Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 47: Kinh hỉ (1)




Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

Lâm Tưởng chính thức gia nhập đoàn làm phim "Nhạn tri hoa", vì vậy Đỗ Hân liền gọi điện thoại thông báo cho Nhạc Tiểu Kỳ giúp Lâm Tưởng sửa soạn hành lý.

Đêm đó Nhạc Tiểu Kỳ liền mang theo hai cái vali lớn, đáp chuyến bay tới chỗ các cô.

Gần phim trường có mấy các khách sạn lớn, đoàn làm phim "Nhạn tri hoa" có nguồn tài nguyên lớn cho nên bao trọn ba tầng của một khách sạn 5 sao. Sau khi Lâm Tưởng gia nhập cũng được cấp cho một phòng đơn, tuy hướng phòng không có ánh nắng mặt trời chiếu tới cho nên tương đối lạnh, nhưng trong phòng có máy sưởi, vì vậy cũng không cảm thấy lạnh.

Cố Thành ở xa ngàn dặm sau khi biết được điều kiện nơi cô ở liền sai sử Đỗ Hân giúp cô thuê một phòng khách sạn cao cấp hơn. Người phụ nữ của anh sao có thể tùy tiện ở một chỗ như vậy được. Nhưng kết quả lại bị Đỗ Hân cự tuyệt, cô cảm thấy điều kiện ở chỗ này cũng không tồi, ít nhất còn có thể được ở một mình một phòng, không cần phải ở chung với người khác, Đoàn làm phim "Nhạn tri hoa" là một đoàn lớn, khó có thể giữ được bí mật gì đó mà không muốn ai biết. Lâm Tưởng là một người mới và cũng chỉ vừa mới gia nhập vào đoàn làm phim mà đã có được sự đặc cách, thì chắc chắn khiến cho người khác ghen tỵ, sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô.

Nghe cô giải thích xong Cố Thành vẫn không phục cho lắm. anh cảm thấy vì sao lại phải để ý tới người khác nghĩ gì mà làm ủy khuất Lâm Tưởng, điều đó không đáng.

May mắn là Lâm Tưởng hiểu được sự khổ tâm của Đỗ Hân, nói Đỗ Hân không cần phải để ý tới Cố Thành, để cô tự mình đi khuyên giải anh.

Ở bên ngoài thì Cố Thành bày ra khuôn mặt lạnh lùng, duy chỉ có lúc ở bên cạnh Lâm Tưởng liền không có cách nào để tiếp tục lạnh lùng nữa. Chỉ cần cô nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô một chút, gọi một tiếng "Thành ca", anh liền có thể vì cô mà có thể hái sao lấy trăng trên trời xuống cho cô được.

Lần này cũng không phải ngoại lệ, Lâm Tưởng gọi điện thoại là nũng, Cố Thành liền không còn chút phòng ngự nào hết.

Ngày đầu tiên Lâm Tưởng gia nhập vào đoàn làm phim liền có cảnh quay chung với nữ chính.

Người đóng vai nữ chính chính là minh tinh hạng nhất Giả Vân Vân. Giả Vân Vân là diễn viên nổi tiếng ở mảng phim truyền hình, tuy rằng không có quá nhiều tác phẩm nhưng mỗi lần cô tham gia một bộ phim nào, thì nhất định bộ phim đó sẽ nổi tiếng. Dần dà, cái tên Giả Vân Vân này liền trở thành một một cái tên đảm bảo rating cho phim truyền hình.

Lâm Tưởng cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của Giả Vân Vân rất tốt, khí thế mạnh mẽ, để cô ấy đảm nhận nhân vật nữ chính vô cùng thích hợp.

Tuy rằng cô ấy so với Lâm Tưởng thì lớn tuổi hơn, nhưng diện mạo không tồi, lại cộng thêm cả kỹ năng diễn xuất thì đóng vai một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi cũng không hề có chút áp lực.

Hôm nay Giả Vân Vân mới tới đoàn làm phim cho nên cũng mới biết được là có người mới vừa gia nhập. Trong nháy mắt liền đi tới phòng trang điểm nhìn Lâm Tưởng, cô rất ngạc nhiên nhướng mày, "Ai da, diễn cùng với một tiểu cô nương ngoan hiền, chị cảm thấy mình mới giống một vai ác nhiều hơn."

Mọi người đều bị cô ấy chọc cười, chỉ có Lâm Tưởng lễ phép tới chào hỏi cô ấy, sau đó nói: "Cho nên em cần phải để chị Vân chỉ giáo thêm nhiều rồi."

Giả Vân Vân nhấp miệng cười, ngồi vào trước gương để chuyên viên trang điểm cho cô ấy, ngoài miệng nói: "Đạo diễn Lý chính là có hỏa nhãn kim tinh, có thể để cho chị ấy coi trọng, khẳng định là cũng có chút bản lĩnh. Nghe nói hôm qua em thử vai đều làm cho mọi người kinh ngạc, đáng tiếc là lúc đó chị lại không có mặt."

Lâm Tưởng nói: "Hôm nay liền phải bêu xấu ở trước mặt chị Vân rồi."

Đời trước, Lâm Tưởng cùng Giả Vân Vân tuy đều là minh tinh hạng nhất, nhưng bởi vì hai người làm ở hai mảng khác nhau, rất ít dịp gặp mặt, chỉ có thể xem như là xã giao. Lúc này vừa mới tiếp xúc liền phát hiện đối phương là người rất hiền hòa.

Lúc sau hai người vào cảnh quay, người tới ta đi, không hẹn mà cùng nhập vai vô cùng tốt.

Quay xong cảnh đó, Giả Vân Vân hung phấn mà lôi kéo cô thảo luận lại cảnh vừa quay. Lâm Tưởng cũng không khiêm tốn, nghiêm túc mà cùng cô diễn tập, luận về kinh nghiệm diễm xuất thì cô cũng không thua kém gì Giả Vân Vân.

"Động tác nhỏ mà em thêm vào vô cùng đúng chỗ, không biết còn tưởng là trước đó đã từng luyện tập qua trước." Giả Vân Vân bắt chước động tác nhỏ vừa rồi Lâm Tưởng làm lúc quay, cười nói.

"Cái kia cũng chỉ là ngoài ý muốn, có thể là em làm theo quán tính thôi, may là đạo diễn không bắt quay lại."

Sau một hồi thảo luận, Lâm Tưởng không ngờ Giả Vân Vân lại là một diễn viên yêu nghề như vậy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, xem như hai người có một bước tiến tới kết giao trở thành bạn bè.

Tuy rằng Lâm Tưởng không có cố ý nịnh bợ Giả Vân Vân, nhưng có thêm một người bạn sẽ tốt hơn là có thêm một kẻ thù.

Giả Vân Vân tới đoàn làm phim không được bao lâu thì bệnh đau vai gáy[1] tái phát, phải uống thuốc, sau đó còn phải để bác sĩ mát xa, nhưng không có hiệu quả mấy. Đời trước Lâm Tưởng cũng mắc phải bệnh này. Lúc ấy Cố Thành mới thầy tới dạy võ phòng thân cho cô, thuận tiện cũng dạy cho cô cách thư giãn cổ vai, còn dùng thủ pháp đặc biệt mát xa cho cô. Lâm Tưởng liền tỉ mỉ học theo.

[1]Bệnh đau vai gáy: mọi người có thể google giùm mình nhé vì bệnh này khá phức tạp mình không thể giải thích ngắn gọn ở đây được.

Nhìn thấy Giả Vân Vân khó chịu đứng ngồi không yên Lâm Tưởng có chút đồng cảm như bản thân mình cũng bị vậy, bởi vì đười trước cô cũng đã từng bị khó chịu như vậy.

Sau một ngày quay chụp, khi trở lại khách sạn, Lâm Tưởng liền lấy lọ tinh dầu thơm đi qua phòng bên cạnh tìm Giả Vân Vân. Người mở cửa có cô chính là Hoắc Vũ người đại diện của Giả Vân Vân. Nhìn thấy Lâm Tưởng đứng ở trước cửa, Hoắc Vũ có chút ngạc nhiên, "Lâm Tưởng, có việc gì sao?"

"Vâng, muốn tìm chị Vân nói chuyện."

"Bác sĩ đang giúp cô ấy mát xa." Hoắc Vũ nói như vậy cũng không có ý định để cô đi vào.

Lâm Tưởng nhạy bén nhận thấy được đối phương có sự phòng bị, mí mắt híp lại, dự định cáo từ trở về. Tuy rằng cô có ý muốn giúp đỡ, nhưng người ta không cảm kích, vậy thì nên trờ về thôi.

đang định cáo từ thì liền nghe thấy giọng nói của Giả Vân Vân từ bên trong truyền ra, "Ai vậy?"

Hoắc Vũ quay vào trả lời: "Là Lâm Tưởng."

Giả Vân Vân nói: "Vào đi, hai người định cứ đứng ở trước cửa nói chuyện như vậy sao?"

Nếu Giả Vân Vân đã lên tiếng thì Hoắc Vũ cũng không dám ngăn cản nữa, nghiêng người để Lâm Tưởng đi vào.

Trong phòng, Giả Vân Vân mặc áo tắm dài, đang nằm bò trên giường, nữ bác sĩ đang cúi người mát xa cho cô ấy, mỗi một cái ấn đều dùng sức, Giả Vân Vân nhịn không được hừ hừ, biểu tình vừa thống khổ vừa hưởng thụ.

Thấy Lâm Tưởng đi vào, Giả Vân Vân híp mắt, chỉ về phía sô pha, "Tiểu Tưởng, ngồi đi, chờ chị mát xa xong sẽ tới chơi với em."

Lâm Tưởng cười cười, "Ta tới là có chuyện muốn nói."

Giả Vân Vân ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lâm Tưởng đi đến bên cạnh cô ấy, cúi đầu nói nhỏ vào tai Giả Vân Vân mấy câu, sau đó liền đứng thẳng người dậy, mỉm cười nhìn cô ấy.

"thật sao?" Mắt Giả Vân Vân sáng ngời, muốn ngẩng đầu nhìn cô, nhưng động tác quá mạnh khiến cho cả người cô ấy đau nhức, lập tức ngũ quan của cô ấy nhăn nhó thành một đoàn.

Tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng Giả Vân Vân vẫn để nữ bác sĩ rời đi, chờ đến khi trong phóng chỉ còn lại cô ấy, Lâm Tưởng và còn cả Hoắc Vũ, cô ấy mới nói: "Em làm được chứ?"

Lâm Tưởng cầm lấy lọ tinh dầu đi đến bên cạnh cô ấy, bình tĩnh mà nói: "Được hay không thử thì sẽ biết thôi."

Hoắc Vũ ở bên cạnh nói: "Vẫn là không cần đi, đừng đem bệnh trở nên trầm trọng hơn."

Lâm Tưởng nâng mí mắt lên liếc nhìn cô ta một cái, lại quay đầu nhìn Giả Vân Vân, nói: "Chị Vân, chị nói đi?"

"Đến đây đi, bác sĩ mát xa nhiều như vậy cũng không hiệu quả gì cả, nếu như vẫn tiếp tục để như vậy, đến lúc đó sẽ phải xin nghỉ rời khỏi đoàn, sẽ làm chậm trễ tiến độ." Giả Vân Vân nói.

Loại tinh thần chuyên nghiệp này thực sự khiến Lâm Tưởng bội phục, cô không nói gì nữa, đem áo tắm của cô ấy kéo xuống một chút, để lộ ra một nửa phần lưng, đổ một ít tinh dầu ra long bàn tay xoa cho nóng lên, sau đó cúi người đem hai bàn tay đặt lên phần lưng, rồi làm theo trí nhớ tìm mấy huyệt vị, rồi hơi dùng sức ấn xuống.

Sau khi làm mấy động tác, Giả Vân Vân chỉ cảm thấy phần cổ càng thêm đau nhức, cô ấy ai da mấy tiếng rồi hỏi Lâm Tưởng: "Sao càng ngày lại càng đau như vậy?"

Lâm Tưởng ra sức lấy lực, chuyên tâm mát xa giúp cô ấy, cái trán dần dần cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nghe được câu hỏi của Giả Vân Vân, cô liền nói: "Đây là chuyện bình thường thôi, chờ em đến lúc em làm xong, đau nhức sẽ đỡ hơn một chút."

Giả Vân Vân không lên tiếng nữa, lúc trước nữ bác sĩ chủ yếu là mát xa phần cổ cho cô, nhưng Lâm Tưởng lại tìm huyệt vị để ấn, động tác so với nữ bác sĩ còn mạnh hơn, khả năng sẽ thật sự hữu dụng.

Nửa tiếng sau Lâm Tưởng kết thúc mát xa, cô đem Giả Vân Vân nâng dậy, để cô ấy hoạt động xương cổ, Giả Vân Vân làm theo động tác cô hướng dẫn, bất ngờ phát hiện xương cổ thực sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Giả Vân Vân liền kinh ngạc mà kêu lên: "Oa, thật sự không cảm thấy đau nữa! Còn không cảm thấy nhức mỏi!"

Lâm Tưởng cười khẽ, "Bây giờ cũng chỉ là giảm đau một chút thôi, chờ hai ngày nữa sẽ dần trở nên tốt hơn. Em dạy lại chị mấy động tác thư giãn, mỗi ngày kiên trì làm, sẽ hỗ trợ rất nhiều đối với việc trị liệu xương cổ. Nhưng mà sau khi rời đoàn làm phim chị vẫn nên tới bệnh viện khám một chút. Kiểm tra xem nguyên nhân vì sao lại bị."

Giả Vân Vân không chút nào che dấu sự yêu thích đối với Lâm Tưởng, khen nói: "Lâm Tưởng, em thật tuyệt, không chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt, mà còn biết chữa bệnh nữa!"