Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 26: Tình cảm




Tưởng Mục Thăng và ông chủ Tạ ở phòng cách vách, tất nhiên có thể nghe được thanh âm bên cạnh, thình lình có tiếng "loảng xoảng" làm trái tim Tưởng Mục Thăng đập thình thịch.

Tưởng Mục Thăng vừa định đứng dậy đi qua nhìn xem xảy ra chuyện gì, thoáng nhìn biểu tình cười như không cười của ông chủ Tạ.

Ông chủ Tạ vừa cười, vừa ăn ngó sen và thịt kho tàu, nói: "Tưởng Mục Thăng, cậu có biết cậu ghét nhất là hạng người gì không? Là dối trá, nếu cậu ghét ai, nếu không có ý gì với người khác, đừng dùng dối trá làm mặt nạ, người khác còn phải khen cậu bản tính tốt, khen cậu dịu dàng."

Tưởng Mục Thăng cười nói: "Ông chủ Tạ nói xa rồi."

Ông chủ Tạ gật đầu nói: "Đúng là hơi xa. Bởi vì tôi thấy thằng nhóc Thành Ôn cứng cỏi, cho nên không muốn để cậu gây họa."

Tưởng Mục Thăng cười một tiếng như cũ, tựa hồ không để bụng, kỳ thật trong lòng hắn rạo rực. Hắn cũng không biết mình nghĩ như thế nào, cũng không thể thật sự là động tâm với một người đàn ông.

Cũng không thể là bởi vì Thành Ôn là người tài năng nhất mà mình từng gặp, cho nên động tâm với Thành Ôn chứ? Thế thì cũng đơn giản quá.

Tưởng Mục Thăng là một người nham hiểm. Người xa lạ cho rằng bản tính Tưởng Mục Thăng ôn nhu, phụ nữ thì cảm thấy Tưởng Mục Thăng là một người đàn ông tốt. Kỳ thật Tưởng Mục Thăng căn bản không biết dùng tâm đối đãi người khác, trừ xa cách là hờ hững.

Ngay lúc này, cách vách lại truyền đến một tiếng gào to của Miêu Chính, hơn nữa cực kỳ thê lương, mà ngay cả ông chủ Tạ cũng hoảng sợ, lập tức cười rộ lên, nói: "Ái dà, tôi coi thường Thành Ôn à? Không thiến thằng kia đấy chứ?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Mục Thăng bất đắc dĩ, kệ ông chủ Tạ trêu ghẹo, nói: "Tôi đi nhìn xem."

"Đi đi đi đi, nhìn cậu gấp gáp thế kia kìa."

Tưởng Mục Thăng đẩy cửa ra, thấy Miêu Chính lăn trên mặt đất, ôm tay, trên tay tựa hồ còn có vết máu, vẻ mặt vô cùng thê thảm thống khổ.

Mà Thành Ôn thì dù bận vẫn ung dung đứng bên cạnh, trên mặt không một chút quan tâm, lại dùng ngữ điệu thân thiết nói: "Ông chủ Miêu sao thế? Nhanh tìm đại phu đến xem đi."

Hạ nhân của Miêu Chính đứng hết ở đại sảnh lầu một, không quấy rầy chuyện tốt của Miêu Chính, nào biết đột nhiên lão gia nhà mình kêu to, vội vàng lủi lên, nâng Miêu Chính từ trên đất lên, cũng không quản gì, đỡ Miêu Chính đang kêu rên đi xuống lầu, trong lúc nhất thời ai trong lầu một cũng nhìn Miêu Chính, nhìn hắn tru lên, lại được đỡ ra Ôn Soạn phường.

Nhóm ông chủ đầu tiên là giật mình, lập tức nhỏ giọng nghị luận, biểu tình kia hình như là nén giận. Miêu Chính giống như kẻ vô lại, phàm là sinh ý, ai chưa từng bị Miêu Chính đè đầu, sao có thể hết giận được.

Kể từ đó tất cả mọi người cảm thấy Thành Ôn này thật sự là không phải là dễ chơi, còn thị uy với Miêu Chính, mới vừa rồi còn tưởng rằng hai người lên lầu, lại phải để cho Miêu Chính làm xằng làm bậy, nào nghĩ đến Thành Ôn lại trị Miêu Chính thành ra thế này.

Tưởng Mục Thăng nhìn hạ nhân đỡ Miêu Chính đi, nhẹ nhàng thở ra. Hắn cũng không biết vì sao, chỉ lo cho Thành Ôn chịu thiệt, dù sao đức hạnh này của Miêu Chính, chuyện gì chẳng làm được.

Vừa rồi trong phòng, bởi vì có ông chủ Tạ cho nên Tưởng Mục Thăng một bộ vân đạm phong khinh, kỳ thật trong lòng luôn căng thẳng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Mục Thăng quay đầu đi, Thành Ôn cười tủm tỉm, một đôi phượng nhãn cơ hồ cười cong lên, khóe môi nhếch lên độ cung thản nhiên, tựa hồ tâm tình tốt.

Tưởng Mục Thăng thở dài, nói: "Nhị gia chơi vui không?"

Ánh mắt Thành Ôn mang cười, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Coi như tận hứng."

Tưởng Mục Thăng được "ôn nhu" thoáng nhìn như vậy, trong lòng đúng là thình thịch một cái, quay đầu đi không nhìn Thành Ôn, nói giỡn: "Xem ra sau này Tưởng mỗ cũng không thể đắc tội Thành nhị gia, không thì đúng là khổ."

Lần ầm ĩ này làm cái nhìn của những người này với Thành Ôn đổi mới. Ban đầu rất nhiều người cũng không biết vì sao ông chủ Tưởng coi trọng Nhị gia Thành gia như vậy, Nhị gia tuổi còn trẻ, một là không có kinh nghiệm bàn chuyện làm ăn, hai cũng không có địa vị gì. Nhưng hiện tại, chỉ cần nhìn việc Nhị gia làm, là chủ nhân không thể khinh thường.

Ngày nay cực kì bận rộn, các ông chủ đều là người có uy tín danh dự, Thành Ôn cần làm quen với những người này, tất nhiên phải vội vàng chu toàn cùng hàn huyên, mãi cho đến khi đóng cửa, mọi người mới rời đi.

Thành Ôn uống không ít rượu, chẳng qua Tưởng Mục Thăng ở bên cạnh, cũng không biết có phải cố ý không, thay cậu chắn rượu nhiều lần. Mãi cho đến khi bầu trời tối đen, Thành Ôn chưa uống say, chỉ hơi choáng, chảy chút mồ hôi.

Trời đã tối rồi, Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn từ Ôn Soạn phường đi ra. Tưởng Mục Thăng nói: "Nhị gia nhanh về đi, hôm nay đã muộn. Hiện giờ Ôn Soạn phường khai trương, sau này cũng không rảnh rỗi."

Thành Ôn cười nói: "Làm phiền ông chủ Tưởng chuẩn bị, ông chủ Tưởng cũng đi về nghỉ ngơi đi."

Tưởng Mục Thăng không nói thêm nữa, gật gật đầu. Nguyên Bắc mở cửa xe, mời Tưởng Mục Thăng lên xe ngựa. Tưởng Mục Thăng lên xe, lại nhìn thoáng qua Thành Ôn, Nguyên Bắc vội vàng đánh xe đi.

Thành Ôn đứng ở trước Ôn Soạn phường, nhìn xe ngựa Tưởng Mục Thăng đi xa, cũng không biết là ảo giác hay không, cảm thấy mới vừa rồi Tưởng Mục Thăng xuyên qua cửa sổ xe liếc mắt một cái, thật là làm cho người ta khó hiểu chút. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thành Ôn không lý do tim thịch một cái, mãnh liệt nhớ tới ngày ấy, cũng trước cửa Ôn Soạn phường. Chẳng qua khi đó Ôn Soạn phường chưa đầy đủ, Tưởng Mục Thăng đè mình lên ván cửa, cũng không có cảm giác ghê tởm như Miêu Chính cho mình.

Có lẽ là uống rượu, Thành Ôn cảm thấy hoảng hốt, tựa hồ còn có thể cảm giác được hơi thở nóng rực khi miệng lưỡi hai người giao hòa, cái loại tê dại từ xương sống làm Thành Ôn đến hiện tại lòng còn sợ hãi, trực giác chân từng đợt như nhũn ra.

Thành Ôn sống hai đời, nhưng cậu chung quy chưa một lần yêu đương đứng đắn. Đời trước Thành Ôn đã nhận gia nghiệp từ sớm, hận không thể làm liên tục, căn bản không có thời gian đi bận tâm tình yêu.

Hơn nữa Thành Ôn là một thương nhân, mỗi ngày chạy ở trên vòng luẩn quẩn, thấy nhiều các loại sắc mặt giả nhân giả nghĩa, thấy nhiều các loại hành động ép buộc, thiên kim hoặc là tiểu minh tinh muốn vào danh môn nhiều đếm không xuể, duy độc chưa thấy qua cái gì chân tâm thực lòng.

Thành Ôn không phải trời sinh không tin người khác, trọng trách gia nghiệp không ngừng ép Thành Ôn trở nên càng cường đại, cũng làm cho Thành Ôn trở nên lãnh đạm.

Mẹ Thành Ôn thì khác, mỗi ngày chìm đắm trong tình yêu của mình, tình yêu muôn hình muôn vẻ, Thành Ôn mỗi ngày có thể đọc được scandal của mẹ mình trên báo, đến cuối cùng, mẹ cậu vì tình yêu, bán đứng con trai mình.

Chuyện này làm Thành Ôn càng thêm không thể hiểu, càng thêm mâu thuẫn.

Đời này thân thể Thành Ôn có chỗ thiếu hụt, Thành Ôn nghĩ rồi, cả đời không yêu đương thì thôi, loại thiếu hụt này, người bên ngoài không biết, chỉ cần không đi gây họa người khác, cũng là xong.

Nhưng Thành Ôn không nhận thấy được, Tưởng Mục Thăng xuất hiện lại nhiễu loạn lạnh nhạt cố hữu của cậu.

Thành Ôn đứng lặng thật lâu, thẳng đến xe ngựa không nhìn thấy nữa, hạ nhân lại đây nói: "Gia, về chưa?"

Thành Ôn lúc này mới trở lại, gật gật đầu, lên xe ngựa, cảm giác hơi choáng. Cậu nằm ở trong xe ngựa nhắm mắt lại, chuẩn bị thừa dịp trên đường về ngủ một chút. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ngay khi Thành Ôn lập tức sắp ngủ, xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại, Thành Ôn bị xốc nảy đánh thức.

Giọng hạ nhân từ bên ngoài truyền đến, nói: "Gia, là tiểu thư Du gia."

Thành Ôn nhíu mi, nhìn thoáng qua bên ngoài, bầu trời tối đen, loại sắc trời này, Du Tịnh Dao một cô nương gia còn ở bên ngoài.

Thành Ôn không định xuống xe ngựa, chẳng qua Du Tịnh Dao đã đi tới, đứng ở bên ngoài xe ngựa, tội nghiệp nhìn cậu.

Thành Ôn đành phải xuống xe, nói: "Du tiểu thư có chuyện gì sao? Sắc trời đã trễ thế này, Du tiểu thư hẳn là nên về sớm."

Du Tịnh Dao ủy khuất nói: "Thành Ôn... anh, anh đang quan tâm em sao? Hôm nay anh vẫn lạnh lùng với em, em tưởng anh giận, oán giận em rồi cơ."

Thành Ôn nghe cô nói lắp bắp, gân xanh thái dương nảy lên, nói có lệ: "Du tiểu thư nghĩ nhiều, nếu không có việc gì thì về sớm đi."

Du Tịnh Dao lập tức vươn tay túm Thành Ôn, nói: "Có việc! Em có việc mà! Thành Ôn, anh không giận em chứ? Em... Em muốn nhờ anh làm một việc..."

Du Tịnh Dao lắp bắp, Thành Ôn không kiên nhẫn nữa. Du Tịnh Dao rốt cục mở miệng nói: "Thành Ôn quan hệ của anh với ông chủ Tưởng thân thiết không? Anh... anh có thể giúp em hỏi ông chủ Tưởng... Anh ấy có ý trung nhân chưa, nếu chưa thì em, em... em..."

Thành Ôn nghe, hóa ra là Du Tịnh Dao coi trọng Tưởng Mục Thăng, muốn mình đi kéo tơ hồng, trong lòng đột nhiên bốc lên một cỗ cảm giác phức tạp, cười lạnh một tiếng, "Du tiểu thư, tôi và ông chủ Tưởng chỉ là quan hệ hợp tác, quan hệ cũng không thân, tôi không giúp được cô."

Du Tịnh Dao nghe cậu từ chối mình, lập tức khóc lên, giữ chặt Thành Ôn muốn lên xe ngựa, hai tay ôm chặt cậu từ sau lưng, dùng mặt mình dán lưng Thành Ôn, khóc ròng nói: "Thành Ôn, anh... anh còn thích em, không muốn em thân thiết với ông chủ Tưởng sao? Nhưng mà, nhưng mà tình cảm không thể cưỡng cầu, anh... anh giúp em được không? Thành Ôn, em biết anh sẽ không từ chối em."

Thành Ôn chỉ cảm thấy muốn mắt trợn trắng, gân xanh thái dương đập thình thịch, nghĩ thầm Tưởng Mục Thăng sao lại trêu chọc đào hoa thối thế này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Du Tịnh Dao kéo cậu không tha, ngay sau đó lại đột nhiên kêu thảm một tiếng, hai tay buông lỏng ra. Thành Ôn hoảng hốt, vừa muốn quay đầu nhìn, cảm thấy gáy tê rần, trước mắt nhất thời một mảnh tối đen, lâm vào hôn mê, cái gì cũng không biết...

"Ông đây thật sự là may mắn, một lần được cả hai! Mẹ nó, nhìn mày giả vờ thế nào, nhất định đ*t mày kêu cha gọi mẹ, chờ ông đ*t xong, lại gọi người đến đ*t, cuối cùng lấy hết móng tay của mày đi, a —— mẹ chứ giờ vẫn đau!"

Thành Ôn mơ mơ màng màng, khó hiểu nóng lên, cảm thấy cổ họng khô cạn, bụng nóng rực, phía dưới đã nóng bỏng, trên người lại không có tí xíu khí lực, thống khổ không thể thư giải làm Thành Ôn kẹp chặt hai chân.

"Nhìn đi, còn không phải ngoan ngoãn chờ đ*t à? Sau này cho mày ôm chân tao, cầu tao đ*t mày!"

Lỗ tai truyền đến một trận tiếng cười, rõ ràng là giọng Miêu Chính, Thành Ôn nhất thời như thể rơi vào hầm băng, cực nóng trên người bị tưới diệt một nửa.

Lời editor: Khụ, thật ra không quen dùng từ thô tục mà với phản diện đầu to óc bằng quả nho như Miêu Chính thì phải tục một tí mới thấy hết sự mất dạy của thằng cha này. Nếu khó đọc thì các cô auto bỏ qua đi nha.