Sóng lớn dữ dội, thuyền lớn giống như lá rụng chảy theo dòng nước xiết, lắc lắc giống như muốn nghiêng đổ. Người đầu thuyền nắm chặt lan can, nhanh chóng đem buồm hạ xuống, nếu không thuyền thế nào cũng bị gió thổi cho bị lật!
Bọn họ nằm sát xuống dưới, từ từ bò về phía chỗ cột buồm.
Gió càng thêm mãnh liệt, giống như rồng lớn thô bạo, một cái vẫy đuôi quật vào thân thuyền, thuyền phút chốc nhoáng lên một cái. Bọn thủy thủ hành động nhanh chóng giỏi giang, giúp đỡ lẫn nhau cởi bỏ dây thừng của cánh buồm, đồng loạt dùng lực kéo nó hạ xuống.
Thuyền buôn này có hai cánh buồm, ngay khi bọn họ hạ cánh buồm phía trước xuống, thì cánh buồm ở phía sau bắt đầu lay động, thủy thủ mắt sắc phát hiện giữa cột buồm có khe hở, hắn gân cổ rống lên: “Cột buồn sắp bị gãy! Mau vào khoang thuyền!”
Những người còn lại rùng mình, nhanh chóng rời bỏ lan can chạy vào khoang thuyền trốn.
Hơn phân nửa người đi vào, còn lại đã lấp kín cửa hầm, còn chưa kịp bước vào, cột buồm liền rớt ra thật mạnh! Người ở bên trong, dùng toàn bộ sức mạnh, đem bọn họ một người kéo một người vào, còn chưa kịp, có hai thủy thủ trẻ đã bị nửa thanh cột buồm đánh trúng, lúc này gục không dậy nổi.
“Cầm lấy, đừng buôn ra!” Hàn Đông Lâm kêu, để cho Lạc Ngọc nắm chặt cán.
Hắn lao ra, ôm lấy một người trong đó: “Mau tới giúp một tay!”
Mọi người bị dọa sợ lập tức giúp đỡ, đem thủy thủ bị thương nâng vào trong khoang thuyền.
…..
Qua Song Than Hạp, sóng gió rốt cục nhỏ đi nhiều, hơn mười người thủy thủ bởi vậy bị thương, thêm thuyền bị hao tổn nghiêm trọng, Lạc Ngọc hạ lệnh hướng đến bến Minh Triệu Thành gần nhất, ở đó tu sửa hai ngày.
Nhưng khi cách Minh Triệu Thành nửa ngày hành trình, phải tới hừng đông mới tới, lúc này tiếng sấm như thiểm điện, cuồng phong gào thét, sợ là lát nữa sẽ mưa to.
Tâm tình mọi người trên thuyền thực trầm trọng.
Lạc Ngọc sắp xếp tốt cho người bệnh, lại cùng Vương Kinh bàn bạc thật lâu, quyết định tạm thời ngừng ở Phó gia thôn phía trước, Phó gia thôn có bến đò, miễn cưỡng có thể cập bến, chờ qua đêm nay lại tính toán tiếp.
Thôn dân Phó gia thôn nhiều thuyền bè, lấy nghề đánh cá mà sống, thương thuyền Lạc gia đến thì bọn họ có thêm một bút thu vào, dù sao khi mưa nhiều, không phải là thời điểm tốt ra khơi, bọn họ một tháng cũng không có được mấy công việc.
Vương Kinh phụ trách chi huy thuyền vào bến, hắn không thể vào thôn, phải cùng mầy lão thủy thủ tranh thủ buổi đêm sửa thuyền, Lạc Ngọc tiến vào thôn tìm chỗ ở, sắp xếp cho những người mệt nhọc khác.
Phó gia thôn nghèo khó, đừng nói là khách điếm, đến ngay cả cái phòng lớn chút cũng không có, không có cách nào khác, chỉ còn cách bỏ tiền ra tìm nhà nào còn dư phòng thì ngủ nhờ, tách mọi người ra thu xếp.
Bỏ ra một cái giường đã kiếm được ba mươi văn tiền, nhóm thôn dân đương nhiên là thích ý.
Nhà thôn trưởng là nhà tường đá mái ngói duy nhất ở trong thôn, có dư hai phòng lớn, một gian để sắp xếp cho hai thủy thủ trẻ tuổi bị thương nghiêm trọng, một gian để cho Lạc Ngọc cùng Hàn Đông Lâm ở.
Hai thủy thủ trẻ tuổi coi như may mắn, một người bị thương ở vai trái, một người bị thương ở đùi, nếu cột buồm đánh vào lưng bọn họ, hơn phân nửa sẽ bị thương đến xương sống, không chết cũng tàn phế.
Hắn bôi thuốc băng bó cho hai người, hai người không ngừng nói lời cảm ơn, một đường ở chung này, bọn họ phát hiện vị thiếu gia thanh danh kém này kỳ thật rất hiền lành.
“Cảm ơn thiếu gia.” Hai người bọn họ cùng lên tiếng nói.
“Nghỉ ngơi đi, có gì thì kêu ta, ta ở ngay cách vách.” Lạc Ngọc nói.
Đang nói, thôn trưởng bưng một mâm trái cây rừng vào nhà: “Vài vị gia, ngủ có quen không?”
Lạc Ngọc thật sự rất mệt, nhận trái cây, đưa nửa lạng bạc vụn cho hắn: “Làm phiền thôn trưởng.”
Thôn trưởng cười cười giản dị, khoát tay: “Ngài đã cho rất nhiều rồi, đủ rồi đủ rồi.”
Lạc Ngọc đem bạc đút vào tay hắn: “Còn phải phiền toái thôn trưởng đêm nay chăm sóc nhiều.”
Thôn trưởng không lay chuyển được, thấy hắn ăn mắt quý khí đẹp đẽ, nghĩ nử lạng bạc này cũng không tính là gì, liền ngàn ân vạn tạ nhận lấy.
Vợ thôn trưởng đun cho hai nồi nước ấm lớn, cho bọn họ tắm rửa, tại trong thôn nghèo khổ này, bình thường hai cây củi còn luyến tiếc dùng, đai nồi nước ấm lớn đã là đãi ngộ vô cùng tốt.
Không có thùng tắm, Lạc Ngọc chỉ có thể chấp nhận ở trong lều tắm.
Trung tầm tháng bảy là thời điểm nóng nhất, đứng bất động đều có thể ra một thân mồ hôi, hiện tại trời sắp mưa, lại oi bức, tắm sạch sẽ, liền cảm thấy mát mẻ nhẹ nhàng một ít.
Sấn sét từng trận, gió to vù vù rung động, bầu trời mây đen kéo tầng tầng điệp điệp, mới qua nửa giờ dậu, bầu trời đã muốn tối đen, không bao lâu, hạt mưa lớn ùn ùn rơi xuống, thời gian nửa chén trà nhỏ, trong đình viện liền tích đầy nước.
Oi bức tan đi, mát mẻ rất nhiều.
Ngày mai còn muốn đi, để mệt là không được, tất cả mọi người lên giường rất sớm, tiếng sấm điếc tai làm bạn, dần dần đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, dông tố dừng lại, thôn xóm u tĩnh vắng vẻ một mảnh.
Có một trận mưa qua khiến không khí mát mẻ hơn, nhưng rất nhanh, lại trở nên oi bức, Lạc Ngọc bị nóng tỉnh lại, áo lót hắn đều bị mồ hôi làm ướt, tóc ướt sũng, rất không thoải mái.
Hắn ngồi dậy, sờ sờ bên cạnh, không có ai.
Ngoài phòng có thanh âm dội nước. Mây đen tan đi khiến ánh trăng nhô lên cao, ánh trăng chiếu vào trong tòa viện, khoảng không nhìn thấy rất rõ ràng. Bên giếng nước, Hàn Đông Lâm lộ nửa người trên đang xoay người múc nước, hắn đem thùng nước vững vàng để xuống, tùy úy vốc hai vốc chụp lên mặt, lại dội lên hai cánh tay rắn chắc hữu lực, một thùng nước liền chỉ còn một nửa.
Hắn ngửa đầu thở dốc hai hơi, hầu kết lăn lăn, ôm lấy thùng nước từ trên vai ào ào chảy xuống, quần ướt đẫm, lạnh lẽo lại dán vào chân, khô nóng tiêu tan đi một chút.
Những vũng nước to nhỏ ở trong sân, ánh lên bầu trời đầy sao, chiếu ra ánh sáng nhạt, cũng chiếu ra thân ảnh cao lớn của hắn.
Cằm cương nghị, hai giọt nước chảy xuống, trùng hợp rơi xuống trên ngực, lại uốn lượn xuống, tiến vào trong quần.
Phương hướng của Lạc Ngọc lúc này, có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình ở bên kia, bên tai hắn không khỏi nóng lên, chợt phát hiện Hàn Đông Lâm đi vào trong phòng, liền nhanh chóng xoay người nằm xuống, mặt hướng vách tường, nín thở tĩnh khí giả bộ ngủ.
Người phía sau hình như đang tìm kiếm cái gì, sột sột soạt soạt một trận, rồi sau đó đến trên giường nằm.
Chắc là thay quần ướt.
Trời thật sự nóng, nhưng trong lòng không bình tĩnh, mồ hôi liền dễ chảy ra, trong lòng Lạc Ngọc thầm nghị thật chịu tội, nhưng không dám lộn xộn.
Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới…. Hàn Đông Lâm ở phía sau nhe nhẹ phe phẩy quạt hương bồ.
Thoải mái không ít. Hơi nóng bị quạt đi, Lạc Ngọc cũng dần dần thả lỏng, lần thả lỏng này, liền chậm rãi vây lấy Lạc Ngọc, khiến hắn dần dần đi vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, ngủ thẳng tới buổi sáng, trời vừa mới sáng, Lạc Ngọc liền tỉnh, đêm qua ngủ vô cùng tốt, hắn thoải mái duỗi thân mình, nhìn thấy Hàn Đông Lâm vẫn nhắm mắt ngủ say, liền im lặng nằm.
Thế nhưng Hàn Đông Lâm ngủ không sâu, hắn vừa động, liến khiến người tỉnh.
“Tỉnh?”
“Ừ.” Hàn Đông Lâm nửa híp mắt, vừa mới tỉnh ngủ, tiếng nói vừa trầm thấp lại khàn khàn.
Lạc Ngọc nghe được trong lòng liền ngứa ngáy, xoay người nhìn hắn, lại chịu không nổi ánh sáng chói mặt ngoài cửa, nâng tay che mắt.
Như vậy, chỉ lộ ra cằm trơn bóng cùng môi mỏng, nửa che nửa đậy, có một phong vị khác, Hàn Đông Lâm giật mình, không biết vì sao, hắn không muốn nắm tay lấy ra.
Nhưng ngay sau đó, Lạc Ngọc thích ứng với ánh sáng, lấy tay ra.
Hắn hoàn hồn, giấu đầu hở đuôi nhìn về nơi khác.