Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 33: Thổ lộ




Nguyên Bắc bị Kiều gia lôi kéo uống rượu, chuốc đến hai chân như nhũn ra. Kiều Quan Niên thuận lý thành chương kéo Nguyên Bắc đi, chẳng qua Nguyên Bắc cũng không phải là người dễ bắt nạt, Kiều gia tuy rằng muốn làm gì đó, nhưng cái gì cũng không làm được.

Sáng sớm hôm sau, bọn tiểu nhị đã lục tục đến, bắt đầu quét tước mặt tiền cửa hàng. Nguyên Bắc tới cửa gian phòng lầu ba, chuẩn bị hỏi Tưởng Mục Thăng lúc nào trở về.

Nguyên Bắc gõ gõ cửa, bên trong rất nhanh truyền đến giọng Tưởng Mục Thăng. Nguyên Bắc đẩy cửa đi vào, vén bình phong, nhất thời sững sờ.

Tưởng Mục Thăng nằm trên giường, áo ném xuống đất, thân trên trần, hai tay bị còng, trong phòng lại đều là đồ vật lộn xộn, Nguyên Bắc lập tức xấu hổ.

Nguyên Bắc nói: "Gia... Ngài đây là... Đây là gặp trộm ạ?"

Tưởng Mục Thăng bất đắc dĩ, lắc tay, ý bảo cởi còng tay, nói: "Nhanh đi tìm chìa khóa, mở cái đồ bỏ này ra."

Ngày hôm qua Thành Ôn đi, Tưởng Mục Thăng cũng tìm chìa khóa, nhưng không tìm được, chỉ sợ là bị Thành Ôn mang đi. Hắn lại cởi trần, cũng không ra được, lầu ba không có ai lên đây, tiểu nhị cũng đi hết sạch. Tưởng Mục Thăng thật sự là càng ngày càng bội phục Thành Ôn sao lại nghĩ ra cách trị người thiếu đạo đức như vậy.

Vẫn luôn chờ đến sáng sớm, Nguyên Bắc đến, lúc này mới vội vội vàng vàng đi tìm ông chủ Tạ lấy chìa khóa.

Ông chủ Tạ hơi say rượu, lúc này mới tỉnh, vừa nghe Nguyên Bắc nói, đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó vỗ bàn cười ha hả, một chút cũng không có cảm giác say, tự mình cầm chìa khóa lên lầu ba, đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Tưởng Mục Thăng cởi trần, bị còng tay.

Tưởng Mục Thăng ngược lại khí định thần nhàn, cũng không ngại ngùng gì. Ông chủ Tạ vừa cười, vừa giơ giơ cái chìa khóa lên, nói: "Nhị gia cũng đúng là ác, người ác còn có quỷ ác. Tưởng Mục Thăng cậu cũng có ngày bị xử đẹp, nhìn đúng là hả dạ."

Tưởng Mục Thăng cười nói: "Cũng lạ, tôi cũng không trêu chọc anh gì, anh hả dạ cái gì?"

Ông chủ Tạ cười nói: "Đơn thuần xem náo nhiệt thôi, Tưởng Mục Thăng ngay cả Thiên Vương cũng không sợ, cũng có một ngày giống con gà trống bị đánh bại, có thể không buồn cười à?"

Anh nói xong, ném chìa khóa ném qua, "Nếu tôi không có chìa khóa thì làm thế nào? Cậu muốn tìm thợ khóa đến đây, hay là cởi trần đi tìm Thành nhị gia?"

Tưởng Mục Thăng biết ông chủ Tạ bản tính độc miệng, cũng không nói gì thêm, kệ anh cười, cởi còng tay, tự cầm áo mặc vào, sau đó lắc lắc cánh tay, dù sao còng cả đêm, cánh tay cũng đau.

Tưởng Mục Thăng trở về sơn trang, tắm rửa một cái, tắm toàn thân đầy mùi rượu đi, lại đổi một bộ quần áo, tìm Nguyên Bắc, nói: "Nhị gia hôm nay đến Ôn Soạn phường không?"

Nguyên Bắc nói: "Hẳn là không đến, không ai đến thông báo nói Nhị gia tới."

Tưởng Mục Thăng gật đầu một cái, nói: "Tìm ít quà, lát nữa đến Thành gia."

"Đến Thành gia?"

Tưởng Mục Thăng cười nói: "Đúng, đi chúc, đương nhiên cần quà. Thành lão gia chuẩn bị nạp thiếp, đương nhiên cần đến chúc."

Nguyên Bắc không hỏi nhiều, rất nhanh chuẩn bị quà. Tưởng Mục Thăng cũng không mở ra nhìn, hoàn toàn tin được Nguyên Bắc. Dù sao Nguyên Bắc đi theo mình nhiều năm như vậy, đã quen thuộc chuyện làm ăn, biết cái gì mới làm quà được.

Tưởng Mục Thăng đưa theo Nguyên Bắc đến Thành gia. Thành Ôn kỳ thật vừa mới rời giường không lâu, bởi vì đêm qua trả đũa được Tưởng Mục Thăng, lòng đột nhiên cực kì vui vẻ, còn vui hơn cả xử Miêu Chính, cũng dậy muộn.

Lúc sáng dậy tuy rằng thân mình vẫn không quá thoải mái, nhưng đã đỡ hơn hai ngày trước. Thành Ôn bảo Mai Ngọc đun nước ấm, chuẩn bị ngâm tắm.

Thành Ôn mới vừa ngâm, Mai Ngọc lui ra ngoài, chợt nghe hạ nhân nói ông chủ Tưởng đến, đang ngồi ở chính đường.

Mai Ngọc thấy không ổn, nhanh chóng chạy về gõ cửa, cách cửa hô: "Nhị gia, ông chủ Tưởng đến."

Thành Ôn thật vất vả thả lỏng một chút, không nghĩ tới Tưởng Mục Thăng lại đến Thành gia, lúc này vội vàng lau khô người, bảo Mai Ngọc đổ nước đi.

Mai Ngọc chân trước vừa mới dọn dẹp xong, Tưởng Mục Thăng chân sau đã tới rồi. Thành lão gia cũng không đi theo, dù sao Tưởng Mục Thăng ở chính đường đã khách sáo xong với Thành lão gia, quà cáp cũng đưa qua, lại nói bàn chuyện làm ăn với Thành Ôn, Nguyên Bắc cũng không đi theo.

Thành lão gia tất nhiên đồng ý vội, bảo hạ nhân dẫn Tưởng Mục Thăng đi vào trong.

Tóc Thành Ôn vẫn chưa lau khô, có chút hơi nước, có vẻ ẩm ướt. Làn da thiên trắng của Thành Ôn cũng bị nước ấm bốc hơi có chút đỏ lên, mà ngay cả chỗ bả vai áo dài cũng có hơi nước, Tưởng Mục Thăng thấy, mỉm cười híp mắt.

Thành Ôn nói: "Mai Ngọc, đi pha trà cho ông chủ Tưởng."

Tưởng Mục Thăng miệng khách sáo, Mai Ngọc đi ra ngoài.

Tưởng Mục Thăng ngồi xuống, hắn không phải lần đầu tiên tới, coi như là quen thuộc. Thành Ôn cười nói: "Ông chủ Tưởng đêm qua ngủ ngon giấc không?"

Tưởng Mục Thăng cười nói: "Giường Hồn Xuân lâu cứng quá, bả vai vẫn đau."

Thành Ôn chỉ cười một chút, chuyển đề tài, nói: "Hôm nay ông chủ Tưởng đến, giữa trưa ở lại ăn một bữa cơm rồi mới đi chứ?"

Tưởng Mục Thăng nói: "Nếu Nhị gia tự mình xuống bếp, Tưởng mỗ tất nhiên không nỡ đi."

Tưởng Mục Thăng nói ái muội, Thành Ôn không cảm thấy mất tự nhiên gì, cười nói: "Mời ông chủ Tưởng ăn cơm, tất nhiên là tự tôi xuống bếp, chỉ sợ ông chủ Tưởng ghét bỏ tôi làm quá đơn sơ." 

Thành Ôn nói xong, đứng dậy, ngày đã không còn sớm, "Ông chủ Tưởng ngồi một lát, tôi đi làm mấy món."

Tưởng Mục Thăng cũng đứng dậy theo cậu, nói: "Một mình tôi ngồi thì nhàm chán, không bằng nhìn xem Nhị gia làm đồ ăn như thế nào."

Thành Ôn cũng không phản bác, dẫn Tưởng Mục Thăng đến phòng bếp. Người ở bếp nhiều, nhưng cũng không loạn, Thành Ôn thường đến phòng bếp làm vài món thức ăn thí nghiệm.

Thành Ôn tìm kiếm một chút, bởi vì Tưởng Mục Thăng cũng không kén ăn, cũng không cần đồ ăn cao sang gì, thấy trên bếp đun canh xương củ từ, vớt một ít xương lên, đặt ở chén đĩa, chuẩn bị gia vị, làm sườn xào chua ngọt, bớt việc còn dễ ăn.

Tưởng Mục Thăng nhìn cậu khuấy đường, biến nước đường thành màu hổ phách, nhìn ngón tay thon dài của Thành Ôn chuyển động linh hoạt, trong lòng Tưởng Mục Thăng nổi lên một tia cảm giác ngứa ngáy, lại nghĩ tới tối hôm qua Thành Ôn chủ động.

Tưởng Mục Thăng ho khan một cái, nói: "Nhị gia, ngày hôm qua nói sẽ nói chuyện lại..."

Tưởng Mục Thăng mới nói tới đây, Thành Ôn đã đổ sườn vào nồi xào, "xèo" một tiếng giọt nước mỡ vang lên, vùi giọng Tưởng Mục Thăng xuống.

Tưởng Mục Thăng nhướng mi, không nói gì nữa. Thành Ôn múc sườn vàng ra, rót nước đường, lập tức sườn biến thành màu hổ phách, lớp da sáng lên, trông rất đẹp mắt, phi thường làm cho người thèm ăn.

Thành Ôn làm xong, lại nhặt mấy con tôm lột da, cắt củ từ xào. Trước đó vài ngày làm chút thịt luộc, vừa lúc lấy ra một chút, cắt thành lát cắt, lột tỏi, chế thêm ít giấm, làm thành một món tỏi giã thịt luộc.

Một món ăn mặn, một món chay, một món rau trộn, tuy rằng đơn giản, nhưng nhìn qua rất tinh xảo. Mùi đường giấm làm người thèm thuồng, tôm bóc vỏ xào củ từ thơm phức, tỏi giã thịt luộc càng là một món ăn nổi tiếng, thịt ba chỉ béo ngậy, riêng mùi tỏi và dấm đã thấy thơm.

Thành Ôn bảo người bưng đồ ăn lên, đặt trong phòng, mời Tưởng Mục Thăng ngồi xuống, cho hạ nhân đi ra ngoài.

Thành Ôn cười đưa đũa qua, nói: "Ông chủ Tưởng nếm thử hương vị, những đồ ăn này coi như là tôi nhận lỗi. Ngày hôm qua uống rượu nặng, đùa quá, có nhiều chỗ đắc tội."

Tưởng Mục Thăng nở nụ cười một tiếng, nhưng cũng không tỏ vẻ gì với "Uống rượu nặng, đùa quá", gắp một miếng sườn trước. Thịt sườn non, như là bọc canh loãng, bên ngoài lại xốp giòn, chua ngọt, nhưng cũng không gắt, cho dù người thích ăn ngọt, món ăn này cũng thích hợp.

Tỏi giã thịt luộc trắng mềm, gắp lên lại không tiêu tan, mang theo dẻo dai, mùa hè ăn tốt nhất, vị lạnh lẽo thơm mát, hương dấm có năng lực thúc đẩy cảm giác thèm ăn.

Mà củ từ được xào với tôm bóc vỏ, cực kì giải ngấy, tôm bóc vỏ thơm, củ từ mềm nhũn, mang theo giòn giòn.

Tưởng Mục Thăng nếm một hơi, gật gật đầu, cười nói: "Đồ ăn của Nhị gia đều ngon, không chê được... Sau này nếu ai gả cho Nhị gia là được hưởng phúc."

Thành Ôn khách sáo nở nụ cười, cầm chiếc đũa cũng gắp một miếng tỏi giã thịt luộc ăn. Tưởng Mục Thăng nhìn cậu ăn cùng nhã nhặn, nhưng cũng không làm ra vẻ, theo bản năng nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của đối phương vài lần, lập tức đưa ánh mắt qua chỗ khác.

Thành Ôn một bộ không hề gì, nói: "Ông chủ Tưởng thật sự là quá khen, ngài cũng nhìn thấy, dáng vẻ của tôi, ai nguyện ý gả khuê nữ lại đây?"

Cậu nói mịt mờ, nhưng Tưởng Mục Thăng nghe rõ, tất nhiên chỉ cơ thể khác thường của cậu.

Tay cầm đũa của Tưởng Mục Thăng đột nhiên dừng một chút, trong đầu chợt lóe, hóa ra trong lòng Thành Ôn vẫn luôn không qua được cái này.

Tưởng Mục Thăng kinh hoàng một trận, cũng không biết có phải làm thương nhân lâu không, trong lòng hắn đã tính toán nếu Thành Ôn nói như vậy, vậy chứng minh cậu cũng không định cưới ai, cũng không định nói bí mật của mình cho người khác biết, mình thành người duy nhất biết bí mật này. Vừa nghĩ tới mình đối với Thành Ôn mà nói là đặc biệt, Tưởng Mục Thăng có chút vui vẻ khó hiểu.

Nhưng trên mặt hắn lại giấu giếm thanh sắc, nói: "Nhị gia đừng tự coi thường mình."

Hắn nói xong, dừng một chút, để đũa xuống, biểu tình trên mặt trịnh trọng, hai mắt nhìn chăm chú vào Thành Ôn, giọng ôn nhu thấp trầm, nói: "Thành Ôn, ngày ấy đưa em về sơn trang từ chỗ Miêu Chính, tất cả những chuyện Tưởng Mục Thăng tôi làm, đều là suy nghĩ kĩ càng, không có chuyện nào là vui đùa."

Thành Ôn nghe, lòng run lên, chiếc đũa "cạch" một tiếng từ trong tay trượt ra ngoài, rơi xuống đất.

Thành Ôn phát hiện mình thất thố, vội vàng xoay người nhặt, lập tức điều chỉnh tâm tình của mình, hít sâu một hơi. Tưởng Mục Thăng nói rất mơ hồ, cậu không nghe được đối phương đến tột cùng muốn nói gì.

Nếu nói là Tưởng Mục Thăng thích đàn ông, cũng không phải không có khả năng. Dù sao Tưởng Mục Thăng đã ba mươi tuổi, nhưng cũng không có gièm pha gì, cũng không thấy hắn ái muội với thiên kim tiểu thư nhà ai, vẫn luôn đứng đắn, để cho người khác không nắm được nhược điểm.

Nhưng, vô luận Tưởng Mục Thăng thích đàn ông cũng được, hay là thích phụ nữ cũng thế, Thành Ôn cảm thấy cũng sẽ không phải mình.

Thành Ôn đời trước bị mẹ phản bội, mẹ vì cái gọi là tình yêu không tiếc ép con vào đường cùng. Thành Ôn không biết ngay cả quan hệ huyết thống cũng không thể tin tưởng, mình còn có thể tin ai? 

Chẳng lẽ có thể tin người đàn ông khoác áo da thương nhân này sao?

Tưởng Mục Thăng thấy Thành Ôn không nói lời nào, một bộ như có điều suy nghĩ, cuối cùng chỉ cười cười, chuyển hướng đề tài, cười nói: "Tay nghề của Nhị gia càng ngày càng tốt, nếu sau này tôi về kinh thành, nói vậy Nhị gia cũng có thể một mình kinh doanh Ôn Soạn phường."

Thành Ôn nghe, nhất thời hồi thần, không giấu được kinh ngạc, nói: "Ông chủ Tưởng muốn về kinh?"

Tưởng Mục Thăng nhìn phản ứng của cậu, thần sắc kinh ngạc của Thành Ôn tuy rằng chỉ lướt qua, nhưng làm sao có thể thoát được ánh mắt của Tưởng Mục Thăng. Đáy lòng Tưởng Mục Thăng hơi động, vô luận Thành Ôn bởi vì sao không muốn mình đi, đây ít nhất đều là tốt.

Tưởng Mục Thăng lại cười tủm tỉm, tựa hồ không phát hiện biểu tình của Thành Ôn, nói theo: "Đúng vậy, Tưởng mỗ dù sao cũng là người làm ăn, trấn Tuyền Giang mặc dù tốt, nhưng cũng không thể ở lâu, cũng không thể không để ý đến chỗ khác, không phải sao?"

Thành Ôn cũng không biết vì sao, đột nhiên không nuốt nổi nữa, cổ họng gian nan lăn động một cái, khô khốc kéo ra một nụ cười nhạt, nói: "Lúc ông chủ Tưởng đi ngàn vạn đừng không tiếng động, để tôi đi tiễn ông chủ Tưởng mới phải phép."

Tưởng Mục Thăng cảm nhận được cảm xúc Thành Ôn dao động, trong lòng nhiều ít có chút đắc ý, còn vui vẻ hơn cả làm ăn có lãi, tiếp tục nói: "Tất nhiên sẽ không phải không có tiếng gì, chỉ nói là không biết khi nào thì đi, khẳng định còn phải mấy ngày nữa."

Thành Ôn gật gật đầu, cũng không nói nữa, một bữa cơm ăn quỷ dị.

Chờ ăn cơm xong, Mai Ngọc và vài nha hoàn vào thu dọn, bưng nước trà cùng tráng miệng.

Mai Ngọc gặp qua Tưởng Mục Thăng mấy lần, Tưởng Mục Thăng với ai cũng khách khách khí khí, Mai Ngọc lại còn nhỏ, nhìn không ra Tưởng Mục Thăng xa cách, chỉ cảm thấy ông chủ Tưởng quả nhiên khác hẳn, chẳng những có tiền có địa vị, lại không tự cao tự đại giống người khác, tất nhiên kính sợ Tưởng Mục Thăng vô cùng.

Mai Ngọc bưng tráng miệng lên, cười nói với Tưởng Mục Thăng: "Ông chủ Tưởng, đây chính là Nhị gia chúng tôi làm, ngài nhất định phải nếm thử, ăn đặc biệt ngon!"

Tưởng Mục Thăng quả thật không làm kiêu, cười nói với Mai Ngọc: "Nếu là Nhị gia làm, tôi phải ăn nhiều một chút."

Nói xong, hắn còn ôn hòa cười với Thành Ôn.

Mí mắt Thành Ôn nhảy dựng, cảm thấy nụ cười này của Tưởng Mục Thăng quá mức ôn nhu, lại làm lòng cậu giật mình, thắt lưng không tự chủ mà như nhũn ra.

Mai Ngọc "Ha ha" cười, một chút cũng không xa cách, tán gẫu hăng hái với Tưởng Mục Thăng. Thành Ôn nói: "Được rồi Mai Ngọc, đừng có không quy không củ nữa, để khách chê cười."

Mai Ngọc thè lưỡi, rụt cổ. Trong ngày thường Thành Ôn đều cực dễ tính, hôm nay nghe là biết, nhất định là ai sờ trúng vảy ngược của Thành Ôn. Mai Ngọc nhanh chóng cầm lấy ấm trà, cười nói: "Ai nha, hết trà rồi, nô tỳ đi rót thêm một ít đến."

Nói xong, Mai Ngọc nhanh như chớp bưng ấm trà chuồn ra phòng, còn săn sóc đóng cửa lại.

Tâm tình Tưởng Mục Thăng tựa hồ càng ngày càng tốt, giống như sắp câu được cá lớn, còn cố ý cười nói: "Tôi thấy Mai Ngọc kia cũng là người thật tình, nhanh mồm nhanh miệng."

Thành Ôn nâng trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi bọt, sâu kín cười nói: "Tính tình gì, chỉ là hấp ta hấp tấp thôi... Sao tôi không biết, hóa ra ông chủ Tưởng thích thế này? Vậy cũng được, tôi đưa Mai Ngọc cho ông chủ Tưởng, thế nào? Cũng khỏi phải bảo tôi keo kiệt."

Thành Ôn không chú ý, lời mình nói chua loét...

Tưởng Mục Thăng ho khan một cái, cười nói: "Nhị gia quá khách khí, tuy rằng Mai Ngọc rất tốt, nhưng trong lòng Tưởng sớm đã có người."

Hắn nói xong, Thành Ôn rõ ràng sửng sốt, trượt tay, "cạch" một tiếng vang nhỏ, chén trà không cẩn thận đánh rơi xuống bàn, may mà không rơi xuống đất, cũng không vỡ.

Thành Ôn cười gượng một tiếng, cầm lấy chén, một lần nữa rót trà, trong lòng có chút tự giễu. Quả nhiên người giống như Tưởng Mục Thăng, làm sao có thể có thái độ đặc biệt gì với "quái vật" như mình, nhiều lắm là vui đùa một chút thôi, nhất thời mới mẻ, mới xong là qua.

Thành Ôn thu liễm cảm xúc dư thừa, cười nói: "Vậy phải chúc mừng ông chủ Tưởng, ôm được người đẹp về."

Tưởng Mục Thăng khẽ cười một tiếng, "Chúc mừng cái gì? Không phải em chưa đồng ý tôi sao."

Thành Ôn ban đầu nghe không hiểu, nhưng thấy Tưởng Mục Thăng đã đứng lên, đi đến bên người Thành Ôn, một tay chống trên bàn, vừa nói vừa khoát tay lên đầu vai Thành Ôn, thoáng khom lưng xuống, môi cơ hồ dán bên tai Thành Ôn, phả hơi lên mặt Thành Ôn.

Thành Ôn vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn hơi ướt át, mang theo mùi thơm ngát thản nhiên, tinh tế đụng tới chóp mũi Tưởng Mục Thăng, làm đáy lòng hắn cũng ngứa.

Thành Ôn không được tự nhiên, thân mình mới nếm thử tình dục tựa hồ dị thường mẫn cảm, nhịn không được nổi da gà, không tự chủ được ngừng hô hấp.

Tưởng Mục Thăng tựa hồ phát hiện phản ứng của Thành Ôn, đè thấp giọng, giọng có chút khàn khàn, ái muội thấp giọng cười nói; "Tưởng mỗ nói, cũng không phải là Nhị gia sao? Tôi vẫn nói câu kia, Tưởng mỗ tôi không nói đùa câu nào... Thành Ôn, thử xem với tôi đi."

Hắn nói xong, không để ý tới Thành Ôn sững sờ, đột nhiên ngậm tai Thành Ôn, dùng đầu lưỡi miêu tả, dùng răng nanh nhẹ nhàng ma xát. Cả người Thành Ôn đều ngây ngẩn, cơ thể bởi vì hành động này của Tưởng Mục Thăng mà run rẩy.

Tưởng Mục Thăng biết thấy tốt là thu, lập tức đứng thẳng lên, cười nói: "Rượu say cơm no, tôi đi về trước. Nếu Nhị gia có thì giờ rảnh, cũng đến sơn trang chơi một chút."

Thành Ôn cảm thấy trên mặt đỏ bừng, không nghĩ tới lúc này bị Tưởng Mục Thăng trêu đùa, mình còn nói cái gì "Ôm được người đẹp về", nhưng Tưởng Mục Thăng nói lại là mình. May mắn Mai Ngọc đi ra ngoài đã đóng cửa lại, đây là ở Thành gia, nếu vạn nhất có người đến cũng làm người bên ngoài dấy lên thị phi.

Tưởng Mục Thăng vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của cậu, không nói nữa, xoay người ra phòng. Hạ nhân Thành gia nhìn thấy Tưởng Mục Thăng, ân cần vấn an Tưởng Mục Thăng, dẫn Tưởng Mục Thăng ra cửa.

Mai Ngọc thăm dò vào, thấy không có ai ở ngoài, thò đầu, thấy trên mặt Nhị gia đỏ lên không bình thường, hiếu kỳ nói: "Nhị gia, thân thể ngài không thoải mái sao? Cần mời thầy thuốc đến khám không?"

Thành Ôn không phản ứng cô, Mai Ngọc nghĩ trong lòng, hóa ra tâm tình Nhị gia còn chưa ổn.

Ngày ấy Thành Hạo cho Miêu Chính ý kiến, sau đó lòng tràn đầy vui mừng chờ Thành Ôn không còn mặt mũi gặp người, hết thảy đều là Miêu Chính làm, mình cũng không cần xuất lực. Thành Hạo ngóng trông sau khi chuyện thành công thì chế giễu Thành Ôn. Nhưng hắn chờ trái chờ phải, cũng không thấy Miêu Chính bên kia có động tĩnh gì, mà Thành Ôn còn giống thường ngày, coi như không có việc gì, căn bản là không giống như đã bị vũ nhục cực đại.

Thành Hạo nóng vội, hắn cũng không thể đến Miêu gia, rốt cục kiềm chế không nổi chạy đến Hồn Xuân lâu. Bởi vì thời gian còn sớm, trời chưa tối, Hồn Xuân lâu cũng chưa náo nhiệt, khách bên trong cũng không nhiều lắm. Thành Hạo đi vào, hỏa kế nhiệt tình lại đây, cười nói: "A! Là Thành tam gia! Ngài mau vào! Mấy ngày nay không thấy Thành tam gia lại đây ngồi một chút, làm tiểu thư Nguyễn Dục chờ mãi!"

Hỏa kế nói ái muội, Thành Hạo lại làm bộ như vẻ mặt chính phái, giống như mình và Nguyễn Dục chẳng có quan hệ gì. Lúc này Nguyễn Dục vừa lúc đi ra, nhìn thấy Thành Hạo, vội vàng bảo hỏa kế đi, giữ chặt tay áo Thành Hạo, đưa hắn lên lầu ba, vào gian phòng của mình, đóng cửa phòng.

Thành Hạo ngay sau đó kéo Nguyễn Úc vào trong ngực, không thể chờ đợi được hôn hôn cô ta, cười nói: "Nhớ anh như vậy? Anh vừa tới, đã kéo anh vào phòng?"

Nguyễn Dục nở nụ cười một tiếng, mềm mại không xương dựa sát vào lòng Thành Hạo, nhẹ nhàng đánh hắn một cái, sẵng giọng: "Ai nhớ anh? Em sợ bí mật khó giữ nếu nhiều người biết. Anh cũng biết, lão già nhà anh lập tức muốn cưới em vào cửa, anh cứ chạy tới làm cái gì, để cho người khác nhìn thấy không tốt!"

Thành Hạo giả mù sa mưa nói: "Anh đã chạy tới, còn không phải nhớ em à?"Nói xong trên tay dùng sức, đẩy Nguyễn Dục ngã xuống giường, hai người rất nhanh lăn vào nhau. Thành Hạo lời ngon tiếng ngọt, cực kì ra sức làm Nguyễn Dục vui, một lòng muốn để Nguyễn Dục si mê mình, mình nói gì nghe nấy.

Mà Nguyễn Dục cũng vui lòng, rên rỉ ở trên giường. Thành Hạo nào biết, Nguyễn Dục là người đã thấy muôn muôn hình muôn vẻ, làm sao có thể bị vài câu lời ngon tiếng ngọt của Thành Hạo thu phục. Vừa vặn, Nguyễn Dục cũng có tâm tư. Cô ta muốn Thành Hạo nghe lời, si mê mình không thôi, như vậy vào Thành gia, đầu tiên là không đến mức tịch mịch, dù sao Thành lão gia tuổi cũng không nhỏ, mà Nguyễn Úc đúng là tuổi thanh xuân. Thứ hai, Nguyễn Úc cũng muốn liên hợp Thành Hạo, để Thành Ôn không thể sống tốt.

Nguyễn Dục một lòng nghĩ, để Nhị gia Thành gia cứu mình khỏi biển khổ, nhưng Thành Ôn sự nghiệp như mặt trời ban trưa, được Thành lão gia yêu thích, lại lạnh lùng như thế. Nguyễn Dục chỉ cần nghĩ tới mình tuổi này, tư sắc này cũng bị ép gả cho Thành lão gia, không cam cùng hận ý trong lòng càng ngày càng đậm.

Nguyễn Dục dựa vào lòng Thành Hạo, làm nũng: "Hiện tại cha anh chưa cưới em, không bằng anh cưới em đi."

Thành Hạo run run trong lòng, cười khan nói: "Nguyễn Dục, em không biết, anh rất yêu em, nhưng anh không có khả năng lực cưới em. Mẹ của anh trước đó vài ngày vẫn bị giam lỏng, anh đây Thành Tam gia, thùng rỗng kêu to. Nếu anh mở miệng nói cưới em, Thành Ôn nhất định sẽ mượn cơ hội nói bậy, đến lúc đó Thành gia chính là của nó! Nguyễn Dục, chúng ta chịu khổ một chút, em giả ý gả cho cha anh, chờ anh đấu xong Thành Ôn, có được Thành gia, anh nhất định lập tức cưới em, cưới hỏi đàng hoàng, nâng kiệu tám người khiêng vào cửa, thành Thành phu nhân!"

Nguyễn Dục không vui, nhưng Thành Hạo nói cũng đúng, hết thảy chỉ cần lật đổ Thành Ôn, tất cả đều giải quyết dễ dàng.

Nguyễn Dục muốn leo lên Thành Hạo, làm bộ như hiểu chuyện, nói: "Em biết anh cũng khổ, anh cần bảo trọng mình hơn, đừng vì gia nghiệp, mệt muốn chết rồi, em sẽ đau lòng."

Thành Hạo nhìn biểu tình ôn nhu của cô, trong lòng vẫn đắc ý, cái gì tên đứng đầu bảng, còn không phải bị mình dỗ là đầu óc choáng váng sao, đến lúc đó gia nghiệp đến tay, ai còn lấy một đứa ai cũng làm chồng được?

Thành Hạo cười lạnh, nghĩ thầm rằng con đàn bà lúc nào cũng ngu như vậy. Nguyễn Dục là như thế này, vợ lẽ trước của cha mình cũng là như vậy, còn không phải một đôi lời là tới tay sao.

Thành Hạo giả vờ vô ý nói: "Miêu Chính mấy ngày nay có tới không?"

Nguyễn Dục cười lạnh một tiếng, nói: "Miễn bàn Miêu Chính kia, nhắc đến gã ta làm cái gì? Cũng chỉ biết đi ngủ đàn bà!"

Thành Hạo cả kinh trong lòng, nói: "Làm sao vậy, hắn ta chọc em?"

Nguyễn Dục nói: "Chúng ta không phải nghĩ đến cách kia sao, anh nói với Miêu Chính, anh đoán sao? Thành Ôn không phải quả nhiên còn sống sao, Miêu Chính chính kẻ vô tích sự chẳng được việc gì. Em nghe người ta nói, Miêu Chính không làm được, sự tình bại lộ, bị Miêu đại soái đánh kia kìa!"

Thành Hạo hận trong lòng, nói: "Không làm được?"

Nguyễn Dục nói: "Cũng không phải sao, cụ thể ai biết được, Miêu Chính hiện tại cũng không thể ra cửa, bị Miêu đại soái nhốt trong kho gạo!" 

"Không sao," Thành Hạo âm u cười nói: "Còn có thể sợ Thành Ôn không được sao? Nếu Miêu Chính không đáng tin cậy, vậy Nguyễn Dục chúng ta tự làm."

"Anh có cách hay?"

Thành Hạo cười lạnh nói: "Còn cần em ra tay."