Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 49: Tranh đoạt nữ nhân




Chương 49: Tranh đoạt nữ nhân
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tử Phong rời khỏi Tương Vương phủ, dẫn theo chín hộ vệ được Tương Vương huấn luyện mấy năm qua đi đến dịch trạm hoàng gia đợi mệnh. Tuyết Ly công chúa có địch ý sâu sắc với nàng sợ rằng sẽ tìm không ít phiền phức cho nàng, có thêm thủ hạ của ngoại công cũng đảm bảo được một phần.
Vừa qua giờ Thìn, Lạc Tử Phong liền thấy Tuyết Ly công chúa một tay che miệng ngáp dài, một tay lau nước mắt ở khóe mắt, khóe miệng vừa kéo lên bởi vì nhìn thấy Tuyết Ly công chúa làm ra hành động không có chút thục nữ nào liền không ngừng giật giật. Quả nhiên nàng vẫn yêu thích loại khí chất trên người Cảnh Dung, người ta vậy mới là công chúa, người trước mắt này, nàng không cần nói thêm gì nữa.
"Lạc đại nhân sớm a". Vừa ra khỏi dịch trạm liền nhìn thấy Lạc Tử Phong, Tuyết Ly công chúa cũng ngẩn ra, hôm nay nàng đặc biệt dậy sớm một hôm là vì muốn tránh người này, không ngờ người này lại đến sớm như vậy. Nhìn những thị vệ sau lưng Lạc Tử Phong, nàng lắc đầu, người của vương triều Thanh Lam đều dậy sớm như vậy sao? Thật đúng là một đám người kì quái...
"Chào buổi sáng Công chúa, không biết hôm nay Công chúa có phân phó gì?", Lạc Tử Phong rất nhanh che giấu bộ dạng thất thố của mình, bày ra dáng dấp cung kính hỏi.
Tuyết Ly công chúa nghe vậy thì liếc nhìn Lạc Tử Phong một cái: "Tất nhiên là tiến cung gặp Hoàng thượng của các ngươi đàm luận chuyện hòa thân".
Lạc Tử Phong nhàn nhạt trả lời: "Vậy thì Công chúa vẫn nên ở dịch trạm chờ một chút đi, Hoàng thượng trăm công nghìn việc, bây giờ vẫn còn đang lâm triều, là thời khắc quan trọng lắng nghe tâm ý vạn dân. Cho dù Công chúa có tiến cung cũng không thể gặp được Hoàng thượng".
"Ngươi bảo ta chờ ở dịch trạm?". Vẻ mặt của Tuyết Ly công chúa khoa trương chỉ chỉ chỗ đằng sau mình, một mặt ghét bỏ nói: "Không không không, ta muốn ra ngoài, Lạc đại nhân có nơi nào tốt cứ đề cử, dù sao cũng là lần đầu tiên ta đến Trung Nguyên, rất nhiều nơi còn chưa đi qua. Tuy rằng nghĩ cũng biết nơi này khẳng định không sánh được với thảo nguyên chúng ta rồi".
Thấy Tuyết Ly công chúa há mồm một câu Hoàng thượng các ngươi, ngậm miệng một câu thảo nguyên chúng ta, Lạc Tử Phong liền cảm thấy phiền muộn không thôi. Tuy chưa từng nhìn thấy cảnh tượng gió thổi bạt ngàn, đồng cỏ đầy dê bò kia, thế nhưng kinh thành trang nghiêm phồn hoa cũng không thể bị hạ thấp mới đúng, chỉ có thể nói mỗi nơi một vẻ. Nhưng mà trong mắt người trước mặt nàng hình như không phải vậy, nàng có thể cảm nhận hết sức rõ ràng sự xem thường của Tuyết Ly công chúa đối với vương triều Thanh Lam. Nàng không biết tư thái hơn người một bậc này của Tuyết Ly công chúa làm sao có được, rõ ràng từ lúc kiến quốc đến nay đã hơn hai trăm năm, đây là lần đầu tiên vương triều Thanh Lam thua trận, người lúc trước luôn thua chính là Hung Nô bọn họ. Quả nhiên là tự cao tự đại, không ngờ trong cuộc sống hiện thực cũng có tồn tại loại người này, coi như nàng được mở mang hiểu biết rồi.
Nếu đối phương là nữ tử vô tri kiến thức nông cạn thì Lạc Tử Phong cũng không muốn quanh co lòng vòng biểu hiện thái độ của mình: "Nếu Công chúa cho rằng kinh thành không sáng bằng thảo nguyên các ngươi thì cũng không cần tham quan làm gì, miễn cho càng nhìn càng thất vọng".
"Quý quốc chính là đối xử với sứ giả như vậy sao? Chuyện này đúng thật khiến người ta mở mang tầm hiểu biết rồi". Lúc chưa gặp mặt thì đã thấy Lạc Tử Phong người này vô cùng vướng bận, bây giờ Tuyết Ly công chúa càng cảm thấy chán ghét người này, nói xong lời này thì liền quay đầu trở về dịch trạm. Nàng tình nguyện ở cái chỗ nhỏ bé thở không thông này cũng không muốn cùng người này đi tham quan khắp nơi.
"Lạc đại nhân, thế này có phải hơi quá đáng không?". Người nói là một chủ sự khác của Thanh sử ty.
Lạc Tử Phong xoay đầu nhìn vị chủ sự này một chút, nhưng không hề trả lời, cũng không có cách nào trả lời, nàng xác thực hơi quá đáng. Theo lý mà nói nếu sứ giả không trực tiếp nói ra lời xúc phạm thì người đón tiếp sứ thần không thể làm trái lời đối phương. Nhưng mà nàng chính là không có cách nào khống chế được tâm tình của mình, người này chính là đến cướp Cảnh Dung với nàng. Lúc chưa gặp mặt thì còn không cảm nhận được, thế nhưng hôm qua đối phương không ngừng lặp đi lặp lại câu nói "ngươi đoạt Vương hậu tương lai của thảo nguyên chúng ta" cứ hiện lên trong đầu nàng, đuổi mãi không đi, mãi đến giờ vẫn cứ vang vọng bên tai. Nàng hoàn toàn không có cách nào khống chế lửa giận bốc lên trong lòng. Vì sao lại tức giận, ngoại trừ lo lắng Cảnh Dung bị người khác cướp đi nhất định còn một nguyên nhân nào đó, thế nhưng nàng thủy chung không muốn thừa nhận điều đó....
"Chúng ta cứ chờ ở đây, đối phương có thể không để ý chúng ta, nhưng chúng ta không thể tự ý rời vị trí, biết chưa?". Qua một lát, Lạc Tử Phong mới nói ra câu này, sau đó tùy ý tìm một chỗ sạch sẽ trong dịch trạm, cùng chờ với người mình mang đến, vừa là để nghe sai bảo, vừa để bảo vệ Tuyết Ly công chúa an toàn.
Một ngày này Tuyết Ly công chúa không bước ra khỏi cửa phòng một bước, mà Lạc Tử Phong cũng mặt lạnh chịu đựng bên ngoài cả ngày, mãi đến khi màn đêm thăm thẳm mới tùy ý tìm một phòng tàm tạm ở dịch trạm để ngủ lại. Kể từ hôm nay, nàng sẽ một tấc không rời canh giữ bên người Tuyết Ly công chúa, mãi đến khi người này quay về Hung Nô mới thôi.
Ngày thứ hai, Tuyết Ly công chúa vừa ra khỏi phòng thì lại nhìn thấy Lạc Tử Phong đứng thẳng tắp trong sân, rõ ràng là một quan văn, thế nhưng trên người có luồng khí thế không thua võ tướng. Âm thầm lắc đầu một cái, nếu người này không đoạt đi ý trung nhân của hoàng huynh thì nàng sẽ không căm ghét người này như vậy. Chỉ có điều đây là chuyện không có khả năng, quan hệ của bọn họ kể từ khi người này được khâm điểm làm Phò mã thì đã định sẵn như vậy rồi, kết quả cuối cùng bất luận thế nào thì mãi mãi là quan hệ đối địch.
Trong lòng nghĩ là vậy, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Lạc Tử Phong, "Lạc đại nhân, hôm nay có thể theo ta đi dạo xung quanh một vòng không, sau đó lại tiến cung gặp vua".
Lạc Tử Phong cảnh giác nhìn nàng kia một cái, nàng cũng không nhận ra đề nghị thế này xuất hiện vào lúc này là một chuyện bình thường, thế nhưng căn cứ vào ý tứ bên trong lời của đối phương thì cũng không thấy gì không thích hợp. Nàng cũng đành gật đầu đáp ứng, mang theo chín hộ vệ từ Tương Vương phủ đi theo đoàn người của Tuyết Ly công chúa.
Trên đường đi ánh mắt của mọi người đều bị Lạc Tử Phong và Tuyết Ly hấp dẫn, nguyên nhân không có gì khác ngoài Tuyết Ly. Lạc Tử Phong cẩn thận dẫn theo chín hộ vệ đã đủ là người khác chú ý, mà Tuyết Ly công chúa này càng kinh khủng hơn, dường như không tín nhiệm, mang cả đội cận vệ ba mươi người của mình đi theo. Một đám người đông đúc hơn bốn mươi người chen chúc trên đường phố, Lạc Tử Phong thật muốn bổ đầu của nữ nhân này ra xem bên trong có phải chỉ toàn bã đậu không, liên lụy nàng làm ra hành động quấy nhiễu bá tánh, chỉ thiếu chút nữa là dùng vàng để mở đường rồi.
Không đành lòng tiếp tục như vậy mãi, Lạc Tử Phong xoay người mang đám người đi về phía ngoại ô. hôm nay không thắp hương bái phật, ngoại ô ít người, cũng không đến nỗi dọa đến bách tính bình dân. Có điều nhìn thấy những bách tính kia khi họ nhìn thấy trang phục người Hung Nô trên người Tuyết Ly công chúa và thuộc hạ thì trong mắt đều lộ ra sợ hãi khiến Lạc Tử Phong có chút lưu tâm. Chỉ thua có một lần mà thôi, quả nhiên vương triều Thanh Lam trải qua hai trăm năm quá mức an nhà, một ngọn gió lay cỏ cũng làm cho bách tính trông gà hóa cuốc. Lần hòa đàm này vô cùng quan trọng, nếu triều đình úy chiến yếu thế, tình trạng sẽ càng nghiêm trọng.
Đi một lúc, Tuyết Ly đột nhiên nói một câu: "Lạc đại nhân, nơi này bốn bề vắng lặng, chúng ta làm một cuộc tỷ thí được không?".
Đang tập trung suy nghĩ nên Lạc Tử Phong đầu tiên là kinh ngạc, Tuyết Ly công chúa này thật không chịu để yên a, nàng không chút suy nghĩ đã một lời từ chối: "Ta từ chối!".
"Lạc đại nhân còn chưa nghe ta nói nội dung tỷ thí liền từ chối, có phải là quá mức độc đoán không?". Tuyết Ly công chúa chỉ chỉ mấy hộ vệ sau lưng Lạc Tử Phong, sau đó lại chỉ hộ vệ của mình: "Trận tỉ thí này chúng ta không ra tay, cứ để cho từng hộ vệ của chúng ta tiến hành tỷ thí, coi như là người của hai nước khai chiến vậy. Nếu ta thắng rồi, ngươi phải mang ta đến hoàng cung gặp Hoàng thượng của các ngươi, thế nào?".
Lạc Tử Phong nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một tiếng, bị nhìn thấu rồi, đối phương biết nàng vẫn luôn không có ý mang người đi hoàng cung gặp vua. Thanh Lam đã sớm có quy định, nếu không được Hoàng thượng triệu kiến thì sứ giả nhất định phải thông qua Thanh sử ty đưa ra thỉnh cầu mới có thể yết kiến. Hoàng thượng đã sớm đem Cảnh Dung giao phó cho nàng, đương nhiên sẽ không chủ động triệu kiến Tuyết Ly công chúa đến đây vì chuyện hòa thân, mà mình cũng không hướng đến Hoàng thượng đưa ra yêu cầu này. Tất cả mọi chuyện đều đã bị người này nhìn thấu sao? Nhưng mà, nhìn nhân số hộ vệ của đối phương, lại nhìn bên mình, Lạc Tử Phong quả đoán lắc đầu: "Cuộc tỷ thí này ta không đáp ứng, này quá không công bằng".
"Công bằng? Lạc đại nhân cho rằng ta lấy ba mươi người đánh với chín người là lấy nhiều địch ít nên không công bằng? Vậy quý quốc gạt sứ giả nước chiến thắng qua một bên không hề triệu kiến có phải cũng không hề công bằng hay không? Hoàng huynh hắn, Hoàng huynh hắn yêu tha thiết Cảnh Dung công chúa như thế, Cảnh Dung công chúa gả đến Hung Nô chính là Vương hậu tương lai của bộ tộc lớn nhất thảo nguyên, Hoàng huynh cũng sẽ bảo vệ thương tiếc nàng cả đời. Mà ngươi thì sao, ngươi có thể cho Cảnh Dung công chúa thứ gì? Ngươi chỉ là một Tương Vương Thế tử nhỏ bé, trên đầu có một chức Lễ bộ thị lang không đáng kể, ngươi có thể ngăn chặn những lời đồn thổi trong kinh thành này không? Những lời đồn đó ngươi có thể tiêu trừ không? Chuyện này đối với Cảnh Dung công chúa có thể gọi là công bằng không? Để cho nàng sống cả đời trong lời đồn đại, sống trong ánh mắt xem thường của người khác, đây chính là công bằng mà ngươi kì vọng? Ít ra ta cảm thấy một Hung Nô không tin vào lời đồn vô căn cứ có thể cho Cảnh Dung công chúa công bằng chân chính, Lạc đại nhân ngươi cảm thấy thế nào?".
Đối mặt với một loạt câu hỏi của Tuyết Ly, Lạc Tử Phong hơi hé miệng, vừa muốn nói gì đó thì bên tai vang lên tiếng xé gió. Đáng chết, cảm giác quen thuộc này, nơi này lại có thể có người mai phục sao?
"Mấy người các ngươi mau bày trận, bao vây bảo vệ Tuyết Ly công chúa". Từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm Tướng Phá Không năm đó mẫu thân từng dùng đánh rơi mũi tên đang lao đến, Lạc Tử Phong quát lên với chín hộ vệ đằng sau mình.
Tuyết Ly công chúa thấy thế thì cau mày nói: "Lại có thể có người muốn ám sát ta sao?". Nhìn mình bị thủ hạ của Lạc Tử Phong bao vây trong vòng tròn, nàng lại nghĩ đến một ý kiến khác: "Lạc đại nhân, tý thí đổi thành xem xem thủ hạ của chúng ta ai giết nhiều thích khách hơn, được không?".
-------
Tác giả có lời muốn nói: Tại sao Lạc Tử Phong có quan hệ với công chúa nào cũng bị ám sát vậy? Tại sao Lạc Tử Phong chung quy vẫn đều xui xẻo bị liên lụy vậy? Tại sao..... Chỗ nào nhiều tại sao như thế!!! Ta thích viết như thế liền viết đấy!!!