Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 70




Ân đế hạ thánh dụ muốn tuyển phò mã cho Tĩnh Hoà Công chúa Tần Phi Yến, tin tức tựa như có cánh truyền khắp các quốc gia, tức khắc thiên hạ chấn động.

Ân đế làm đại quốc, có nước phụ thuộc nào không muốn leo lên cây cao này? Huống chi lúc này đang ở thời khắc chiến sự chạm cái là nổ, chỉ cần có thể trở thành phò mã Đại Ân, còn có cái gì phải phát sầu?

Lại nói, Tĩnh Hoà Công chúa Tần Phi Yến danh tiếng lan xa, trước đây nàng thi đấu với các quốc gia sau khi lộ mặt đã khiến không ít người nhớ thương, lúc sau ở sinh thần Tư Mã Dạ, nàng lại dựa vào một vũ điệu múa trống điên đảo chúng sinh, trong một đêm liền nổi tiếng thiên hạ. Mỹ nhân nhi khuynh quốc khuynh thành như thế, mặc dù không phải công chúa gì cũng sẽ có một số lượng lớn vương công quý tử lùa như lùa vịt.

Vì vậy, mấy ngày nay, cửa thành kinh thành và đại môn hoàng cung sắp bị san bằng, trong dịch quán càng là chen chúc chật kín, tất cả đều là người ngưỡng mộ danh tiếng tới cầu thân.

Trong hoàng bảng Ân đế nói rằng, yêu cầu đối với phò mà cũng không nhất định phải là vương tử công hầu, con cháu gia thế bình thường cũng có thể suy xét.

Nhưng tiền đề là, gia thế nhất định phải trong sạch, nhà trai phải có thủ đoạn mưu sinh, nếu không công chúa gả qua chẳng lẽ phải trải qua những ngày khổ? Còn có một điều quan trọng nhất là, phò mã nếu được tự Tĩnh Hoà Công chúa nhìn trúng, hết thảy đều do Công chúa quyết định.

Hoàng bảng này vừa ra, càng là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, kể từ đó, phạm vi người được chọn là phò mã mở rộng rất nhiều, một vài thương nhân thương gia và công tử ca dòng dõi thư hương cũng mặc danh tiến tới.

Trong lúc nhất thời, các khách điếm kinh thành toàn bộ chật cứng người, so với kỳ thi khoa cử mùa xuân còn náo nhiệt đồ sộ hơn.

Bất quá người tới ứng tuyển phò mã cũng không phải tất cả mọi người đều có cơ hội tiến cung diện thánh, đầu tiên, bối cảnh gia đình lộn xộn, loại một nhóm người; diện mạo không qua cửa, lại rớt tiếp một nhóm, dù sao tuyển phò mã cho công chúa, tất nhiên phải tuyển tướng mạo đường đường, ngọc thụ lâm phong.

Như vậy mấy vòng sàng lọc tiếp, tới cuối cùng chân chính có thể có cơ hội tiến cung thấy dung nhan công chúa cũng không còn bao nhiêu người, có điều một vương tử công hầu ngã xuống còn có ngàn vạn thư sinh công tử vùng lên. Vẫn như cũ có rất nhiều người tre già măng mọc đi tới kinh thành.

“Ai da, hôm nay tửu lâu sao nhiều người thế? Khoa cử chúng ta lúc đấy cũng không náo nhiệt như thế nha.” Ở cửa tửu lâu kinh thành “Nhất Phẩm Hương”, Cao Thắng một thân quan phục nhìn tửu lâu rầm rộ, tấm tắc kinh ngạc nói.

Tiêu Phóng Hạc nhìn lướt qua bên trong nói: “Bệ Hạ muốn tuyển phò mã cho công chúa, những người này đoán chừng đều tới ứng tuyển phò mã.”

Cao Thắng cau mày lắc đầu, giống như lão học cứu (1), hơi hơi thở dài nói: “Người trẻ tuổi bây giờ nha, không muốn thành thật kiên định làm chính sự lại mộng tưởng chuyện đẹp một bước lên trời này, công chúa là bọn họ có thể tuỳ tiện cưới sao? Thật sự là đáng buồn đáng cười tới cực điểm!”

Tiêu Phòng Hạc buồn cười nhìn hắn “Ngươi bây giờ trái lại càng ngày càng giống lão nhân, một bộ một bộ đạo lí lớn, cùng với Lễ Bộ Thượng thư các ngươi kia đúng là tuyệt phối!”

Cao Thắng xấu hổ cười cười, người lãnh đạo trực tiếp hắn cũng là Lễ Bộ Thượng thư Tống đại nhân là lão đầu hơn 60 tuổi, có tiếng là “người bảo thủ”, làm việc nề nếp, nói chuyện cũng là một bộ một bộ, cả ngày mở miệng ngậm miệng đều là “Chi, hồ, giả, dã”, “Khổng Tử nói, Mạnh Tử Vân” gì gì đó, thật sự khiến người đầu váng mắt hoa.

Ở hoàng cung, trong Vị Ương Cung, một nhà 3 người Ân đế đang dùng bữa trưa, đương nhiên, Tiểu Báo tử hiện tại vẫn chỉ có thể uống sữa, Thượng Quan Tử Ngọc ngẫu nhiên sẽ chấm chút nước trái cây cho bé để bé nếm thử.

Lúc này nha hoàn đi vào bẩm báo nói, công chúa Tần Phi Yến đang ở ngoài, muốn gặp Hoàng thượng.

Ân đế buông đũa xuống, dùng khăn lau miệng, nói với nha hoàn: “Thỉnh công chúa vào đi.” Nhàn nhạt cười, hắn đoán được tính tình Phi Yến sẽ không chịu được tới tìm mình.

Tần Phi Yến đi vào, hành lễ nói: “Phi Yến quấy rầy hoàng huynh dùng bữa.”

Ân đế xua tay “Không có gì, dù sao Trẫm cũng dùng bữa xong rồi.”

Thượng Quan Tử Ngọc thấy bọn họ có chuyện muốn nói liền bảo Tần Phi Yến ngồi xuống, bảo thị nữ tới thu dọn bàn ăn, Tiểu Báo tử có chút mệt mỏi, Thượng Quan Tử Ngọc ôm bé dỗ đi ngủ, một bên nghe xem Tần Phi Yến và Bệ Hạ nói cái gì.

“Hoàng huynh vì sao đột nhiên phải tuyển chọn phò mã cho Phi Yến? Phi Yến trước mắt còn chưa muốn gả chồng.” Tần Phi Yến nhíu lông mày thanh tú, nghi hoặc khó hiểu nhìn Ân đế.

Ân đế cười sảng sảng nói: “Hoàng muội không cần nóng vội, Trẫm đã nói rồi, phò mã nhất định phải là hoàng muội tự mình nhìn trúng mới giữ lời, nam nhân ưu tú nhất khắp thiên hạ đều tụ tập ở kinh thành, hoàng muội có thể chậm rãi tuyển, rồi sẽ tuyển được người vừa ý.”

Mặt Tần Phi yến đỏ bừng, dùng tay vân ve khăn trong tay, trong lòng vừa thẹn lại vừa gấp.

“Bệ Hạ làm như vậy là có dụng ý, Phi Yến thỉnh yên tâm, chúng ta sẽ không ép ngươi gả cho người không thích.” Thượng Quan Tử Ngọc có thâm ý khác nói.

“Phi Yến đương nhiên biết hoàng huynh đối tốt với ta, chỉ là chuyện tuyển phò mã” Tần Phi Yến khó được nói chuyện lắp bắp, muốn nói lại thôi, Đế Hậu hai người liếc mắt nhìn nhau, áp xuống ý cười khoé miệng.

Sau cơm trưa, Ân đế rời Ngự Thư Phòng xử lí quốc sự, Thượng Quan Tử Ngọc ôm nhóc con nói chuyện với Tần Phi Yến. Lục La bưng điểm tâm lên và nước trà, bảo bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.

Nhóc con có thể là buổi sáng tỉnh tương đối muộn, uống no sữa theo liền bò nằm trong ngực cha bé, nghiêng đầu mở to mắt nhìn Tần Phi Yến, tay thịt beo béo nắm lấy y phục Thượng Quan Tử Ngọc.

Thượng Quan Tử Ngọc cười, vươn tay nắm lấy tay nhỏ béo trăng trắng của bé, cầm trong tay nắn nắn, Tiểu Báo tử cười ha hả ủn đầu trong lòng cha bé, nằm trong đó không muốn nhúc nhích, liếc qua một cái chính là một nắm thịt nhỏ mum múp.

“Tiểu Báo tử có phải muốn ra ngoài rồi không, ta thấy tinh thần bé rất tốt, đừng cứ luôn để bé buồn trong phòng.” Tần Phi Yến cũng vươn tay qua nắm lấy tay nhỏ béo.

Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu, ôm nhóc con đứng dậy nói: “Để Phi Yến cô cô ra ngoài đi dạo với chúng ta được không?” Nhóc con cười, vươn 5 ngón tay dán lên mặt Thượng Quan Tử Ngọc.

Hai người lớn mang theo Tiểu Báo tử đi vào trong hoa viên của Ngự Hoa Viên, hoa viên này bởi vì trồng đầy kỳ hoa dị thảo cho nên được gọi là “Kỳ hoa viên”, là Tiên hoàng vì Hoàng hậu của mình cũng là mẹ Ân đế đặc biệt kiến tạo, Tiên hoàng hậu lại đặt tên cho nó, gọi là “Hương anh đài”.

Một trận gió thổi qua, cánh hoa bay xuống, mùi hương nồng tản khắp bốn phía, cảnh sắc trong hoa viên tú mỹ di nhân, rất nhiều tịnh đế liên sinh trưởng bên trong, không khí cực kì tươi mát, buổi tối tới đây còn có thể quan sát trời sao uyển chuyển.

Thượng Quan Tử Ngọc ôm nhóc con đi cùng Tần Phi Yến tiến vào hoa viên này lại nhìn thấy Liễu Tịch đang dựa vào võng ở hoa viên híp mắt ngủ gật.

Nhóc con nhận ra Liễu Tịch, cách từ xa nhìn thấy y liền vươn tay nhỏ quơ quơ về phía Liễu Tịch, miệng “y da y da” kêu vui sướng.

Liễu Tịch tựa hồ thật sự buồn ngủ, 3 người Thượng Quan Tử Ngọc tới gần y cũng không phát hiện ra, tựa trên võng lắc lư lắc lư, đầu giống như gà mổ thóc gật gật từng chút một. Bỗng nhiên y nghiêng thân mình một cái, tí nữa ngã từ trên võng xuống.

Liễu Tịch giật mình, xoay mình ngồi thẳng dậy, xoa xoa đôi mắt mông lung buồn ngủ, mắt vừa mở một đường thì thấy thân hình hai người trước mặt, sợ tới mức y ngửa ra sau, tí nữa ngã quỵ trên đất, cắm đầu xuống dưới.

Có thể là động tác của Liễu Tịch quá buồn cười, nhóc con vỗ tay cười không khép miệng được, nước miếng đều sắp chảy ra.

Thượng Quan Tử Ngọc vội vàng lấy khăn lau cho nhóc con, Tần Phi Yến tiến lên trước vỗ vào vai Liễu Tịch “Ngươi làm cái gì mà buồn ngủ thành bộ dạng này?”

Liễu Tịch lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, vừa nhìn thấy Tần Phi Yến liền cười hề hề nói: “Ta sáng sớm xuất cung, ra thấy những vị “hôn phu tương lai” của ngươi nha, ai ôi da, ngươi không thấy thôi, những vị “hôn phu” đó vì tranh cướp ngươi thiếu chút nữa đánh vỡ đầu chảy máu, ai ya!”

Tần Phi Yến vừa tức vừa xấu hổ trừng mắt nhìn y “Ngươi nói bừa cái gì thế, cái gì mà ‘hôn phu tương lai’, ta căn bản không quen biết bọn họ!”

Liễu Tịch cười tà, vươn tay chỉnh đầu tóc mình, thấy nhóc con vẫn luôn nhìn mình liền vỗ vỗ tay, ý là muốn ôm người ta.

Tiểu Báo tử rất dứt khoát xoay đầu, cái đầu nhỏ dựa vào vai Thượng Quan Tử Ngọc, quay mông về Liễu Tịch.

Liễu Tịch tức khắc dùng tay ấn vào ngực, thương tâm quá, trái tim vỡ đầy đất, nhóc con thế mà ghét bỏ y rồi.

Thượng Quan Tử Ngọc vỗ mông nhóc con, không nhịn được cười, Tần Phi Yến vỗ Liễu Tịch “Đừng bần nữa, mau về đi ngủ đi, ngươi xem hai mắt gấu trúc của ngươi này.”

Liễu Tịch vội vàng dùng tay che mắt mình lại, dậm chân nói: “Lần này sắp phá tướng rồi, không nói với các ngươi nữa, tiểu gia ta phải về ngủ bổ sung.” Nói xong, nhanh như chớp không thấy thân ảnh.

Chờ hai người dạo hoa viên xong, lúc ôm nhóc con về Vị Ương Cung thì nghe thấy đám hạ nhân nhỏ giọng nghị luận nói, Tây Ninh Vương Hô Duyên Lỗi phái sứ thần tới cầu thân với Đại Ân, hi vọng có thể cưới Tần Phi Yến làm Tây Ninh Vương hậu.

Thượng Quan Tử Ngọc quay đầu nhìn Tần Phi Yến thì thấy sắc mặt nàng có chút không tốt, vội an ủi nói: “Chỉ là sứ thần tới mà thôi, Bệ Hạ có đáp ứng hay không còn không nhất định đâu, Phi Yến nếu là không thích, trực tiếp nói cho Bệ Hạ là được.”

Tần Phi Yến nhàn nhạt cười, bỗng dưng nói bản thân có chút không khoẻ, cáo từ với Thượng Quan Tử Ngọc xong liền vội vã hồi cung mình.

Thượng Quan Tử Ngọc hơi nhíu mày, có chút lo lắng, cách làm của bọn họ lần này có phải khiến Phi Yến cảm thấy rất nan giải không? Hi vọng nàng có thể hiểu được một phen khổ tâm của Bệ Hạ.

Buổi tối, Ân đế phê duyệt tấu chương xong trở về, cứ ồn ào “Bụng đói”, Hồng Thường bưng chút thức ăn khuya lên. Tiểu Báo tử đã ngủ từ sớm, Thượng Quan Tử Ngọc không có việc gì một thân nhẹ nhàng liền ăn cùng với hắn.

Ân đế gắp một miếng sủi cao tôm cho Thượng Quan Tử Ngọc, thấy đối phương đỏ mặt ăn mới cười nói: “Hô Duyên Lỗi phái người tới cầu thân, Tư Mã Dạ lần này đoán chừng sắp nổi giận.”

___________________________________________

(1): Lão học cứu: cách thường gọi của người đọc sách, cũng chỉ người đọc sách cổ hủ công cạn. Học cứu ở đây là chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ Nho.