Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 20: Trinh thám




Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [20] Trinh Thám

*****

Hoàn cảnh u ám, tiếng rên đè nén, va chạm kịch liệt, còn có tiếng thở ồ ồ của nam nhân. Những thứ này không có cái nào không kích thích cảm quan Hạ Trạch, vì không phát ra động tĩnh, Hạ Trạch không thể không vùi mặt vào lồng ngực Trì Dĩ Hoành, khắc chế hưng phấn trong lòng.

Hơi thở ấm áp, trong lòng Trì Dĩ Hoành nảy sinh một tia khác thường. Bất đồng với Hạ Trạch đang đè nén hưng phấn, tình sự của Hạ Tân cùng Thẩm Gia Thạch không ảnh hưởng lớn tới Trì Dĩ Hoành. Tuy anh chưa từng kết giao bạn gái, nhưng vì bài vở cùng công việc quá bận rộn nên anh chưa từng hoài nghi tính hướng của mình. Bởi thế chuyện đang xảy ra ngoài kia tuy làm anh có chút kích thích, nhưng anh chỉ cho rằng nó xuất phát từ bản năng của nam giới. Nhưng hô hấp ấm áp của Hạ Trạch cùng thân thể kề sát không một kẽ hở làm anh ngoại trừ bản năng lại có thêm một tia rung động.

Trì Dĩ Hoành nhăn mặt nhíu mày, không kịp suy nghĩ phần rung động kia là gì thì Hạ Tân cùng Thẩm Gia Thạch đứng ngoài cửa đã dừng lại. Hai người loạt soạt mặc quần áo, rất nhanh liền rời khỏi nhà kho, bên trong một lần nữa an tĩnh.

Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch không nói gì, Hạ Chí Thành ở tuốt bên trong cũng im lặng. Trì Dĩ Hoành nhẹ nhàng buông bàn tay đang che tai Hạ Trạch, áp sát bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, vừa bước ra phải lập tức bỏ chạy, nghe thấy không?”

Hạ Trạch gật gật đầu, trước lúc Hạ Chí Thành phản ứng đã cùng Trì Dĩ Hoành nhanh chóng rời đi. Hai người vừa ra khỏi cửa liền chạy như điên, quẹo qua hành lang rồi ẩn trong bóng cây che dấu thân mình.

Cửa nhà kho ở phía sau mở ra, Hạ Chí Thành nghiêm mặt âm trầm bước ra. Đối phương phản ứng quá nhanh, ông cái gì cũng không nhìn thấy.

“Thấy rõ không?” Người phụ nữ trung niên lúc nãy cùng Hạ Chí Thành rời khỏi bữa tiệc cũng bước ra, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

Hạ Chí Thành mặt lạnh lắc đầu. Người nọ lo lắng không thôi: “Kia làm sao bây giờ? Bọn họ nhất định đã nghe thấy gì đó, bằng không vì sao lại không dám gặp người?”

Vấn đề này cũng là điều Hạ Chí Thành lo lắng, cẩn thận nghĩ lại những chuyện vừa nói có gì không nên nói hay không. Người phụ nữ kia nghĩ tới gì đó, liền túm lấy Hạ Chí Thành: “Anh đã nói người ngoài sẽ không tìm tới nơi này, lẽ nào là người Hạ gia, có khi nào vừa nãy là Hạ Trạch không?”

Hạ Chí Thành mất kiên nhẫn giãy ra: “Hạ Trạch không ở đại sảnh chạy tới đây làm gì? Cùng đàn ông lêu lổng sao?”

Giọng nói rõ ràng có ý bao che làm hàng mày liễu của người phụ nữ nọ dựng thẳng, bất quá nhìn tới sắc mặt âm trầm của Hạ Chí Thành thì dịu xuống: “Rồi rồi, anh nói không phải Hạ Trạch thì không phải.” Tiếp đó có chút bực bội nói: “Tôi về đại sảnh trước.”

Hạ Chí Thành im lặng, bất quá lúc người nọ định đi thì cảnh cáo một câu: “Đừng tìm Tiểu Nguyên.”

Người phụ nữ hơi khựng lại một chút, trên mặt lộ ra một tia oán giận nhưng không quay đầu lại, rời đi.

Mười phút sau, Hạ Chí Thành đổi áo khoác một lần nữa xuất hiện trong bữa tiệc ở đại sảnh. Tuy ông rời đi khá lâu nhưng không ai thắc mắc ông đã đi đâu? Hạ Chí Thành mỉm cười bưng ly rượu, nghe quản gia thì thầm báo những người ra vào đại sảnh khoảng thời gian này, trọng điểm là những người trở lại trước ông.

Hạ Nguyên, Chu Tử Xương, Hạ Tân, Hạ Trạch, Thẩm Gia Thạch, còn có vài vị khách khác, số người ra vào đại sảnh quá nhiều. Thận Tư đường của Hạ gia được thiết kế theo kiến trúc mở rộng, cảnh trí trong sân cũng phối hợp theo Thận Tư đường mà bố trí, khách khứa ở đại sảnh buồn bực đi ra ngoài cũng là chuyện thường.

Biểu tình Hạ Chí Thành không nhìn ra điều gì, giống như không có việc gì liếc mắt nhìn đại sảnh một vòng, đột nhiên đánh gảy lời quản gia: “Hạ Trạch đâu?”

Quản gia sửng sốt một chút, bất quá nhanh chóng đáp: “Hạ Trạch thiếu gia đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa quay lại.”

Theo tâm lý, Hạ Chí Thành không tin tưởng Hạ Trạch là người ẩn núp kia, tính cách đứa nhỏ này căn bản không biết cái gì gọi là nhẫn nhịn. Chính là người có thể tìm tới nhà kho kia không nhiều, Hạ Trạch cũng là một trong số đó. Nghe thấy Hạ Trạch vẫn chưa quay lại, Hạ Chí Thành ngừng một chút mới hỏi: “Dĩ Hoành đâu?”

Quản gia đáp: “Dĩ Hoành thiếu gia ra ngoài cùng với Hạ Trạch thiếu gia, cũng chưa quay lại.”

Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch? Này càng không có khả năng. Trì Dĩ Hoành về nước chỉ mới nửa tháng, Hạ Trạch không có khả năng ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Loại trừ ra, như vậy hai người ẩn núp kia rốt cuộc là ai?

Lúc Hạ Chí Thành đầy hoài nghi, Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành đang ngồi ở một băng ghế dài trong sân. Sau khi rời khỏi nhà kho, Trì Dĩ Hoành ngăn cản ý tưởng quay về bữa tiệc của Hạ Trạch. Lúc dượng quay lại nhất định sẽ tra hỏi xem những ai đã ra vào khoảng thời gian này, trọng điểm hẳn là những người về trước mình. Tuy có về hay không đều có hiềm nghi nhưng về trễ một chút vẫn đỡ hơn. Không cần lập tức quay về đối mặt với phụ thân, Hạ Trạch cũng thở phào một hơi. Cậu im lặng ngồi bên cạnh Trì Dĩ Hoành, hiện giờ rời khỏi tầm mắt phụ thân, kí ức trong kho đồ hệt như thủy triều dâng tràn trong đầu. Cuộc nói chuyện của phụ thân cùng người phụ nữ kia, anh họ đột nhiên xuất hiện, còn có chuyện của Hạ Tân cùng Thẩm Gia Thạch, Hạ Trạch thật không ngờ một buổi tiệc lại có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy. Đời trước, trong thọ yến của bà nội, cậu hình như chỉ cùng Chu Tử Xương cùng đám bạn tụ tập một chỗ uống rượu, căn bản không chú ý phụ thân rời đi khi nào. Về phần Hạ Tân cùng Thẩm Gia Thạch lại càng không biết, đến lúc chết, cậu vẫn luôn nghĩ anh cả thích phụ nữ, còn Thẩm Gia Thạch là một người cao ngạo không vươn chút bụi trần.

Hạ Trạch cảm thấy mọi thứ đều thực vớ vẩn. Phụ thân thật sự có tình nhân. Liên hệ tới độ tuổi của người phụ nữ kia, ánh mắt mập mờ của cô út lúc đối mặt chất vấn với cậu, nói không chừng nhóc Bạch Hiểu Tề hư hỏng kia thật sự nói trúng rồi. Phụ thân có mối tình đầu, còn có một đứa con riêng. Mẫu thân có biết việc này không? Hạ Trạch nhịn không được nghĩ ngợi. Nghe phụ thân gọi người nọ là Điền Hiểu Tĩnh, kia Hàn Linh là ai? Mẫu thân chết có quan hệ gì với Điền Hiểu Tĩnh hay không?

Hạ Trạch biết càng nhiều thì càng cảm thấy đời trước mình sống thực hư ảo. Phụ thân, Chu Hàm Thanh, Hạ Nguyên, cô út… cuộc sống của cậu bị vây giữa những lời nói dối, không ai nói thật với cậu. Bọn họ hoặc tốt hoặc xấu đều lừa gạt cậu, làm cậu nghĩ cuộc sống của mình rất tốt, trừ bỏ phụ thân hơi nghiêm khắc một chút thì không còn bất cứ phiền não nào. Ngẫm lại mà xem, cậu là cháu nội Hạ gia, cháu ngoại Trì gia, phụ thân là phó thị trưởng Hải thành, trong người còn có tài sản do mẫu thân lưu lại. Nhân sinh của cậu định trước là thuận buồm xuôi gió cơm áo không lo. Cậu muốn cái gì thì có cái đó, cậu còn gì phải phiền não?

Nhưng hết thảy những thứ đó đều là thật sao?

Hạ Trạch trầm mặc ngồi trên ghế dài, tình tự mất mác làm cậu giống như bị một lớp sương khói bao phủ, đáng thương hề hề hệt một con cún con bị chủ nhân vứt bỏ.

Trì Dĩ Hoành thở dài, dượng ở ngoài có khả năng có một đứa con riêng, tâm tình Hạ Trạch thật sự không thể nào vui nổi. Anh nâng tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nghĩ nên làm sao an ủi: “Hạ Trạch?”

Hạ Trạch vừa vặn nghĩ tới Trì Dĩ Hoành, có lẽ Trì Dĩ Hoành chính là điều thực nhất trong muôn vàn điều giả dối đời trước. Anh yêu cậu, đến lúc cậu chết rồi vẫn còn yêu. Nghe thấy Trì Dĩ Hoành gọi, Hạ Trạch giống như vô số lần trong quá khứ xoay người ôm lấy anh, chôn mặt vào lồng ngực đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ, lại gọi một tiếng: “Anh họ.”

Tiếng anh họ này không lớn nhưng trong khoảnh khắc xuyên qua trái tim đập vào linh hồn Trì Dĩ Hoành, làm trái tim anh rung động. Trì Dĩ Hoành có chút do dự, một tay xoa đầu Hạ Trạch, tay kia ôm lấy cậu vào lòng.

Thời gian lúc này dường như ngừng lại, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Ánh trăng bàn bàn đổ xuống, bị bóng cây phân tách thành từng mảnh từng mảnh, bao bọc hai người ở bên trong.

Hạ Trạch mềm yếu chỉ là một cái chớp mắt, rất nhanh liền xốc lại tinh thần. Tuy thực luyến tiếc cái ôm ấm áp của Trì Dĩ Hoành nhưng Hạ Trạch vẫn kiên định đẩy đối phương ra.

Trì Dĩ Hoành: “…”

Đã hai lần, nhóc hư hỏng này thực sự trở mặt nhanh như lật bàn tay.

Trong lòng tuy rất muốn tóm Hạ Trạch giáo huấn một phen nhưng Trì Dĩ Hoành vẫn thân thiết hỏi: “Hạ Trạch, em tính làm thế nào?”

Hạ Trạch tính toán thời gian lão A trở về Hải thành, lập tức nói: “Em đã tìm một thám tử tư.”

“Tìm?” Trì Dĩ Hoành nhạy bén quơ được lỗ hổng trong lời Hạ Trạch: “Em hoài nghi chuyện này bao lâu rồi?”

“…”

Trì Dĩ Hoành nghiêm khắc: “Hạ Trạch?”

Hạ Trạch cúi đầu chột dạ nói: “Nửa tháng.” Tính toán thời gian cậu sống lại tới giờ thì quả thực là nửa tháng.

Nửa tháng, Trì Dĩ Hoành tính toán thời gian, như vậy lần trước Hạ Trạch thất thố như thế hẳn cũng vì nguyên nhân này. Khi ấy phỏng chừng mới bắt đầu hoài nghi, trong lòng khó có thể tiếp nhận sự thực này. Ý niệm trong đầu chợt lóe, Trì Dĩ Hoành lại hỏi: “Em tra được cái gì rồi?”

Nói đến đây, Hạ Trạch nhất thời ủy khuất trừng Trì Dĩ Hoành: “Thứ sáu tuần trước em vốn đã hẹn gặp thám tử tư, kết quả… giờ người ta đi Trung kinh rồi, chỉ có thể chờ đền lúc trở về.”

Thứ sáu tuần trước? Trì Dĩ Hoành nghĩ tới hành động leo tường bỏ trốn của Hạ Trạch, bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu cậu.

“Sao không nói cho anh cùng phụ thân biết?”

Hạ Trạch cúi đầu không nói lời nào, Trì Dĩ Hoành nghĩ một chút liền đoán ra điều Hạ Trạch băn khoăn. Ánh mắt trở nên nhu hòa: “Chuyện này em không cần lo lắng, cứ để anh điều tra.”

“Không được.” Hạ Trạch kiên quyết cự tuyệt, đời trước chính vì cậu vô tâm vô phế, cái gì cũng không quản mới sống hai mươi năm hồ đồ như vậy. Lần này cậu muốn tự mình điều tra rõ, là ai vẫn luôn lừa cậu? Là ai muốn hại cậu?

Trì Dĩ Hoành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Trạch, cũng không tiếp tục kiên trì. Chính là bộ dáng của Hạ Trạch lúc này phi thường đáng yêu, Trì Dĩ Hoành trong lòng khẽ động, nhịn không được đưa tay nhéo má cậu một cái.

Hạ Trạch: “…”

Trì Dĩ Hoành: “…”

Lúc hai người cùng quay lại đại sảnh, bữa tiệc đã sắp kết thúc. Dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của phụ thân, vẻ mặt Hạ Trạch vẫn thong dong tự nhiên như thường. Cậu tìm kiếm trong đại sảnh một vòng, người phụ nữ kia đã không thấy đâu, phỏng chừng đã rời đi. Hạ Trạch cùng anh họ đã xem qua danh sách khách khứa, trên đó không có tên Hàn Linh, cũng không có Điền Hiểu Tĩnh, như vậy có thể xác định người phụ nữ kia được người Hạ gia mang vào. Người này chính là ai?

Trong đầu Hạ Trạch có vài ý tưởng xoay chuyển, trên mặt vẫn bình tĩnh. Trì Dĩ Hoành vẫn luôn chú ý tới biểu tình Hạ Trạch, thấy cậu không lộ ra chút gì thì trong lòng không khỏi nảy sinh một tia thương tiếc. Anh nhớ rõ phụ thân nói Hạ Trạch luôn tùy hứng buông thả, vui buồn cũng hiện rõ trên mặt, nhưng thoáng chốc Hạ Trạch đã học cách che dấu cảm xúc, cũng bắt đầu hiểu chuyện.

Tầm mắt anh quá mức chuyên chú, Hạ Trạch nghi hoặc nhìn qua, Trì Dĩ Hoành cười khẽ.

Trì Thủ Chính tò mò nhìn hai đứa mắt đi mày lại, nhỏ giọng hỏi: “Con cùng Tiểu Trạch làm sao đó?”

Trì Dĩ Hoành cười cười: “Không có gì.”

Chuyện dượng ngoại tình, Trì Dĩ Hoành tạm thời không định nói với phụ thân. Hạ Trạch có thể nghĩ tới thì anh tự nhiên cũng nghĩ tới. Theo lời Hạ Trạch nói tới mối tình đầu cùng con riêng, Trì Dĩ Hoành thầm cười lạnh. Khi trước Hạ gia cùng Trì gia liên hôn chính là Hạ Chí Thành chủ động theo đuổi cô cô. Nếu khi ấy đã có người yêu, kia ông ta xem cô cô là gì? Quân cờ liên hôn? Cô vợ danh giá? Trì Dĩ Hoành không tin Hạ gia hoàn toàn không biết gì cả, anh thật muốn xem xem Hạ gia rốt cuộc biết bao nhiêu về chuyện này?

Trì Dĩ Hoành nghĩ tới chuyện Hạ Trạch tìm thám tử tư, anh không tín nhiệm người Hạ Trạch tìm cho lắm. Anh từng nghe lão K ở Trung kinh là người lợi hại nhất giới này. Trì Dĩ Hoành trong lòng khẽ động, nhớ tới đàn anh Lý Minh Hiên tốt nghiệp sớm hơn mình vài năm. Đối phương hiện giờ đang ở Trung kinh, hẳn có thể liên hệ với lão K.

__________

Hoàn