Liễu Tịch bắt chéo chân ăn một khối bánh đậu xanh, hứng thú bừng bừng xem hí, vừa xem vừa đẩy cánh tay Bách Lý Hiên, chỉ ấm trà trên bàn, ý bảo Bách Lý Hiên châm trà cho y uống.

Bách Lý Hiên bất đắc dĩ, nhận mệnh cầm ấm trà thêm trà cho y, hắn không có hứng thú với xem hí, đi theo cũng chỉ là vì bảo vệ an toàn đám người Ân đế, thuận tiện trông Liễu Tịch gia hoả này, đừng gây ra hoạ gì.

Một bên khác, Tần Phi Yến và Tư Mã Dạ ngồi với nhau, Tần Phi Yến nhấc một khối bánh đậu xanh nếm thử, cảm thấy hương vị khá ngon, không tệ như trong cung. Đang lúc ăn điểm tâm, liếc mắt nhìn Tư Mã Dạ bên cạnh, hỏi hắn: “Việt quốc hình như không có hí viện tử cái gì đi, vậy người Việt quốc lúc nhàn hạ đều làm cái gì?”

Tư Mã Dạ nhìn nàng, cười nói: “Việt quốc không có hí viện tử gì đó, có điều bọn ta ở đó lưu hành đá cầu và múa rối bóng, còn khá thú vị.”

“Thật sao?” Tần Phi Yến vừa nghe liền hứng thú, không chút suy nghĩ buột miệng nói “Vậy ngươi lần sau mang ta đi đá cầu và xem múa rối bóng đi.” Nói xong mới phản ứng lại, mặt nháy mắt đỏ hồng.

Tư Mã Dạ kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt có chút ngây ngốc, qua hồi lâu mới khàn giọng nói: “Bổn vương tất nhiên cầu mà không được, chỉ sợ công chúa không nguyện ý đi.”

Tần Phi Yến che giấu tâm tình bưng chung trà lên uống, qua một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Chỉ cần thành tâm mời, kia lại có gì không thể đi?”

Tư Mã Dạ xoay mặt nhìn nàng, trong mắt có một tia kinh ngạc vui mừng, hơi há miệng, cuối cùng lại không nói cái gì, ho nhẹ hai tiếng xong cũng bưng chung trà lên uống.

Xem xong hí, mọi người lắc lư đi ra hí lâu, thấy canh giờ còn chưa coi là quá muộn, không muốn hồi cung sớm như thế liền tính toán đi dạo chợ đêm.

Tiểu Báo tử chơi mệt, Ân đế sợ Tử Ngọc vẫn luôn ôm vất vả bèn nhận lấy tự mình ôm, Tiểu Báo tử nằm trong lòng Ân đế ngáp.

Mọi người ăn ý mười phần muốn cho Tần Phi Yến hai người thởi gian ở chung, vừa tiến vào chợ đêm đều tự mình tìm lí do rời đi, Ân đế kéo Thượng Quan Tử Ngọc nói là muốn mua chút tranh chữ cho y, thân ảnh chợt loé cái rồi không thấy đâu. Liễu Tịch cũng cười xấu xa nói muốn đi ăn rượu nhưỡng nguyên tiêu nhà lão nãi nãi đầu đông làm, cũng túm lấy Bách Lý Hiên chạy.

Chỉ còn lại Tần Phi Yến và Tư Mã Dạ đứng tại chỗ dở khóc dở cười, liếc nhìn nhau lại lập tức dời tầm mắt, cũng không phải cảm thấy xấu hổ, càng nhiều là ngại đi.

“Vậy, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Tư Mã Dạ mỉm cười hỏi nàng.

“Tất nhiên là dạo chợ đêm, khó được xuất cung một chuyến, đi thôi.” Tần Phi Yến cười hì hì.