Miêu Khải đi ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Nhiễm, phức tạp trong ánh mắt làm người vô pháp nhìn thấu.
Tạ Nhiễm cũng không nhìn Miêu Khải, vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, chờ Miêu Khải đi ra ngoài, mới hung hăng ném súng của Miêu Khải xuống đất.
Tưởng Mục Thăng đi qua, vỗ bả vai Tạ Nhiễm, nói: "Cẩn thận cướp cò... Không đáng nổi giận vì Miêu Khải."
Tạ Nhiễm hít sâu một hơi, tựa hồ giây lát khôi phục trong sáng trong ngày thường, cười nói: "Miêu Khải căn bản không đáng để tôi giận."
Anh nói xong, cười nói với Thành Ôn: "Ngược lại Thành nhị gia, cũng thật làm tôi kinh ngạc, thời khắc mấu chốt còn biết ăn nói hơn thằng nhóc Tưởng Mục Thăng này."
Thành Ôn nghĩ đến nhất định là câu "Tiểu Nhiễm nhà tôi"...
Kỳ thật Thành Ôn cũng chỉ là đột nhiên nghĩ ra, chỉ muốn làm Miêu Khải tức điên, cho hắn khỏi kiêu ngạo thôi.
Tạ Nhiễm nhướng mày cười nói với Thành Ôn: "Thành Nhị gia thế nào, người không thoải mái còn có thể chạy tới, đạt đến một trình độ nào đó quả thực không thể phản đối."
Thành Ôn nhất thời có một loại cảm giác vô lực, người vừa mới biểu lộ ra một cỗ yếu ớt tuyệt vọng, giây lát đã trở nên vô lại như vậy. Thành Ôn cười nói: "Ông chủ Tạ không có việc gì, tôi đi về trước."
Tưởng Mục Thăng đi theo Thành Ôn đi ra, nói: "Người em... Có khó chịu không."
Tai Thành Ôn nóng lên, phía dưới cậu vẫn nóng lên khó chịu, đi đường cũng gian nan, chẳng qua làm bộ như cười nhạt nói: "Ông chủ Tưởng băn khoăn nhiều quá, em cũng không phải con gái."
Tưởng Mục Thăng vươn tay qua, nắm chặt Thành Ôn nói, cười nói: "Đến sơn trang nghỉ ngơi đi, muộn chút anh đưa em trở về."
Thành Ôn bị giọng trầm thấp này của Tưởng Mục Thăng làm cho xương cũng như nhũn ra. Thật sự là không thể không nói, Tưởng Mục Thăng ôn nhu quả thật rất chọc người.
Tạ Nhiễm thấy hai người ra ngoài, đóng cửa lại, thoát lực dựa vào ván cửa, thở sâu.
Anh không nghĩ tới mình rời khỏi kinh thành, đi tới trấn nhỏ hẻo lánh, đã cải trang thành thế này mà Miêu Khải thật sự có một ngày tìm tới...
Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn hẹn hò, thường xuyên đến Thành gia gặp Thành Ôn. Thành Ôn sợ hắn động chân động tay bị người phát hiện, ngày nào cũng đến Ôn Soạn phường. Tưởng Mục Thăng biết Thành Ôn ở Ôn Soạn phường, ngày nào cũng đến Ôn Soạn phường.
Kỳ chuộc Nguyễn Dục cô nương ở Hồn Xuân lâu đã đến, Thành lão gia thật sự sai người đưa bạc cho Kiều Quan Niên, tổng cộng sáu vạn đồng bạc. Đây ở Tuyền Giang là giá trên trời, dù sao bảy vạn đồng bạc là cái giá mua chức quan ở thời còn Hoàng đế, Nguyễn Dục chỉ là con hát, lại giá trị nhiều tiền như vậy.
Thành phu nhân đương nhiên không vui lòng, nhưng trong niên đại này, phu nhân chỉ có thể giúp đỡ lão gia nạp thiếp. Nếu phản đối, chứng minh đức hạnh có vấn đề, nói không chừng lão gia không vui lại sẽ giam lỏng bà, hoặc là trực tiếp đuổi về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ của Thành phu nhân tuy rằng cũng là dòng dõi thư hương, nhưng không thể so với Thành gia, chẳng qua chỉ là cái xác không, lại bị đuổi về vậy sống không bằng chết, vĩnh viễn cũng đừng mong ngẩng đầu.
Khi Phượng Nhạn Bình làm phu nhân đương gia, Thành Thư Chí cũng từng cưới vợ bé, không có bối cảnh, cũng không có văn hóa, thân thế đáng thương, bán thân ở ven đường, được Thành lão gia thấy rồi đưa về nhà. Phượng Nhạn Bình cái loại tính cách này, sao có thể dung hạ vợ bé này, mỗi ngày nghĩ cách trị cô ta.
Nhưng cũng không lâu lắm đã bị người phát hiện. Thành lão gia lớn tuổi, ngủ chung với vợ bé mấy ngày đã bắt đầu lực bất tòng tâm, cũng không sủng ái cô ta nhiều hơn. Thời gian đó vợ bé lại mang thai, không kiểm điểm hành vi trộm ngủ với đàn ông, đây chính là tội lớn, hơn nữa Thành gia còn là đại môn nhà giàu, thể diện là quan trọng nhất.
Thành lão gia tức giận, muốn điều tra ra gian phu của vợ bé là ai, chẳng qua vợ bé kia vẫn sợ sệt không nói, qua hai ngày, vợ bé thắt cổ tự sát.
Vợ bé chết đi như vậy, Phượng Nhạn Bình lại giải hận, lại cảm thấy kinh hãi vô cùng. Nói cho cùng bà là nữ tắc nhân gia, chưa từng thấy người chết bao giờ.
Thành gia chú trọng mặt mũi như vậy, làm sao có thể nói cho người khác biết vợ bé là ngủ với đàn ông mà tự sát, công bố vợ bé là bệnh chết, không điều tra.
Cũng không biết Thành gia có phải là lây dính tử khí không, Thành tam gia Thành Hạo bị bệnh vài ngày, nha đầu hạ nhân thường xuyên có thể nghe thấy Thành tam gia từ trong mộng la to bừng tỉnh, phi thường thê lương.
Khí sắc Thành tam gia không tốt, Phượng Nhạn Bình đương nhiên lo lắng. Đây chính là con trai duy nhất của bà, lúc này Thành Hạo nói muốn đi ra ngoài du lịch, không đợi Thành lão gia đồng ý đã mang tiền đi ra cửa, đi một năm, thẳng đến khi Thành Ôn kết hôn mới trở lại Tuyền Giang.
Thành lão gia bởi vì chuyện vợ bé, cũng thấy xui, cũng không nhắc lại nạp thiếp nữa, nhưng nhà giàu Tuyền Giang nào chẳng có hai vợ bé, không thì cảm thấy không có mặt mũi. Nguyễn Dục có tên tuổi, người cũng xinh đẹp, hơn nữa tuổi trẻ, đều hợp tâm tư của Thành lão gia, kiềm chế không nổi muốn cưới cô về, nhất định rất hãnh diện.
Chuộc thân cho Nguyễn Dục sáu vạn đồng bạc, trong mắt người bên ngoài Thành gia thật đúng là tài đại khí thô, chẳng qua Thành lão gia cũng thấy đau thịt, sáu vạn đặt ở trên người ai cũng không phải số lượng nhỏ.
Tài lực Thành gia có chút căng thẳng, vừa lúc Phượng Nhạn Bình nói chuyện cũng cay nghiệt, Thành lão gia không muốn trở mặt với Phượng Nhạn Bình, cho nên cũng không phô trương, không tiếng động cưới Nguyễn Dục vào cửa.
Người ngoài chỉ biết Nguyễn Dục cô nương không chỉ hát hay, hơn nữa làm người phi thường kiểm điểm, bồi rượu cũng ít, càng miễn bàn bồi ngủ, người Tuyền Giang chưa ai hưởng qua Nguyễn Dục.
Thành lão gia lòng tràn đầy vui mừng, nhưng chân chính tiếp nhận thì thất vọng. Nguyễn Dục căn bản không phải hoàng hoa đại khuê nữ, nếu Thành lão gia biết kỳ thật Thành Hạo con mình đã sớm ngủ với vợ bé của mình, nhất định sẽ tức chết.
Thành lão gia đau lòng sáu vạn đồng bạc mua về cũng không phải hàng nguyên, nhưng vì mặt mũi cũng không thể nói ra. Cũng may Nguyễn Dục còn trẻ hơn Thành phu nhân lại xinh đẹp, miệng lại ngọt, lại còn biết làm nũng, Thành lão gia tuy rằng biết là vuốt mông ngựa, nhưng cũng không chịu được phụ nữ đẹp vuốt mông ngựa, thế nên cũng cho qua.
Thành Ôn từ Ôn Soạn phường về trời đã tối đen, bản thân đã dùng cơm chiều, nhưng hôm nay Thành lão gia vui vẻ, muốn cùng ăn cơm. Thành Ôn cũng không thể không nể mặt Thành Thư Chí, chỉ ngồi một lát, đáp ứng đi qua.
Trong nhà ăn cạnh chính phòng, một bàn đồ ăn phi thường nhiều, chẳng qua so với món của Thành Ôn thì quá mức đơn điệu.
Thành Ôn vào nhà ăn, Thành Thư Chí, Phượng Nhạn Bình cùng Thành Hạo đã đến. Thành phu nhân Phượng Nhạn Bình âm dương quái khí nở nụ cười, "Aiz, Nhị gia trở lại rồi, thật sự là người bận rộn, để cả nhà chờ lâu."
Mấy ngày này lửa giận trong lòng Thành phu nhân đặc biệt lớn. Nguyễn Dục rất biết làm người, chuyện gì cũng sắp xếp tốt, không giống vợ bé trước dễ dàng bị bà nắm nhược điểm. Thành phu nhân không có cách trị Nguyễn Dục, trong lòng tích góp từng tí một lửa giận, muốn tát lên người Thành Ôn.
Thành Ôn nở nụ cười, cũng ngồi xuống, cười nói: "Có chút chuyện nên tới muộn."
Thành Thư Chí cũng không quan tâm Thành phu nhân âm dương quái khí, hỏi Thành Ôn: "Làm ăn thế nào? Bận không, có mệt không?"
Thành Ôn nói: "Ôn Soạn phường rất náo nhiệt, không nghĩ đến nổi danh như vậy, bắt đầu bận rộn rồi. Con tìm mấy tiểu nhị, hiện tại cũng gọn gàng ngăn nắp."
Thành Thư Chí vừa lòng gật gật đầu. Thành phu nhân nhìn Thành lão gia một bộ vui mừng, trừng mắt, miệng cười, nói: "Ôn Soạn phường sao, Hạo nhi chúng ta cũng có Yến Hồi lâu, không phải cũng là tửu lâu sao."
Thành Thư Chí nhìn thoáng qua Thành Hạo, nói: "Yến Hồi lâu mấy tháng nay vẫn lỗ vốn. Nói đúng, không phải đều là tửu lâu sao. Hạo nhi con học Ôn nhi đi, gia nghiệp Thành gia không thể bại trong tay con."
Thành Hạo nén giận, nhưng sáng suốt không nói gì thêm, Phượng Nhạn Bình còn muốn lên tiếng, đã bị Thành Hạo giả cười ngăn lại, nói: "Cha giáo huấn đúng, con nhất định cùng Nhị ca học nhiều hơn. Nhưng sợ Nhị gia bận quá, cũng ngại quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi."
Thành Thư Chí nói: "Hai đứa là anh em, khách khí cái gì, đừng lí do lí trấu."
Thành Hạo không lý do lại bị mắng, hung hăng cắn răng, tiếp tục giả cười nói: "Vâng vâng, tối hôm nay con đi lấy kinh nghiệm ở chỗ Nhị ca."
Phượng Nhạn Bình không đa tâm như Thành Hạo, không thể thấy Thành Thư Chí mắng con mình, nói: "Em nói này lão gia, ngài không thể như vậy được! Hạo nhi làm sao, nó nói một câu ngài mắng một câu, có thể sống được không!"
Thành Thư Chí trừng mắt, vừa muốn răn dạy Phượng Nhạn Bình, Nguyễn Dục một thân xiêm y hồng nhạt, phía dưới váy dài hồng nhạt, búi tóc, cắm trâm bạc, cầm canh đi tới, cười nói: "Chị cả đừng nóng giận, nhất định là chờ nóng nảy, đã đói bụng rồi."
Phượng Nhạn Bình trừng mắt nhìn cô, cười quái dị nói: "Mày một con hát cũng xứng gọi tao là chị cả? Gọi phu nhân!"
Nguyễn Dục tựa hồ hoảng sợ, run run một cái, tay cầm canh cũng không ngừng run rẩy, hốc mắt dâng lên hơi nước, bộ dáng sợ hãi cực kỳ, ngẩng đầu ôn nhu kêu một tiếng: "Lão gia..."
Thành Thư Chí vỗ bàn, quát: "Có ăn cơm hay không, mất hết cả khẩu vị!"
Thành Hạo tìm Nguyễn Dục đến, kỳ thật là cùng đối phó Thành Ôn, nhưng mẹ mình máu ghen quá lớn, trong mắt không chứa được người khác, lại còn hay mỉa mai Nguyễn Dục.
Thành Ôn vừa định mở miệng dịu bầu không khí, làm người hiền lành, ngược lại bị Nguyễn Dục đoạt trước. Mắt Nguyễn Dục ngấn lệ, mềm mại nói: "Lão gia ngài đừng nóng giận, là Nguyễn Dục không tốt, làm phu nhân không vui. Nguyễn Dục nhận tội với phu nhân, ăn cơm trước đi."
Cô ta nói xong, đặt canh lên bàn, giây lát vui vẻ ra mặt, cười nói với Thành Thư Chí: "Đây là canh Nguyễn Dục tự hầm, lão gia mau nếm thử được không. Chỉ một chút thôi, nếu không ngon, lão gia cũng không được cười người ta."
Dáng vẻ chim nép vào lòng của cô ta dỗ ngọt được Thành Thư Chí. Nguyễn Dục nịnh Thành lão gia xong, lại múc thêm một chén cho Phượng Nhạn Bình, sau đó múc một chén cho Thành Ôn, ôn nhu đưa qua, xấu hổ cười nói: "Nhị gia, ngài cũng nếm thử đi."
Trên mặt Thành Ôn không có biểu tình gì, trong lòng cũng nghĩ Nguyễn Dục này thật đúng là không thể coi thường. Cậu đứng dậy vươn tay đón, Nguyễn Dục cầm chén canh, không cẩn thận, "vèo" một tiếng, vừa lúc vẩy vào tay Thành Ôn.
Thành Ôn bị nóng, Nguyễn Dục "Á" hét lên một tiếng, vội vàng khóc ròng: "Nhị gia... Tôi... Tôi không phải cố ý."
Thành Ôn cảm thấy tay đau rát, canh toàn là nước sôi, độ ấm cũng không thấp, giờ lại là mùa hè, nhiệt độ không khí buổi tối cũng rất cao, mu bàn tay đỏ lên, mình chưa nói gì, đối phương lại khóc sướt mướt.
Thành Thư Chí nói: "Nhanh chóng lấy đá cho Nhị gia."
Thành Ôn hít một hơi, nói: "Không cần, con đi ngâm nước lạnh, nóng một chút không sao, mọi người ăn trước đi."
Thành Ôn dứt lời, lấy khăn hạ nhân đưa cho, xoa xoa qua loa, xoay người ra nhà ăn.
Cậu mới đi vài bước, chưa qua hành lang gấp khúc, chợt nghe đằng sau có người gọi cậu, rõ ràng là giọng Nguyễn Dục.
Sắc trời đen, lúc này hạ nhân cũng đang ăn cơm, trong viện căn bản không có ai. Nguyễn Dục vừa khóc vừa chạy tới, túm góc áo Thành Ôn không cho cậu đi, nói: "Nhị gia, tay của ngài... Thực xin lỗi, em không phải cố ý, em... Em chỉ là nhìn thấy Nhị gia, trong đầu vui vẻ, không cầm vững..."
Thành Ôn không muốn nhìn cô ta giả mù sa mưa, quay đầu lại cười khan nói: "Di thái thái mau về đi, chỉ hơi nóng, không có gì."
Nguyễn Dục nghe thấy cậu nói ba chữ "di thái thái", nhất thời sửng sốt, có chút run lên. Cô ta tự phụ bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa tên tuổi rất lớn, là hồng bài đệ nhất Hồn Xuân lâu, bao nhiêu người theo đuổi mình, cuối cùng số phận không tốt, làm một di thái thái.
Thành Ôn thấy cô sửng sốt, cười lạnh một tiếng, muốn về phòng mình, nào biết Nguyễn Dục lại đột nhiên quát to một tiếng, xông lên vươn tay ôm lấy Thành Ôn từ phía sau, cả người dán chặt sau lưng Thành Ôn, khóc kêu lên: "Nhị gia, em không tin anh tuyệt tình với em như vậy... anh nhìn em đi, anh không biết rằng, em... Trong lòng em thủy chung chỉ có thể có Nhị gia thôi..."
Dù Thành Ôn là một người lãnh tĩnh cũng bị hành động khóc lóc om sòm này của Nguyễn Dục làm cho sửng sốt, nhưng rất nhanh Thành Ôn chợt nghe đến tiếng bước chân, có người tới đây.
Thành Ôn nghĩ ngay, nếu có người nhìn thấy mình và phụ nữ của Thành lão gia dây dưa không rõ, đây chính là lỗi lớn. Hóa ra Nguyễn Dục căn bản là không chịu yên.
Thành Ôn nhanh chóng tránh ra. Nguyễn Dục là phụ nữ, không có sức lớn như cậu, bị đẩy lùi liên tục vài bước, tựa vào trên cây oa oa khóc. Thành Ôn lại không liếc nhìn cô ta một cái, nửa điểm cũng không thương hương tiếc ngọc, chạy vội.
Nguyễn Dục dựa vào cây có chút nghiến răng nghiến lợi, chưa đến một lát, Thành phu nhân được hai nha đầu đỡ tới bên này, vừa đi còn vừa nói: "Bữa cơm này không ăn nổi! Lão gia rõ ràng là bất công!"
Nha đầu nhanh chóng nói: "Phu nhân đừng nóng giận, tức giận thương thân, nên ăn nói dịu dàng với lão gia."
Thành Ôn trở về phòng, Mai Ngọc thấy tay cậu, nhanh chóng lấy chút đá, vừa đá vừa nước, còn bôi thuốc, sợ Thành Ôn bị bỏng đau.
Mai Ngọc nói: "Nhị gia, ngài cẩn thận một chút đi, di thái thái không phải thứ tốt gì, mỗi ngày câu tam đáp tứ, chỉ có lão gia coi cô ta là bảo bối."
Thành Ôn cười lạnh, nói: "Cũng không phải người bớt lo... Đến em cũng có thể nhìn ra."
Mai Ngọc nghe, hừ giọng: "Thiếu gia ngài nói gì thế, như thể ngày thường nô tỳ ngốc nghếch vậy."
Thành Ôn cười nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Mai Ngọc bôi thuốc cho cậu, nói: "Mới không phải, ai đối tốt với hạ nhân chúng em, ai tiếu lí tàng đao, nô tỳ thấy rõ. Nguyễn Dục là kẻ lẳng lơ, nô tỳ còn trộm nhìn thấy cô ta cùng Tam gia câu kết làm bậy, nhất định không sạch sẽ!"
Thành Ôn nói: "Con gái con đứa, không được nói khó nghe như vậy."
Mai Ngọc thè lưỡi, nói: "Không phải nô tỳ nói khó nghe mà, là thật đấy."
Thành Ôn đã sớm biết quan hệ của Thành Hạo cùng Nguyễn Dục không ít, lần trước ở Hồn Xuân lâu đã nghe tiểu nhị nói qua nếu thật sự phức tạp giống như Mai Ngọc nói, vậy có chuyện.
Thành Ôn nói: "Bản thân em biết là được, đừng đi nói lung tung, di thái thái không đơn giản, cẩn thận bị cắn ngược lại một hơi."
"Nô tỳ biết rồi."
Thành Ôn đắp tay trong chốc lát, cảm thấy không đau nữa, cũng không để bụng. Mai Ngọc sợ lưu lại sẹo, bảo ngày mai còn phải bôi thuốc.
Chờ làm xong, Thành Ôn ngồi trước bàn, nghiên cứu đồ ăn một lát. Ôn Soạn phường sở dĩ náo nhiệt là bởi vì có rất nhiều người bên ngoài chưa từng ăn, cảm thấy phi thường mới mẻ.
Thành Ôn viết hai món dược thiện, chuẩn bị ngày mai bảo tiểu nhị làm một lần, lại muốn làm một cái bánh kếp hoa quả thử xem. Bây giờ là mùa hè, hoa quả còn tươi, nếu như có thể làm ra bánh kếp hoa quả, nhất định rất thu hút, chẳng qua bơ không dễ kiếm.
Dù sao giao thông còn chưa tiện, muốn tìm đồ Tây cần một đoạn thời gian dài.
Thành Ôn ghi chép một lát, nhớ kỹ các bước làm để tránh về sau quên mất. Mai Ngọc lại đây nhìn thoáng qua, cái gì cũng không hiểu, nói: "Thiếu gia, nước ấm có rồi, ngài gần đây đều đi sớm về trễ, nhất định ngâm nước ấm, như vậy mới đỡ mệt."
Thành Ôn gật gật đầu, Mai Ngọc chuẩn bị khăn sạch sẽ và quần áo tắm sạch sẽ cho cậu, Thành Ôn ra cửa, đến phòng tắm không xa ngâm một lát.
Từ khi cùng Tưởng Mục Thăng hẹn hò, Tưởng Mục Thăng trừ lần đó cũng chưa làm hành động gì quá đáng, vẫn luôn ôn nhu săn sóc, nếu như hôn môi cũng chỉ là nhợt nhạt chạm vào, cũng biết Thành Ôn bị ép quá đáng.
Thành Ôn dùng chỗ kia vẫn là lần đầu tiên, làm cho cậu không muốn nhớ lại, bởi vì cái loại cảm giác này khó có thể khống chế, tựa hồ bị Tưởng Mục Thăng nắm mũi dẫn đi. Nhiều ngày trôi qua như vậy, phía dưới đã không khó chịu nữa, nhưng tỉnh táo lại, hồi ức như thủy triều sẽ chôn vùi Thành Ôn, làm Thành Ôn có chút tim đập không xong.
Thành Ôn lau khô người, mặc quần áo xong, chuẩn bị về phòng, nước ấm quả thật thư giãn, Thành Ôn cũng mệt rã rời.
Thành Ôn trở về phòng, bên trong có bóng người. Cậu còn tưởng rằng là Mai Ngọc đang thu dọn phòng, đẩy cửa đi vào, người nọ dừng một chút làm Thành Ôn cảm thấy có gì là lạ.
Thành Ôn đi qua gian ngoài, đi vào, lại thấy Thành Hạo đứng ở trước bàn, thấy Thành Ôn tiến vào, cười chào hỏi: "Nhị ca."
Thành Ôn nhìn thấy Thành Hạo, nói: "Trễ như thế lại đây, Tam đệ có chuyện gì không?"
Thành Hạo cười nói: "Nhị ca, anh không nhớ rõ, cha bảo em học hỏi anh mà. Anh cũng không biết đâu, anh rời bàn đầu tiên, cha nhắc tới em cả đêm, nói em đừng làm Thành gia mất mặt, em trai đương nhiên lấy kinh nghiệm của anh, miễn cho làm Thành gia mất mặt, có phải hay không."
Thành Ôn mắt lạnh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chuyện làm ăn của Tam gia, còn muốn học tôi cái gì."
Ánh mắt Thành Hạo chuyển một chút, vô ý nhìn thấy dấu hồng trên cổ Thành Ôn. Thành Ôn mới vừa tắm xong, tóc vẫn hơi ướt, thời tiết quá nóng, cổ áo áo dài cũng không cài, dấu vết này đương nhiên là ngày ấy Tưởng Mục Thăng lưu lại.
Thành Hạo nhìn cổ trắng nõn của Thành Ôn, đầu tiên là sửng sốt, lập tức đột nhiên "Ha ha" bật cười, chậm rì rì đi qua, xoay quanh Thành Ôn đánh giá, cười nói: "Tao cũng biết, Nhị ca giỏi của tao, tao cũng biết vì sao mày làm ăn giỏi hơn tao. Mày xem xem, ông chủ Miêu nhìn trúng mày, ông chủ Tưởng cũng không tồi với mày..."
Hắn nói xong, âm trầm cười nói: "Có phải phía dưới nhiều thêm một thứ đồ chơi, trời sinh hút đàn ông?"
Thành Ôn híp mắt, quay đầu nhìn hắn, Thành Hạo bị nhìn chăm chú khó hiểu run run.
Giọng Thành Ôn tuy rằng lạnh, lại không thấy giận, cười nói: "Thành Hạo, không phải cậu nắm được nhược điểm của tôi sao, vì sao không nói ra đi?"
Thành Ôn là người làm ăn, đầu óc đương nhiên nhanh nhẹn. Thành Hạo ngay từ đầu đã biết thân thể này có nhược điểm, nhưng vẫn luôn không nói.
Thành Hạo loại bản tính này, vẫn luôn muốn độc chiếm gia nghiệp Thành gia, Nhị gia nhà mình là một con "quái vật", làm sao có thể không tuyên dương làm dư luận xôn xao? Nhưng Thành Hạo không làm như vậy, hắn chỉ uy hiếp Thành Ôn lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng không phải bởi vì Thành Hạo từ bi.
Thành Ôn cũng đoán được, tất nhiên là Thành Hạo cũng có nhược điểm, rơi vào tay chính chủ này. Nhưng Thành Hạo cũng không biết Thành Ôn đã thay đổi ruột, chỉ biết là Thành Ôn trong một năm hắn đi, bản tính thay đổi, không bao giờ khúm núm, càng ngày càng khó giải quyết.
Thành Hạo bị cậu cười hỏi như vậy, lập tức mặt biến sắc, trắng bệch một mảnh, thậm chí còn run run, ánh mắt lung lay một chút, có vẻ phi thường kinh hoảng, cất cao giọng, đột nhiên vươn tay túm cổ áo Thành Ôn, quát: "Mày không thể nói ra! Thành Ôn! Nếu mày nói ra, tao sẽ liều mạng với mày, trong tay của tao cũng có nhược điểm của mày!"
Thành Hạo có vẻ phi thường kích động, có chút phát cuồng, Thành Ôn bị hắn siết chặt như vậy, hô hấp không thông mãnh liệt ho khan.
Thành Hạo bóp cổ cậu, "rầm" một tiếng ép cậu ngửa mặt lên bàn. Hắn mở to hai mắt, hung tợn nói: "Thành Ôn! Mày là cái thá gì! Mày cũng dám uy hiếp tao? Đồ quái vật! Mày căn bản không xứng uy hiếp tao, cẩn thận tao không vui, nói hết ra ngoài! Mày không cho tao sống, tao cũng không cho mày sống tốt! Cùng lắm thì chúng ta liều mạng!"
Thành Ôn nhìn bộ dáng hắn điên cuồng, nhíu nhíu mày, sâu kín nói: "Nhưng cậu tiếc mạng hơn tôi."
Thành Hạo hung hăng run run, tay bóp Thành Ôn cũng trắng bệch, móng tay siết chặt, trong ánh mắt đều là tơ máu, đột nhiên cười rộ lên, giống như điên rồi.
Một tay khác của hắn duỗi lên, xé rách quần áo Thành Ôn, cười nói: "Miêu Chính không đ*t chết mày, vậy để cho tao tới, để tao nếm thử tư vị của Nhị ca! Xem mày còn cái gì để uy hiếp tao không!"1