Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 35: Lòng như tơ vò




Chương 35: Lòng như tơ vò
"Cẩm nhi sao?", nhắc đến nữ nhi của mình, Tương Vương không khỏi lộ ra vẻ mặt hòa niệm cùng kiêu ngạo.
"Ngoại công, con định lát nữa sẽ đi xin Hoàng thượng an bài cho con một chức vị, thời gian bốn tháng con không muốn lãng phí như vậy. Ít ra trước khi trở thành Phò mã thì con cũng muốn có chút thành tựu". Tuy nói không có cách nào thực hiện nghĩa vụ của một Phò mã thế nhưng ít nhất cũng có thể đảm nhận được chức danh Phò mã này.
"Cái này tùy con thôi". Lạc Tử Phong có thể tự tin và giác ngộ như vậy, Tương Vương tất nhiên vui mừng không hết, lúc cần thiết hắn cũng có thể ở bên chỉ dạy, không phải sao?
"Tử Phong, cùng Tương Vương tán gẫu chuyện gì mà vui vẻ như vậy".
Lạc Tử Phong cùng Tương Vương theo tiếng nhìn lại, đứng trước cửa lều là Lạc thừa tướng đang cầm đầu một đám người trong Lạc phủ....
Biết rõ nơi này lát nữa sẽ diễn ra tràng cảnh Tu La như thế nào, Lạc Tử Phong thừa dịp mọi người không chú ý liền yên lặng tránh đi. Một ngày tốt đẹp như vậy nếu lãng phí trong miệng lưỡi chi tranh thì cũng quá mức phụ lòng mỹ cảnh bên ngoài rồi.
Bởi vì là ngày cuối cùng của xuân săn nên đa số mọi người đều ở doanh trướng của mình thu dọn đồ đạc dự định rời đi. Lạc Tử Phong sớm đã thu dọn xong đồ của mình dĩ nhiên có thể đi dạo quanh sân bắn chuyện dụng của vương triều Thanh Lam giữa ngày xuân này rồi.
Có điều vẫn nên đến chỗ Hoàng thượng một chuyến.
Ra khỏi lều của Hoàng thượng, Lạc Tử Phong liền đi thẳng đến chuồng ngựa, tìm ngựa của phủ Tương Vương, thuận lợi dắt ra một con. Con ngựa này là con ngày đầu tiên nàng học cưỡi ngựa làm nàng bị thương, sau đó trở thành ngựa chuyên dụng của nàng. Thành thạo leo lên lưng ngựa, trong tay nắm dây cung, nàng liền rong ruổi trên bãi săn rộng lớn này. Tiếng gió gào thét bên tai tựa hồ có thể mang đi hết phiền muộn trong lòng, trên mặt Lạc Tử Phong lộ ra ý cười vui vẻ chưa từng thấy. Không nghĩ đến thân phận của mình, không nghĩ đến chuyện sắp trở thành Phò mã của Cảnh Dung, cũng không nghĩ đến người đánh lén các nàng ngày đó rốt cuộc là ai, hôm nay cứ tận tình lao nhanh như vậy đi. Không hiểu sao trong đầu hiện lên từng chuyện nàng gặp sau khi đến kinh thành, có hỉ có bi, nàng cũng chỉ biết ẩn nhẫn. Thế nhưng nàng cũng biết đau thương, kinh thành, quyền thế, địa vị, những thứ này có thể khiến con người trở nên đau thương. Mà nàng bây giờ cũng bị nhấn chìm trong đó, hay là lúc trước cha mẹ trốn đi cũng vì nguyên nhân này, muốn gỡ bỏ tất cả trói buộc trên thân thể xuống, tự do tùy hứng....
Không, nàng không thể tùy hứng, Lạc Tử Phong hơi ngẩng đầu, ép nước mắt chực trào ra trở về, rõ ràng là đang vui vẻ ngắm cảnh, tại sao còn muốn rơi lệ?
Tạm biệt, Lạc Thi Kiều của quá khứ, lần này ta thật sự phải nói lời tạm biệt với ngươi.
Bỗng dưng bên tai truyền đến tiếng đàn đau thương uyển chuyển, dường như lời nói khó có thể diễn tả hết phiền muộn bấy giờ. Sẽ là người phương nào? Lạc Tử Phong nhìn quanh, mơ hồ thấy được bóng người thúy sắc đứng thẳng cùng với bóng lưng màu trắng ngồi xếp bằng trên bãi cỏ. Màu trắng? Hình như hôm nay Công chúa mặt một thân màu thuần trắng, người kia không phải là Công chúa đấy chứ? Nghĩ như vậy, sự lo lắng của Lạc Tử Phong lại dâng lên nơi lông mày, cánh tay còn chưa khỏe đã đi đánh đàn sao? Quả nhiên lời dặn dò của nàng lúc nãy đều bị đối phương xem như gió thoảng bên tai.
"Công chúa, đó không phải là Thế tử sao?". Trên gò núi cách đó không xa, bóng người thúy sắc đưa tay chỉ, lúc nãy ở quá xa không chú ý, bây giờ cưỡi ngựa lại gần mới phát hiện, thiếu niên hăng hái cưỡi ngựa, tuấn mỹ phiêu dật kia không phải là Tương Vương Thế tử vẫn luôn hâm mộ sâu sắc Công chúa nhà các nàng sao?
"Ừ". Cảnh Dung nhàn nhạt đáp một tiếng, bàn tay đang đặt trên đàn cũng hơi run rẩy, thôi, nghĩ cũng biết người kia lại đây vì chuyện gì. Dứt khoát dừng lại động tác đánh đàn hơi lệch lạc, lẳng lặng ngồi, chờ người kia đến.
"Công chúa, người vừa nãy ở đây đánh đàn là nàng sao?". Lạc Tử Phong thả người trên trên lưng ngựa xuống, vội vàng đi đến bên người Cảnh Dung, dáng vẻ cấp thiết kia trêu thị nữ Thanh Nhi bên người Cảnh Dung phải bật cười. Thế tử này cũng thật là, không phải sáng nay vừa mới gặp nhau sao? Còn chưa đến giữa trưa đã vội vã như vậy, quả nhiên chính là tình yêu một ngày không gặp như cách ba thu trong sách nói. Công chúa thực sự có phúc lớn.
"Đúng". Cảnh Dung không như Thanh Nhi, tất nhiên sẽ không nghĩ lung tung, đối mặt với ngữ khí hưng binh vấn tội của Lạc Tử Phong, nàng chỉ lộ ra vẻ mặt nhàn nhạt, câu trả lời chỉ có một chữ có hơi mất tập trung.
Câu trả lời không chút giấu giếm của Cảnh Dung khiến Lạc Tử Phong càng nổi nóng, sao lại không biết yêu quý thân thể mình như vậy, nàng hầu như là gầm lên với người kia: "Trên tay nàng còn có thương thế, nàng có biết không hả?".
"Biết". Cảnh Dung đưa tay, ra hiệu Thanh Nhi mang ấm trà lúc nãy đã pha sẵn đến, một đôi hồng mâu hơi ám sắc. Nàng biết, có vài thứ đã không còn giống trước đây nữa.
"......". Lạc Tử Phong hoàn toàn bị thái độ lãnh đạm của Cảnh Dung đánh bại, đối mặt với người không coi gì to tá kia, ngươi làm gì cũng như đánh vào khối bông, đối phương không đau không ngứa, mà chính mình cũng không có cách nào đáp lại, cảm giác như vậy thật không ổn.
"Thế tử có chuyện gì sao?". Cảnh Dung uống trà xong liền đứng dậy khỏi bãi cỏ, đưa đàn cổ cho Thanh Nhi, hơi giương mắt, nhìn ánh mặt trời chói mắt buổi trưa. "Nếu không có chuyện gì thì bản cung liền quay về".
Bản cung? Rốt cuộc thì Lạc Tử Phong liền phát hiện chỗ không đúng, lúc này Cảnh Dung ở trước mặt nàng lại dùng tự xưng "bản cung", mà nàng cũng rốt cuộc phát hiện, từ sau chuyện gấu đen thì tự xưng của Cảnh Dung luôn là "ta". Nhưng mà, tại sao bây giờ lại....
Cảnh Dung cũng không cho Lạc Tử Phong cơ hội tìm kiếm chân tướng, nàng đã nhìn thấy, nàng nhìn thấy một Lạc Tử Phong vui vẻ như vậy, cũng nhìn thấy một Lạc Tử Phong tràn đầy bi thương. Hoàn toàn không có cách nào làm lơ chấn động trong lòng mình, nàng chỉ biết, lúc này nàng không muốn người này xuất hiện trước mặt nàng, càng không muốn nói chuyện. Sao nàng có thể, sao nàng có thể vào thời điểm này mà....
"Công chúa....", nhìn bóng lưng kiên định rời đi của Cảnh Dung, đôi mắt Lạc Tử Phong càng sâu không thấy đáy. Rốt cuộc là tại sao, rõ ràng lúc sáng còn vui vẻ, lúc nàng không có ở đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Xin ngươi, không cần đến gần ta.....
Rõ ràng là vì muốn thoát khỏi mọi người đi ngắm cảnh, vậy mà lúc Lạc Tử Phong trở lại lều lại là dáng vẻ ủ rủ, Tương Vương và Lạc thừa tướng còn đang cái nhau nhìn thấy không khỏi choáng váng. Hài tử này làm sao vậy?
"Tử Phong....", gần như là đồng thời, giọng nói lo lắng của Tương Vương và Lạc thừa tướng truyền vào tai Lạc Tử Phong.
"Ngoại công, gia gia....". Lạc Tử Phong đang cúi thấp đầu uể oải ngẩng đầu, nhìn bọn họ một chút rồi lại cúi đầu, nghĩ xem hôm nay Cảnh Dung đột nhiên đổi thái độ rốt cuộc là che giấu chuyện gì. Rất rõ ràng, nàng cảm nhận được mâu thuẫn của Cảnh Dung đối với tiếp cận của nàng, rõ ràng lúc trước còn tốt, rõ ràng..... Không đúng, vì sao lại để bụng như vậy, chỉ là bị đối xử lạnh nhạt mà thôi, không phải lúc trước cô cô cũng từng nói Cảnh Dung công chúa là một người nói lời lạnh nhạt sao? Nếu đã như vậy thì đây vốn là bản tính của Cảnh Dung, nàng cần gì phải ở đây lo lắng xoắn xuýt không đâu như vậy?
Nhưng mà, vẫn rất không cam tâm a, nàng còn tưởng rằng nàng đã thành lập quan hệ hữu nghị với Cảnh Dung rồi, thì ra ở trong mắt đối phương nàng cũng không khác người ngoài là mấy. Thất lạc nhàn nhạt quanh quẩn trong lòng, đuổi thế nào cũng không đi, Lạc Tử Phong bĩu môi, là hảo bằng hữu nàng nhận định, kết quả chỉ là nàng tự mình đơn phương thôi sao?
Có điều, qua ngày hôm sau Lạc Tử Phong âm thầm tuyên thệ trong lòng, nhất định phải đạt được vị trí ngang ngửa trong lòng Cảnh Dung, không thể để mình xướng vở kịch một vai mãi được!
Kết thúc xuân săn. Đối với lần xuân săn này có mấy nhà vui mừng, sầu bi. Vui mừng tất nhiên không cần nhiều lời, mà sầu bi đương nhiên chính là mấy vị hoàng tử tâm tâm niệm niệm muốn mạng của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung cùng mấy vị công chúa tâm tâm niệm niệm ngọc bội Phương Hoàng trong tay Lạc Tử Phong và Cảnh Dung.
Ngày mười chín tháng tư năm Vĩnh Nguyên ba mươi lăm, cảnh thái đến chính thức phong Lạc Tử Phong làm Lễ bộ Thị lang, nhậm chức ngay trong ngày.
Lễ bộ Thị lang sao? Lạc Tử Phong nhìn thánh chỉ trong tay, suy nghĩ Lễ bộ hay làm chuyện gì, ừm, hình như là kiểm tra ngũ lễ gồm: cát, gia, quân, tân, hung*; quản lí sự vụ trường học cùng khoa cử trong năm, đón tiếp khách thăm ngoại quốc. Nếu như vậy thì cũng thích hợp với nàng. Dù sao trong số sáu bộ thì có vài bộ nàng không thể được điều động đến.
*Ngũ lễ: cát, gia, quân, tân, hung là chỉ ngũ lễ gồm cát lễ (may mắn), gia lễ (khen thưởng), quân lễ (quân đội), tân lễ (năm mới), hung lễ (hôn sự). Quản lí chuyên tổ chức lễ tiệc liên quan đến năm điều này.
Chỉ có điều, Lạc Tử Phong không ngờ rằng Cố Hi Hoằng cũng nhậm chức ở Lễ bộ, dù chỉ là Thị lang trên danh nghĩa thế nhưng đứng nhìn dáng vẻ Lễ bộ Thượng thư cung kính nộp sự vụ lên cho Cố Hi Hoằng thì trong lòng Lạc Tử Phong liền nhịn không được mắng thầm. Rốt cuộc ai mới là Thị lang, ai mới là Thượng thư?
"Ồ, đây không phải là Thế tử sao?". Lễ bộ Thượng Thư Lý Thanh Nham hơi nhìn liền nhận ra Lạc Tử Phong mặc quan phục đứng cách đó không xa, hơi xin lỗi đưa nàng đến bàn công tác. "Hôm nay Hoàng thượng mới có thánh chỉ xuống, thế nhưng vi thần còn tưởng rằng ngày mai Thế tử mới đến Lễ bộ nhậm chức. Thất lễ rồi, mong Thế tử thứ lỗi".
Nhìn nam nhân trung niên một mực cung kính này, Lạc Tử Phong hơi nhíu mày, chắp tay với hắn nói: "Lý đại nhân quá lời rồi, ở Lễ bộ chỉ có Lễ bộ Thị lang Lạc Tử Phong, không có Tương Vương Thế tử, sau này mong Lý đại nhân chỉ dẫn nhiều hơn".
"Vâng, vâng, vâng". Thấy Lạc Tử Phong khiêm tốn có lễ như vậy, Lý Thanh Nham cũng sững sờ, một lát liền khúm núm gật đầu. Bản thân có thân phận gì hắn hiểu rất rõ, tuy nói là Thượng thư nhưng đối mặt với những hoàng thân này hắn làm sao có thể bày ra dáng vẻ thượng cấp được? Giống như Tứ hoàng tử bên kia, từ sau khi đến Lễ bộ thì có chuyện to nhỏ nào mà hắn không mang đến cho đối phương nhìn qua? May mà vị kia có đầu óc, năng lực, lâu như vậy cũng chưa từng gây ra sự cố nào, hắn cũng vui vẻ dỡ xuống một ít trọng trách. Có điều ở trước người này thì hình như không giống, hắn đang suy nghĩ xem sau này làm sao ở chung với người này đây.