Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 22: Giáo huấn (3)




Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca (Ngọc Nhi)

Hai người chính là đang trêu đùa nhau.

Lâm Tưởng nói lấp lửng: “Tôi gặp hắn ta ở Cẩm Tú Viên.”

Lý Hân Ý hoài nghi liếc nhìn cô một cái, nói: “Chính anh ấy nói vậy sao?”

“cô cảm thấy có khả năng đó sao?” Lâm Tưởng nhìn cô ta.

Trong nháy mắt Lý Hân Ý liền trở nên ủ rũ, cúi đầu nhìn sàn nhà không biết là đang suy nghĩ điều gì, so với bộ dáng hung hăng vênh váo lúc trước quả thực như là hai người khác nhau vậy.

Lâm Tưởng rất xúc động: Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi, cảm xúc rất dễ dàng để lộ ra ngoài, loại người yêu ghét rõ ràng này thật không thích hợp ở trong giới showbiz hỗn tạp.

cô nhớ rõ ở đời trước lúc Lý Hân Ý chia tay Tôn Trí, sau đó ở trên Weibo liền xuất hiện một bức thư nặc danh, mọi người liền lạnh lùng quay lưng lại với cô ta, sau này gần như cũng không nghe thêm tin tức gì về cô ta nữa.

Nghĩ đến đây, cô liền vỗ vai Lý Hân Ý, nói: “Có muốn ôm đùi [1] tôi không? Tôi có cách để khiến cho Tôn Trí coi trọng cô.”

[1] Ôm đùi: Thuật ngữ trong giới giải trí, chỉ những người mới vào nghề muốn được nổi tiếng có thể dựa vào một người có tiến trong giới để phát triểu sự nghiệp.

“thật sao?” Lý Hân Ý nửa tin nửa ngờ, cô mơ hồ đoán được chỗ dựa của Lâm Tưởng có lai lịch khôngnhỏ.

Lâm Tưởng không cố tỏ ra là sẽ bảo đảm, chỉ nói: “Có muốn không?”

Lý Hân Ý cắn răng gật đầu, làm ra bộ dáng quyết tâm, “Tôi muốn.”

Lâm Tưởng chớp chớp mắt, thầm nghĩ cô nương này thật đúng là biết co biết duỗi [2], vì thế cười nói: “Ngoan, trước tiên gọi một tiếng ‘chị’ nghe xem.”

[2] Biết cô biết duỗi: biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.

Đôi mắt Lý Hân Ý trừng lớn, một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tôi….. Chúng ta ai lớn hơn?”

Lâm Tưởng không giải thích với cô ta, chỉ nói: “cô muốn ôm đùi tôi thì phải gọi tôi là chị.”

Lý Hân Ý chỉ có thể đồng ý: “Chị….”

Có thể dễ dàng đem một người cứ nhìn thấy mình là xù lông nhím trở thành một bé ngoan, Lâm Tưởng cảm thấy rất hài lòng.

Nếu đã hứa hẹn là sẽ để cho người ta dựa vào thì khẳng định sẽ phải cho người ta chút ngon ngọt mới được. Vì thế cô nhìn Lý Hân Ý nói: “Buối tối đi ăn một bữa cơm cùng nhau, đến lúc đó gọi cả Tôn Trí tới nữa, tôi giới thiệu bạn trai tôi cho hai người biết.”

Lý Hân Ý nghe cô nói như vậy nhanh chóng đã hiểu là Lâm Tưởng đang giúp cô, vội vàng gật đầu, “Tôi liền đi gọi điện thoại cho anh ấy.” Định rút điện thoại ra, mới chợt nhớ ra gì đó quay đầu ra sau hỏi cô: “Bạn trai của cô tên là gì?”

Lâm Tưởng nghiêng đầu, lơ đãng nói: “anh ấy tên là Cố Thành.”

Lý Hân Ý hoảng sợ, suýt chút nữa là đã trượt tay làm rơi điện thoại đang rút ra. Nhưng cô không tiếp tục rút điện thoại ra nữa mà há to miệng, nhìn Lâm Tưởng hồi lâu mới hỏi: “Có phải là tôi nghe thấy là Cố Thành đúng không?”

Lâm Tưởng buồn cười gật đầu, “Chính là Cố Thành, sao vậy, chỗ dựa của tôi có đủ vững chắc không?”

Lý Hân Ý nuốt nước miếng, lúc này mới hiểu ra rằng thái độ lúc trước của mình đối với Lâm Tưởng chính là đang tìm đường chết! Nếu tính cách của Lâm Tưởng không tốt, thì chả phải là có thể chỉ trong mộtgiây đã nghiền mình thành tro bụi rồi sao!

Từ từ, chuyện này có phải là lừa đảo không vậy? Có phải là Lâm Tưởng đang bày mưu để hãm hại côhay không? Dù sao thì lúc trước mình cũng đã nói xấu cô trên Weibo.

Có thể nói là trong nội tâm của Lý Hân Ý bây giờ đang rất phân vân.

cô làm vẻ mặt đề phòng nói: “cô nói Cố Thành là bạn trai của cô, vậy chứng cứ đâu?”

Lâm Tưởng thở dài một tiếng, nói: “không tin thì thôi.” nói xong làm bộ chuẩn bị muốn đứng dậy.

Lý Hân Ý vội vàng giữ cô lại, hỏi: “Buổi tối mấy giờ?”

Lâm Tưởng nói: “7 giờ đi, hẳn là lúc đó công việc của chúng ta đã kết thúc rồi.”

Hai người vừa hẹn giờ xong, Nhạc Tiểu Kỳ liền khẩn trương đi tới, “Chị Lâm Tưởng, hai người đã nóichuyện xong chưa? Phó đạo diễn nói là đã đến cảnh diễn của chị rồi.”

“Chị biết rồi.” Lâm Tưởng lên tiếng, đứng lên chỉnh sửa lại phục trang, bước nhanh vào phim trường.

Cảnh tiếp theo của Lâm Tưởng là diễn chung với nam chính, kỹ thuật diễn xuất của Trịnh Đông cũng không tệ lắm, đã tứng đoạt được một giải Ảnh Đế, khi đứng trước mặt người khác vẫn luôn tỏ ra phong thái của một Ảnh Đế.

Kỹ thuật diễn tự nhiên của Lâm Tưởng so với Trịnh Đông không hề kém, đứng trước máy quay, khí thế của hai người có thể nói là ngang nhau. Nhưng dù sao thì Trịnh Đông cũng là nhân vật chính, vì vậy mấy quay chủ yếu là quay về phía hắn.

Nhưng bởi vì biểu hiện của Lâm Tưởng quá xuất sắc, vì vậy đạo diễn cũng rất tâm lý mà cho cô được lên hình nhiền hơn. Cảnh quay của hai người thuận lợi quay xong, gần như là không có NG.

Giữa trưa thì ăn cơm hộp ở phim trường, một phần thịt một phần rau xanh và cơm trắng còn cộng thêm một cái đùi gà lớn. Lâm Tưởng trước khi ăn còn cầm điện thoại lên chụp gửi hình cho Cố Thành xem, “Đùi gà thật lớn.” cô nói.

Cố Thành rất nhanh đã trả lời lại: “Sao không ra ngoài ăn cơm, mấy món này nhìn thấy là đã khôngmuốn ăn.”

Lâm Tưởng trả lời: “Em cũng không phải là người yếu ớt như vậy, em có thể ăn được.”

Ở đầu bên kia Cố Thành cảm thấy thật đau lòng, trực tiếp gọi điện thoại tới, nói: “Đừng ăn cái này, kêu Nhạc Tiểu Kỳ ra ngoài mua cái khác cho em ăn.”

Lâm Tưởng cầm điện thoại cười, “không cần phiền toái như vậy, buổi tối anh dẫn em đi ăn đồ ngon là được.” Sau đó liền chuyển sang chuyện khác, “Đúng rồi, em mới kết giao với một người bạn, là diễn viên ở chung trong đoàn làm phim.”

Thấy cô nói sang chuyện khác, Cố Thành cũng không còn cách nào khác, nhìn không thấy sờ khôngđược, muốn quản cũng quản không thể quản, chỉ có thể nghe theo cô nói: “Nhanh như vậy mà đã kết giao được bạn bè rồi sao?”

Lâm Tưởng ngẩng đầu nhìn Lý Hân Ý đang ở cách đó không xa đang cầm cơm hộp chọn đồ ăn. Lý Hân Ý nhìn thấy ánh mắt của cô liền quay đầu sang chỗ khác, sau đó lại giống như nhớ tới với chuyện cô ta còn muốn ôm đùi Lâm Tưởng, vì thế lại quay đầu trở lại, tùy ý để cho cô nhìn.

Lâm Tưởng bị hành động của cô ta chọc cười, chuyển lực chú ý sang nói chuyện điện thoại với Cố Thành: “anh đừng có coi thường em.”

Cố Thành cười cười: “Em chính là bà chủ, anh nào dám coi thường em.”

Hai người lại nói chuyện phiếm với nhau một lúc, Lâm Tưởng nghe thấy Cố Thành còn chưa ăn cơm liền thúc giục anh đi ăn. cô nhớ rõ ở đời trước Cố Thành bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng. Đời này cô phải giám sát anh thật tốt mới được.

Hai người hẹn thời gian buổi chiều gặp nhau xong mới tắt điện thoại đi ăn cơm.

Vừa rồi Lâm Tưởng chính là lừa Cố Thành, thật sự là cô không thể ăn được những món này. Thịt thì quá ngấy, rau thì quá nhừ. Trong khoảng thời gian này cô đã được Cố Thành nuôi dưỡng rất tốt, thức ăn như vậy thực sự là có chút khó nuốt.

Lâm Tưởng gắp đùi gà với thịt cho Nhạc Tiểu Kỳ, còn mình thì cầm đũa ăn một ít cơm. May mắn là buổi chiều cô chỉ có một cảnh quay, không cần dùng đến quá nhiều sức lực.

Bởi vì buổi chiều có hẹn với bọn Lý Hân Ý, vậy nên Lâm Tưởng muốn gọi thêm cả Trần Trừng cùng Lý Thiệu. Dù sao thì cũng không có cách nào để có được thế giới của hai người, không bằng kêu thêm hai người cùng nhau tham gia góp vui.

Trần Trừng vẫn đang ở Thành phố A quay phim, tất nhiên là có thể gọi tới. Chẳng qua Lý Thiệu cũng giống Cố Thành, đều đang ở Thành phố S. Nhưng đối tượng ăn cơm chung là Cố Thành, nói như vậy thìbọn họ sẽ đều vui lòng tới đây.