Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 81




Sau khi trải qua sự việc du hồ, Tần Phi Yến bị vây trong cung, chỗ nào cũng không đi được, bình thường trừ bỏ khiêu vũ cũng chỉ có thể tìm Liễu Tịch chơi cờ, có lúc cũng tới Vị Ương Cung chơi đùa Tiểu Báo tử.

Bình thường nàng cách một vài ngày sẽ ra cung đi tới phủ Thừa tướng một chuyến, làm tròn đạo hiếu nữ nhi, nhưng giờ nàng cũng không có cách xuất cung, ngược lại Trương Đạo Tử biết nàng không tiện xuất cung sẽ thường xuyên tiến cung thăm nàng.

Trong lòng Tần Phi Yến nghẹn muốn chết, tuy nói nàng cũng không phải cô nương ham chơi, bình thường nàng nếu như không có chuyện gì cũng hiếm khi xuất cung, nhưng tình huống lần này không giống nhau, giống như có một thanh kiếm treo trên đầu nàng vậy, tư vị đi đâu cũng cảm thấy bị người nhìn chằm chằm không dễ chịu chút nào.

Trong đầu lại hiện ra đôi mắt chim ưng sắc bén, trong lòng Tần Phi Yến rùng mình, tay run lên, một quân cờ trắng rơi trên bàn cờ, làm loạn toàn bộ mặt cờ.

“Này, công chúa đại nhân ta ơi, ngài rốt cuộc đang chơi cờ hay là đang suy tư vậy, ngươi xem cả bàn cờ đều bị ngươi làm hỏng rồi.”

Liễu Tịch ở đối diện nhảy dựng lên ồn ào, buổi trưa kéo y từ trong Ngự Dược Phòng tới chơi cờ với nàng, kết quả cô nương này bản thân cứ luôn thất thần không nói, cuối cùng còn làm hỏng cả ván cờ, y rầu chết đi được!

“Ta ra ngoài đi dạo.”

Tần Phi Yến ném quân cờ, đứng dậy rời đi, Liễu Tịch thấy nàng có chút mất hồn mất vía, thở dài lắc đầu, cũng không quản nàng, tự mình chơi cờ với mình.

“Tâm sự của cô nương gia cũng thật nhiều!” Liễu Tịch bắt chéo chân ngồi trên ghế, từ trên bàn bứt một quả nho ném vào trong miệng, nhìn bàn cờ trên bàn, vò đầu bứt tai.

“Ai, chán quá à”

Tần Phi Yến tâm phiền ý loạn, sau khi ra khỏi cung điện của mình, trong phút chốc không biết nên đi đâu, dứt khoát đi tới Ngự Hoa Viên.

Nàng muốn yên tĩnh một mình, thị nữ bên người cũng không mang, trên đường nghĩ tâm sự đi tới Ngự Hoa Viên, đi lang thang không có mục tiêu trong Ngự Hoa Viên. Đi dạo được một lát, nàng đang muốn tìm một cái đình ngồi nghỉ chút, vừa mới vòng qua một toà núi giả thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc. Là Đế Hậu hai người!

Tần Phi Yến không lập tức ra ngoài mà nghiêng mình trốn sau toà núi giả, bởi vì nàng mơ hồ nghe thấy Đế Hậu hai người nhắc tới chuyện của nàng, xuất phát từ tò mò, nàng muốn trốn để nghe ngóng chút.

Nàng nghiêng người từ sau núi giả ló đầu ra, nhìn thấy Đế Hậu hai người gắt gao dựa gần nhau nói chuyện, trong lòng Ân đế còn ôm Tiểu Báo tử, một nhà 3 người trông hoà thuận vui vẻ, mặt Tiểu Báo tử hướng về phía Tần Phi Yến, Tần Phi Yến cũng không sợ bé phát hiện ra mình, còn cười với bé.

Lại nghe thấy Thượng Quan Tử Ngọc nói với Ân đế: “Bệ Hạ cho rằng lần trước ở hồ Phong Diệp, hai nhóm người có ý đồ cướp Tần Phi Yến và do Tư Mã Dạ và Hô Duyên Lỗi phái tới? Kì thực, Tử Ngọc cũng phỏng đoán như thế.”

Ân đế ôm Tiểu Báo tử vui đùa, dùng ngón tay trêu bé, nghe thấy lời Thượng Quan Tử Ngọc nói, cười nhạo một tiếng: “Không phải bọn họ còn sẽ là ai? Hai nhóm người kia rõ ràng chỉ muốn cướp Phi Yến đi nhưng không muốn làm hại nàng. Người ái mộ Phi Yến không ít, nhưng có năng lực lại có can đảm ở quốc nội Đại Ân ta công khai cướp người cũng chỉ có hai người kia.”

“Hô Duyên Lỗi ở trên chiến trường không đấu lại được Tư Mã Dạ liền đánh chủ ý lên trên người Phi Yến, người này đúng là tiểu nhân đê tiện!” Thượng Quan Tử Ngọc nhíu mày nói.

Ân đế xoa mặt y, cười nhạt nói: “Tử Ngọc bớt giận, tức giận vì loại người như thế không đáng, không cần biết hai người kia đối với Phi Yến là chân tình cũng tốt, giả ý cũng được, Trẫm sẽ không để Phi Yến chịu tổn thương, Tử Ngọc cứ yên tâm.”

“Ta tin tưởng Bệ Hạ.” Thượng Quan Tử Ngọc cười với Ân đế “Thực ra lần này giữa những người tới kinh thành tuyển phò mà cũng có không ít tướng mạo tốt, gia thế cũng khá ổn, nếu như Phi Yến nhìn trúng người được chọn, chúng ta cũng không ngại tác hợp một chút, cũng có thể chặt đứt tâm tư người nào đó.”

“Tử Ngọc nói có lí, chỉ là chúng ta đều không biết tâm tư Phi Yến, không bằng Trẫm tìm cơ hội hỏi nàng một câu”

“Hoàng huynh.” Ân đế còn chưa nói xong thì nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, tiếp theo Tần Phi Yến từ sau núi giả đi ra, đi tới phía đình.

“Phi Yến?” Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc cả kinh, ngay sau đó một trận xấu hổ, Phi Yến vẫn luôn ở đó, vậy lời mà y và Bệ Hạ vừa nói nàng có lẽ cũng nghe thấy đi. Thượng Quan Tử Ngọc tính tình quân tử, cho rằng nói sau lưng người lại bị đối phương nghe thấy quả thực có chút khó xử.

Ân đế trái lại vẻ mặt bình tĩnh, còn ôm Tiểu Báo tử chào hỏi với người ta “Phi Yến, ngươi tới đúng lúc, Trẫm và Tử Ngọc vừa mới nói tới ngươi.”

Tần Phi Yến đi vào trong đình, nhìn thấy Tiểu Báo tử cười với nàng, còn vươn tay muốn nàng ôm, Tần Phi Yến cười cười, đi qua ôm lấy Tiểu Báo tử, hôn vài cái lên khuôn mặt béo của bé, Tiểu Báo tử thân thiết cọ lên mặt nàng.

“Tiểu Báo tử, tới với cha, phụ hoàng và cô cô còn phải nói chuyện.”

Thượng Quan Tử Ngọc vươn tay với Tiểu Báo tử, Tiểu Báo tử rất thân cận với cha bé, nhìn thấy cha vươn tay với mình liền vùng vẫy muốn tới bên cha bé.

Tần Phi Yến ôm Tiểu Báo tử đưa vào trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc rồi đứng ở một bên, Ân đế chỉ ghế đá đối diện bảo nàng ngồi xuống nói chuyện.

Tần Phi Yến nghe lời ngồi xuống, nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu nói với Ân đế: “Hoàng huynh, thỉnh tuyển chọn phò mã cho Phi Yến, chỉ cần tướng mạo đoan chính, có chút tài hoa là được, những cái khác Phi Yến không có nhiều yêu cầu cao.”

Đế Hậu hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút ngạc nhiên, Ân đế cười, trêu nghẹo nói: “Hoàng muội là ở trong cung phiền, muốn gả sao?”

“Hoàng huynh chê cười.” Tần Phi Yến nhàn nhạt cười, ánh mắt trông rất nghiêm túc “Phi Yến không phải nói chơi, chuyện các ngươi nói lúc nãy ta đều nghe thấy rồi, Phi Yến tình nguyện gả cho một người bản thân không thích cũng không muốn bị hai đầu dã thú thời khắc nhớ thương, Phi Yến lại không phải vật phẩm, há có thể tuỳ ý bọn họ bố trí?”

Ân đế nhướn mày, xem ra Phi Yến lần này thật sự tức giận, nàng từ trước tới nay là cô nương rất chính trực, rất hiếu thắng, chuyện lần này thật sự đã chạm tới điểm mấu chốt của nàng.

“Phi Yến, chuyện này là đại sự cả đời của ngươi, hoàng huynh cũng không thể qua loa hạ quyết định như thế, dù sao Tư Mã Dạ kia” Ân đế muốn nói lại thôi.

“Hoàng huynh, tuyển phò mã là một chuyện, ngươi mau chóng xử lí thay ta đi. Còn về những thứ khác, trong lòng Phi Yến có tính toán.” Tần Phi Yến chém đinh chặt sắt nói.

Ân đế có chút do dự liếc nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, thấy Hoàng hậu nhà mình cho hắn ánh mắt, ý bảo hắn dựa theo Phi Yến mà làm là được.

“Được rồi, Phi Yến, hoàng huynh sẽ mau chóng cho người xử lí chuyện này, có điều nếu tuyển chọn phò mã cho ngươi, vậy tất nhiên vẫn muốn Phi Yến tự mình nhìn trúng mới được.”

“Phi Yến đa tạ hoàng huynh.” Tần Phi Yến hành lễ, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.