Chương 52: Đoạt mệnh vì người
Nghe dịch quan nói vậy, Cảnh Dung khẽ gật đầu, gọi Thanh Nhi quay lại, nhưng dù vậy thì nàng vẫn không yên lòng. Pháo tín hiệu? Lần trước không phải các nàng cũng lòng đầy chờ mong pháo tín hiệu có thể mang cứu viện đến sao, kết quả thế nào? Nước Lễ bộ quá sâu, ai có thể đảm bảo pháo tín hiệu của Lạc Tử Phong lần này có phải cũng sẽ không có chút phản ứng nào hay không? Chỉ có điều, nếu như nàng ấy đã an bài nhân mã gần trạm dịch thì như vậy cũng sẽ không đi dạo quá xa.
"Thanh Nhi, ngươi mang nhân mã của Thế tử chia làm bốn, bắt đầu tìm kiếm bốn hướng trong vòng mười dặm bốn hướng, có bất kì khác thường gì thì lập tức tiến hành cứu viện, sau nửa canh giờ tập hợp ở nơi này, nếu như có nhóm nào chưa về thì ba nhóm còn lại có thể đi cứu giúp, hiểu chưa?".
"Đã rõ". Thanh Nhi gật đầu lia lịa, trong lòng biết tình cảnh nghiêm trọng, đừng nói là công chúa Hung Nô kia không thể xảy ra chuyện gì, chỉ nói đến địa vị của Tương Vương Thế tử trong lòng Công chúa, nếu người kia có sơ suất gì.... Thanh Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, mau chóng chạy về hướng dịch quan chỉ.
Một lát sau, Thanh Nhi một thân một mình trở về.
"Thanh Nhi, sao vậy?", Cảnh Dung tiến lên trước, đỡ lấy Thanh Nhi đã chạy đến không thở nổi, khẩn cấp hỏi.
Thanh Nhi lắc đầu một cái liền thoát khỏi bàn tay Cảnh Dung, cũng không kịp thở lấy hơi đã hổn hển vội vàng nói: "Công chúa, nhanh, bọn họ thu được tên lệnh Tương Vương phủ do Thế tử phóng ra, chính là tám dặm về hướng Đông Nam".
Đông Nam tám dặm? Cảnh Dung xác nhận vị trí liền cấp tốc chạy vào trạm dịch dắt một con ngựa đến, "Thanh Nhi, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi".
Lúc giọng nói truyền đến, Cảnh Dung đã khoái mã đi rất xa rồi, nhìn Công chúa gấp gáp như vậy, khóe miệng Thanh Nhi dần dần kéo lên độ cong, thân thể mất sức ngã xuống đất. Chỉ cần Công chúa đến kịp thì nàng có thế nào cũng không đáng kể, đây là câu nói cuối cùng hiện lên trong đầu Thanh Nhi trước khi hôn mê.
Khinh công của thích khách rất cao, Tuyết Ly hoàn toàn không biết khinh công chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương dùng tốc độ cực nhanh biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Đôi mắt dời xuống, mới vừa nhìn đến chỗ bị thương ở xương quai xanh của Lạc Tử Phong chảy ra máu đen cùng với một góc vải trắng thì tầm mắt đã bị một bóng lưng nho nhỏ che lại.
"Tử Phong, ngươi không sao chứ?". Chờ đến lúc Cảnh Dung chạy đến nơi thì ác đấu đã kết thúc, nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng trước khi thích khách biến mất. Không có nhiều xoắn xuýt, giờ khắc này trong mắt, trong lòng của nàng hoàn toàn chỉ có người đang ngã trên mặt đất kia, thoáng vận nội lực lên lòng bàn chân, Cảnh Dung liền phi đến bên người Lạc Tử Phong. Nhìn thấy máu chảy ra từ vết thương chỗ xương quai xanh của đối phương là máu đen thì Cảnh Dung mau chóng điểm đại huyệt Lạc Tử Phong, tạm thời bảo vệ tâm mạch của nàng.
"Ngươi chính là Cảnh Dung công chúa sao?", Tuyết Ly chưa từng gặp Cảnh Dung, bây giờ nhìn thấy một nữ tử sốt sắng vì Lạc Tử Phong như vậy thì liền hỏi câu này. Vừa muốn nhoài đầu ra trước nhìn mặt Cảnh Dung thì đối phương đã ôm lấy Lạc Tử Phong khỏi mặt đất, nhưng bởi vì chiều cao chênh lệch mà trước ngực Lạc Tử Phong bởi vì không có ngoại bào che chắn nên Tuyết Ly vẫn nhìn thấy một góc vải màu trắng. Đó là thứ gì? Tuyết Ly nghi vấn, vừa định hỏi lại thì Cảnh Dung đã mím môi không nói lời nào đặt Lạc Tử Phong lên lưng ngựa, điều khiển ngựa lập tức rời đi.
"Cảnh Dung công chúa lại là một quái nhân lạnh lùng như thế sao?". Tuyết Ly quay đầu nhìn chín hộ vệ Lạc Tử Phong mang theo, lúc này nàng mới phát hiện, không chỉ Cảnh Dung mà ngay cả chín người này cũng đều có vẻ mặt nghiêm nghị, dáng vẻ không muốn trả lời. "Các ngươi thật đúng là quái nhân!", trong lòng đã đoán được nguyên nhân, thế nhưng Tuyết Ly vẫn oán giận một câu.
Chỉ chốc lát sau, thủ vệ nhận được tín hiệu của Tương Vương phủ đã chạy đến bên cạnh Tuyết Ly công chúa. Nhìn thấy nhiều người như vậy đã đến, chín hộ vệ liếc mắt nhìn nhau, liền bỏ lại Tuyết Ly, đuổi theo hướng Cảnh Dung vừa rời khỏi. Tuy nói nhiệm vụ của bọn họ là đi theo Lạc Tử Phong đến đây bảo vệ vị công chúa Hung Nô này, thế nhưng chỉ cần là người Tương Vương phủ đều biết, bảo vệ Lạc Tử Phong mới là quan trọng nhất. Bây giờ bọn họ bảo vệ bất lực, để Lạc Tử Phong bị thương, nếu Lạc Tử Phong có chuyện gì, bọn họ cũng không còn mặt mũi sống quay trở lại nhìn Tương Vương.
Cách nơi này gần nhất chính là dịch trạm, nhưng Cảnh Dung vẫn chọn con đường quay về Tương Vương phủ. Nàng xoay ngựa lại, liền cất bước đi về hướng Tương Vương phủ, so với dịch trạm thì Tương Vương phủ an toàn hơn nhiều. Cúi đầu nhìn y phục bị cắt rách, lộ ra mảnh vải quấn ngực của Lạc Tử Phong, ánh mắt Cảnh Dung trở nên thâm thúy, tên thích khách chết tiệt kia rốt cuộc đã nhìn thấy bao nhiêu? Còn có Tuyết Ly công chúa.... Vì cớ gì sự tình lại thành ra thế này? Tầm mắt cuối cùng rơi xuống đôi môi của Lạc Tử Phong bởi vì trúng độc mà phát tím, Lạc Tử Phong, ngươi nhất định phải chịu đựng cho ta, bằng không, bằng không,.... Bằng không cái gì? Cảnh Dung không biết, cực kì không tình nguyện dời ánh mắt nhìn con đường phía trước, tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Thật vất vả mới để cho nàng gặp người này, trời cao lại muốn đoạt lại sao? Không được, không cam lòng lại nếm trải tư vị đã từng nếm qua, vì lẽ đó, làm ơn, không cần rời khỏi nàng có được không? Lạc Tử Phong, nếu mất đi ngươi, thế giới của Cảnh Dung sẽ khôi phục trở lại một mảnh đen tối, còn lời chưa kịp nói ra, còn tâm tình chưa kịp chia sẻ, còn chưa kịp.... thành thân. Nàng không thể để cho tất cả những thứ này trở thành tiếc nuối vĩnh viễn, vì vậy, xin đừng đoạt đi tia sáng mặt trời cuối cùng trong cuộc đời nàng.
Tuy nói đã thuộc nằm lòng đường đến Tương Vương phủ thế nhưng Cảnh Dung vẫn phải quật cường giơ tay phải lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, tại sao phải khóc chứ? Lạc Tử Phong sẽ không sao, cũng sẽ không chết, vì vậy, nàng không thể khóc, nhưng mà, đôi mắt chết tiệt này, cho nàng vận mệnh như vậy không nói, giờ phút này còn muốn bắt nạt nàng như vậy sao? Rõ ràng đã bảo là không thể khóc không phải sao? Tại sao, tại sao nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi xuống?
Tên lệnh Tương Vương phủ không chỉ kinh động đến người Lạc Tử Phong an bài ở dịch trạm mà bên Tương Vương phủ cũng nhận được tín hiệu cầu cứu. Khi biết do chính chín hộ vệ mình phái ra phát tín hiệu cầu cứu thì Tương Vương liền không cách nào ngồi yên, nắm lấy trường thương liền lập tức kiểm kê nhân mã, chạy về hướng phát ra tín hiệu. Nhưng mà tóm lại nước xa không cứu được lửa gần, lúc Tương Vương phong trần mệt mỏi thì liền thấy được Lạc Tử Phong dĩ nhiên đã hôn mê.
"Hoàng thúc, Tử Phong nàng trúng độc, nhanh sai người tiến cung gọi Ngô viện thủ đến".
Tương Vương có chút há hốc mồm nhìn Cảnh Dung và Lạc Tử Phong bị thương trên lưng ngựa, vết thương kia.... Đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên quái dị, thì ra Cảnh Dung công chúa cũng giống như hắn, đã sớm biết rồi? Nếu không phải như vậy thì phản ứng lúc này của Cảnh Dung không phải là lo lắng phát sốt lên như thế. Hai người sắp thành hôn thì có một người trong đó che giấu giới tính, người bình thường nếu phát hiện sẽ phẫn nộ mới đúng, vì vậy, phản ứng lúc này của nàng đã nói rõ tất cả.
"Ngô viện thủ, tin được không?", Tương Vương cau mày, hắn đương nhiên biết Ngô viện thủ là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng Cảnh Dung cũng biết, hắn cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp hỏi ra nghi ngờ của mình.
Cảnh Dung nghe vậy cũng ngẩn ra, chỉ chốc lát sau liền kéo lên nụ cười khó coi: "Bây giờ không phải là lúc cân nhắc đến chuyện này không phải sao? Có điều, ta sẽ giải quyết, Hoàng thúc nhanh đi gọi người, chất độc này, sợ là không được rồi".
Giải quyết? Tương Vương mơ hồ đoán được Cảnh Dung sẽ làm gì, thế nhưng vẫn không có cách nào xác định. Có điều tình cảnh bây giờ đúng như lời Cảnh Dung nói, không phải là lúc nên đắn đo, bây giờ quan trọng nhất là phải đoạt lại Lạc Tử Phong từ Quỷ Môn quan mà không phải là lo lắng chuyện bại lộ thân phận.
"Tống Minh, cầm lệnh bài của bản vương đến Thái y viện mời Ngô viện thủ đến Tương Vương phủ, động tác phải nhanh!", nói rồi, Tương Vương ném lệnh bài cho Tống hộ vệ.
"Vâng!", Tống hộ vệ sau khi nhận được lệnh bài liền vội vã cưỡi ngựa chạy về hướng Thái y viện.
"Công chúa, Tử Phong giao cho bản vương đi", Tương Vương nói, định tiến lên đỡ Lạc Tử Phong từ trên lưng ngựa giúp Cảnh Dung.
"Không cần, ta có thể", Cảnh Dung giục ngựa lướt qua Tương Vương, thẳng hướng về Tương Vương phủ.
Tương Vương vồ hụt nhìn bóng lưng của Cảnh Dung, cười khổ, lần này thì tốt rồi, lại có thêm một người cùng hắn giành giật Tử Phong, hơn nữa nếu tranh với người này thì hắn không có chút phần thắng nào.
Một đường thúc ngựa phi nhanh cuối cùng cũng đến cổng Tương Vương phủ, mà người kia một đường xóc này cũng không hề tỉnh lại, trái tim Cảnh Dung như treo trên cuống họng, phảng phất như chỉ cần chớp mắt một cái liền nhảy ra ngoài. Không để ý đến hạ nhân Tương Vương phủ đang hành lễ, nàng ôm Lạc Tử Phong chạy vào hậu viện, sau khi đi vào mới phát hiện nàng mới chỉ đến nơi này một lần, tuy nói nhớ đường về đây, thế nhưng đối với bố cục trong phủ nàng vẫn không hiểu lắm.
"Bên này!", Tương Vương theo đuôi vỗ vỗ vai Cảnh Dung, đi trước một bước, dẫn nàng về Lâm Nguyệt cư.
Đi đến nơi có thể nhìn thấy rõ ràng ba chữ "Lâm Nguyệt cư", Cảnh Dung liền lướt qua Tương Vương, bước nhanh đến phòng của Lạc Tử Phong. Nhìn miệng vết thương của Lạc Tử Phong vẫn chưa khép lại, mà máu thì càng chảy càng nhiều nàng liền biết không thể cứ tiếp tục như vậy được. Trước hết phải nghĩ cách cầm máu cho nàng ấy, bằng không chỉ cần dựa vào việc mất máu quá nhiều cũng đủ muốn cái mạng nhỏ của Lạc Tử Phong.
"Hoàng thúc, Vương phủ có kim sang dược cầm máu không?". Sau khi đặt Lạc Tử Phong lên giường, Cảnh Dung liền tìm một cái chậu nước đến, cẩn thận thanh tẩy vết thương trên người nàng ấy, nhưng mà máu tươi cứ liên tục chảy ra ngoài làm bẩn phần da xung quanh, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Cảnh Dung không khỏi nôn nóng.
"Có có có, ta nhớ lần trước Tử Phong bị thương ta có lệnh cho nha hoàn cầm một bình kim sang dược đến, vẫn còn khá nhiều, ở ngay trong Lâm Nguyệt cư này thôi". Nói rồi, Tương Vương liền bắt đầu tìm kiếm quanh phòng ngủ.
"Tìm được rồi!", cầm lọ thuốc trong tay, Tương Vương vội vàng đưa cho Cảnh Dung.
Tiếp nhận kim sang dược, Cảnh Dung liền mở nắp, lập tức rắc thuốc lên vết thương, thế nhưng lại bị bàn tay của ai đó hất bình kim sang dược xuống đất.
"Không thể dùng kim sang dược!", người nói chính là Ngô thái y vừa đến: "Vừa nãy nghe Tống hộ vệ miêu tả thì ta đã có suy đoán, bây giờ nhìn thấy thì đúng là như vậy, cũng còn may là đến đúng lúc, nếu bôi kim sang dược lên rồi thì Thế tử mới thật sự là không thể cứu nữa".