Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 55: Đối diện sự thật




Chương 55: Đối diện sự thật
Sau khi Cảnh Dung rời khỏi phòng thì đám người Lạc thừa tướng đều đặt tầm mắt lên người Lạc Tử Phong đang im lặng nằm trên giường. Bởi vì mất máu quá nhiều mà gương mặt trắng xám cùng với đôi môi không chút hồng hào cho thấy lần này Lạc Tử Phong bị thương nặng đến bao nhiêu.
"Tương Vương, ông chính là chăm sóc Tử Phong như vậy sao?". Lạc thừa tướng trầm giọng chấp vấn Tương Vương, mà Tương Vương chưa bao giờ thấy hắn bày ra vẻ mặt tối tăm như vậy cũng sững sờ, môi mấp máy một hồi, chung quy vẫn không nói lời nào. Hắn có thể nói gì, Lạc thừa tướng nói không sai chút nào, là hắn bảo vệ bất lực, vì vậy hắn không thể nào cãi lại.
Thấy Tương Vương không nói gì đáp lại, Lạc thừa tướng lập tức hừ lạnh: "Tương Vương, ông một chút cũng không thay đổi, năm đó không bảo vệ được con gái của mình, bây giờ không bảo vệ được cháu ngoại của mình, ngoại trừ một mảnh giang sơn này, ông đã từng bảo vệ được thứ gì? Mà không, bởi vì ông nhiều năm không ra chiến trường, bây giờ một mảnh núi non này cũng đã bị Hung Nô đạp lên, tràn ngập nguy cơ. Nhìn lại, ông chỉ là một kẻ vô tích sự, lão phu đúng là buồn cười mới yên tâm giao Tử Phong vào tay ông...".
"A, Lạc lão đầu, bản vương còn cho rằng ông tới đây muốn nói chuyện gì, nếu như muốn mang Tử Phong đi bản vương nhất định không đáp ứng. Tương Vương phủ to lớn của bản vương còn không bảo vệ được, một Thừa tướng phủ nho nhỏ của ông thì có thể sao?". Tương Vương lạnh lùng đánh gãy lời Lạc thừa tướng, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
"Cha....". Người hiểu lí lẽ ở Lạc gia nhất chính là Tam tiểu thư, nàng đi đến bên người Lạc thừa tướng, kéo tay áo hắn nhẹ giọng nói: "Tương Vương nói thế nào thì cũng là Vương gia, trong tay còn nắm binh quyền, để Tử Phong lưu lại đây là lựa chọn tốt nhất. Lần này chỉ là chuyện bất ngờ, chúng ta không thể đem hết trách nhiệm đổ lên người Tương Vương, nói chung, không cần làm ra chuyện khiến Tử Phong khó xử".
Đạo lí trong lời Tam nữ nhi nhà mình làm sao Lạc thừa tướng lại không hiểu, lời này còn bóng gió nhắc nhở hắn không nên tùy tiện đối địch với Tương Vương phủ, khiến mình rơi vào tình cảnh lúng túng. Chỉ là, hắn không cam lòng, cũng không yên lòng, người trước mắt này hại hắn mất đi trưởng tử hắn sủng ái nhất, cũng tự hào nhất, bây giờ lại đến lượt trưởng tôn của hắn, suy tư một lát, tất cả chỉ hóa thành một câu than thở: "Nếu trưởng tôn của ta ở trong tay ông xảy ra chuyện gì nữa, mặc kệ ông là Tương Vương cũng được, Chiến thần cũng được, cho dù dùng bộ xương già này, ta cũng phải kéo ông cùng xuống địa ngục. Tương Vương, đừng có quên lời hôm nay của lão phu".
"Vạn không dám quên", hai tay sau lưng Tương Vương siết chặt lấy nhau, đây không phải là đầu tiên hắn hứa hẹn đối phương, thế nhưng một lần lại một lần, hắn đều suýt nữa vi phạm lời thề mình đặt ra, để Tử Phong một lần nữa rơi vào hiểm cảnh. Không, sẽ không bao giờ hắn để chuyện như vậy xảy ra lần nào nữa.
"Nếu Tương Vương đã đồng ý, vậy hạ quan liền không quấy rầy nữa". Lạc thừa tướng nói rồi liền liếc mắt nhìn về phía Lạc Tử Phong, sau đó liền quay đầu chắp tay với Tương Vương: "Cáo từ!".
"Cha, chúng ta không ở lại với Tử Phong nhiều một chút sao?". Người nói là Lạc gia nhị công tử, bọn họ thật vất vả mới đột phá tầng tầng vòng vây của Tương Vương phủ đi vào Lâm Nguyệt cư này, bây giờ còn chưa nhìn được mấy chốc liền rời đi? Này, hắn hoàn toàn không thể tiếp thu nổi....
"Chờ Tử Phong tỉnh lại rồi, con muốn nhìn bao lâu đều được, thế nhưng bây giờ Tử Phong cần nghỉ ngơi, chúng ta một nhà ở chỗ này, chỉ sợ Tử Phong đến thở cũng cảm thấy không thoải mái đi". Nói rồi, Lạc thừa tướng liền sâu sắc nhìn Tương Vương một cái, lúc này mới rời khỏi Lâm Nguyệt cư, quay về Thừa tướng phủ.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lạc thừa tướng, Tương Vương đột nhiên cảm thấy, lúc trước cùng Lạc thừa tướng đối đầu thật quá buồn cười, ở nhà ai, muốn gặp ai là tự do của Lạc Tử Phong, bọn họ có muốn quản cũng không quản được. Thứ chân chính cần lưu ý chính là an nguy của Lạc Tử Phong vừa mới đến kinh thành đã bị cuốn vào các loại phong ba, chưa từng có năng lực tự vệ, chỉ cần có thể đảm bảo được tiền đề này, thì mới có thể thỏa mãn khát vọng của bọn họ, cho dù là ở chung hay là gặp mặt.
"Ngoại công....", đám người Lạc thừa tướng vừa rời đi, Cảnh Dung liền xuất hiện trong phòng ngủ của Lạc Tử Phong.
"Tử Phong sao?", vừa nghe có người gọi mình là ngoại công, Tương Vương theo bản năng cho rằng là Lạc Tử Phong tỉnh lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy người kia vẫn hôn mê bất tỉnh. Lúc này mới tỉnh ngộ, tiếng gọi vừa rồi rõ ràng xuất phát từ phía Cảnh Dung, biểu tình nhàn nhạt thất vọng hiện lên trên gương mặt già nua. "Là Cảnh Dung a".
"Vâng", Cảnh Dung khẽ gật đầu, phản ứng lúc này của Tương Vương dĩ nhiên bị nàng thu vào đáy mắt, ánh mắt nhìn người nằm trên giường không khỏi phức tạp lên. Tử Phong, thật sự rất ước ao có thể như ngươi, có nhiều người thân một lòng vì ngươi, mà ta thì.... Có điều, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ tiến vào gia đình này, trở thành một phần của cái nhà này, tuy rằng thân phận Công chúa cao quý, thế nhưng xuất giá tòng phu, như vậy, có phải là nàng cũng có thể nhận được rất nhiều quan tâm tình thân hay không? Đương nhiên, tiền đề là khi Tử Phong tỉnh lại, biết nàng đã giết Ngô thái y nhưng vẫn tha thứ cho nàng, nếu không, tất cả cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, chỉ là hư huyễn bọt nước.
Tử Phong, khi biết hai tay của ta đã dính máu tươi người vô tội, ngươi còn có thể lấy ta làm thê tử nữa hay không?
Cảnh Dung một bên vừa tự hỏi vấn đề này trong lòng, vừa đi đến bên giường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, trên mặt nàng lại hiện lên nụ cười học được từ chỗ Cố Hi Hoằng, "Ngoại công, dằn vặt hơn nửa ngày rồi, người trước tiên đi nghỉ ngơi đi, nếu Tử Phong tỉnh lại phát hiện người ngã bệnh, ta cũng không thể giải thích nổi".
Nghe Cảnh Dung nói như thế, Tương Vương mới cảm nhận được nhức mỏi truyền đến từ các vị trí trên cơ thể, quả nhiên là lớn tuổi rồi, thân già không chịu nổi nữa, chỉ mới điều binh cưỡi ngựa hai canh giờ mà đã chịu không nổi, xem ra sau này không thể lười biếng. Hắn còn chưa muốn chết sớm như vậy, hắn mới nhận lại Tử Phong mà thôi. Ừ, tâm pháp dưỡng sinh ghi chép sau sách thuốc mà sư phụ Tử Phong để lại có vẻ không tệ, bắt đầu từ hôm nay phải rèn luyện mới được, chờ Tử Phong tỉnh rồi, thân thể của hắn cũng phải tốt hơn so với trước đây.
Sau hôm đó là ba ngày liên tiếp, Cảnh Dung đều ở lại Tương Vương phủ chăm sóc Lạc Tử Phong, mà Thanh Nhi ngày hôm đó mệt mỏi ngất đi thì ngay ngày hôm sau cũng chạy đến Tương Vương phủ hầu hạ Cảnh Dung. Hết thảy đều vững bước tiến hành, Lạc Tử Phong nằm không nhúc nhích trên giường cũng lấy tốc độ rất nhanh khôi phục huyết sắc, thời gian tỉnh lại chỉ trong tầm tay. Thời khắc đó, Cảnh Dung vừa chờ mong vừa sợ hãi, chờ mong có thể lần nữa nhìn thấy đôi con ngươi kinh động tinh khiết kia, nhưng sợ hãi sau khi nó biết chân tướng sợ hãi sẽ lộ ra xa cách cùng căm ghét, thậm chí có thể là hận. Dù sau người nàng giết cũng là một đệ tử khác của ân sư mà Tử Phong thụ nghiệp, dù không có tình cảm đồng môn thì danh phận vẫn còn đó, không thể thay đổi.
Ngày thứ tư Cảnh Dung ở lại Tương Vương phủ, hôm đó nàng vừa tiếp nhận cháo thuốc mà nha hoàn Tương Vương phủ hầm tốt, chuẩn bị cho Tử Phong uống thì cửa sổ truyền đến ba tiếng gõ nhanh, một tiếng gõ chậm. Ý thức được ám vệ mình phái đi đã trở lại, nàng mau chóng thả bát cháo xuống, đi đến mở cửa sổ, để ám vệ vào.
"Chuyện bản cung để ngươi điều tra thế nào rồi?".
"Mấy ngày nay thuộc hạ đều đêm khuya lẻn vào nhà kho Lễ bộ, điều tra tất cả pháo tín hiệu, phát hiện được hỏa dược được bỏ trong đó đều đã bị ngâm nước qua, còn chưa khô đã bị người ta cất vào đó. Bây giờ thời tiết mưa dầm, pháo tín hiệu bị ẩm nghiêm trọng, không thể sử dụng được một viên nào, nếu may mắn sử dụng được thì cũng sợ sẽ phát nổ làm bị thương tay người dùng, hoàn toàn mất đi hiệu dụng truyền tín hiệu".
"........". Cảnh Dung vừa định nói gì đó lại đột nhiên nhìn thấy chiếc đệm giường mấy ngay này không có động tĩnh gì có chút khác thường, chiếc chăn bằng gấm trên người Lạc Tử Phong không biết tại sao lại trượt xuống. Thấy hình ảnh này, nàng chỉ phất thay để ám vệ rời đi, còn mình thì lập tức chạy lại bên giường, lần này vừa nhìn thì thấy Lạc Tử Phong đang trợn to mắt nhìn áo ngủ bằng gấm của mình, một tay chống xuống giường, một tay khác thì tìm kiếm dưới đất, muốn kéo cái chăm bị trượt đi trở lại.
Nhưng mà, còn chưa chờ Lạc Tử Phong chạm đến góc chăn thì nàng đã bị người ta nhẹ nhàng đẩy nằm xuống giường, áo ngủ cũng ngăn nắp trở lại trên người, một giọng nói ôn nhu truyền từ trên đỉnh đầu: "Hôn mê nhiều ngày như vậy, vừa tỉnh lại liền lộn xộn, thật không khiến người khác bớt lo".
"Cảnh Dung?", nghe được giọng nói của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong có vẻ đặc biệt kinh ngạc: "Nơi này.... không phải là phòng của ta sao?".
"Không sai, nơi này là phòng của ngươi". Trả về một câu như thế, Cảnh Dung liền bưng chén cháo lên: "Mới vừa tỉnh lại chắc đói bụng rồi, đến đây, ăn cháo đi".
Lạc Tử Phong nghe vậy liền há miệng, ngay lúc cái muỗng chạm đến môi thì nàng liền phản ứng lại: "Cái này, Cảnh Dung, tự ta có thể.... vết thương đã kéo vảy....".
Nghe vậy, động tác trong tay Cảnh Dung không dừng lại, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn nên đàng hoàng há miệng ăn cháo là được rồi".
Vừa nghe đến ngữ khí tức giận của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong liền lập tức câm miệng, vô cùng ngoan ngoãn phối hợp động tác của người kia, chỉ chốc lát sau thì chén cháo liền thấy đáy.
"Cảnh Dung, đa tạ nàng, những ngày qua vẫn luôn chăm sóc ta". Sau khi ăn xong cháo, Lạc Tử Phong liền nói: "Tuy nói mấy ngày nay ta luôn hôn mê, thế nhưng vẫn loáng thoáng còn chút cảm giác, nàng đút cháo cho ta ăn, ta vẫn nhớ".
"Thật sao?", bàn tay cầm muỗng cháo của Cảnh Dung khẽ run, nàng đã sớm phát giác được, một người nếu thật sự hôn mê thì sẽ không phối hợp động tác của nàng mà nuốt cháo xuống. Nhưng mà, nàng lo lắng không phải chuyện này, nếu như việc đút cháo Lạc Tử Phong có thể cảm nhận được, như vậy, chuyện kia thì sao, chuyện mà nàng sợ nhất....
Đôi mắt Lạc Tử Phong nhất thời không có tiêu cự, tựa hồ đang lạc vào kí ức: "Đúng rồi, Cảnh Dung, ta giống như mơ thấy ác mộng....".
Cảnh Dung nghe vậy, trên mặt mang vẻ tươi cười: "Ác mộng gì? Đừng nói với ta là Tử Phong ngươi cũng sẽ sợ hãi như tiểu hài tử đi....".
"Ta làm sao lại bị ác mộng dọa sợ, Cảnh Dung nghĩ quá nhiều rồi", Lạc Tử Phong nghe vậy có chút bất mãn bĩu môi, "Ta mơ thấy nàng giết Ngô thái y, rất buồn cười phải không, ta cũng cảm thấy rất buồn cười, Cảnh Dung nàng làm sao sẽ giết Ngô thái y chứ...".