Chương 39: Ngọc bội Phượng Hoàng
"Cho dù ta có đồng ý quên đi tất cả thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta, chỉ có thể cho rằng ta giấu tài, như vậy liền càng không cho phép ta có cuộc sống tốt đến cuối đời. Ta nhất định phải đi trên con đường tối tăm này, đi đến khi không còn đường nữa mới thôi". Trong nháy mắt này, ánh mắt Cố Hi Hoằng mê man mà kiên định, vẻ mặt cay đắng mà bất đắc dĩ. Không hiểu sao, Lạc Tử Phong đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật đáng thương. Bởi vì nhất thời dục vọng mà bị cuốn vào cuộc phân tranh này, bây giờ có muốn bứt ra thì phát hiện đã không còn đường lui. Như vậy, nàng thì sao? Sẽ có một ngày nàng hối hận với quyết định của mình hay không, sau đó mặc dù đau khổ vạn phần nhưng vẫn nhất định kiên trì? Trước đây ở trấn Thanh Hà thường nghe người ta bàn về chuyện người trong giang hồ thân bất do kỉ, bây giờ xem ra, người ở triều đình, đường càng sâu....
Nhìn về phía cửa, thấy Tống hộ vệ đã đẩy cửa phòng, Lạc Tử Phong liếc nhìn Cố Hi Hoằng, đứng khỏi ghế, vỗ vỗ y phục của mình, nói: "Cũng đúng, Tứ hoàng tử, Tống hộ vệ đến đón Lạc mỗ, Lạc mỗ xin cáo từ trước, ngày mai gặp lại ở phủ nha".
Cố Hi Hoằng nghe vậy cũng vung vung tay, liếc mắt nhìn Tống hộ vệ đứng ở cửa, lời nói ra khỏi môi lại trở về dáng dấp lúc trước: "Chuyện nên nói bản hoàng tử cũng đã nói rồi, còn lại phải xem Thế tử định ứng phó thế nào. Người đến đón bản hoàng tử cũng sắp tới rồi".
Lạc Tử Phong không nói gì thêm, được Tống hộ vệ mang ra khỏi Tụ Hiền các, đợi đến lúc lên được xe ngựa, nhìn thấy người ngồi bên trong, trên mặt nàng cuối cùng cũng hiện lên nụ cười vui vẻ: "Ngoại công, muộn như vậy sao còn chưa đi ngủ, đến chỗ này đón con làm gì?".
"Tên tiểu láo cá con nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng là cười như nở hoa mà còn nói lời như vậy?", Tương Vương cười mắng chỉ chỉ cái trán Lạc Tử Phong, ngữ khí sủng nịnh.
"Đây không phải là quan tâm thân thể lão nhân gia người sao? Đều đã canh giờ nào rồi, nói Trương bá mau giục ngựa về phủ, nghỉ ngơi sớm một chút thôi".
Cũng may, nàng và người thân không xung đột lợi ích trên lập trường chính trị, Lạc Tử Phong âm thầm vui mừng trong lòng. Cho dù như vậy, mặc kệ sau này mọi người thay đổi ra sao thì cũng không giống như Cố Hi Hoằng làm ra chuyện mức độ như vậy, càng sẽ không như ba vị hoàng tử khác không tiếc tâm tư tàn sát người thân.
Tử Phong quả nhiên là bảo vật ông trời ban cho hắn, ánh mắt Tương Vương nhu hòa nhìn người ngồi bên cạnh, hắn thậm chí không dám nhớ lại hai mươi năm cô đơn không có Cẩm nhi. Ai cũng không thể đánh vỡ hạnh phúc bây giờ của hắn, cho dù là Tứ hoàng tử hay là người khác, nếu như có bất kì kẻ nào động đến an nguy của Lạc Tử Phong, hắn nhất định lấy tính mạng của người đó, tuyệt đối không nương tay! Bỗng dưng ánh mắt Tương Vương trầm xuống, rồi sẽ có một ngày hắn rời khỏi nhân thế, như vậy liền để trước khi hắn vĩnh viễn rời đi có thể dọn sạch từng cản trở cùng uy hiếp trên con đường của Tử Phong sau này đi.
"Nói đến mới nhớ, Tử Phong cũng đã lâu chưa có thời gian đến thăm Công chúa, nếu bởi vì chuyện của Lễ bộ mà ảnh hưởng đến thời gian hai người ở chung thì cơ hội rèn luyện vất vả mới tranh thủ có được này sẽ bị Hoàng thượng đoạt đi mất nha", Tương Vương sờ sờ đầu Lạc Tử Phong, ôn nhu nhắc nhở.
"Làm gì có đã lâu không gặp?". Lạc Tử Phong bĩu môi, rõ ràng là bất mãn việc Tương Vương đối xử với nàng như đứa trẻ ba tuổi, sức lực mười phần phản bác: "Chỉ mới một ngày không gặp mà thôi, Hoàng thượng sẽ không trách tội".
"Ngày mai xử lý xong công vụ vẫn nên tiến cung thăm Công chúa đi thôi. Đây là lệnh bài của bản vương, có cái này có thể tự do ra vào cung. Qua vài ngày nữa bản vương sẽ đến chỗ Hoàng thượng xin cho con một tấm lệnh bài, như vậy thuận tiện hơn". Nói rồi, Tương Vương tháo kim bài bên hông xuống, đặt vào tay Lạc Tử Phong.
Lạc Tử Phong nhận lệnh bài, nhạy cảm phát hiện Tương Vương có vẻ có điều chưa ói, khẽ cau mày, có chút không xác định hỏi: "Có phải Công chúa xảy ra chuyện gì không?".
"Quả nhiên Tử Phong rất quan tâm đến Công chúa nha". Tương Vương vẻ mặt chế nhạo nhìn Lạc Tử Phong, vốn định xem đối phương đỏ mặt lớn tiếng phản bác, không ngờ rằng đối phương chỉ là một mặt thành thật chờ đợi câu sau của mình. Cũng không tiện lừa gạt, hắn đành phải nói tin tình báo thám tử của mình có được ngày hôm nay: "Chỉ nghe nói hôm nay trời vừa sáng thì Cửu công chúa liền đến Như Nguyệt trai, còn đánh tì nữ thiếp thân Thanh Nhi của Công chúa".
"Cửu công chúa?!".
Âm lượng Lạc Tử Phong tăng lên không ít, khiến Tương Vương chú ý: "Tử Phong chưa nghe nói đến Cửu công chúa sao?".
Lạc Tử Phong nghe vậy gật đầu, dáng vẻ cau mày vô cùng buồn bã, "Kỳ thực cũng mới nghe được hôm nay, ở Lễ bộ có không ít giấy tờ các quan kết tội vị công chúa này, hoàn toàn là nói nàng ngạo mạn ương ngạnh, bởi vì Phò mã vô năng nên trong phủ công chúa dưỡng rất nhiều trai lơ, Công chúa cư nhiên lại đi chọc ghẹo người như vậy....".
Tương Vương gật đầu biểu thị đã hiểu, nhưng mà vẫn phản bác: "Tử Phong, con nói sai rồi".
"Nói sai? Chẳng lẽ những tấu chương kia nói khoa trương, Cửu công chúa không phải người như vậy?", Lạc Tử Phong hơi kinh ngạc, có điều, chuyện này không thể nào a.
"Không phải nói cái này, tác phong làm người của Cửu công chúa thế nào bản vương không nói đến, bản vương nói con nói sai là bởi vì người này không phải do Cảnh Dung công chúa trêu chọc mà đến".
"Vậy thì tại sao?". Nghe Tương Vương nói như vậy, lúc này Lạc Tử Phong mới phản ứng lại, theo tính cách của Cảnh Dung thì xác thực sẽ không chủ động đi trêu chọc mầm họa này. Hơn nữa là do Cửu công chúa chính mình chủ động đi đến cửa bới lông tìm vết. Nhưng mà, nguyên nhân là gì chứ?'
Bị Lạc Tử Phong hỏi đến nguyên nhân, vẻ mặt Tương Vương cũng có chút không tự nhiên, "Bởi vì các con có được ngọc bội Phượng Hoàng mà nàng ta ước mơ tha thiết".
"Xem ra còn có rất nhiều chuyện của hoàng gia mà con không biết, ngọc bội Phượng Hoàng này có lai lịch thế nào?". Nói rồi, Lạc Tử Phong theo bản năng sờ sờ Phượng bội đeo bên hông. Một người không thông về ngọc thạch như nàng cũng có thể nhìn ta ngọc bội này có chỗ không bình thường. Có điều khiến cho một công chúa đã quen đeo kì trân dị bảo thèm khát như vậy, ắt hẳn phải là trân phẩm thế gian đi. Nếu vật này là mầm họa, nàng không ngại đem tặng cho Cửu công chúa, chỉ là một khối ngọc mà thôi, so với an nguy của Cảnh Dung thì không quan trọng bằng.
"Ngọc bội Phượng Hoàng này kỳ thực mới tái xuất hiện ở nhân gian hơn hai mươi năm trước. Nghe đồn bên trong ngọc Phượng Hoàng là mệnh kỳ nhân của Hoàng đế sáng lập vương triều Thanh Lam chế tạo cho Hoàng hậu của hắn. Nhưng mà ngọc bội Phượng Hoàng ở hoàng cung hiếm hoi còn sót lại chỉ qua một đêm liền biến mất, Hoàng đế khai quốc cũng không nhắc đến, mãi đến tận hơn hai mươi năm trước nó mới tái xuất hiện trên nhân gian. Chỉ có điều, mấy trăm năm qua khi ngọc bội Phương Hoàng biến mất thì truyền thuyết liên quan đến nó chưa bao giờ ngừng lại. Có người nói có được nó có thể khiến người ta trẻ mãi không già, có người nói nam nữ có được ngọc bội Phượng Hoàng có thể kết được nhân duyên vĩnh viễn". Nhớ đến chuyện năm đó, Tương Vương liền thở dài: "Năm đó Cẩm nhi cùng hài tử Tri Thu cũng bởi vì ngọc bội Phượng Hoàng này mà không thể không đi tha hương, mai danh ẩn tích. Đã qua hai mươi năm, Hoàng thượng lại đem nó ban cho con và Cảnh Dung, tuy không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, thế nhưng lần này bản vương sẽ không để bi kịch tái diễn. Ngọc bội Phượng Hoàng này về đến trên người các con cũng coi như là một kết cục".
"Chẳng lẽ năm đó cũng có người như Cửu công chúa, bởi vì cha mẹ có được ngọc bội này mà sinh lòng bất mãn, sau đó dựng ra chút chuyện, bức bọn họ không thể không từ bỏ tất cả ở kinh thành cũng phải trốn khỏi sao?". Lạc Tử Phong chìm đắm trong suy đoán vẫn chưa phát hiện vẻ mặt ủ dột của Tương Vương.
"Chúng ta có thể không nói đến chuyện này nữa không?". Tương Vương thống khổ nhắm hai mắt, trong đầu hiện lên một màn năm đó. Hình ảnh Cẩm nhi quỳ trên đất đau khổ cầu xin, vô tận hối hận thống khổ như đánh vào trái tim hắn. Vì sao lúc trước lại không thể nghe lời Cẩm nhi, vui vẻ suy nghĩ tất cả chứ?
Nghe được giọng nói run rẩy của Tương Vương, Lạc Tử Phong cuối cùng cũng phát hiện dị dạng, mạnh mẽ đè xuống lòng hiếu kì, lo lắng hỏi: "Ngoại công.... người không sao chứ?".
Tương Vương vô lực lắc đầu, nhưng vẫn không nói gì, mãi đến khi về Tương Vương phủ hắn cũng không hé thêm một từ nào. Nhìn Tương Vương còn chìm đắm trong bi thương quay lưng về phía mình, Lạc Tử Phong mạnh mẽ tát mình một cái, sao có thể chỉ quan tâm đến lòng hiếu kì của mình như vậy. Lần này thì tốt rồi, ngoại công nhớ lại những chuyện không hay, nên làm sao mới được đây?
Tiếng vang cái bạt tai chính mình của Lạc Tử Phong bị Tương Vương nghe được, nói chung, sau khi Lạc Tử Phong tự ăn một cái tát thì mới nghe được giọng nói mệt mỏi của Tương Vương truyền vào tai: "Tử Phong không cần lo lắng, bản vương ngủ một đêm là tốt rồi".
Lạc Tử Phong nghe vậy liền quay đầu muốn nhìn vẻ mặt bây giờ của Tương Vương, bởi vì giọng nói kia nghe rất gượng ép, hoàn toàn chính là vì qua mắt nàng, khiến nàng an tâm mà thôi. Nhưng mà vừa xoay người lại thì chỉ thấy bóng lưng dần xa của Tương Vương, bóng lưng thấm đẫm bi thương kia khiến Lạc Tử Phong cảm nhận được sự lạnh lẽo nghẹt thở như năm đó rơi xuống dòng sông Thanh Hà. Năm đó.... Lạc Tử Phong lắc đầu, nàng quyết định, nếu như lòng hiếu kì của mình đổi lại sự đau khổ của người thân thì nàng tình nguyện cả đời không cần biết chân tướng, quá khứ đã là quá khứ, hãy để nói vĩnh viễn ngủ say đi.
Sáng hôm sau, mới sáng sớm thì Lạc Tử Phong đã đến trước cửa phòng Tương Vương, nhìn thấy người kia tinh thần quắc thước đánh quyền trong sân, nỗi lo hôm qua mới thả xuống, mỉm cười chào hỏi đối phương, sau đó dáng vẻ vội vàng định đến phủ Lễ bộ.
"Đừng quên chuyện hôm qua đáp ứng bản vương", nhìn bóng lưng vội vã của Lạc Tử Phong, Tương Vương không quên trêu ghẹo.
"Biết rồi!". Rất xa, Tương Vương nghe tiếng Lạc Tử Phong đáp lại mình, trong tay nàng vung vẩy lệnh bài hôm qua lấy từ chỗ hắn, trên mặt hắn hiện lên ý cười. Tử Phong, con nhất định phải sống tốt với Cảnh Dung, tuyệt đối đừng phụ lòng truyền thuyết đẹp đẽ của ngọc Phượng Hoàng.
--------
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, nhìn nội dung chương này, độc giả đại môn hẳn phải biết ngày mai sẽ xuất hiện chuyện gì chứ?
Đối mặt với Cảnh Dung công chúa đột nhiên thái độ lạnh nhạt rất nhiều, Lạc Tử Phong tiểu Thế tử của chúng ta sẽ ứng đối ra sao?
Đoán xem Cảnh Dung sẽ có biểu hiện gì, công chúa điện hạ luôn khiến người nhìn không thấu a, thực sự rất khả ái~