Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca
Giới giải trí là như vậy, người nhiều việc ít, người có tài chỗ nào cũng có, một khi không cẩn thận sẽ bị chôn vùi, cô một đường thẳng tiến lên vị trí này cũng coi như là may mắn. hiện giờ trọng sinh giống như là gỡ rối tất cả những vướng mắc, công ty giải trí của Cố Thành tựa như một cái áo giáp quý giá, từ lâu đã đem cô bao bọc bảo vệ.
Lúc trước Đỗ Hân cũng đã từng nói qua với cô, Triệu Tầm có chút không thích cô bởi vì cảm thấy cô còn quá trẻ, không thể nào có thể đảm nhiệm một vai diễn lớn tuổi như vậy được. Xem ra Triệu Tầm muốn tìm một người lờn tuổi một chút, giai đoạn lúc trẻ thì trang điểm sao cho trẻ cùng với khi làm hậu kỳ thìsẽ chỉnh sửa thêm, đây là cách tương đối an toàn.
Bởi vì đã chuẩn bị sẵn tâm lí trước, cho nên khi Triệu Tầm dùng ánh mắt soi mói đánh giá thì cô cũng rất thoải mái để cho anh ta nhìn, cuối cùng mới nói: “Đạo diễn Triệu, đợt lát nữa trang điểm xong tôi diễn một đoạn cho anh xem được không?”
Chuyện Lâm Tưởng gia nhập đoàn làm phim đã chắc như đinh đóng cột rồi, Triệu Tầm không có cách nào để từ chối. anh ta vốn nghĩ rằng cho dù đối phương có diễn nhiều đến đâu thì cũng sẽ có lỗi, anh ta cũng chỉ chịu thiệt thòi một chút, cùng lắm là đến lúc làm hậu kỳ cắt đi mấy phân cảnh là được rồi. Lúc này nghe thấy chính cô nói muốn diễn thử làm Triệu Tầm thực sự bất ngờ, thầm nghĩ cô gái này rất có chí khí, nhưng mà nếu như không diễn được như anh ta yêu cầu, thì chả phải là tự vả vào mặt mình sao?
“Qua kia trang điểm đi, trang điểm xong thì tới đây diễn thử.”
trên đường tới phòng trang điểm, Nhạc Tiểu Kỳ nhỏ giọng hỏi cô: “Chị Lâm Tưởng, chị cần gì phải là như vậy, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì phải làm sao bây giờ?”
Lâm Tưởng liếc nhìn cô một cái, nói: “Em không tin chị sao?”
Nhạc Tiểu Kỳ lắc đầu như trống bỏi[1], nói: “ không phải, chỉ là em cảm thấy không cần thiết.”
[1] Trống bỏi: Trống làm bằng giấy cho trẻ con, hai bên thân trống cho hai sợi dây, đầu mỗi dây có treo hai viên bi, khi xoay viên bi đậm vào mặt trống phát ra tiếng.
Lâm Tưởng không nói gì nữa, vẻ mặt thoải mái đi vào phòng trang điểm. cô biết đạo diễn và phó đạo diễn không quá vừa lòng về cô, vì vậy để không làm cho bọn họ còn nghi ngờ gì về khả năng diễn xuất của cô chính là vừa tới nơi liền thể hiện cho bọn họ xem bản lĩnh thực sự của mình, xóa bỏ hoàn toàn đisự lo ngại trong lòng họ, sau ngày cũng có thể bớt đi nhiều phiền toái.
Lâm Tưởng kêu chuyên viên trang điểm cho cô trông trưởng thành, chin chắn một chút, cô muốn thử diễn cảnh nữ thứ gặp lại nam chính sau nhiều năm, khi đó cô đã ba mươi tuổi, cũng là phân cảnh mà đạo diễn không tin tưởng vào khả năng diễn xuất của cô.
Khuôn mặt Lâm Tưởng xinh đẹp, thường ngày luôn trang điểm nhẹ nhàng, không có điểm nhấn. Lúc này chuyên viên trang điểm búi tóc cô lên cao, mặc thêm một bộ váy dài của nhãn hiệu nổi tiếng, cả người lập tức toát lên vẻ ung dung đầy khí chất, đúng là bộ dáng của một phu nhân giầu có an nhàn.
Lâm Tưởng vừa đứng trước mặt Triệu Tầm với bộ dáng này, đối phương cũng ngây ngẩn cả người, diễn còn chưa diễn, hắn bỗng cảm thấy Lâm Tưởng có thể rất thích hợp với vai diễn.
thật ra là một lúc sau khi tạo hình hình xong Lâm Tưởng đã bắt đầu nhập tâm vào nhân vật, có điều đây cũng không thể coi như là đang diễn, cô chỉ là mang cảm xúc lúc trước khi tai nạn xe xảy ra ở đời trước thể hiện ra mà thôi, nó rất giống với tình huống được đặt ra trong kịch bản, khí chất của một phu nhân hơn ba mươi tuổi giàu có, tận hưởng cuộc sống an nhàn.
Triệu Tầm giao cho Lâm Tưởng một đoạn trong kịch bản, không có lời thoại, là đoạn cô và nam chính gặp lại nhau trong một khắc ngăn ngủi. cô tự nhiên trang nhã rời khỏi tầm mắt của nam chính, kiêu ngạo ngồi vào trong chiếc xe ô tô sang trọng rồi chậm rãi rời đi. Tất cả nhìn thì trông như rất tốt đẹp hoàn hảo, nhưng trong nháy mắt khi cửa xe đóng lại, những giọt lệ ở khóe mắt liền xóa đi bộ dáng mà cô ngụy trang. Thờ gian cứ thế qua đi, nhưng khát vọng tình yêu trong lòng vẫn như trước không thay đổi.
Tùy rằng dung mạo của Lâm Tưởng chỉ có 22 tuổi, nhưng tình cảm trong mắt cô được diễn rất sâu sắc, mà so với cái tuổi này thì chưa thể có được. Đó là ảnh mắt đã được mài giũa trải qua năm tháng thì mới có được sự thành thục và cơ trí như vậy.
Đoạn diễn này rất ngắn, không đến 10 phút Lâm Tưởng đã diễn xong, nhưng lúc sau Triệu Tầm xem qua lại rất lâu không nói câu gì, mà lại dùng ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Lâm Tưởng. Cho đến khi phó đạo diễn ở bên cạnh mạnh mẽ ho khan một tiếng, hắn mới lấy lại được tinh thần, hỏi Lâm Tưởng: “Ở nhà đã tự mình đọc kỹ qua kịch bản rồi sao?”
Lâm tưởng nói: “Tôi thực sự thích nhân vật này, nhận được kịch bản liền đọc kỹ và nghiên cứu qua.”
Triệu Tầm đã không còn nhìn cô với ánh mặt lạnh lùng như trước nữa, rất hiền hòa mà nói: “Người trẻ tuổi thích hoạt động đầu óc là chuyện tối, khả năng diễn xuất chính là phải tập trung suy nghĩ thì mới có được. không tồi không tồi, nhân vật nhất định cô có thể diễn tốt.”
Lâm Tưởng vẫn luôn có hình dáng thản nhiên tự tin, “Cảm ơn đạo diễn.”
Sau khi thử qua diễn xuất, cô được dẫn tới studio để chụp ảnh. đi vào trong lều liền nhìn thấy mấy mấy quay phim đang đứng trước Lý Hân Ý, xem ra so với cô Lý Hân Ý còn đến sớm hơn.
Lúc trước ở lễ trao giải hai người đã từng có bức hình chụp chung, nhưng dù sao đấy cũng là nơi đó cũng là chỗ đông người, tất cả đều muốn duy trì vẻ bên ngoài thật tốt. Chỉ có điều sau đó Lý Hân Ý lại nói xấu cô trên Weibo, tất cả trong lòng mọi người đều biết rõ. Cho nên lúc này gặp mặt, tầm mắt đối diện nhau, trong nháy mắt không khí cò chút xấu hổ.
Có điều thái độ của Lâm Tưởng đối với chuyện này trước sau vẫn là không đếm xỉa tới. Giới giải trí vốn phức tạp, nếu tầm mắt quá nhỏ, tính toán chi li từng lời nói, thì thực sự không thể tồn tại được lâu.
cô đây là lấy thái độ của một người từng trải để đối đãi chuyện này, nhưng quả nhiên là Lý Hân Ý lại không nghĩ như vậy.
Từ lúc Lâm Tưởng bước vào studio, cô ta đã dùng ánh mắt hung ác để nhìn theo từng bước Lâm Tưởng đi. Nếu ánh mắt có thể giết người thì ước chừng Lâm Tưởng đã trọng sinh lần thứ một trăm tám mươi mấy rồi.
Nhạc Tiểu Kỳ ở bên cạnh cô hạ giọng kêu lên: “Chị Lâm Tưởng, cô ta lại lườm chị kìa, mau mau mau lườm lại đi.”
Lâm Tưởng cúi đầu nghịch di động, Trần Trừng vừa mới gửi tin nhắn cho cô, nói là hôm nay cô ấy không có suất diễn, một lúc nữa sẽ đến chỗ cô chơi. Lâm Tưởng thầm nghĩ đúng là vai phụ không phải hôm nào cũng có suất diễn.
một bên cô nhận được tin nhắn, một bên liền nói với Nhạc Tiểu Kỳ: “Em không nhìn cô ta nữa, thì cho dù cô ta có lườm đến rớt con mắt cũng sẽ không có cảm giác thoải mái đâu.”
Nhạc Tiểu Kỳ lộn xộn thì thầm: “không được không được, không thể để cô ta lườm vô ích được, chúng ta dùng khí thế mạnh mẽ lườm lại. Chị yên tâm, em đang giúp chị lườm một lần từ đầu đến chân cô ta, bây giờ đã lườm đến ngực cô ta rồi.”
Lâm Tưởng gửi xong tin nhắn đem điện thoại đưa cho Nhạc Tiểu Kỳ, nghe cô nói như vậy, không kìm được cảm thấy buồn cười, “Vậy em nỗ lực nhìn đi, nhìn xem có thể đem ngực của cô ta lườm đến mức bằng phẳng được không, đây tuyệt đối là đòn đả kích chí mạng.”
Nhạc Tiểu Kỳ hiết sức chấp nhận: “Cólý, em sẽ dùng cả hai mắt để lườm.”
Lý Hân Ý rất nhanh đã chụp hình xong, nhân viên hậu trường tới dẫn Lâm Tưởng đi trang điểm lại để côchuẩn bị lên chụp ảnh.
Dù đã hoàn thành xong công việc nhưng Lý Hân Ý vẫn chưa rời đi, đứng ở bên cạnh nhiếp ảnh gia, trưng ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà nhìn cô, vẻ mặt đầy tính toán. cô ta vẫn nóichuyện cùng với nhiếp ảnh gia, thoạt nhìn hai người có vẻ rất thân thiết.
Lúc Lâm Tưởng đi tới liền nghe được cô ta nói với nhiếp ảnh gia: “Có người thật là tốt số, được người làm to chống lưng nên không cần phải làm gì cũng có thể đoạt giải.”
Lâm Tưởng nhướng mày, nhìn nhiếp ảnh gia cười nói: “Xin hỏi hiện tại chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
Có khả năng nhiếp ảnh gia đã bị Lý Hân Ý tẩy não, thế nên nhiếp ảnh gia đối với Lâm Tưởng vô cùng lãnh đạm, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nói cho có lệ: “Đứng vào chính giữa đi, tạo dáng không cần quá khoa trương.”
thật sự cách đối xửng không giống nhau, vừa rồi chính hắn vẫn luôn chỉ động tác để cho Lý Hân Ý tạo dáng.
Nhưng thật ra Lâm Tưởng không thể nào tức giận được bởi vì cô hoàn toàn không để mấy cái kỹ xảo nhỏ này vào mắt. nhưng thực sự một bên vẫn muốn thấy Nhạc Tiểu Kỳ bị chọc giận. cô muốn xem xem cô trợ lý nhỏ của mình có thể làm như thế nào? Lại không thể trực tiếp đi theo chân bọn họ nói rõ ràng, chỉ có thể ở một bên lén xem thường, nếu có chị Đỗ ở đây thì tốt biết mấy.
Đúng lúc Lâm Tưởng không tránh được mà đối mặt với Lý Hân Ý đang đứng bên cạnh, tự nhiên cũng nhìn thấy bộ dáng vô cùng đắc ý của cô ta, thật là ấu trĩ.
Lúc này nhiếp ảnh gia nhận được điện thoại, vẻ mặt vui vẻ nhìn Lý Hân Ý nói: “Sư phụ tôi đúng lúc có việc đi qua đây, nói là thuận tiện ghé xem tôi.”
Lý Hân Ý cũng trưng ra vẻ mặt hưng phấn. “Phải không vậy? Sư phụ anh chính là người nổi tiếng, đợi lát nữa bảo anh ấy chụp cho tôi mấy bức ảnh nhé!”
Nhiếp ảnh gia gật gật đầu, “Nhất định nhất định, bây giờ tôi đi ra ngoài đón anh ấy.” nói xong ôm máy ảnh chạy đi.
Trong studio cũng không có người ngoài, Lý Hân Ý ngay lập tức trưng ra bộ mặt đắc ý: “Lâm Tưởng, chúng ta chờ xem.”
Lâm Tưởng đứng ở dưới ảnh đèn lẳng lặng nhìn cô ta, chậm rì rì nói: “ Với tính cách này của cô, khẳng định sẽ không đi được xa, vậy thì chờ xem cái gì chứ?”
Lý Hân Ý trừng lớn đôi mắt, “không ngờ cô dám nói tôi như vậy!”
Vẻ mặt Lâm Tưởng thể hiện ra rằng chính là tôi nói đấy, thì sao?
Nhạc Tiểu Kỳ ở bên cạnh cảm thấy bầu không khí sặc mùi thuốc súng liền vội vàng tiến tới, thầm nghĩ với thân hình của mình cũng có thể ngăn cản được một lúc nếu như cô ta có xông tới đánh nhau.
Nhưng các cô còn chưa kịp nhau lao vào đánh nhau thì đã có đoàn người từ cửa đi vào.
Khi Lâm Tưởng nhìn thấy rõ mặt người bước vào liền lập tức vui vẻ.
Đối phương cũng nhìn thấy cô, từ xa đã gân cổ lên gọi: “Lâm Tưởng thân yêu ~, sao em cũng ở đây vậy ~”
Lâm Tưởng bị giọng điệu gợi sóng của hắn làm cho nổi đầy da gà khắp người, nhưng vẫn bình tĩnh mà chào hỏi hắn: “Hi, Mic.”
Mic cao lớn cường tráng ăn mặc một thân quần áo phong cách Hawaii đầy màu sắc và hoa văn, lại phù hợp với cử chỉ quyến rũ của hắn, sáng sớm mà đã muốn người khác mù mắt.
Lâm Tưởng tự nhận là cũng không thân quen mấy với hắn, chỉ là gặp mặt trong lần chụp hình trước mà thôi. không ngờ khi Mic nhìn thấy cô lại nhiệt tình như vậy, càng không nghĩ tới hắn lại chính là sư phụ của nhiếp ảnh gia kia, thật là đời người sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ.
Mic mặc kệ những người khác, bước nhanh như bay tới trước mặt cô, thân mật kéo tay cô, nói: “Thân ái, chúng ta lại gặp mặt, thật sự là có duyên mà. Thế nào, khi nào tôi có thể chụp một bộ ảnh chân dung của em? Nhất định là phải tới studio của tôi chụp đó ~ nếu không tôi sẽ đánh gãy chân em!”
Lâm Tưởng muốn rút tay mình ra, lại phát hiện hắn cầm rất chắc, “Trước mắt thì vẫn chưa có ý định này.”
Mic bĩu môi, vẻ mặt tiếc hậnnói: “thật là đáng tiếc, tôi rất muốn chụp cho em đấy.”
Dáng vẻ thân quen của hai người đều làm cho mọi người sợ đến mức ngây người, đặc biệt là học trò của Mic. Vừa rồi hắn còn cùng Lý Hân Ý châm chọc mỉa mai Lâm Tưởng, lúc này nhìn thấy thái độ của sư phụ hắn đối với Lâm Tưởng, hắn cảm thấy giống như mình bị sét đánh vậy, cả người đều có cảm giác không thoải mái. hắn quay đầu lại nhìn Lý Hân Ý, cô ta cũng có vẻ mặt ngỡ ngàng.
Mic nói chuyện xong với Lâm Tưởng, liền buông tay cô ra xoay người nhìn học trò của hắn nói: “Tiểu Điền, có phải vừa rồi con giúp Lâm Tưởng chụp ảnh đúng không? Chụp đến đâu rồi, mở ra xem nào.”
Tiểu Điền thực sự muốn đứng tim, vừa rồi sau khi nghe Lý Hân Ý nói xong, thực sự thái độ đối với Lâm Tưởng rất tùy tiện, không quan tâm là ảnh chụp có đẹp không, chỉ tùy ý ấn mấy vài cái cho nhanh mà thôi. Có trời mới biết sư phụ của hắn lại vừa khéo tới xem hắn làm việc, còn thuận tiện kiểm tra kết quả làm việc hắn nữa!!
Quả thực là không tự đi tìm đường chết thì sẽ không chết mà!
“Sư….. Sư phụ….., người xem ảnh của Lý Hân Ý đi, con chụp rất nhiều, Lâm Tưởng còn chưa kịp chụp.”
Lâm Tưởng nhướng mày, lạnh nhạt nói: “không phải vừa rồi đã chụp vài bức rồi sao?”
Mic nhíu mày, với tay muốn lấy máy ảnh của Tiểu Điền. Tiểu Điền không có cách nào khác, chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà đưa máy ảnh ra.
Mic mới xem qua hai bà bức, sắc mặt lập tức thay đổi, bộ dáng như chuẩn bị đập máy ảnh, lớn tiếng mắt học trò của hắn: “Đây là thành quả chụp ảnh của anh sao? Ánh sáng đâu? Điểm trung tâm đâu? Những gì tôi dạy đều đã bị anh ném vào thùng rác hết rồi sao? Chụp ảnh như vậy mà anh còn khôngbiết xấu hổ nói là làm việc ở studio của tôi sao?”
Mic càng nói càng khí thế, nước bọt bay tứ tung. hắn lại tiếp tục xem, xem đến những bức ảnh của Lý Hân Ý, miễn cưỡng cảm thấy vui vẻ. Nhưng mà hình ảnh của hai người đối lập, sự chênh lệch có chút rõràng. Mic là người từng trải, cẩn thận suy nghĩ, đại khái cũng có thể đoán được mọi chuyện, chỉ thấy hắn trừng mắt nhìn Tiểu Điền nói: “Trở về tôi sẽ dạy dỗ lại anh.”
Sau đó lập tức làm bộ dáng cười tủm tỉm nhìn Lâm Tưởng nói: “Xin lỗi xin lỗi, mấy bức ảnh này chụp cho em không được đẹp, hôm nay tôi sẽ tự mình chụp, đảm bảo nhất định em sẽ vừa lòng!”
Lâm Tưởng nhìn ánh mắt sợ hãi của Tiểu Điền, cũng không cự tuyệt Mic, thong dong cười nói: “Vậy phiền anh rồi.”
Mic xua tay: “nói cái gì vậy, tôi thích nhất là chụp hình cho em.”
Hai người không nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Tiểu Điền bị sư phụ hắn làm cho sợ hãi tới mức đứng hình, lúc này càng không dám hé răng nói một câu mà chỉ lẳng lặng đứng mộtbên nhìn hai người làm việc. Sư phụ hắn đối với việc chụp hình thì cực kỳ hà khắc, lại hay soi xét trình độ của người mẫu. Chỉ cần sư phụ nhìn không thuận mắt thì sẽ mắng không thương tiếc.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên hắn thấy sư phụ có thể bình tĩnh ôn hòa mà làm việc, việc thực sự là từ trước tới nay chưa từng có, hắn không khỏi cảm thấy tòm mò về Lâm Tưởng, vì sao sư phụ lại có thái độ tốt như vậy với cô chứ?
Lúc trước khi Lâm Tưởng đi vào studio, Tiểu Điền liền nghe bạn tốt Lý Hân Ý nói xấu rất nhiều về Lâm Tưởng, chung quy chính là Lâm Tưởng đoạt mất giải thưởng ‘Diễn viên mới xuất sắc’ của cô ta, thế nên cô ta cảm thấy nhất định là đằng sau có gì đó mờ ám.
Khi Tiểu Điền nhìn kỹ các dáng tạo hình của Lâm Tưởng, chi cảm thấy cô khí thế mạnh mẽ, ống kính bắt được rất đầy đủ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng tạo cho người ta cảm giác cô như một diễn viên nổi tiếng.
Người như vậy, nếu không phải có kinh nghiệm diễn xuất phong phú, thì đó chính là được ông trời ban tặng, là khả năng bẩm sinh.
một người tỏa sáng đến chói mắt như thế, khó trách sư phụ lại thích cô ấy như vậy. Chính mình cũng cấm thấy mù mắt chó.