Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 37: Kịch bản




Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

Cố Thành cúi đầu cười, thoải mái đưa trả điện thoại di động lại cho cô. Lâm Tưởng không ngờ tới, còn tưởng bị anh chơi xấu, thực sự anh đã mua rồi sao?

Lâm Tưởng vội vàng click mở biểu tượng xe hàng, phát hiện không có nhật ký mua hàng nào cả thì mới nhẹ nhàng thở dài, lại nghe thấy anh nói: “Có quá nhiều đồ, để lúc nào anh rảnh sẽ từ từ lựa chọn.”

Lâm Tưởng:…..

********

Buổi chiều Nhạc Tiểu Kỳ tới đón Lâm Tưởng đi thử trang phục. Lâm Tưởng đỡ eo đi ra cửa, chỉ sợ chỉ cần lỡ đi một bước dài sẽ trực tiếp làm eo vỡ vụn. cô cảm thấy hẳn là phải tìm một lúc nào đó nghiêm túc nói chuyện với Cố Thành về tầm quan trọng của việc khống chế tần suất làm việc trên giường.

Khi lên xe Nhạc Tiểu Kỳ đưa cho cô mấy tập kịch bản, nói là Đỗ Hân dặn dò muốn cô xem qua. Đây đều là những kịch bản đã qua chọn lọc, trong đó có một số kịch bản có khả nằng sẽ được công ty đầu tư.

Lâm Tưởng nhận lấy rồi tùy ý lướt qua một chút, phát hiện trong đó có hai bộ phim kiếp trước cô có tham gia diễn xuất, không khỏi có chút bất ngờ. Tuy rằng có một số việc đã thay đổi sau khi cô trọng sinh, nhưng phần lớn mọi chuyện cũng đã từng trải qua, vẫn là đi theo đúng quỹ đạo như kiếp trước mà chậm rãi xuất hiện.

Lâm Tưởng nhớ rõ, hai bộ phim điện ảnh này có thành tích cũng bình thường, cũng không trở thành bom tấn gì, mà lúc ấy cô cũng chỉ là vai phụ nên cũng không được chú ý tới.

cô rút hai quyển kịch bản của hai bộ phim đó ném qua một bên, rồi lại tiếp tục xem những tập kịch bản khác. Bởi vì thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi, rất nhiều kịch bản cô đã không còn ấn tượng. Nhưng có một số kịch bản thuộc hàng top thì cô vẫn có thể nhớ rõ. Đỗ Hân đưa xấp kịch bản này tới không có một quyển nào thuộc hàng top cả, nếu muốn đầu tư thì khẳng định tiền lãi không lớn.

Lâm Tưởng có chút lo lắng, cô nên nói như thế nào với Đỗ Hân thì cô ấy mới không làm việc vội vàng nữa đây?

3 giờ chiều thì tới được phòng làm việc của Tần Chí, vừa đúng lúc thấy được bộ dáng đang tức giận của Tần Chí.

Nhạc Tiểu Kỳ do dự không biết là có nên trách đi một lúc hay không, thì lại bị Lâm Tưởng lôi kéo qua một bên xem kịch.

“rõ ràng là nói chỗ đó được, còn chuẩn bị tới đó dựng lều quay phim, tại sao hiện tại mới đến nói là không được chứ, người được cử đi đàm phán đều chết hết rồi sao?!” Từ xa đã thấy Tần Chí tức giận tới tận trời mà đi đi lại lại trong sảnh, vài người đang bị hắn mắng đều cúi đầu không dám nhúc nhích.

“hiện tại phải làm sao đây? Các người nói phải làm sao bây giờ? Tiến độ của chiều nay, rồi hai tháng sau có thể thuận lợi khai máy được không?”

Lâm Tưởng ngồi nghe một lúc cơ bản cũng hiểu được mọi chuyện. Đoàn làm phim “Ảnh tử vũ” muốn tìm một chỗ tốt để quay phim, hai bên đều đã thoản thuận xong giá cả, cũng đã ký xong hợp đồng. không ngờ sắp tới ngày bàn giao mặt bằng, đối phương mới nói kế hoạch có chút phát sinh, bởi vì có một đoàn làm phim trước đó vữa chưa chuyển đi, cho nên bọn họ không thể tới đó dựng lều được.

Tin tức này làm Tần Chí nổi giận ngay lập tức, ngay sau đó liền sai cấp dưới đi tìm phim trường khác, nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được chỗ nào có thể khiến cho Tần Chí vừa lòng.

Bản thân Tần Chí chính là một người có tính tình nóng nảy, cứ đi qua đi lại mà gây sức ép, liền lập tức nổi giận với mọi người trong phòng làm việc.

Đời trước Lâm Tưởng thường xuyên thấy được bộ dáng nổi giận của hắn, cho nên lúc này lại được chứng kiến thấy chẳng những không cảm thấy sợ hãi, mà còn có loại cảm giác rất là thân thiết. Nhạc Tiểu Kỳ thì lại bị dọa sợ, trách ở phía sau cô không dám ló đầu ra, nhỏ giọng nói: “Chị, Tần đạo diễn thật là giống khủng bố, chúng ta vẫn là nên đi về trước đi.”

“Nhìn đi, nói không chừng lịch quay cũng sẽ phải lùi chậm lại.” Tần Chí khó tình, nếu phim trường không hợp với ý của hắn, rất có khả năng hắn sẽ chờ cho tới khi nào có chỗ vừa lòng mới thôi.

Lâm Tưởng quay đầu lại hỏi Nhạc Tiểu Kỳ: “Trong túi của em có chocolate không?”

Từ trước tới nay Nhạc Tiểu Kỳ luôn thích ăn đồ ăn vặt, đây cũng là nguyên nhân cho dù cô ấy có muốn gầy cũng chẳng được. Lâm Tưởng biết trong túi của cô ấy lúc nào cũng có các loại đồ ăn vặt.

Quả nhiên, thấy cô ấy lục lọi một lúc rồi từ trong túi lấy ra một thanh chocolate được đóng gói tinh xảo đưa cho cô, “Chị, bây giờ mà chị còn có tâm tình để ăn đồ ăn vặt sao?”

Lâm Tưởng nở nụ cười bí hiểm: “Chị cầm đi hối lộ đạo diễn.”

Hai người đứng ở sau đám người nhìn một lúc, quả nhiên Tần Chí quyết định vừa tìm một phim trường khác, một bên chờ chỗ ban đầu.

Dường như cũng đã mắng đủ, hắn xua tay ý bảo tất cả mọi người nên làm gì thì đi làm đi, mọi người dần tản ra. Tần Chí liền nhìn thấy Lâm Tưởng, sắc mặt không tốt lắm mà đi tới trước mặt cô hỏi: “cô tới đây làm gì?”

Lâm Tưởng cũng không sợ hắn, nhận ánh mắt của hắn nói: “Tôi tới tập diễn.”

Lúc này Tần Chí mới nhớ tới thực sự là có chuyện như vậy, vừa rồi hắn nổi giận, liền không để ý đến chuyện gì khác mà phát hỏa, giống như là đã đem tất cả những chuyện khác vứt đi rồi.

hắn xoa xoa ấn đường, nhìn Lâm Tưởng nói: “Có khả năng chúng ta phải bấm máy muộn hơn một chút. Bên này chúng tôi sẽ mở cuộc họp bàn bạc, sau đó sẽ chính thức thông báo với các cô. Cho nên hôm nay tạm thời không cần tập diễm.”

Lâm Tưởng đã nghe một lúc lâu, đại khái cũng đã biết được chuyện gì xảy ra, cũng không nói cái gì liền đem chocolate trong tay đưa cho hắn, vừa nói vừa đùa: “Đồ ngọt có thể cải thiện được tâm trạng, cái này cho anh.”

Tần Chí sửng sốt, thỉnh thoảng hắn hay bị tuột huyết áp, trên người thường xuyên mang theo một chút chocolate, kẹo hoặc đồ ăn vặt linh tinh, lúc tâm trạng tốt hắn sẽ mang một ít ra cho người khác. Hôm nay là lần đầu tiên có người cho hắn đồ ăn vặt, loại cảm giác này với hắn có chút mới mẻ, cũng có chút ngạc nhiên vui mừng. Tuy rằng đây chỉ là thanh chocolate bình thường thôi nhưng thoạt nhìn hẳn là không tồi.

Tần Chí duỗi tay tiếp nhận, đáy mắt rốt cuộc cũng có ý cười, “Cảm ơn!”

Lâm Tưởng đặt chocolate vào trong tay hắn, nói: “Tôi trở về chờ tin tức.”

Hai người nói xong lời tạm biệt, Lâm Tưởng dẫn theo Nhạc Tiểu Kỳ rời khỏi phòng làm việc. Sau khi lên xe, Nhạc Tiểu Kỳ nhịn không được mà nói ra: “Chị, cái này có được tính là mượn hoa kính phật[1] không?”

[1] Mượn hoa kính phật: dùng đồ của người khác để đem tặng.

Lâm Tưởng nhướng mày, lấy ra 200 tệ từ trong ví tiền đưa cho cô, “Coi như là chị mua lại của em, không phải là mượn.”

Nhạc Tiểu Kỳ vui vẻ hớn hở nhận lấy tiền, 200 tệ này đủ để cho cô có thể mua được rất nhiều chocolate.

“Chị, hình như chị không sợ hắn?”

“Có khó tính đến mấy không thể ăn thịt được em.” Lâm Tưởng nói. Trong đầu nhờ tới một ít hình ảnh lúc ở cùng đoàn làm phim với Tần Chí. Trong ấn tượng của cô, hắn đúng là rất thích mắng chửi người, rất nhiều diễn viên nữ đều bị hắn mắng đến phát khóc, tuy rằng chính cô cũng đã từng bị mắng qua nhưng thật sự chưa từng sợ hắn.

Sau mười năm, những bộ phim điện ảnh của Tần Chí ở trong giới điện ảnh cũng có sức ảnh hưởng rất lớn. Đối với diễn viên mà nói, những bộ phim điện ảnh của Tần Chí giống như ván bật, chỉ cần là diễn viên chính diễn trong phim của hắn, thì địa vị và giá trị con người đều sẽ cao lên thêm một bậc.

Lúc trước Lâm Tưởng cũng là người may mắn gặp lợi, sau khi kết thúc hợp đồng với công ty cũ, cô cùng Đỗ Hân hợp tác thành lập studio. Nhờ Đỗ Hân nỗ lực, Lâm Tưởng mới có được cơ hội tham gia casting phim điện ảnh của Tần Chí. Mà cô cũng năm chặt cơ hội lần này, vốn dĩ là diễn vai phụ, cuối cùng lại ngoài ý muốn được nhận vai chính.

Sau khi bộ phim điện ảnh ra mắt nhận được rất nhiều lời khen ngợi, Lâm Tưởng cũng thuận lợi thăng tiến, trở thành minh tinh nổi tiếng. Cũng không biết có phải là khả năng diễn xuất của cô tác động tới Tần Chí, hay là dáng vẻ bên ngoài của cô hợp mắt hắn, mà kế tiếp hai người lại cũng nhau hợp tác thêm lần nữa. Lần hợp tác này Tần Chí trực tiếp nâng Lâm Tưởng lên ngôi vị ‘Ảnh hậu’.

Đời trước Lâm Tưởng có thể nổi tiếng như cồn như vậy tuyệt đối không thế thiếu công lao của Tần Chí, thực sự Lâm Tưởng vẫn luôn cảm kích, từ đáy lòng luôn coi hắn vừa bạn thân chí cốt, vừa là thầy giáo có thể chỉ dạy cho nàng những cái tốt.

Cho nên đời này có thể một lần nữa gặp lại Tần Chí, Lâm Tưởng muốn chủ động đi kết giao làm thân. Tuy rằng hiện tại Tần Chí còn chưa quá nổi tiếng ở trong giới điện ảnh, nhưng đối với cô mà nói thì hắn thực sự đang ở thời điểm tốt.

Khi trở lại công ty vẫn còn sớm, Lâm Tưởng liền lấy kịch bản bộ phim kiếm hiệp tới văn phòng của Đỗ Hân. Đỗ Hân đang nghe điện thoại, Lâm Tưởng liền đặt tập kịch bản lên bàn rồi ngồi xuống ghế trước bàn làm việc chờ, nhìn thấy trên bàn có mấy tập kịch bản mới liền cầm lên mở ra xem, không ngờ là kịch bản của mấy bộ phim truyền hình.

Trong số đó có một kịch bản rất thú vị, là bộ phim cung đấu vô cùng nổi tiếng ở đời trước.

Chờ Đỗ Hân nghe xong điện thoại, Lâm Tưởng có chút gấp không chờ nổi mà hỏi cô: “Mấy bộ phim truyền hình này mà chị cũng lấy về sao?”

Đỗ Hân nói: “không phải, đây là mấy bộ phim truyền hình mà công ty chúng ta chuẩn bị đầu tư, bời vì thành viên tổ chế tác cũng khá nổi tiếng, cho nên chị đều lấy về để cùng thương lượng với Cố tổng.”

Lâm Tưởng chỉ vào tập kịch bản của bộ phim cung đấu mà nói: “Đầu tư bộ này đi, đọc qua thì thấy tổ chế tác cũng là những người có tiếng. Tuy rằng hiện tại trên TV không có nhiều phim về cung đấu, nhưng đây lại là đề tài rất hot trên mạng.”

Đỗ Hân đi đến bên cạnh cô, cười tủm tỉm mà nhìn cô, “không tồi nha, đối với thị trường cũng thực là hiểu biết.”

Lâm Tưởng nhìn cô, bình tĩnh mà nói: “Vậy chị có tin hay không?”

Đỗ Hân ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy tập kịch bản trong tay cô, lật vài tờ nói: “Chị vốn dĩ rất xem trọng bộ phim này. Những bộ phim truyền hình của đạo diễn Vương Bình luôn luôn là những bộ tốt nhất, hơn nữa diễn viên là này không cho phép dùng tiểu thịt tươi, quan điểm cũng rất hợp với ý của chị. Trước mắt diễn viên chính định sẽ là Tô Nghi, cũng đã đoạt được mấy giải thưởng.”

Lâm Tưởng nói: “Đội ngũ cũng thật hùng mạnh a.”

Đỗ Hân không biết lấy từ đâu ra một túi hạt dưa, hai người liền vừa cắn hạt dưa vừa bàn chuyện chính sự, “Có muốn đóng phim truyền hình không, so với điện ảnh thì phim truyền hình dễ dàng lấy được sự yêu mến của mọi người hơn.”

Động tác cắn hạt dưa của Lâm Tưởng cũng không phải rất tốt, Đỗ Hân cắn được ba hạt cô còn chưa bọc được một hạt. Đỗ Hân nhìn cô đến mức sốt ruột, còn thực sự nghiêm túc chỉ dạy cô cách chính xác, sau đó lại nói thêm: “Nếu em cảm thấy bộ phim này được, thì chị có thể giúp em tranh thủ một chút.”

Lâm Tưởng cố sức bóc xong được một hạt, hỏi: “Vai chính sao?”

Đỗ Hân cười nhạo, “Em quá coi trọng chị rồi, nhiều nhất cũng chỉ có thể là vai phụ.”

“Em không cần có nhiều người hâm mộ.” Lâm Tưởng nói.

Đỗ Hân trợn mắt cắt ngang lời cô, “Chị biết, chị biết, em theo đuổi con đường nghệ thuật chân chính.”

Lâm Tưởng khẽ cười, “không đến nỗi đó, em chỉ đơn thuần là thích diễn xuất, có thể đóng được nhiều vai diễn khác nhau, có thể trải qua những cuộc sống khác nhau, quá trình này em cảm thấy rất tuyệt.”

Từ trước tới nay Đỗ Hân luôn đi theo phái hiện thực, nghe thấy cô nói xong liền nói lại: “Điều quan trọng nhất là bên cạnh em còn có một Cố tổng cưng chiều em lên tận trời.”

Điều này thực sự Lâm Tưởng không thể phản bác, bởi vì sự thật đúng là như vậy. Vì có Cố Thành, có công ty giải trí LX, cô mới có thể dựa vào cách mình thích để làm việc.

cô tuyệt đối là người may mắn nhất.

“Nếu là kịch bản tốt, đội ngũ tổ chế tác tốt, nhất định có thể được phép chiếu trên TV.” Lâm Tưởng nói.

Đỗ Hân chỉ vào danh sách nhân vật nói: “Vai phụ này chị có thể đi tranh thủ một chút. Nếu chúng ta quyết định đầu tư thì hẳn là số tiền cũng không phải là nhỏ, tranh thủ nắm lấy một cơ hội để thử vai vẫn có thể.”

Lâm Tưởng nhìn ngón tay cô chỉ vào mấy cái tên, mày nhăn lắc đầu, duỗi tay chỉ vào một cái tên khác, “Cái này, em thích nhân vật này.”

Đỗ Hân mạnh mẽ phum hạt dưa trong miệng ra, khó có thể tin mà nói: “Vai ác sao?”

Vẻ mặt Lâm Tưởng thâm trầm mà nói: “Đều chỉ là một đám nữ nhân đáng thương mà thôi, nếu có thể diễn tốt thì vai ác cũng có thể được yêu mến.”

Vừa nói xong lời này di động của Lâm Tưởng liền vang lên, là Cố Thành gọi tới, hỏi cô hiện tại đang ở đâu. Lâm Tưởng vừa nghe thấy giọng nói của anh thì lập tức những hình ảnh thẹn thùng đáng xấu hổ đêm qua lại hiện lên trong đầu cô, làm cho mặt cô hơi hơi đỏ. Sau khi nói xong vị trí của mình liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Đỗ Hân ở bên cạnh cắn hạt dưa nhìn Lâm Tưởng trả lời, liền nói: “Với ngoại hình của em diễn vai ác có được không? Nếu diễn đến nhập tâm quá, về sau hình tượng sẽ bị ảnh hưởng thì phải làm sao?”

“Chị đối với em lại không tin tưởng như vậy sao?”

“Chị đối với em là quá tin tưởng, biết em có thể diễn cái gì thì giống cái đó.”

Hai người cùng nhau vùi đầu vào nghiên cứu kịch bản, Đỗ Hân vẫn tương đối thích Lâm Tưởng diễn một vai theo phái lương thiện, nhưng Lâm Tưởng nhìn tới nhìn lui vẫn kiên quyết theo ý kiến của chính mình, “Nhân vật này có đất diễn, là người được chăm chút, muốn diễn thì phải diễn cô ấy.”

Cố Thành rất nhanh xuống dưới lầu, đi đến cửa văn phòng của Đỗ Hân liền nhìn thấy đầu hai người chạm vào nhau, lên tiếng hỏi: “Các em đang là cái gì vậy?”

Đỗ Hân quay đầu liếc hắn một cái, lười nhác mà chào một tiếng Cố tổng, nói: “đang nghiên cứu kịch bản, Tôi đang thuyết phục Lâm Tưởng đóng một bộ phim truyền hình, vừa có thế lấy được sự yêu mến của mọi người, mà tiền thu vào cũng rất nhanh.”

Cố tổng vẫn nói một câu làm người ta tức chết như cũ, “Để cô ấy diễn vai mình thích, chúng ta không thiếu tiền.”

Đỗ Hân:….

Lâm Tưởng vỗ vỗ các ghế bên cạnh ý bảo Cố Thành lại đây ngồi, đưa cho anh tập kịch bản nói: “Là một bộ phim truyền hình không tồi, em để chị Đỗ đầu tư, khẳng định có thể kiềm được tiền.”

Cố Thành vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp xem tập kịch bản đã trả lời: “Vậy thì đầu tư.”

Đỗ Hân nhịn không được lại muốn trợn trắng mắt nói: “Cố tổng, bộ dạng này của anh làm tôi rất sợ hãi.”

Cố Thành buồn cười hỏi cô ấy, “cô sợ cái gì?”

“Tôi sợ ngày nào đó Lâm Tưởng nói một câu thì anh có thể đem công ty giải trí này đóng cửa!” Đỗ Hân còn khoa trương mà làm động tác chém đầu.

Trong nháy mắt hai người bên cạnh bị cô làm cho bật cười, Cố Thành nói: “Vậy cô nỗ lực làm tăng lợi nhuận của công ty lên, chỉ cần có lợi nhuận thì sẽ không phải đóng cửa.”

Cố Thành nói xong thì nắm lấy một ít hạt dưa, động tác nhanh nhạy mà bóc ra, sau đó liền đem chỗ hạt dưa đã bóc vỏ nhét vào miệng Lâm Tưởng, lại một lần nữa sắc mặt không đổi mà ở trước mặt Đỗ Hân diễn trò ân ái.

Đỗ Hân chỉ có thể cưỡng ép bản thân, coi như mắt bị mù, làm bộ không thấy cái gì hết.

Lâm Tưởng yên tâm thoải mái mà ăn hạt dưa Cố Thành đút cho, đưa tập kịch bản cho Cố Thành xem, nói: “Em muốn diễn vai ác.”

Cố Thành lại nhét một hạt dưa vào miệng cô, nói: “Vậy thì diễn đi.”

Lâm Tưởng mang theo chút đắc ý quay đầu mà nhìn Đỗ Hân, “Hai thắng một, em sẽ diễn vai này.”

Đỗ Hân nhận lệnh, ném đống hạt dưa trong tay xuống bàn, nói: “thật là sợ các người, tôi đi liên hệ với bên đó, xem nhân vật này có thể chọn người trong nhà được hay không, nếu nói không được, thì liền tranh thủ thử cơ hội khác.” nói xong lại nghĩ nghĩ, cau mày nói: “Có khả này bộ phim này sẽ bắt đầu quay cùng thời điểm với bộ phim của Tần đạo diễn, em muốn đóng cả hai sao?”

Cố Thành phản đối đầu tiên: “không được, như vậy quá vất vả.”

“Buổi chiều em có tới chỗ Tần đạo diễn diễn thử, nhưng bên đó phát sinh ít chuyện ngoài ý muốn, có thể bộ phim điện ảnh sẽ phải lùi lại lịch quay, hai ngày nữa hắn sẽ gửi thông báo chính thức.” Lâm Tưởng giải thích.

Đỗ Hân nói: “Đợt lát nữa tôi đi gọi điện xác nhận, nếu đúng là vậy thì thực sẽ vừa khéo.”

Cố Thành thấy Lâm Tưởng thích ăn hạt dưa, cũng liên tiếp bóc liên tiếp đút, Đỗ Hân đem nửa túi hạt dưa còn thừa nhét vào trong lòng Lâm Tưởng nói: “Cho em, các người trở về phòng của mình từ từ ăn đi.”

Lâm Tưởng thấy núi vỏ hạt dưa ở trên bàn, nói: “Cứ ở đây ăn đi, dù sao thì cũng đã bẩn rồi.”

Đỗ Hân:…..

Cố Thành sợ Lâm Tưởng ăn nhiều hạt dưa sẽ khát nước, liền bảo Đỗ Hân đi pha cho bọn họ một bình trà hoa để giải khát. Đỗ Hân thở phì phò mà đi đến phòng trà thì nhìn thấy Nhạc Tiểu Kỳ đang trốn ở đây ăn đồ ăn vặt, liền phân phó: “Chạy nhanh đi pha cho chị Lâm Tưởng của em một bình trà hoa, đưa đến văn phòng của chị, bọn họ đang ở đó.”

Đến khi Nhạc Tiểu Kỳ mang bình trà đi vào, Lâm Tưởng cũng đã ăn đủ hạt dưa, cùng Cố Thành vùa uống trà vừa tiếp tục nói chuyện kịch bản.

“Em thực sự xem trọng bộ phim truyền hình này sao?” Cố Thành nghiêm túc cầm lấy tập kịch bản mở ra xem.