Sợ ngựa giương oai đả thương người, Vương Kinh chạy nhanh đi dắt dây cương, miệng ôi chao ôi hai tiếng, đem hắc mã trấn an, nhanh chóng ghìm dây cương kéo trở về.
Hắc mã thích quấy phá, ngửa người dựng thẳng bốn chân, mặc cho người dùng sức, chết cũng không chịu quay về.
Người trông ngựa bên cạnh chạy lên giúp đỡ, hai hán tử cường tráng đồng thời dùng lực, nhanh chóng ghìm dây cương lại, hắc mã bị đau kêu to, lỗ mũi thở ra bạch khí, nhưng chính là không chịu trở về.
Ánh mắt Hàn Đông Lâm nặng trĩu, môi mỏng nhếch lên, nói chung là có chút không đành lòng, chậm rãi tiến lên, ý báo đem dây cương cho hắn.
“ngựa hung hăng không sợ roi quất, càng bức bách nó, nó càng bướng bỉnh.”
Vương Kinh hôm nay hôm nay cũng nhìn ra Hàn Đông Lâm hiểu biết về ngựa, cho nên tin tưởng, đem dây thừng giao cho hắn.
“Vậy làm phiền Hàn thiếu gia, thế nhưng con ngựa này tính tình cổ quái, Hàn thiếu gia phải cẩn thận.” Vương Kính nói tiếng cảm ơn, toàn tâm toàn ý nhìn hắc mã, sợ nó nổi điên.
Hàn Đông Lâm ừ, hắn giữ khoảng cách đánh giá một lát, dần dần tiến dần lên tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng sờ vào cổ ngựa, dần dần, nó từ từ nôn nóng trở nên im lặng, không giống như lúc trước thở phì phò. Ngựa là động vật rất có linh tính, nói cúi đầu, dùng cái đuôi quét vào Hàn Đông Lâm.
Hàn Đông Lâm vỗ vỗ đầu nó, có ý đáp lại, lôi kéo dây cương hướng chuồng ngựa của nó mà đi, súc sinh tinh quái này vẫy vẫy vó ngựa, nghe lời theo sát hắn.
Hắn kỳ thật xa xa đã thấy Lạc Ngọc, hôm qua Lạc Ngọc thay hắn ra mặt hắn ghi tạc trong lòng, nhưng lại vì da mặt mỏng, không chủ động chào hỏi, hiện tại đi tới trước mặt, giật mình, hơi hơi gật đầu.
“Đa tạ Hàn thiếu gia.” Vương Kinh nói, súc sinh hoang dã này, khó có thể phục tùng, cho nên cũng đành phải để nó ở lại mã tràng, con ngựa đỏ thắm là tháng trước mới chuyển tới chuồng ngựa mới bên này, hắc mã tìm được cơ hội là sẽ chạy tới chỗ nó.
“Không cần.” Hàn Đông Lâm trầm giọng nói, sắc trời đã tối muộn, hắn phải nhanh chóng chạy về thành, “Hôm nay làm phiền Vương trường chủ, ba ngày sau ta sẽ tới lĩnh ngựa.”
“Được, Lão Hà, đưa Hàn thiếu gia về.” Vương Kinh đáp, hắn còn phải dạy học cho Lạc Ngọc.
Lão Hà, cũng chính là người trông ngựa, vừa định đáp ứng, lại bị Lạc Ngọc giành trước: “Vừa lúc ta cũng muốn trở về thành, cùng nhau đi.”
Vương Kinh kinh ngạc, vừa mới tới, sau khi mã tràng đóng cửa mới bắt đầu học. Hắn khó xử nhìn sắc mặt quản gia ở bên cạnh, thấy quản gia gật đầu, hắn thức thời im miệng.
Hàn gia đối với Hàn Đông Lâm không khác gì đối với hạ nhân, tới chỗ này chọn ngựa, một thân một mình, cho dù là đi đường, gió tuyết đầy trời, tư vị kia phải khổ sở bao nhiêu. Hàn Đông Lâm thoáng chần chờ, hắn mặc đơn bạc, trong gió lạnh giống như là bị dao nhỏ cửa qua, thổi đến trên mặt sinh đau, cổ họng hắn chuyển động, sau một lúc lâu, tiếng nói vang lên nhỏ như tiếng muỗi kêu nói: “Đa tạ.”
Thiếu niên tâm tính sai bảo, hắn cùng Lạc Ngọc tuổi cũng xấp xỉ nhau, cũng khác nhau một trời một vực, một người sống an nhàn sung sướng, cẩm y ngọc thực, một người ăn nhờ ở đậu, như trứng chọi đá, đứng cùng một nơi, đối lập giống như trời với đất, hơn mười tuổi đúng là thời điểm lòng tự trọng cực mạnh, nhận được một món quà từ người khác, cảm kích rất nhiều nhưng lại cảm thấy quẫn bách.
Lạc Ngọc ở học đường biểu hiện quá mức xúc động, nóng vội không được như mong muốn, hắn rất hiểu biết Hàn Đông Lâm, người này rất khiêm tốn biết lễ, cũng tâm ngoan thủ lạt, hắn hiện tại giống như một con báo non nớt thuận theo ý người, rất biết nghe lời, chờ hắn lớn lên, một ngụm có thể cắn đứt cổ ngươi. Hắn ẩn ở một nơi bí mật chờ thời cơ liền ra tay, khi quyền lực của hắn to lớn, liền mang theo một đạo thánh chí tịch thu toàn bộ phủ Hoài Tây Vương, Hàn gia từ trên xuống dưới hơn trăm người bị chém đầu giữa chợ, hắn đạp máu tươi ấm áp của thân tộc ở dưới chân, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.
Lên xe ngựa, Hàn Đông Lâm co quắp ngồi một góc, hắn ưỡn ngực thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía ngoài xe.
Lạc Ngọc dùng dư quang lén nhìn hắn, ngắn ngủn chỉ có mấy ngày, vừa gầy, một thân xương cốt giống như gậy trúc, hai tay hắn sưng đỏ, có rất nhiều chỗ bị nứt da.
Lạc Ngọc đem lò sưởi tay ấm áp đưa cho hắn: “Bạch cập có thể trị nứt da, mài thành bột ngâm vào trong nước sau đó bôi ngoài da là được.”
Nghe vậy, Hàn Đông Lâm mới ý thức đem tay rút vào trong tay áo.
Không gian bên trong xe nhỏ hẹp, không khí lúc này rất là nặng nề, Lạc Ngọc đem tay hắn kéo ra, đem bếp lò cứng rắn nhét vào cho hắn, nói: “Lệnh tôn cùng gia phụ chính là đồng nghiệp, cũng từng có ân với Lạc gia.”
Ý là, đối tốt với ngươi là báo ân, hắn là được.
Hàn tướng quân khi còn sống tác phong chính trực, theo lẽ công bằng thẳng thắn, xưa nay cùng Lạc thừa tướng luôn chơi đùa với quyền lực không cùng một phe, tại sao lại có ân tình, chẳng qua là dỗ hắn.
Nghe hắn nói Hàn tướng quân, Hàn Đông Lâm rốt cục động dung, trong mắt lạnh lùng có lo lắng, hắn giật giật môi, lời nói tới yết hầu lại nuốt xuống bụng.
Lạc Ngọc mở ra ngăn kéo, lấy ra một cái bàn gỗ lim ở bên trong, hắn lấy thêm ra hai địa điểm tâm cùng một bình trà, ầm ngọc kia bên trong trong suốt sáng bóng, hiệu quả giữ nhiệt rất tốt, trà đã để nửa ngày vẫn rất tốt.
“Uống một ngụm trà đi.” Lạc Ngọc châm trà, đem cái chén đẩy tới chỗ hắn, “Từ giờ là có thể lựa chọn thi đấu, ngươi cọn văn hay chọn võ?”
Dù sao cũng sống hai mươi mấy năm, càng thông thạo khi ở chung, rất dễ dàng tìm được đề tài nói chuyện còn gần gũi.
Trong thi đấu có hai loại thi văn và thi võ, thi văn là thi từ ca phú, thi võ là đoạt cờ, đệ tử có thể dựa vào tình huống của bản thân mà lựa chọn, có thể chọn một trong hai, cũng có thể chọn cả hai, thời gian thi đấu khác nhau, hơn kém nhau nửa ngày.
“Thi võ.” Hàn Đông Lâm trả lời, hắn không thường nói chuyện, có thể nói một chữ tuyệt sẽ không nói hai, trầm mặc ít lời, quanh thân lộ ra một cỗ sát khí lạnh lùng.
Không ngờ, hắn thi vào Ứng Thiên thư viện là cái thứ nhất, Lạc Ngọc còn tưởng hắn khẳng định sẽ thi văn.
Thế nhưng nghĩ lại, Lưu Thụy Đường là chủ khảo thi văn, trong thư viện mọi người đều biết Lưu Thụy Đường dời núi là vì hắn, chắc là tránh tị hiềm.
Lạc Ngọc rất là tự mình hiểu lấy, trình độ của hắn nếu đi thi văn, sợ là sẽ chọc giận giám khảo, thi võ thì ổn thỏa, về phương diện khác, trong thư viện có nhiều thư sinh văn nhược, người tham gia thi võ ít hơn người tham gia thi võ, cạnh tranh tương đối nhỏ.
“Ta cũng vậy.” Lạc Ngọc nói, Hàn Thanh Vân cũng vậy, bọn họ ở phương diện này đều liên quan, hơn nữa phương diện khảo hạch rất nghiêm khắc, tìm người thay thế, làm bừa có thủ đoạn không thể thực hiện được, chỉ có thể dựa vào chính mình, thi võ là đường ra duy nhất.
Đến lúc đó, phe phái của Hàn Thanh Vân chắc chắn sẽ ngáng chân Hàn Đông Lâm, Lạc Ngọc đều có tính toán, đàn con cháu tôn quý này, đến lúc đó sẽ cho bọn hắn nếm mùi đau khổ là như thế nào.
Hàn Đông Lâm để ý hắn là thư đồng của Hàn Thanh Vân, không muốn thảo luận nhiều, bưng trà nóng lên uống, chấm dứt đề tài này.
“Sau thi đầu có một cuộc liên hoan, chúng ta thiếu người, ngươi có muốn tham gia không?” Lạc Ngọc hỏi lại, cuối cùng, nói thêm, “Không có Hàn Thanh Vân.”
Cái gọi là liên hoan, là tân sinh cùng mọi người cùng nhau dạo công viên nghe nhạc, trong lúc đó đồng học sẽ càng thân thuộc hơn, bình thường hay tụ tập thành hai ba nhóm, nhưng từ xưa người làm quan khinh thường cùng thương nhân qua lại, thương nhân khinh thường người nghèo quần thô vải thô, giới hạn rõ ràng, bình thường đều phân thành giai cấp. giống như Hàn Đông Lâm, không muốn tiếp cận với các đệ tử, thương nhân bình dân không dám tiếp cận, chỉ có thể làm bạn một mình, dù sao, vương khác họ không có thực quyền cũng là vương, làm gì vì hắn đắc tội với thế tử Hoài Tây Vương.
Hàn Đông Lâm hờ hững, hắn nghĩ đến năm ấy biên cương báo nguy, cha hắn suốt đêm chờ lệnh thủ biên cương, mẫu thân hắn khi cha chết còn không được nhìn mặt lần cuối, một trận giằng có là hai năm, hắn cùng nương ngày đêm ngóng trông, chờ được chỉ là một quan tài nước sơn màu hồng, người đã chết, sẽ dần dần bị người quên đi, mấy năm nay người đi tế bái cha hắn cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chiến tích hiển hách cùng công danh khi còn sống tất cả đều hóa thành mây khói, ai còn có thể nhớ rõ Hàn tướng quân vì nước vì dân nữa chứ?
Hắn giống như vô tình nhìn Lạc Ngọc, hoa phục đỏ tươi sang quý, thắt lưng đeo ngọc bội quý trọng, chân mang giày sừng, áo lông chồn bạc tốt nhất, trong ánh mắt mang vẻ cao quý kiêu ngạo.
Vốn nghe tiếng tiểu thiếu gia của phủ thừa tướng, ngang ngược, quái đản tàn nhẫn, nhìn hắn nhiều một cái sẽ bị móc mắt, lại rất ghét những người nghèo túng, hiện tại lại không biết vì cái gì lại đối với hắn tốt như vậy, vì sao?
Một người cao cao tại thượng như vậy, người có địa vị cao lại đầu hàng trước người có địa vị thấp, hắn tiếp thu không nổi.
“Gia mẫu sinh bệnh cần chăm sóc, không thể tham gia du hội, hảo ý của Lạc thiếu gia tôi xin lĩnh tấm lòng.” Hắn cự tuyệt nói, không cố ý nói dối, nương hắn quả thực bị bệnh, một nhà đại bá đối với mẫu tử bọn họ trước nay đều mặc kệ không hỏi, mỗi tháng đều ném ba lượng bạc liền xong việc.
“Mong bá mẫu vạn an.” Lạc Ngọc nói, “Ngươi bính thường có rảnh, thì thường đến phủ ngồi một chút.”
Hắn vốn định nói muốn đi thăm Hàn mẫu, sợ Hàn Đông Lâm lại nghĩ bụng dạ hắn kho lường, vì thế sửa miệng.
Nói xong, lập tức nói xong: “Việc học của ta rất kém, rất nhiều sách xem không hiểu, ngươi bác học đa tài, đầy bụng kinh luân, muốn học tập ở ngươi.”
Một câu này nói thật là lạ, kêu người đến phủ nhà mình còn nói là thỉnh giáo.
“Hoặc là ta tới tìm ngươi.”
« Lạc thiếu gia tán thưởng, có vấn đề gì, ở huấn đường hỏi là được. » Hàn Đông Lâm mở miệng, vài sợi tóc đen quấn vào lỗ tai, câu ra một sườn mặt tuấn mĩ, « Hỏi Lưu phu tử, thực tài của phu tử, thật sự là bác học đa tài, đầy bụng kinh luân. »
Ý tử từ chối uyển chuyển.
Lạc Ngọc ừ hai tiếng, hắn vừa không chú ý nghe, liền bị người ở trước mặt dạy dỗ cho mê mệt, người này thật đẹp, phong quang tễ nguyệt, mắt sáng mày dài, hắn dựa vào cửa sổ xe ngựa, trộm nhìn đối phương, qua thêm hai năm nữa, thân thể thiếu niên nảy nở, ngay cả công tử đứng đầu cũng không bằng hắn, chỉ cần hắn đứng ở trên đường, những cô nương nhìn hắn có thể đứng chật kín phố Trường An.
Nghĩ hắn nghe hiểu, Hàn Đông Lâm lãnh đạm nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, bên ngoài trời đất một màu trắng tinh, tuyết đọng phản chiếu ánh trăng, chiếu sáng mặt đất.
Xe ngựa sóng yên biển lặng tiến vào thành, từ từ im lặng chuyển qua các con phố, đến phủ Hoài Tây Vương.
Quản gia gõ cửa xe, vén rèm lên, cung kính nói : « Hàn thiếu gia, tới rồi. »
Hàn Đông Lâm gật đầu, xuống xe, nói lời cảm ơn.
Quản gia đưa người tới cửa : « Trời không còn sớm, Hàn thiếu gia hồi phủ sau đó nên đi nghỉ ngơi sớm. »
Rồi sau đó trở lại trên xe ngựa, vung roi, con ngựa chạy như bay.
Lạc Ngọc búng một góc mành, nhìn lại người nọ gõ cửa, lại không có ai trả lời, cô đơn đứng ở trước cửa son cao lớn.