Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 52: Tường đổ mọi người đẩy




Thành Ôn tỉnh dậy rửa mặt, vừa lúc Thường Hàm Tam tới, cầm một phần giấy, trên đó là một vài vụ làm ăn không thể đồng ý, còn đơn giản viết cụ thể là gì.

Thành Ôn lấy qua nhìn lướt qua đại thể, người đầu tiên giải tán với Thành gia là lão gia Du gia.

Nói đến cũng đúng, Du lão gia sợ phiền phức, lại ham lời, thấy người có danh vọng cũng tốt, muốn gả con gái mình vào hào môn nhà giàu, chẳng qua hiện tại Du Tịnh Dao vẫn không thể nào lập gia đình.

Du lão gia vừa thấy Thành gia xảy ra chuyện, tất nhiên bắt đầu rụt đầu, ông ta cũng không muốn có liên hệ gì với Thành gia nữa.

Thường Hàm Tam nói: "Lão gia vốn hôm nay hẹn ông chủ Du ăn cơm, chẳng qua ngày hôm qua đột nhiên ngã bệnh, không có cách đi. Nhị gia muốn đi không?"

Thành Ôn suy nghĩ một chút, nói: "Đương nhiên muốn đi, ở đâu?"

Thường Hàm Tam nói: "Quý Tân lâu của Du gia, buổi tối hôm nay."

Thành Ôn khẽ gật đầu, chợt nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi ầm ĩ. Tưởng Mục Thăng một lát sau đi đến, Thường Hàm Tam nhanh nhẹn nói: "Nhị gia, nếu không có chuyện, tôi đi về trước, buổi tối hôm nay tôi tới đón ngài đến Quý Tân lâu."

Thành Ôn nói: "Làm phiền Thường gia chạy tới chạy lui."

"Nhị gia nào nói, giờ tôi chỉ có thể làm mấy việc này, còn sợ ngài ghét bỏ."

Thường Hàm Tam nói xong không nói thêm nữa, chào hỏi Tưởng Mục Thăng, đi ra ngoài, về Thành gia.

Tưởng Mục Thăng nhướng mày nói: "Buổi tối có tiệc?"

Thành Ôn nói: "Đi gặp ông chủ Du ở Quý Tân lâu."

Tưởng Mục Thăng suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện Thành gia, anh không tiện nhúng tay. Em đi Quý Tân lâu không được uống rượu, đừng ăn mấy thứ cay nóng."

Thành Ôn biết hắn quan tâm mình, lên tiếng, nói: "Bên ngoài làm sao thế, bỗng nhiên loạn như vậy?"

"Làm ồn em à?"

Tưởng Mục Thăng cười nói: "Là Kiều gia đến, làm bên ngoài gà bay chó sủa. Nếu cảm thấy ồn, anh bảo bọn họ ra bên ngoài làm ầm ĩ."

Thành Ôn thấy lạ, Kiều Quan Niên đến, sao Tưởng Mục Thăng ngược lại ở trong này nói chuyện với mình, vì thế nói: "Kiều gia tìm Tiểu Bắc?"

"Còn có thể tìm ai?" Tưởng Mục Thăng nói: "Tối hôm qua Tiểu Bắc một đêm không về, chân trước vừa đến, Kiều gia đã tới rồi."

Hắn nói tới đây, trong lòng Thành Ôn hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu được. Dù sao tâm tư của Kiều Quan Niên với Nguyên Bắc ai ai cũng biết, tuy rằng Kiều gia ngày thường thoạt nhìn lỗ mãng chút, nhưng đối với Tiểu Bắc kì thực rất tốt, vẫn luôn theo đuổi Nguyên Bắc.

Tưởng Mục Thăng nói: "Chuyện của họ, anh cũng không thể nhúng tay, cho họ tự ầm ĩ đi."

Tưởng Mục Thăng nói không sai, Nguyên Bắc chân trước trở về sơn trang, còn chưa kịp rửa sạch thân thể của mình, Kiều gia đã tới rồi. 

Ngày hôm qua Kiều gia mượn Tưởng Mục Thăng lôi Nguyên Bắc đi, kéo anh đến Hồn Xuân lâu, bảo Nguyên Bắc cùng mình uống rượu. Nguyên Bắc sao có thể uống thắng Kiều Quan Niên, cuối cùng bị chuốc bất tỉnh nhân sự.

Lúc mông lung, cảm giác có người vuốt ve thân thể mình, rất thoải mái, làm người chưa trải đời như Nguyên Bắc chịu đựng không nổi. Lúc đó Kiều Quan Niên nào chịu được tiếng rên rỉ như có như không của Nguyên Bắc chứ.

Nguyên Bắc vốn đã say mắt mở không ra, lại đột nhiên cảm nhận được phía sau đau đớn tận xương. Anh cảm thấy có cái gì đó đâm vào, cả người cứng ngắc, cơ hồ không thở nổi.

Nguyên Bắc mở to mắt, hai tay Kiều Quan Niên nắm thắt lưng anh, đang rong ruổi trên người anh.

Nguyên Bắc chưa từng thân thiết với ai, cũng không biết sẽ đau như vậy, sau một khắc đau đớn, cũng khó chịu không nói nên lời, Nguyên Bắc không kìm được thở dốc.

Nguyên Bắc cũng không dám hồi tưởng, anh cảm thấy mình nhất định là điên rồi. Anh ôm chặt lưng Kiều Quan Niên, giống như là người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, cắn bả vai Kiều Quan Niên. Cái loại cảm giác khó chịu và bủn rủn này, làm anh không khống chế được.

Hai người lăn lộn cả đêm, Nguyên Bắc kiệt sức. Ngày hôm sau ngày mới lên Nguyên Bắc đã tỉnh, thấy Kiều Quan Niên ngủ bên cạnh, Nguyên Bắc cũng không biết sức ở đâu, mặc quần áo tử tế quay về sơn trang.

Kiều Quan Niên lòng tràn đầy vui vẻ tỉnh lại, đêm qua rốt cục được thỏa mãn mong muốn, hơn nữa mình cũng làm Nguyên Bắc thoải mái, Nguyên Bắc động tình ôm mình, khẩn cầu mình tiến vào sâu hơn một ít, không khống chế được cầu xin tha thứ, làm Kiều Quan Niên hết sức vừa lòng, chẳng qua vừa mở mắt ra, lại không thấy người...

Kiều Quan Niên nhanh chóng rửa mặt, chạy ra khỏi Hồn Xuân lâu. Nguyên Bắc không có khả năng đến chỗ khác, tất nhiên là phải trở về sơn trang.

Kiều Quan Niên đến sơn trang, hạ nhân cũng đã quen hắn, hỏi hắn có phải tìm ông chủ Tưởng hay không. Kiều Quan Niên lại giữ chặt hạ nhân hỏi Nguyên Bắc trở về chưa.

Hạ nhân phi thường buồn bực, nói thẳng vừa trở về không lâu.

Kiều Quan Niên vô cùng lo lắng đi vào trong, đến trước phòng Nguyên Bắc, không kịp đợi đã gõ cửa. Nguyên Bắc vừa mới nằm một chút, anh thật sự không có sức đứng lên đi thanh lý thân mình, trên đùi hơi lạnh, đó là thứ Kiều Quan Niên lưu lại...

Nghe thấy có người gõ cửa, Nguyên Bắc còn tưởng rằng Tưởng Mục Thăng có việc tìm mình, tha thân mình mỏi mệt đứng lên mở cửa, nào nghĩ đến lại là Kiều Quan Niên.

Nguyên Bắc không chút suy nghĩ, phản xạ "rầm" một cái đóng cửa lại. Kiều Quan Niên chưa từng thấy Nguyên Bắc phản ứng nhanh như vậy, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì thiếu chút nữa đã gãy mũi.

Kiều Quan Niên vừa gõ cửa, vừa nói: "Tiểu Bắc mở cửa đi, em không mở cửa anh sẽ gào lên, làm ai cũng biết. Dù sao anh không để ý, người khác biết anh còn vui vẻ..."

Kiều Quan Niên giống vô lại, bên cạnh nha đầu hạ nhân đều lén nhìn. Nguyên Bắc người da mặt mỏng, không có da mặt dày như Kiều Quan Niên, không chịu nổi hắn kêu loạn, chỉ có thể mở cửa.

Kiều Quan Niên làm loạn ở sơn trang, Tưởng Mục Thăng đương nhiên biết, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng Nguyên Bắc quay về, sợ là mình cũng không thể ra tay quản, cũng không để ý đến họ nữa.

Thành Ôn nghe nói Kiều Quan Niên làm Nguyên Bắc, cố ý đến phòng bếp làm canh bổ huyết bổ khí, anh cũng không biết Nguyên Bắc có bị thương không nữa.

Tưởng Mục Thăng sợ cậu quá vất vả, nhưng may mắn nấu canh cũng không cần Thành Ôn trông, chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn và gia vị, bảo đầu bếp canh lửa, giữa trưa lúc ăn cơm là xong.

Nhưng vẫn không thấy Kiều Quan Niên và Nguyên Bắc đi ra, Tưởng Mục Thăng cười tủm tỉm nói: "Anh cảm thấy bọn họ không rảnh uống canh." 

Buổi tối Thường Hàm Tam đến, chuẩn bị đón Thành Ôn đến Quý Tân lâu.

Tưởng Mục Thăng vốn muốn dặn dò cậu một hồi, nhưng nghĩ đến Thành Ôn vốn là người trầm ổn, vì thế cũng đành thôi.

Thành Ôn ở trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, rất nhanh đã tới Quý Tân lâu.

Thường Hàm Tam tự mình mở cửa xe cho cậu, mời Thành Ôn xuống dưới.

Quý Tân lâu rất khí phái, Du gia bỏ không ít tiền vào đây. Du lão gia kỳ thật đã sớm đến, sai tiểu nhị nhìn thấy người Thành gia thì không cần ân cần, dù sao Du lão gia cảm thấy Thành gia bị thành như vậy rồi, đã không sống được nữa.

Thành Ôn đi vào, tiểu nhị cũng thấy được bọn họ, nhớ tới lời lão gia nói, cũng hết sức lười nhác, chậm rãi đi đến, cười nói không có thành ý gì: "Là Thành Nhị gia sao, đến ngồi đi, ngài gọi món gì?"

Thành Ôn nhìn tiểu nhị vờ vịt muốn mình ngồi ngay ở đại sảnh, cười lạnh nhìn một cái.

Thường Hàm Tam nhíu mày quát: "Tiểu nhị mày làm sao thế, ông chủ Du đã hẹn Nhị gia ăn cơm, ăn ngay ở đại sảnh chắc?"

Tiểu nhị kia lúc này mới cười nói: "Coi cái trí nhớ của tôi này, quên mất. Mời đến lầu hai, ông chủ của chúng tôi đã đến, đợi đã lâu!"

Mọi người lúc này mới lên lầu hai. Thành Ôn vào phòng bao, Du lão gia đã ăn, vừa uống rượu, vừa ăn sơn hào hải vị, trong phòng còn có một cô nương đang hát cổ khúc.

Thành Ôn đi vào, ông chủ Du tựa hồ cảm thấy mất hứng, dùng khăn tay lau mồm mép bóng nhẫy, phất phất tay ý bảo cô nương xướng khúc đi ra ngoài.

Du lão gia cười nói: "Thành nhị gia, mau ngồi!"

Thành Ôn khách sáo một câu, vừa ngồi xuống vừa cười nói: "Hôm nay gia phụ có bệnh nhẹ trong người, cho nên không tiện đến, gia phụ nhờ cháu hỏi thăm ông chủ Du."

Du lão gia cười giả mù sa mưa, nói: "Cũng được, chú gần đây rất tốt, ngược lại là phụ thân cháu đó, cần phải bảo trọng thân thể."

"Nào nào, uống rượu," Du lão gia rót rượu, vừa nói: "Nghe nói Ôn Soạn phường làm thuận lợi đủ đường, chỗ nhỏ của chú đừng làm cho cháu chê cười! Uống rượu! Chúng ta hôm nay không nói chuyện chính sự. Thật vất vả gặp được cháu, thả lỏng đi, uống chút rượu, nghe hát, thế nào?"

Thành Ôn nghe ông ta nói như vậy, tất nhiên biết ý đồ của mình, chẳng qua không thể làm thỏa mãn tâm ý của ông ta.

Thành Ôn cười nói: "Aiz, thật sự là không đúng dịp, gia phụ bảo cháu đến, đúng là nói chuyện chính sự với ông chủ Du, chuyện làm ăn."

Du lão gia lập tức không vui, cười lạnh một tiếng, đặt chén lên bàn, nói: "Làm ăn cái gì... Rồi, cũng chẳng có gì hay để nói. Cháu trai này, chú nói thật, em cháu làm loạn, chuyện Thành gia ở Tuyền Giang là ai ai cũng biết, chẳng qua tất cả mọi người ngại thể diện Thành gia, chưa nói nói ra mà thôi... Nếu cháu là chú, còn có thể vội vàng làm ăn à? Nếu chú làm ăn với Thành gia, người khác còn không chê cười Du gia à?"

Thành Ôn nói: "Ông chủ Du cũng không thể nói như vậy, đừng nói hiện tại Thành Hạo không phải người Thành gia, dù nó vẫn là người Thành gia, cũng không liên quan đến chuyện làm ăn. Nếu ông chủ Du muốn ngưng hẳn làm ăn với Thành gia, đơn giản hai điểm, một là tín dụng Thành gia quá nhiều, hai là tài chính Thành gia có vấn đề. Nhưng hiện giờ tiền quay vòng của Thành gia một chút cũng không có vấn đề, cũng không có chuyện tín dụng gì, sao có thể để cho người khác chê cười?"

Du lão gia "Ha ha" cười lạnh một tiếng, nói: "Nói trắng ra là, tường đổ mọi người đẩy, chú còn không đẩy, đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ Thành gia rồi. Thành Hạo kia còn biến con gái chú thành ngũ mê ba đạo, ngày nào cũng mê mẩn! Chú còn có thể làm ăn với Thành gia sao?"

Thành Ôn nghe ông ta nói tới đây, cũng không còn gì để nói nữa. Nói Du Tịnh Dao bị Thành Hạo làm thành ngũ mê ba đạo, nhưng Du Tịnh Dao thấy một người ái mộ một người, ông chủ Du thấy một người là muốn gả con gái cho một người, hận không thể gả con gái cho phú hào toàn thế giới mới được, nói cho cùng một cây cũng chẳng làm nên non. 

Trên mặt Thành Ôn không có biểu tình đặc biệt gì, lạnh nhạt nói: "Nếu ông chủ Du đã nói đến vậy, tôi cáo từ trước."

Du lão gia tâm nói coi như mày thức thời, nhưng ngoài miệng lại giữ lại: "Aiz sao cháu đi nhanh thế, làm ăn không thành còn có tình nghĩa, uống hai chén lại đi chứ?"

Ông ta giả mù sa mưa nói xong, đột nhiên phòng bao cách vách truyền đến một tiếng rên rỉ ngọt nị, một người phụ nữ nũng nịu rên: "A... Lữ thiếu gia... Chịu không nổi! Tha cho em đi... A thật thoải mái..."