Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 50: Nguy cơ bủa vây




Chương 50: Nguy cơ bủa vây
"Tùy ngươi!". Lạc Tử Phong cắn răng trả lời, nữ nhân này, đến lúc này mà còn muốn tỷ thí, cho dù gặp được Hoàng thượng thì sao, hắn đã gả Cảnh Dung cho nàng, rõ ràng lúc đó nói mạch lạc rõ ràng căn dặn nàng, bây giờ đổi lại chính là quân vô hí ngôn, nàng ta lẽ nào không hiểu?!
Một mũi tên đâm sau lưng lúc nãy giống như tín hiệu vậy, thích khách áo đen sớm mai phục bốn phía liền dũng mãnh lao ra, nhìn thế trận này ít nhất cũng cả trăm người. Đối mặt với chênh lệch nhân số như vậy, hộ vệ Hung Nô bị Tuyết Ly công chúa phái ra vòng ngoài giết địch có hơi hoảng loạn, trong chốc lát đã bị khí thế hung tàn của thích khách đánh tan, chết chết, thương thương ngã đầy trên đất, tất cả đều là thân vệ Tuyết Ly mang theo. Nhìn thân vệ của mình lúc này không đỡ nổi một đòn, tử thương trên mặt đất đều là người của mình, sắc mặt Tuyết Ly có hơi khó coi, nàng có chút lo lắng nhìn chín hộ vệ Trung Nguyên bao quanh mình. Ngay cả ba mươi dũng sĩ Hung Nô được tinh tuyển cũng không chống đỡ nổi kẻ địch, chín người này làm sao lại là đối thủ của chúng được?
Quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Phong, bóng người đang càn quét bên trong đám thích khách áo đen kia cũng đang run lên, chắc hắn cũng đang sợ hãi đi, nhiều thích khách cùng tấn công như vậy, đối phương dù có liều mạng cũng quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ sao? Nàng còn có cơ hội sống sót vào hoàng cung vì Hoàng huynh tranh thủ lần cuối cùng không? Nhìn hắc y nhân sắp đánh đến trước mắt, Tuyết Ly nhận mệnh nhắm hai mắt.
Nhưng mà, một khắc, hai khắc, ba khắc qua đi, dựa theo tốc độ của thích khách vậy mà lại không thể phá vòng vây đến bên cạnh nàng. Tuyết Ly bỗng dưng trừng lớn hai mắt nhìn chín người vây quanh mình, bọn họ giống như như nhận được mệnh lệnh, không ngừng thay đổi vị trí của mình, lấy chiêu thức không giống nhau vung lên trường đao trong tay. Vốn dĩ một lượng lớn thích khách lúc này dĩ nhiên dần thưa thớt hẳn đi, ánh mắt nghi ngờ chuyển qua hướng Lạc Tử Phong, chỉ thấy nàng tay phải vung kiếm giết địch, tay trái không ngừng ra hiệu, truyền tín hiệu về phía bên mình. Chẳng lẽ Lạc Tử Phong vừa một bên tiêu diệt địch bên người, một bên để tâm đến phía nàng, cũng cấp tốc phát ra động tác chỉ huy sao? Vừa nãy còn run rẩy không thôi, bây giờ thay vào đó là trấn định tự nhiên cùng thản nhiên chỉ huy, so với mình nhận mệnh trốn tránh thì Lạc Tử Phong càng dũng cảm hơn nhiều. Đây giống như là bộ mặt thật của Lạc Tử Phong, nàng bắt đầu có chút tin tưởng lời của Ba Đạt, Lạc Tử Phong là một dũng sĩ chân chính. Chỉ là, người kia vào lúc này mang theo nụ cười quỷ dị, một thân y phục dính máu tươi, dính cả lên quai hàm, làm cho người ta có cảm giác như là địa ngục Tu La.
Tuyết Ly không am hiểu đánh trận đương nhiên sẽ không biết thứ đang bảo vệ nàng bây giờ chính là Cửu Sao Sát Trận năm đó khiến chúng quốc vừa nghe đã sợ mất mật, càng không biết trận pháp mà Lạc Tử Phong dùng chỉ vừa mới được nàng ấy học được trước vài ngày nàng đến vương triều Thanh Lam. Nếu nàng biết được thì sẽ không muốn so thắng thua đánh nhau với Lạc Tử Phong nữa, chuyện này quả thực không có chút kịch tính nào.
Nhìn thích khách áo đen dần thưa đi, Lạc Tử Phong liếc nhìn Tuyết Ly được bảo hộ rất tốt trong vòng tròn, thấy đối phương một mặt khiếp sợ, có chút buồn cười nói: "Bây giờ Công chúa đã hiểu lúc nãy ta nói không công bằng là dựa vào góc độ nào rồi chứ? Lúc này nếu đổi ngươi thành Cảnh Dung công chúa, ta đổi thành Hoàng huynh của ngươi, ngươi cảm thấy chỉ bằng mấy người này thì Hoàng huynh của ngươi có thể bảo vệ Cảnh Dung rất tốt sao?".
"Thủ hạ của Hoàng huynh có đến mười vạn binh mã, tất nhiên có thể bảo vệ tốt Cảnh Dung công chúa". Tuyết Ly có chút không phục trả lời.
Lạc Tử Phong nghe vậy chỉ cười lạnh, nhuyễn kiếm trong tay vẫy một cái, cắt đứt gân tay một hắc y nhân: "Thủ hạ của ta có hai mươi vạn".
"Thủ hạ ngươi đều là binh sĩ Thanh Lam, cũng chỉ là bại tướng dưới tay Hung Nô chúng ta mà thôi", Tuyết Ly vẫn cắn chết không chịu yếu thế.
Lạc Tử Phong thấy đã đến nước này mà Tuyết Ly còn mạnh miệng, nàng cũng chỉ đành dùng ngữ khí cứng rắn nói: "Quân đội của Tương Vương phủ ta chưa bao giờ bị đánh bại, Hung Nô các ngươi chỉ may mắn đánh thắng được đội quân yếu nhất của chúng ta một lần, lần thứ hai thì bắt đầu ngông cuồng. Ta nói với ngươi một chuyện, Công chúa vẫn nên quay về thảo nguyên của ngươi hoàn thành mộng đẹp thống nhất Trung Nguyên là được rồi, chỉ có điều, lần sau gặp lại các ngươi trên chiến trường chính là quân đội tinh nhuệ nhất của ta, đến lúc đó nếu hoàng thành của các ngươi cũng bị chúng ta san bằng, thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!".
"Ngươi.....". Lại một lần nữa Tuyết Ly thua bởi Lạc Tử Phong, tại sao lại có đại thần tiếp đón như vậy chứ, hoàn toàn không đặt công chúa Hung Nô, sứ giả hòa đàm vào mắt.
Dần dần, thích khách áo đen dưới trận pháp của Lạc Tử Phong đã bị giết chết không còn mấy người, vài tên còn như không nhìn thấy thi thể đồng bọn trên mặt đất, vẫn điếc không sợ súng xông về trước, còn có những người bị Lạc Tử Phong chặt đứt gân tay gân chân vẫn cố bò qua, khiến cho nàng ý thức được thích khách lần này khác hẳn với lần ở xuân săn hoàng gia. Lần này tất cả đều là tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Cũng chỉ có tử sĩ mới có thể đối mặt với ba mươi cao Hung Nô hàng đầu mà vẫn bất bại. Lúc này Lạc Tử Phong cảm thấy may mắn khi vài ngày trước đã lĩnh giáo một chút kiến thức hành quân từ Tương Vương, cũng mang theo chín người này đến đây. Đây là trận pháp do Tương Vương nghĩ ra, là tuyệt sát đại trận của đội quân tiên phong có thể giết chết ngàn người a. Tuy rằng chín người này không phải là chín tướng quân chuyên dụng của Tương Vương thế nhưng cũng là những người có đủ trình độ, được huấn luyện nghiêm chỉnh, đối phó với mấy trăm thích khách áo đen cũng không phải chuyện khó.
"Chỉ còn một mình ngươi!", Lạc Tử Phong giơ kiếm chỉ về thích khách cuối cùng ngã trên mặt đất.
Thích khách nghe vậy cũng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt âm ngoan tàn nhẫn nhìn lại, khiến Lạc Tử Phong không khỏi lạnh run, cảm giác rùng rợn nổi lên. Thích khách này khác với những người đã bị nàng đánh ngã, người này rất nguy hiểm. Nhưng mà... Lạc Tử Phong liếc nhìn Tuyết Ly, tuy rằng nàng rất không thích công chúa Hung Nô tự đại cuồng ngạo này, thế nhưng nàng ta tuyệt đối không thể chết trên đất vương triều Thanh Lam, càng không thể chết ở kinh thành. Lúc này quân đội và dân chúng còn chưa sẵn sàng, nếu Tuyết Ly chết ở đây, Thanh Lam quốc và Hung Nô nhất định nổ ra chiến sự. Mà Thanh Lam quốc chắc chắc chắn thất bại, tuy nói một lần thất bại không tính là gì, thế nhưng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nguyên khí Thanh Lam quốc, các nước lớn khác sẽ có cơ hội lợi dụng. Tội danh bảo vệ công chúa Hung Nô bất thành cũng sẽ liên lụy đến Tương Vương phủ, đến lúc đó cho dù ngoại công chủ động xin đi bình định chiến sự thì mọi người cũng sẽ không để cho kẻ cầm đầu gây họa là ông ngoại được mặc giáp ra trận. Thực đúng là nước cờ hay, chỉ là không biết lần này lại là ai, tóm lại không phải là người Thanh Lam quốc. Lần trước Cảnh Dung có nhắc đến mật thám Tĩnh quốc, chẳng lẽ những người áo đen lần này là do Tĩnh quốc phái đến?
"Lạc Tử Phong, đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?". Tuyết Ly trong tình thế cấp bách cũng quên mất mình là người có võ, chỉ biết hoàn toàn đem tính mạng mình kí thác lên chín người cùng với người một thân bạch y nhuốm máu này.
"Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi có chuyện gì". Đúng vậy, lúc này dù có liều mạng thì nàng cũng phải bảo vệ tính mạng của Tuyết Ly.
Vừa dứt lời, hắc y nhân còn sót lại nhìn trúng cơ hội, dùng tốc độ khó nhìn bằng mắt thường lướt qua người Lạc Tử Phong. Qua một lúc lâu quan sát, hắn đã phát hiện ra kẽ hở của Cửu Sao Sát Trận. Bởi vì chín người này không thể tự ý thay đổi vị trí của mình, như vậy bọn họ nhất định phải có một người nhìn động tác tay của người chỉ huy, phương pháp phá trận cũng đơn giản. Vì vậy nhân lúc người quan sát đó còn chưa nhìn thấy người chỉ huy liền xông đến, cơ hội chỉ có một lần. Luân phiên chém giết, thể lực của hắn cũng đã không còn bao nhiêu, vận lực trốn khỏi tầm mắt của Lạc Tử Phong, lấy tốc độ đổi lấy một cơ hội, chỉ cần nhanh một chút, nhân lúc Lạc Tử Phong không kịp phản ứng, như vậy thì Cửu Sao Sát Trận kia cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, mà hắn cũng có thể ung dung tiến vào trận pháp lấy đầu của công chúa Hung Nô kia.
Thích khách áo đen còn đang vui vẻ khi thấy tốc độ của mình nhanh hơn tốc độ phản ứng của Lạc Tử Phong, hắn thuận lợi phá vòng vây tiến vào trận pháp, nhưng mà ủ rủ chính là Lạc Tử Phong dĩ nhiên dựa vào bản năng xông đến, dùng một chiêu kiếm cản lại đường đâm kiếm của hắn.
Tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt, đợi đến khi Tuyết Ly ý thức được nguy hiểm thì đã nguy hiểm đã đến bên tai, tiếng binh khí giao nhau khiến lỗ tai nàng chấn động. Sao vậy, hắc y nhân kia đã vào trận rồi sao?
Đợi đến khi Tuyết Ly nhìn về hướng binh khí phát ra tiếng thì đã thấy một đen một trắng giao đấu, chỉ là tốc độ bây giờ của hai người đều khá chậm, là do lúc nãy đã tốn quá nhiều sức lực sao? Chắc là vậy. Đôi mắt Tuyết Ly ngắt quãng nhìn thấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Lạc Tử Phong, chắc là rất mệt đi, nhìn thấy Lạc Tử Phong vung kiếm lần sau vất vả hơn lần trước, mặc dù không am hiểu võ thuật Trung Nguyên lắm nhưng nàng vẫn phát hiện ra trạng thái suy yếu của đối phương. Tuyết Ly có chút sợ sệt không khỏi đưa tay sờ hông mình, trong nháy mắt liền bị cảm giác mát lạnh nơi bàn tay làm thức tỉnh. Mình đang làm gì vậy? Đối diện với cả trăm thích khách, phản ứng của nàng là nhắm mắt chờ chết, sau đó một mực giao tính mạng của mình cho những người Hán này, quên đi Huyền Thiết tiên (roi) buộc bên eo đã từng xoắn nát biết bao nhiêu thần binh lợi khí, mà nàng thì còn đang lo sợ hãi? Tuyết Ly đột nhiên lắc đầu một cái, mạnh mẽ vứt bỏ tâm tình không nên có lúc này, cầm Huyền Thiết tiên trong tay thủ thế chờ, một khi Lạc Tử Phong không thể chống đỡ thì Huyền Thiết tiên trong tay sẽ giải cứu nàng. Còn bây giờ, nàng biết rõ mình tùy tiện xông lên chỉ có chịu chết, nàng chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên quan sát, giống như Hùng Ưng đang rình con mồi vậy, một đòn tất thắng.
Cơ hội này xuất hiện rất nhanh!