Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca
Cố Thành sảng khoái đưa di động của mình cho cô, nhìn cô với ánh mắt sủng nịch như muốn trêu ghẹo mãi. Đời trước khi hai người ở chung luôn trong tình trạng đối đầu gay gắt, có rất nhiều lúc anh cố ý muốn nói chuyện nghiêm túc với cô, anh cảm thấy bọn họ có thể cùng tìm ra cách sống chung hòa bình. Nhưng đáng tiếc lúc đó cô giống như con nhím, khi đối mặt với anh luôn mang vẻ mặt phòng bị, thậm chí còn chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể công kích.
hiện giờ có thể nhìn thấy cô ngồi ngoan ngoãn hiền dịu trong lòng ngực mình như vậy quả thực là trời cao đã ban ân. Cố Thành nghĩ anhnhất định phải quý trọng vạn phần.
Đúng lúc này Nhạc Tiểu Kỳ mang theo hộp bánh ngọt hấp tấp chạy vào, lớn tiếng nói: “ Chị Lâm Tưởng, hết mất bánh ngọt trà xanh rồi, em mua bánh xoài có được không?”
Hai người đang ôm nhau trên sô pha lập tức cứng đờ, không vui vui mà nhìn về phía người vừa đi vào, như thể rất quen thuộc.
Nhạc Tiểu Kỳ: “…..” Vẻ mặt của Cố Tổng thật đáng sợ, oa oa oa…….
Lâm Tưởng bất đắc dĩ nhìn cô, “ Tiểu Kỳ, lần sau trước khi vào phòng nhớ gõ cửa.”
Nhạc Tiểu Kỳ tỏ vẻ mình thật vô tội, khi cô vừa đi vào cửa cũng khôngđóng nha!
Cái cửa: Trách ta sao?
May mắn là Nhạc Tiểu Kỳ cũng có mắt nhìn, mang mọi thứ đặt bêntrên một cái bàn nhỏ phía sau, nghịch ngợm nhìn bọn bọ họ lè lưỡi, rồi chạy nhanh ra ngoài như một cơn gió.
Vẻ ngây thơ đó làm cho hai người đang ngồi trên sô pha không còn biết nói thêm gì nữa. Cố Thành lo lắng hỏ cô: “Em khẳng định là con bé có thể đảm nhiệm vị trí trợ lý sao?”
Lâm Tưởng cũng không dám khẳng định, “ Là người chị Đỗ tìm tới thìhẳn là đáng tin cậy, bình thường con bé cũng là người rất cẩn thận.”
Cố Thành nhướng mày, “thật là nhìn không ra đấy.”
Lâm Tưởng vỗ tay anh ý bảo buông ra, đứng dậy đi đến cái bàn bên cạnh, cẩn thận lấy bánh ra khỏi hộp, quay đầu lại nhìn Cố Thành nói: “Em nghĩ là anh thích trà xanh, kết quả lại không có, đã đói bụng rồi đúng không? Có muốn ăn một chút không?”
Cố Thành có chút bất ngờ, cũng đứng dậy đi qua, “Đây là mua choanh sao?”
Lâm Tưởng gật đầu, cầm lấy nĩa xiên một miếng, dùng tay đưa lên miệng hắn, “Nếm thử đi.”
Cố Thành há miệng ăn miếng bánh, mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt ngây ngấy của xoài tràn ngập trong khoang miệng. Lâm Tưởng nhìn anh với vẻ mặt mong chờ, hỏi: “Có ngon không?”
thật ra Cố Thành không quá thích đồ ngọt, nhưng là đồ của cô thì lại cảm thấy vô cùng ngon, “Ngon lắm, em cũng thử xem.” Cố Thành nóixong liền cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi bá đạo chui vào trong khoang miệng cô, trong nháy mắt Lâm Tưởng liền nếm được vị xoài ngọt thanh.
Nhạc Tiểu Kỳ vừa mới chạy ra ngoài lại nhanh chóng quay trở lại, lần này cô ghi nhớ lời dặn dò của Lâm Tưởng, nghiêm trang đứng ở bên ngoài gõ cửa.
Hai người đang hôn nhau khó khăn lắm mới rời khỏi đối phương, Lâm Tưởng điều chỉnh lại một chút hô hấp rồi mới hướng ra bên ngoài nói: “Mời vào.”
Khi Nhạc Tiểu Kỳ đi vào, phía sau còn có một người phụ nữ đi theo. Sau khi Lâm Tưởng nhìn thấy đối phương, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, thầm nghĩ rằng đã sống lại một lần nữa rồi mà vẫn khôngthể bỏ qua được người này.
Người mới tới chính là Tần Mân, Lâm Tưởng đối với cô ta có thể nói là vô cùng quen thuộc, không ngờ là đã trọng sinh một đời rồi mà ấn tượng vẫn khắc sâu.
Mà nói về mối quan hệ của Tần Mân với Cố gia thật là có chút khôngbình thường. Tần Mân là con gái của bạn thân mẹ Cố Thành, hai nhà cũng coi như là có chút quan hệ, vẫn luôn liên lạc qua lại. Cho nên khi Tần Mân tới thành phố S đi học, đã được mẹ Cố đón về Cố gia ở. Dù sao thì Cố gia có rất nhiều tiền, cho nên nuôi được nhiều người cũng như nuôi được rất nhiều thú cưng. Lại nói Cố Thành không có anh chị em, trong nhà có thêm một đứa con gái, mẹ Cố cũng vui mừng.
Lúc mới đầu thì tất cả mọi người đều coi Tần Mân đứa nhỏ thân quen với gia đình mà chăm sóc. Sau đó thời gian ở lại rất lâu, dần dần liền biến thành tiểu thư Cố gia. Nhóm người hầu cũng dần đối đãi với cônhư chủ nhân. Sau khi Tần Mân tốt nghiệp cũng ở lại công ty Cố gia là việc, cũng không có ý muốn dọn ra ngoài, mà nghiễm nhiên vẫn tiếp tục ở lại.
Lâm Tưởng tính toán, thời gian Tần Mân thất nghiệp ở nhà thì hoàn toàn là được Cố gia nuôi, hơn nữa cô đã sớm hình thành thói quen được sống trong giàu sang ở Cố gia, căn bản không muốn ra ngoài làm thuê.
Lúc ban đầu khi Lâm Tưởng biết Tần Mân có quan hệ này với Cố gia, liền cảm thấy có chút vớ vẩn. Nhưng Cố gia có tiền tình nguyện nuôicô ta, người ngoài tự nhiên không có quyền bình luận.
Lúc Lâm Tưởng mới gả vào Cố gia, nghĩ muốn coi Tân Mân là cô em chồng mà ở chung, dù sao Tân Mân vẫn luôn thân mật gọi Cố Thành làanh trai. Nhưng mọi chuyện căn bản không giống với những gì cô nghĩ, gia đình chồng căn bản cảm thấy vị trí cô em chồng này không xứng với Tần Mân, bọn họ coi trọng vị trí của cô, chỉ cần cô không cẩn thậnsẽ bị chiếm ngay lập tức.
Mâu thuẫn ngay từ đầu đã thành oán hận, lầm cho cuộc sống sau đókhông ngừng xảy ra xung đột. Cho dù Lâm Tưởng sống lại, hoàn cảnh tình cảm cũng thay đổi khá lớn, nhưng vừa mới nhớ tới những chuyện cũ năm xưa, vẫn là cảm thấy khó chịu.
Cho nên lúc này nhìn thấy Tần Mân mặc cả một thân hàng hiệu cộng thêm vẻ mặt trang điểm xinh đẹp, thướt tha mà đi vào, trong lòng Lâm Tưởng cảm thấy vô cùng phản cảm.
Sau khi trọng sinh đang vui sướng yêu đương hạnh phúc cùng Cố Thành, làm cho cô có chút đắc ý vênh váo, cho nên xem nhẹ việc quan trọng nhất, đó chính là hai người phụ nữa của Cố gia!
một người là Tần Mân, một người thích sắp xếp chuyện tình cảm của con cái – mẹ Cố.
Hai người kia ở đời trước hợp lực với nhau gây sức ép cho cô, làm cômỗi lần nhìn thấy bọn họ liền theo thói quen cảm thấy bị đau nửa đầu.hiện giờ lại một lần nữa cô lựa chọn cùng Cố Thành ở bên nhau, khẳng định sẽ có một ngày sẽ cùng bọn đối đầu chính diện.
Nghĩ như vậy, cảm giác đau nửa đầu lại muốn phát tác.
Nhưng đời trước cô không nơi nương tựa một mình cũng không sợ bọn họ, đời này có Cố Thành, cô càng có ý chí chiến đấu hơn.
Cố Thành nhìn thấy Tần Mân đi vào, bất giác nhíu nhíu mày, “Sao côlại tới đây?”
Tần Mân hất tóc ở vai ra sau lưng, nhìn hắn ngọt ngào cười nói: “anh,một tuần nay anh không về nhà, dì kêu em tới đây hỏi anh một chút, khi nào thì trở về?”
Cố Thành lấy nĩa trong tay Lâm Tưởng, lấy một miếng bánh kem đưa vào miệng Lâm Tưởng, không nhanh không chậm quay đầu lại nhìn Tần Mân nói: “Cuối tuần sẽ về một chuyến.”
Lâm Tưởng ăn bánh kem, trong lòng có chút kinh ngạc, cô không nghĩ là Cố Thành có thể ở trước mặt người ngoài lại có thể tự nhiên mà tỏ vẻ thân mật như vậy với cô. Hơn nữa người này là Tần Mân, hắn muốn công khai với trong nhà thân phận của cô sao?
Quả nhiên, sau khi Tần Mân nhìn thấy hành động của hai người bọn họ trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, chỉ vào Lâm Tưởng hỏi: “anh, cô ta là ai?”
Cố Thành không vui liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Lâm Tưởng, bạn gáicủa tôi.”
“cô là nghệ sĩ của công ty giải trí này sao?” Đôi mắt Tần Mân trừng lớn, thần sắc có chút mờ mịt, giống như là đã chịu sự đả kích lớn.
Lâm Tưởng nuốt miếng bánh kem xuống, duỗi tay ôm eo Cố Thành, hơi dựa vào người hắn cười nhạt hỏi: “anh Thành, cô ta là ai? Em gáianh sao?”
một câu “anh Thành” được cô gọi đến ngọt ngào, Cố Thành nghe xong cảm thấy trái tim run lên, bên tai nhũn ra, cả người đều lay động, đây là lần đầu tiên anh nghe được cô làm nũng gọi tên anh như vậy, chưa từng nên so ra càng thêm rung động!
Tuy rằng hồn vía đều đã rơi rớt mất một nửa, nhưng anh vẫn nhớ rõlời phải nói: “Tần Mân không phải em gái anh, là thân thích ở quê của mẹ anh, trước mắt đang ở cùng với mẹ anh.”
Biết Tần Mân đang đánh giá cô, Lâm Tưởng tự nhiên diễn một chút. Chỉ thấy khóe mắt long mày của cô lộ lên ý cười ngọt ngào, vừa thấy liền biết là người phụ nữ đang đắm chìm trong tình yêu hạnh phúc.
Sau khi nghe xong lời giới thiệu của Cố Thành, cô còn thân thiện hướng Tần Mân nói: “Chào em Tần Mân, về sau chính là người mộtnhà, mong sẽ được chiếu cố nhiều hơn.”
Răng Tần Mân cắn chặt, lòng tràn đầy sự không cam lòng nhưng lạikhông thể phát tức ngay lúc này được, “anh, anh mở công ty giải trí là bởi vì cô ta sao? Chuyện này dì có biết không?”
không chờ Cố Thành đáp lại, Lâm Tưởng liền làm vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Thành, “anh Thành, chuyện yêu đương của anh còn muốn mẹanh đồng ý mới được sao?”
Cố Thành biết, Lâm Tưởng đang vừa ngạc nhiên vừa tức giận, ngày thường cô cũng không như vậy, tuy rằng không rõ vì sao đột nhiên côlại bắt đầu thể hiện khả năng diễn xuất của mình, nhưng hắn vẫn rất vui lòng phối hợp, chỉ thấy một bên khóe miệng của hắn nhếch lên, cười nói: “anh đã ba mươi tuổi rồi chứ không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, cho nên có thể tự mình làm chủ được.”
Lâm Tưởng vỗ ngực, cười nói: “Em còn tưởng rằng các cụ nhà anh lại bảo thủ mà khinh thường con hát[1].” cô cố ý nói lời này, thực ra mẹ Cố vẫn luôn có loại tư tưởng này, bao gồm cả Cố Thành của đời trước cũng như vậy, chỉ là hiện tại anh đã thay đổi.
[1] Con hát: Đây là một thuật ngũ của ông bà ngày xưa để nói về những người làm trong lĩnh vực biểu diễn, thể hiện sự khinh thường.
Tần Mân căn bản còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại bị một câu của Lâm Tưởng làm cho nghẹn họng. Xem ra Cố Thành đã bị con yêunghiệt này mê hoặc rồi. hiện tại người khác nói gì cũng không đúng, vẫn là nên về nhà bàn bạc đối sách với dì một chút trước đã.
Cố Thành nghe Lâm Tưởng nói như vậy, tự nhiên lại nhớ tới hành động của chính mình ở đời trước, không khỏi có chút xấu hổ. Nếu lúc trước mình không ôm cái loại ý nghĩ buồn cười đó mà đối đãi như vậy với Lâm Tưởng, hẳn là hai người sẽ không có kết cục như vậy.
anh nhẹ giọng nói: “Kỹ thuật diễn xuất tuyệt vời như vậy, ai dám khinh thường em chứ?”
Tần Mân thật sự không muốn tiếp tục nhìn hai người ân ái nữa, vì thế nhìn Cố Thành nói: “anh, cuối tuần chúng ta nấu mấy món ngon chờanh trở về. Em đi về trước, dì đang chờ em về cùng ăn cơm.”
Cố Thành lãnh đạm gật đầu, “đi đi.”
Sau khi Tần Mân rời khỏi, trong văn phòng lại chỉ còn lại hai người, lúc này Lâm Tưởng mới buông eo Cố Thành ra, đứng thẳng dậy nhìn hắncười nhạt.
Cố Thành buồn cười hỏi: “Diễn đủ rồi sao?”
Lâm Tưởng bị vạch trần cũng không cảm thấy xấu hổ, nói: “anh xem, tất cả đều đi hết rồi còn diễn để làm cái gì chứ.”
“Nhưng anh thích nghe em gọi là anh.” Cố Thành cười trêu chọc cô.
Hai người nhìn nhau cười.
Bị Tần Mân quấy nhiễu như vậy vẫn vô tư tiếp tục ăn bánh kem, Lâm Tưởng cầm cái muỗng, lơ đãng hỏi hắn: “Trong nhà có một cô gái xinh đẹp như vậy ở mà anh lại không có chút rung động nào sao?”
Trong nháy mắt Cố Thành hiểu rõ hành động khác thường vừa rồi củacô, cười nói: “Chỉ là người không quan trọng.”
Lâm Tưởng nhướng mày, không quá tin tưởng, “thật sao? không quan trọng?”
Cố Thành gật đầu, nghiêm trang, “ không quan trọng.” Suy nghĩ mộtchút anh hỏi ngược lại: “Vừa rồi em ghen có phải không?”
Lâm Tưởng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn tự nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, người ta nói ‘ở gần quan được ban lộc’[2], hai người ở cùng với nhau, nói không chừng lâu ngày sinh tìnhthì sao.”
[2] Ở gần quan được ban lộc: gần gũi với người có thế lực thì sẽ được hưởng lợi.
“anh đã dọn ra ngoài ở một mình rồi.” Lúc vừa mới trọng sinh trở về,anh liền quyết định dọn ra ngoài ở. Có lẽ đời trước anh không suy nghĩ sâu xa, có rất nhiều chuyện đều bị anh xem nhẹ, thật sự chỉ cần anhchú tâm là có thể phát hiện ra việc Lâm Tưởng vẫn luôn bị cô lập khi ở Cố gia. Lại nghĩ đến những hành động ngày thường của Tần Mân, anhít nhiều cũng có thể đoán ra được tâm tư của bọn họ.
Cho nên khi được sống lại một lần nữa, anh quyết định dọn ra khỏi nhà.
Lâm Tưởng thật sự bị điều này dọa, đời trước khi hai người bọn họ kết hôn cũng không tính đến chuyện dọn ra ngoài. Vậy mà đời này bọn họ còn chưa kết hôn mà Cố Thành đã dọn ra khỏi nhà rồi sao? Cố Thành làm như vậy có thích hợp không?
Lâm Tưởng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, từ sau khi trọng sinh đến nay, có rất nhiều chuyện đã từng xảy ra lại thay đổi 180 độ. Từ đầu đến cuối cô còn tưởng là cô trọng sinh lại liền thay đổi tất cả. Nhưng đến bây giờ, cô lại có sự nghi ngờ vô cùng sâu sắc. Rốt cuộc là vận mệnh thay đổi con người hay là con người thay đổi vận mệnh?
******
Trước ngày khai máy một tuần, Lâm Tưởng đi thử phục trang được đoàn làm phim chỉ định. thật ra những người khác đã sớm đi thử trang phục rồi, nhưng bởi vì trong đó có mấy diễn viên vai phụ vẫn chưa tới thử cho nên kéo dài tới tận khi đoàn làm phim chuẩn bị chụp ảnh mới đến gọi cô .
Sáng sớm hôm nay, Nhạc Tiểu Kỳ đi theo xe bảo mẫu tới đón cô, sau khi cùng cô nói chút chuyện công việc có điều gì đó muốn nói lại thôi.
Trong khoảng thời gian này dần tạo thành thói quen lười biếng, trong lúc nhất thời Lâm Tưởng có chút không quen với việc phải dậy sớm, cảm giác trong người còn choáng váng. Nhìn thấy dáng vẻ không biết nên nói hay không của Nhạc Tiểu Kỳ liền muốn trêu đùa cô một chút, vì thế nhắm mắt lại làm bộ như không nhìn thấy.
Nhạc Tiểu Kỳ nghẹn lời một lúc lâu không thể nhịn được nữa, chớp mắt nhìn Lâm Tưởng nói: “Chị Lâm Tưởng, một lát nữa cùng đi thử trang phục còn có Lý Hân Ý.”
Lý Hân Ý? Cái người bị cô đoạt mất giải thưởng Tân binh – Lý Hân Ý sao?
Trong nháy mắt Lâm Tưởng cảm thấy đầu đau như muốn hôn mê, cônhớ rõ người này đã từng nhắc đến cô trên Weibo.
Nhạc Tiểu Kỳ nhìn cô lúc lâu vẫn không thấy có phản ứng gì, nhịnkhông được mà lắc lắc cô, “Chị, em đang nói chuyện với chị đó, em đãtừng thấy trên Weibo cô ta nói lời oán hận chị đó.”
Lâm Tưởng lười nhác mở hai mắt, nói: “Bình tĩnh quan sát, thủy đến thổ dấu [3], không có gì hay quan tâm cả.”
[3] Thủy đến thổ dấu: một thuật ngữ trong ngữ hành phong thủy, nghĩa là: nước dâng đất chặn
Nhạc Tiểu Kỳ thởi dài, “Chị cũng thật bình tĩnh.”
******
Tài xế đưa Nhạc Tiểu Kỳ tới địa chỉ, lái xe bảo mẫu thẳng một đường vào nội thành, sau đó lên cao tốc hướng thẳng tới thành phố A. Thành phố A cách thành phố S không xa, đi cao tốc chỉ mất tầm nửa giờ là tới. Nơi thử trang phục là ở một studio trong thành phố A. hiện tại đoàn làm phim đang ở đó dựng ngoại cảnh, đạo diễn cùng phó đạo điên đều ở đó.
Lâm Tưởng khá quen thuộc với thành phố A, đời trước cô thường xuyên tới đây đóng phim, trong bình một năm cũng phải ở đây vài tháng.
Cố Thành ở thành phố A cũng có mấy khu bất động sản, lúc ấy anhcũng có nói qua với cô, bảo cô chọn một chỗ để ở cho thoải mái nhưng đều bị cô từ chối. Đời trước cô không ngừng từ chối anh bất kể là cái đó có tốt thế nào.
hiện tại suy nghĩ lại liền cảm thấy óc mình lúc đó giống như bị úng nước vậy, cứ mãi nắm chặt sợi dây thành kiến, khi ở cùng Cố Thànhthì luôn cố chấp.
thật muốn biết lúc trước Cố Thành có suy nghĩ gì.
Đời này thật sự Cố Thành thay đổi quá lớn, lớn đến nỗi cô có chút nghi ngờ rằng liệu có phải là anh cũng trọng sinh tới đây hay không. Nhưngtrên thế giới này nào có chuyện vừa khéo như vậy chứ, loại chuyện trọng sinh này là muốn cho hai người bọn họ làm lại những chuyện đãqua sao?
Lâm Tưởng mơ mơ màng màng chợp mắt một lúc, khi đi qua trạm thu phí xuống cao tốc mới tỉnh lại, bỗng nhiên nhớ tới hai ngày nay Trần Trừng cũng đang ở thành phố A quay phim vì thế cầm di động gửi chocô một tin nhắn. Đợi một lúc không thấy cô ấy trả lời, hẳn là đang bận.
Tới studio trong thành phố, nhanh chóng tìm được vị trí của đoàn làm phim, Lâm Tưởng nhanh chóng đi chào hỏi đạo diễn.
Đạo diễn là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc bù xù quần áo thì lôi thôi lếch thếch, vừa nhìn thấy còn tưởng là ông chú vào phim trường nhặt rác.
Lâm Tưởng cười nhạt tiến tới bắt tay anh ta, cung kính gọi “Đạo diễn Triệu.”
hiện tại cô chỉ là một tân binh, nên có dáng vẻ của một tân binh, thái độ phải hạ thấp một chút mới tốt. Nhưng nếu muốn cô phải làm tỏ ra a dua nịnh hót thì thật sự là cô không làm được, tính cách làm cho côluôn rất khó có thể thân thiết với người khác.
Đời trước Lâm Tưởng chưa từng tiếp xúc qua với đạo diễn Triệu Tầm, đối với anh ta cũng không có ấn tượng gì, hình như là không có tác phẩm lớn nào để làm cho người ta nhớ tới.